Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 14

Chapter 14

Cuộc sống của Du dần trở nên tẻ nhạt đến vô cùng, ngày nào nó cũng chỉ quẩn quanh riêng một mình từ sáng tới tối còn Quân thì cứ bận rộn với công việc, về đến nhà đã lăn ra ngủ tới sáng, thậm chí thời gian để hai người nói chuyện cũng hiếm hoi lắm.

Chẳng hiểu sao người con gái lúc trước tìm Long dạo gần đây cứ đến nhà hoài và cô ta lại thể hiện như mình chính là một thành viên trong nhà vậy, một lần nọ Du đang lui cui dưới bếp để làm cơm chiều thì cô ta xuất hiện và ra chiều thân thiết.

- Để em phụ làm đồ ăn nha.

Du cười miễn cưỡng, nó gật đầu mà không nói thêm lời nào mặc cho cô ta cứ đứng kế bên huyên thuyên suốt.

- Gặp nhau hoài mà em chưa giới thiệu em tên Linh còn anh tên Du đúng không, em nghe anh Long hay nhắc về anh.

Du đang nhặt rau liền dừng lại chốc lát, nó tò mò hỏi lại.

- Nhắc về Du như thế nào?

- À, anh Long nói anh Du rất dễ thương và là người biết chăm lo cho gia đình.

Du cười nhạt, nó tiếp tục công việc của mình trong khi đó Linh cố đánh vẩy con cá một cách khổ sở, thấy thế Du liền nói.

- Thôi để anh làm cá cho, em nhặt rau giúp anh nhé.

Nghe thế Linh mừng húm, cô nàng đổi chỗ ngay và tiếp tục cuộc nói chuyện của mình.

- Anh dễ thương thật đấy còn giỏi nấu nướng nữa, anh Quân có phước lắm mới lấy được anh đó.

- Em quá lời rồi, anh thấy em mới đáng yêu chắc là Long thương em lắm nhỉ. Hai người yêu nhau lâu chưa?

Không hiểu sao Du lại nói như vậy, Linh thoáng chốc im lặng rồi mỉm cười trả lời.

- Dạ em với anh Long quen từ hồi cấp ba, anh ấy hơn em hai lớp. Tụi em yêu nhau cũng do được bọn bạn mai mốt, vì vài lí do mà em và Long chia tay nhau một thời gian...

Kể tới đó bỗng Linh ngập ngừng, Du quay sang thì thấy mắt cô nàng như sắp khóc nên nó vội cắt lời.

- Thôi bỏ đi, chuyện không vui đừng nhắc nữa quan trọng là giờ hai người đã tái hợp là vui rồi.

Linh hít hà rồi nhoẻn miệng cười chợt Long từ trong phòng bước ra, anh ta đằng hắng.

- Anh nói em không quậy phá anh Du mà Linh.

Cô nàng lè lưỡi một cái rồi nhí nhảnh đáp.

- Em không quậy nha, em đang phụ anh Du đàng hoàng à. Phải không anh Du.

Du nghe tên mình nên ậm ừ trả lời.

- Ừ đúng rồi, Linh đang phụ Du nhặt rau.

Long ngó sang Du, nó cứ cúi mặt để đánh vẩy mặc dù con cá đã sạch trơn, Long tiến lại đứng giữa Linh và Du, anh ta chợt cầm tay Linh rồi nói thì thầm vừa đủ để Du nghe được.

- Rau phải nhặt như vậy mới đúng nè, em tệ thật.

Hai người họ cứ cố tỏ ra hạnh phúc trước mặt Du nhưng nó chẳng mấy bận tâm mà chỉ làm cho xong việc của mình, sau khi bỏ cá vào tủ lạnh Du đánh tiếng.

- Du vào phòng một chút, hai người nhặt rau rồi thì bỏ vào tủ lạnh lát nữa Du ra làm đồ ăn nha.

Dứt lời Du sải bước lướt qua Long đang đứng cạnh, nó chẳng buồn để ý nét mặt của anh ta làm gì trong khi đó Linh vẫn đang hí hửng vì được Long ôm từ phía sau.

Du vừa bước ngang phòng của ngoại thì bà đã gọi nó vào, nó bước vào chậm rãi cố nở một nụ cười tươi tắn nhất.

  - Ngoại kêu con có gì không ạ?

