Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng làm việc rộng lớn, cách bày trí không hề tạo cho người khác cảm giác thoải mái, bước vào chỉ xộc lên mùi hương khiến người khác rùng mình, e dè. Đến bức tranh trên tường cũng là loại màu sắc đen tối, đương nhiên nơi này không thích hợp cho con gái hay trẻ nhỏ.
Lương Nhật Nam bước vào không mấy ngạc nhiên, nơi này cậu ra vào đã rất nhiều rồi.
Đứng đối diện trước bàn làm việc, gật đầu chào nam nhân mặc âu phục, áo khoác còn vắt hờ hững trên lưng ghế, vừa lạnh lùng vừa phong trần cao ngạo.
"Anh Vũ. Tôi vừa nhận thông báo từ vùng dưới, ông trùm Lim Bân muốn nhờ chúng ta giúp họ chuyển hàng vượt biên... "
La Vũ dụi đầu thuốc ,xoay ghế lại nhìn Lương Nhật Nam nhếch môi.
"Muốn nhờ vả ông ta phải tự mình đến đây chứ. Cậu xem, rõ ràng một chút thành ý còn không có... "
"Vậy... "
"Không cần quan tâm. Hôm nay không có hồi âm ngày mai hắn sẽ đem theo quà cáp tự mò đến đây thôi..."
"Vâng"
Lương Nhật Nam gật gật, mặt không chút biểu cảm.
Cậu là anh em với La Vũ đã trên năm năm. Chiến chiến đấu đấu một mực tin tưởng nhau. La Vũ độc ác máu lạnh, Lương Nhật Nam thì xuống tay nhanh gọn.
La Vũ phải gọi là cực kì trọng dụng tin cậy người anh em này. Ngoài Kỳ Nghiên ra Lương Nhật Nam là người mà La Vũ có thể nói chuyện thoải mái không cần nghi ngờ đến.
La Vũ cứu cậu một mạng cậu liền thề rằng sẽ đi theo báo đáp đến cả đời đối với anh.
Mà tổ chức của La Vũ lớn mạnh đương nhiên ít nhiều cũng có công lao

của người này. Vì thế chuyện này cũng trở thành lí do khiến Lương Nhật Nam trở thành mục tiêu thứ hai của bọn tổ chức đối địch.
"Tối nay báo Lạc Giang không cần mang người tới nữa...không hứng thú. "
Nghe thế Lương Nhật Nam nhướn mày, gật đầu nhưng cũng thắc mắc. "Có phải dạo này chất lượng không tốt..."
"Không. Bọn nam kỹ đó quá nghe lời. Lại phát hiện....tôi vừa tìm ra một con mồi rất đặc biệt.. "
Nhớ lại thanh niên kia, La Vũ nhếch môi đốt một điếu thuốc khác, tay phất ra hiệu.
Lương Nhật Nam lại cúi đầu chân xoay bước, không biết nên thấy may mắn hay đáng thương cho con mồi mà La Vũ chú ý.
Bạn giường trước giờ của anh biết điều thì được sung sướng hưởng thụ, còn nếu ỷ lại thân phận làm loạn thì bị anh một tay bóp cò súng thủ tiêu. Bên La Vũ lâu như thế, Lương Nhật Nam biết thứ La Vũ cần chỉ là khoái cảm cùng phát tiết anh ta không hề biết đến hai từ yêu thương.
Nhưng suy nghĩ lại Lương Nhật Nam lại thấy chính mình trong đó. Tương lại hay hiện tại chỉ biết vùi đầu cống hiến xây dựng thế lực cho tổ chức. Cái gì tình cảm gia đình đều bị vứt bỏ, mang thứ đó trong người chỉ thêm vướng víu.
***
Trịnh Yên cầm túi vật dụng vừa mới mua nhìn kỹ lại lần nữa mới an tâm nhét tiền vào túi, bước ra khỏi cửa tiệm tiến vào lòng thành phố.
Mới mua sắm một chút mà đã không thấy mặt trời chỉ còn ánh sáng nhân tạo khắp nơi. Nhìn làn xe chẳng khác gì dòng thời gian đua nhau trôi. Trịnh Yên trầm mặc nghĩ đến tương lai, cuộc sống thế này thật yên bình đi, không cần phải cực khổ làm thêm như người khác tiền cha mẹ để lại cũng không nhiều nhưng đủ để cậu và bác Ngô thong thả sống, cộng thêm tài ca hát của cậu có thể an nhàn kiếm thêm chút tiền nhỏ.
Cứ thế bình yên sống hết đời.
"Chờ chút "
Trịnh Yên khựng bước chân nhíu mày nhìn hai tên áo đen chặn đường phía trước, không giống người đàng hoàng chút nào.

