Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 13

Chapter 13

Quân thậm chí còn không nghe bất cứ lời giải thích nào từ Du, anh mạnh bạo kéo Du đứng dậy khiến bàn tay còn lại vuột khỏi tay Long, Du kêu ré lên vì Quân đã dùng sức quá lớn.

- Anh buông em ra, đau!!!

Quân phớt lờ vẻ mặt nhăn nhó của Du mà lôi nó về phòng nhưng ngay lúc đó Long cũng kịp đứng dậy nắm bàn tay còn lại của Du kéo lại làm Du đứng giữa khổ sở vô cùng, Long đanh giọng.

- Thôi cái trò trẻ con đó đi Quân.

Quân quăng cho Long cái nhìn sắc nhọn, anh hậm hực trả lời.

- Còn mày thì hãy tránh xa Du của tao đi. Chẳng phải lúc đầu mày rất chướng mắt với Du sao giờ lại quan tâm em ấy đến vậy hả?

Long cười gằng, anh nhún vai đáp.

- Vì khi đó tôi nghĩ Du cũng là một người ích kỷ và nhỏ nhen như anh nhưng đến giờ tôi mới biết Du khác xa với anh.

- Trong mắt mày thì ai mà chẳng như ai nhưng tao cảnh cáo mày hãy thôi để ý tới vợ của tao, đừng khiến tao phải nổi giận.

Du ở giữa hai người con trai đang dằn co vì mình mà khó xử đến nghẹn lời dù cả hai đã làm nó đau lắm nhưng không thể nói gì hơn. Quân ra lệnh cho Du.

- Về phòng ngay!!!

Du quay sang nhìn Long với ánh mắt van nài và sắp khóc đến nơi, thấy nó như vậy anh cũng không muốn làm khó Du thêm nên đành buông tay nó ra để mặc Quân kéo nó đi thẳng vào phòng.

- Từ lúc nào mà em biết cãi lại lời anh vậy? Anh đã bảo em không được qua lại nói chuyện với thằng Long mà.

Quân cất lời khi đã đóng cửa phòng, trông bộ dạng anh bây giờ thật đáng sợ. Du im lặng ngồi xuống giường, nó giấu bàn tay bị thương của mình phía sau lưng và bây giờ Quân đang giận dữ nên chã để đến chuyện gì nữa. Đợi một lúc sau cho Quân bình tĩnh một chút Du mới lên tiếng.

- Em xin lỗi, từ nay em sẽ không cãi lời anh nữa.

Quân ngồi ở bàn làm việc với vẻ mặt chẳng mấy vui vẻ, anh nhìn Du và nói.

- Em nên nhớ em là người đã có gia đình đừng tùy tiện với bất cứ ai dù đó là em họ của anh.

Du im lặng gật đầu vì quả thật nó chỉ muốn hòa nhã chứ chẳng thích to tiếng cãi vã nên mặc cho là Quân có vô lí hay lỗi lầm gì thì Du cũng chỉ biết im lặng và nghe lời, ừ thì như vậy đúng là nhu nhược thật nhưng đã cam tâm để ở bên nhau, một chút nhẫn nhịn có đáng là gì. Tự nhiên Du thấy Quân càng ngày càng gia trưởng quá và độc đoán quá.

Kể từ hôm đó Du cứ lầm lũi một mình trong phòng còn Long cũng không ở nhà thường xuyên nữa, chắc vì lí do gì đó mà anh ra ngoài từ sớm và trở về khi tối mịt, nếu có vô tình gặp Du anh không nói lời nào chỉ nhìn nó với ánh mắt xa lạ rồi lướt qua Du vội vàng. Cuộc sống của Du cứ trôi đi một cách tẻ nhạt và buồn chán, căn nhà rộng lớn này luôn trong trạng thái tĩnh lặng vì chỉ mỗi mình nó ở nhà, ngoại thì về quê luôn rồi, có ai tâm sự gì nữa đâu mà không buồn.

Một ngày nọ Long không ra ngoài và Du thì lủi thủi dưới bếp, có tiếng chuông cửa nên nó ra xem thì ra đó là cô gái lúc trước đến tìm long và hôm nay cũng vậy chỉ có điều Long đã không còn bực bội khi thấy cô gái ấy nữa, thay vào đó là vẻ mặt niềm nỡ đến lạ thường, không hiểu sao Du lại hơi buồn vì điều đó nên nó ra ngoài vườn ngồi cho hai người có không gian riêng, Du ngồi trên xích đu dưới tán cây to, nó thầm nghĩ bầu trời trong xanh quá rồi tự mỉm cười với chính mình.

- Gió mát quá ha.

Đang thả hồn mình nghe chim hót chợt Du giật mình vì giọng của Long cất lên. Du quay lại thì thấy anh đang nhìn nó mỉm cười nhưng Du liền ngồi dậy toan đi vào nhà nhưng Long đã nắm tay nó kéo lại. Anh nhẹ nhàng hỏi.

- Vết thương đã lành chưa?

- Đã đỡ hơn rồi. Cám ơn!

Du lạnh nhạt trả lời rồi rút tay mình ra khỏi tay Long, trước khi vào nhà Du nói bằng giọng vô hồn.

- Hãy quan tâm đến bạn gái của mình, đừng lo cho tôi nữa.

Dứt lời Du đã đi khỏi để Long đứng thẫn người dưới tán cây xanh rợp bóng.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top