Ngoại nhìn nó qua gọng kính lão, bà dùng bàn tay nhiều chai sần của mình cầm tay nó một cách ấm áp, bà trìu mến nói.

  - Ngoại biết là thời gian gần đây con phải chịu đựng nhiều thứ lắm nhưng mà nghe ngoại nè, Quân là một người chồng tốt, nó bận với công việc cũng chỉ muốn lo lắng cho cái nhà này...

Du hơi bất ngờ vì không hiểu sao ngoại biết nó đang bận tâm điều gì nên nó mím môi đáp.

  - Con hiểu...nhưng dạo này anh Quân không còn thể hiện tình cảm với con nhiều nữa, đến nói chuyện còn chưa tới hai câu là anh ấy đã ngủ rồi. Con thấy cô đơn lắm ngoại!

Ngoại vẫn cầm tay nó vỗ về, bà nói tiếp.

  - Con nên thông cảm cho nó vì công việc nó bộn bề, tình yêu của hai đã ban đầu đã khác biệt nên đến được với nhau là phước phần, con đừng vì những nỗi buồn mà nản lòng, nghe không cháu dâu.

Du cười, một nụ cười thật sự hạnh phúc vì được ngoại chia sẻ và an ủi như thế này, nó cám ơn bà và đứng lên xin ra ngoài làm việc nhưng nó vừa ra tới cửa bà đã lên tiếng.

  - Con đừng bận lòng về thằng Long nữa, nó còn trẻ con lắm

Du sững người vì câu nói đó, nó bối rối đến lặng thinh chỉ thốt lên được từ Dạ rồi nhanh chân về phòng, ngoại nói câu đó có ý gì?

Đến chiều Quân về nhà dưới bộ dạng mệt mỏi và đi thẳng vào phòng, cũng lâu lắm rồi anh đã quên gọi tên Du mỗi khi bước vào nhà và Du cũng quen như thế rồi, nó nhanh tay pha nước ấm cho anh tắm, khi tắm xong anh lại xem một đống hồ sơ tài liệu mà anh đem từ công ty về sau đó là lên giường và đi ngủ. Du ngồi nhìn anh mà lòng rối bời, nó muốn nói chuyện với anh, muốn nũng nịu nhưng nó sợ phiền nên thôi. Chợt anh lên tiếng khi đang ghi chép gì đó.

- Vợ!

Du ngoan ngoãn đáp lời.

- Dạ, chồng kêu em có gì không?

Bất giác Quân ôm chầm Du từ sau lưng khiến nó bất ngờ quá đỗi, anh kề vào tai nó, ấm áp nói.

  - Anh xin lỗi vợ vì thời gian qua đã đối xử không tốt với em, đừng giận anh nha.

  - Dạ anh đừng nghĩ thế em biết là anh bận rộn nên chỉ muốn làm tốt nghĩa vụ của mình.

  - Vì vợ ngoan quá nên anh hứa từ nay về sau cho dù có bận ra sao anh vẫn không bỏ bê vợ bé nhỏ của anh.

  - Dạ.

Du vừa dứt lời thì Quân đã đặt lên môi nó nụ hôn ngọt ngào và cả hai người cứ thế chìm vào những ái ân mật ngọt của đôi vợ chồng trẻ nhưng mà cái cảm giác đê mê kia sao lạ kì đến thế, Du bối rối, thật sự bối rối.

Đêm đó Du có một giấc mơ kì lạ, nó thấy mình đứng giữa Long và Quân trong một khu vườn nhưng khi nó cố với tay về phía Quân thì anh chỉ mỉm cười rồi quay bước đi vội vã, Du cố chạy theo bỗng bị một ai đó níu lại hóa ra là Long, anh nhìn nó với ánh mắt ấm áp như thể xin nó đừng đi, nó vùng vẫy thoát ra khỏi tay Long để chạy theo Quân nhưng không thể, nó la hét đến tuyệt vọng rồi tỉnh giấc với cổ họng khô rát, đã gần hai giờ sáng.

Du định xuống bếp uống nước, khi nó lướt qua phòng của Long nó thấy cửa mở mà không có anh ta ở đó nó ghé mắt ra ngoài thì anh ta đang ngồi trầm ngâm trên ghế đá, Du giả vờ không biết tính đi thẳng về phòng thì Long đã lên tiếng.

- Đừng đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top