"Có...có chuyện gì sao? Hai anh là ai? "
"Ông chủ tôi muốn mời cậu gặp mặt một chút. Phiền cậu đi theo chúng tôi... "
"Ông chủ các người là ai? "
"Xin lổi. Tôi không thể nói thẳng tên ông chủ ra. Phiền cậu nhanh một chút... "
"Không. Tôi không đi theo người lạ được.... "
Trịnh Yên cảm thấy bất an nhanh chân xoay bước, còn chưa kịp chạy đã bất ngờ thấy trước mặt bị chụp lại bởi chiếc khăn trắng nhỏ, lúc này mới biết mình đã gặp nguy hiểm.
Chính xác là thuốc mê, nhưng liều lượng ít vì Trịnh Yên mơ hồ còn cảm nhận được người khác đem cậu nhét vào xe, còn nghe thấy tiếng khởi động.
Đến khi một lúc lâu bất tỉnh mi mắt cố gắng nâng mở lại nhạt nhòa thấy bản thân ở nơi xa lạ.
Chút chóng mặt còn vướng lại, cố ngồi dậy mới phát hiện mình đang ở trên giường lớn, xung quanh hoàn toàn xa lạ. Dựa theo cách trang trí cậu mơ hồ đoán được đây là phòng ốc ở quán bar.
Tâm tình cứ thế sinh ra hoảng sợ.
Chân muốn di chuyển xuống giường nhưng thân thể cứ miên man mệt mõi, Trịnh Yên tay vổ vổ đầu lo lắng.
"Anh...anh là ai. Sao lại bắt tôi đến đây....?"
Bất ngờ nhìn người đàn ông cao lớn bước ra khỏi phòng tắm.
Trịnh Yên canh chừng dõi theo từng động tác nọ.
Nam nhân kia mặc áo bông tắm trắng, thuần thục lôi ra điếu thuốc lại châm lửa hút, môi cong xinh đẹp nhã khói.
Người này phải cao gần mét chín. Mái tóc rẻ ngôi nhuộm màu bạch kim, từ đây vẫn có thể thấy được chân tóc đen. Gương mặt anh tuấn, nói về bộ phận trên gương mặt thì đẹp nhất chính là cái mũi cao nam tính kia. Thấy người kia nham hiểm bước lại gần Trịnh Yên mới càng nhìn rõ vóc dáng cao đẹp. Hình xăm trải dài trên bàn tay và đốt ngón tay khi người

kia xoay lưng dụi tàn thuốc mới thấy được sau gáy nam nhân này xăm một cây thánh giá đen.
Nhìn là biết ngay nam nhân này không phải bình thường. Trịnh Yên nghi hoặc lo sợ lại tăng thêm tầng lo sợ.
Cậu rất ghét xã hội đen hay giang hồ, hạng người làm màu xăm trổ đầy mình cậu càng chán ghét hơn nhưng đối với nam nhân phía trước lại cảm thấy hình xăm người này chừng mực lại rất đẹp.
Càng tôn thêm khí chất cao ngạo anh tuấn.
"Tôi hỏi anh là ai. Sao lại bắt tôi đến đây....? "
Trịnh Yên khó chịu, lo lắng vẫn là lo lắng nhìn người kia tiến lại gần mình, theo đó cậu hoảng sợ nhích người về sau.
"Cậu quên tôi rồi à? Mặc La Vũ! Thế nào nhớ chưa..? "
Trịnh Yên giật mình nhớ lại ngày hôm đó cùng lời cảnh báo bác Ngô dành cho cậu. Cứ nghĩ bản tính nhất thời muốn trêu ghẹo không ngờ lại sai người bắt cóc cậu tới đây.
"Nhưng...nhưng anh bắt tôi đến đây làm gì? Tôi muốn về.... "
"Quên lời hôm đó tôi nói với cậu rồi à? Nhìn hoàn cảnh hiện tại đương nhiên là muốn thượng cậu rồi"
"Anh đừng nói bậy. Tôi là con trai....mau thả tôi về, anh dám làm gì tôi... tôi sẽ báo cảnh sát... "
"Bảo cậu tìm hiểu tôi đã tìm chưa. Cậu nghĩ cảnh sát sẽ tin cậu à. Được tôi chọn trúng đã rất may mắn rồi, hiện tại không cần giả ngây thơ... "
Trịnh Yên trố mặt nghe lời vô lí kia, khoảnh khắc không tin được thân thể đứng lên tự mình tìm đường thoát.
Cậu đã nghe bác Ngô nói, khẩu vị người này chính là nam nhân, một khi muốn gì là phải có....
Càng nghĩ càng thấy nguy hiểm chân cứ thế hướng cửa phòng.
"Đứng lại... "
La Vũ nhanh tay ôm eo nhỏ Trịnh Yên ném lên giường, cứ thế đè cậu xuống hai chân khóa hai bên eo cậu.

