Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 15

Chapter 15

Nghe Long nói như vậy Du đã dừng bước chân của mình giây lát, nó nhớ lại giấc mơ ban nãy lòng lại rối bời chẳng biết làm sao, Du không quay lại mà nhích thật chậm từng bước chân của mình về phòng và nói bâng quơ.

  - Ngủ đi!

Du tựa hồ như giây phút nhìn thấy Long ngồi một mình trong bóng tối nó đã muốn đến bên cạnh anh để cùng anh lấp đầy những khoảng trống cô đơn của cả hai nhưng mà nó chợt nhận ra mình còn có Quân, Du yêu Quân vô hạn vậy thì lí do gì để Du cho phép trái tim mình lỗi nhịp lần nữa, điều đó thật ngu ngốc, Du vừa nghĩ vừa đi về phòng, cả đêm nó cứ trằn trọc mãi.

Sáng hôm sau Du thức dậy với trạng thái mệt mỏi, nó nghe tiếng nói chuyện ríu rít ngoài phòng khách mà mắt lại mở không lên, một lúc lâu sau Du mới thật sự tỉnh ngủ, Quân đã đi làm từ sớm và hình như nó là đứa thức trễ nhất nhà.

  - Chào buổi sáng anh Du. Em có mua đồ ăn sáng cho anh nè.

Chỉ vừa ló đầu ra khỏi phòng, Du đã gặp Linh, cô nàng hớn hở đưa cho nó một cái túi đồ ăn nặng trịch, Du trả lời với vẻ uể oải.

  - Cám ơn em! Em đến khi nào vậy?

Linh sóng bước cùng Du xuống nhà bếp, cô nàng đáp.

  - Cũng vừa tới thôi anh tại hôm nay hình như anh Long bệnh hay sao í nên em qua xem như thế nào. Còn ngoại vừa đi ra ngoài á.

Bệnh sao? hôm qua vẫn còn khỏe mà, Du thầm nghĩ khi nghe Linh nói thế, nó buột miệng hỏi lại.

  - Rồi Long có sao không em?

  - Dạ ảnh bị cảm sơ sơ à, em mua thuốc với cháo rồi tính đem vào phòng cho anh ấy nè.

Linh bước nhanh hơn một chút để lấy tô cháo đặt trên bàn, cô nàng quay trở vào phòng Long một cách vội vã còn Du thì ngồi xuống bàn chán ngán nhìn hộp đồ ăn trước mặt, thật ra nó cũng không biết bản thân mình buồn vì điều gì, vì Quân lạnh nhạt hay vì Long cứ lẫn quẫn trong đầu?

  - Anh Du ăn đi kẻo nguội!

Linh cất tiếng khi tiến lại gần Du, nó cười gượng đáp

  - Ừm, cám ơn em.

  - Hôm nay em có tí chuyện nên phải về sớm, anh coi chừng anh Long dùm em nha tại ảnh còn sốt. Lát nữa anh cho anh ấy uống thuốc nha.
 
Linh cứ liếng thoắng vừa nói vừa dọn dẹp và quăng cho Du đống thuốc tây, đương nhiên là Du không từ chối được lời đề nghị của Linh nên chấp nhận dù nó thấy không được thoải mái cho lắm.

Sau khi Linh về được một lúc, Du định tạt ngang qua phòng Long xem anh như thế nào nhưng vừa đứng đi được vài bước nó đã gặp Long, mặt anh nhợt nhạt và xanh xao. Du bối rối cất lời.

  - Long đỡ hơn chút nào chưa?

Nhưng điều Du bất ngờ nhất là Long không buồn quan tâm đến lời nói của Du, anh nặng nhọc lướt qua nó khiến nó sượng người. Du quay người lại, nói lớn.

  - Nè sao Du hỏi mà Long không trả lời chứ.

Long vẫn im lặng anh ho khan một tiếng rồi lê chân được vài bước chợt anh ngã lăn xuống sàn làm Du hoảng hốt chạy lại đỡ Long dậy.

  - Trời, người Long nóng như lửa rồi, phải đi bệnh viện mới được.

Long yếu ớt gạt tay Du ra, anh nói.

  - Tôi không cần em quan tâm. Tránh xa tôi ra.

  - Đừng có trẻ con nữa, bệnh đến độ này mà còn hung hăng, Du nói là phải đi bệnh viện cấm cãi.

Du cứng rắn ra lệnh cho Long mặc cho anh cứ lạnh lùng chối từ, Long mệt mỏi nói.

  - Tôi đã nói cho dù tôi có như thế nào cũng đếch cần em lo mà, em lì lợm quá vậy.

  - Ê nè ăn nói đàng hoàng nha, nói chuyện kiểu đó thì Long tự lo cho mình đi.

Du tức giận khi nghe mấy lời đó của Long nên nó liền buông tay anh ra, vậy là Long lại té phịch xuống đất nhưng lần này anh ngất luôn chứ không còn chống cự gì nữa, Du bắt đầu hoang mang nó vừa đỡ anh dậy vừa nói.

  - Du xin lỗi mà, tỉnh dậy đi chứ đừng có ngủ nữa.

Phải mất rất nhiều thời gian Du mới có thể cõng Long ra khỏi nhà vì thân người anh to gấp đôi nó nên việc di chuyển càng khó khăn mặc dù vậy Du vẫn cố hết sức vì thật sự Du không muốn Long gặp bất cứ chuyện gì bất trắc.

Bầu trời ngoài kia mây đen vần vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top