"Anh muốn làm gì. Đồ biến thái. Có ai không, cứu tôi... "
"Gọi to một chút. Nơi này là địa bàn của tôi, ai dám xen vào. Ngoan ngoãn nghe lời, chơi xong tôi không ngại trả tiền cho cậu đâu.. "
Trịnh Yên mặc sức vùng vẫy, nhưng là sức lực yếu kém cộng thêm vừa nãy bị chụp thuốc mê cuối cùng chốc lát liền bị người phía trên xé toạc cả áo thun ra.
"Đê tiện. Anh biến thái, buông tôi ra....đồ vô sỉ... "
Trịnh Yên la hét giẫy giụa, hoảng sợ tột cùng nhìn bàn tay kia sờ soạng cậu, thấy người kia vươn lên vuốt ve trên mặt liền hung dữ hé miệng cắn mạnh vào tay anh ta.
"Chát"
Sức lực không lớn, nhưng cái tát của La Vũ khiến một mảng da của Trịnh Yên đỏ lên đáng thương.
"Dm. Dám mắng tôi còn dám cắn tôi. Cậu là giả bộ thuần khiết hay là lá gan quá lớn... "
La Vũ vừa bạo lực nói chuyện lại đáng sợ, Trịnh Yên một thoáng nằm im tim lại đập loạn như muốn bổ ra ngoài.
"Buông tôi ra...sao anh lại làm thế....thả tôi ra....cầu xin anh.. "
"Cầu xin vô ích. Chỉ là một đêm lên giường....làm tôi hài lòng không chừng lại được tôi sủng.. "
"CON MẸ ANH....tôi không phải trai bao, nam kỹ....anh ỷ mình là xã hội đen muốn là làm sao....thả tôi ra...đồ biến thái..."
"Chát"
Không ngần ngại lại vung thêm một cái tát, La Vũ có chút bất ngờ nhìn người phía dưới. Không ngờ sống đến nay mới có một nam nhân vì giữ trinh mông lại dám mắng anh như thế. Hay là cậu ta chưa biết anh là ai.
"Xem ra cậu thích tôi bạo lực. Bất quá thật tốt. Chơi xong đêm nay tôi liền một súng tiễn cậu đi vậy..."

Nói xong câu này, La Vũ nhanh nhẹn cởi quần Trịnh Yên vứt xuống. Thấy cổ khí lạnh trống trãi phía dưới Trịnh Yên đảo mắt nhìn xuống liền bị dọa cho hoảng hốt. Đây thực sự là định cưỡng hiếp cậu.
"Anh muốn làm gì. Dừng lại. Đừng mà....ưm.. "
La Vũ thoáng cái thoát y, không nhẹ nhàng đem môi lưỡi ma sát lên lồng ngực phía dưới, răng day dưa trêu đùa nụ hoa mẫn cảm.
Trịnh Yên giật thót cảm nhận bàn tay to lớn sờ soạng xuống hạ thân, liền hoảng sợ kêu gào, giãy giụa.
"Buông tôi ra....không...đừng chạm vào nơi đó....đừng...ah...ưm... "
Một ngón tay đâm thẳng vào hậu huyệt bắt đầu khuyếch trương, ma sát một hồi lại tăng thêm số ngón. Trịnh Yên cong người rên tha nức nở, hai chân kẹp chặt từ chối lại bị nam nhân phía trên tách ra xấu hổ mở rộng càng lộ ra mật huyệt đỏ hồng xinh đẹp.
"Uh..rút ra...anh làm....dừng lại. Xin anh...."
Lần đầu rơi vào tình trạng này, lại cảm thấy bản thân thật đáng thương. Trịnh Yên ra sức vùng vẫy lại càng bị ép chặt kìm cập.
La Vũ không thích nói nhiều, biết cậu là xử nam nhỏ hẹp mới nhân từ làm chút việc bôi trơn nới lỏng, đến cuối thấy Trịnh Yên mặt mày đỏ ửng kèm theo hoảng sợ, dục vọng căng tràn xoa xoa vài cái trực tiếp sát nhập mật huyệt.
"Áh..đau...lấy...lấy..ra nhanh...ưm...đau quá.... "
Rất chặt vừa chỉ vào phân nửa mà người phía dưới đã hét ầm như thọc tiết, La Vũ nhăn mày lần nữa nhấp thẳng một đường tiến vào.
Trịnh Yên đau đớn xé rách thấu tận trời xanh nhắm chặt mắt đổ lệ.
La Vũ thoải mái hừ nhẹ không màng cảm nhận bắt đầu di chuyển. Thứ anh quan tâm chỉ là khoái cảm bản thân, lại nhìn cậu ta lúc này đau đớn lại mê người đến vậy, bất ngờ trướng thêm một vòng ra sức động.
"Đừng.. Đừng động. Đau quá...cầu anh đừng..ưm....đau....đừng di chuyển mà......hức.... "

Càng cầu xin, bộ mặt càng câu tình...La Vũ càng di chuyển hông mạnh bạo. Lần đầu mới có lại xúc cảm hiếm thấy, không hề giống bọn tình nhân mà anh đã chơi qua. La Vũ nghe tiếng rên kia thân dưới luận động như máy. Càng ngày càng nhanh
Trịnh Yên chính là lần đầu bị cường bạo cộng thêm việc khuyếch trương hoa loa của La Vũ nổi đau hạ thân xộc lên mạnh mẽ, tựa hồ đau đến muốn chết đi.
"Khốn kiếp. Mau rút ra...ưm...đau quá...tôi..tôi sẽ kiện... Á. Á...ah...ưm"
Càng ngày âm thanh mắng chửi càng nhỏ, nối tiếp chỉ còn tiếng rên bất đắc dĩ. Một chốc nào đó Trịnh Yên mơ hồ ngửi thấy mùi tanh. Có thể biết được nơi đó bị anh ta cường bạo đến chảy máu.
La Vũ không lạ gì việc đâm người đến ra huyết kia, việc anh chỉ nghĩ đến bản thân đêm nay quả thực chọn trúng người có thể làm mình thỏa mãn. Môi nhếch đường cong đem hạ thân người này đâm chọt đến sưng đỏ.
Nếp nhăn nơi cúc huyệt như cánh hoa hiện tại bị cự vật hung dữ to lớn uy đến căng tràn. Cảm giác trướng từ trong thân thể khó chịu Trịnh Yên nhăn mày cổ họng khàn đặc la hét cũng khó khăn, chỉ biết trừng mắt kiên nghị chút sót nhỏ nhoi ném cho La Vũ.
La Vũ đương nhiên cảm nhận ánh mắt trừng hỏa kia, nhưng bỏ mặc chỉ thấy thân thể sung sướng hài hòa. Nơi giao hợp đỏ nóng bị kích thích dâm tràn ra chất dịch mê loạn thấm ướt cùng máu ra ga giường trắng xóa.
Nói đến chuyện này, những nam nhân lúc trước bị La Vũ chọn trúng được anh triệu đến chính là trước một bước chuẩn bị cho cơ thể sạch sẽ, khuyếch trương đầy đủ bày ra bộ dáng xinh đẹp lấy lòng La Vũ.
Làm tốt thì một đêm một bước thăng hoa, ngược lại thì chỉ còn đường thăng thiên.
Thân phận La Vũ thế nào ai nấy đều kiêng dè.
Nhìn lại người phía dưới lại bày ra bộ mặt khổ sở, răng cắn môi, tay nắm chặt ga giường, biểu cảm chính là hoảng sợ pha chút không cam tâm.

Điều đó có là gì, chẳng thể làm thay đổi tốc độ kia...La Vũ di chuyển như cũ đâm chọt cúc huyệt đỏ sưng đến đáng thương.
Tay không ngại sờ sẫm ngắt véo đầu ngực nhỏ. Động tác này làm ai kia cong mình khêu gợi, bất quá La Vũ thích như thế.
Từ la hét, mắng chửi rống giận cho đến chỉ còn tiếng rên nỉ non. Từ ánh mắt có thể giết người cuối cùng lại nhắm hờ mông lung tầng nước mắt, duy có tốc độ ngày càng nhanh hơn như tiến về đích đến, La Vũ hừ mạnh phóng ra bạch dịch tận sâu bên trong. Lần nữa Trịnh Yên cong người hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Đêm nay không ngờ chính bản thân lại trải qua loại chuyện khủng khiếp này.
La Vũ sức khỏe cường tráng, gục xuống nhắm mi mắt gần năm phút đến khi cơ thể không chịu được anh đứng dậy lần thứ hai bước vào phòng tắm. Là người thích sạch sẽ nhưng đây có thể xem là biện minh cho việc thấy dáng vẻ người kia bị anh làm đến ngất đi, gương mặt còn ửng hồng mê người ai biết được dục vọng lại nổi lên thì sao.
Không muốn khen nhưng đêm nay quả thực anh rất hài lòng. Tuy có hơi không biết điều cùng bị dọa cho sợ hãi nhưng tư vị người này quả thực rất đặc biệt.
La Vũ rút ra một tờ séc đặt cạnh bên mặt Trịnh Yên rồi khoác áo quay đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top