Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter. 2

Chapter. 2

Khải Du mất một lúc lâu sau mới làm hết công việc trong nhà, nó cảm thấy khá đuối nên quăng mình trên chiếc giường êm ái ngủ từ khi nào không hay.

Reng...reng...reng...

Tiếng chuông cửa réo ầm ầm làm Du giật mình tỉnh giấc, nó hoảng hồn chạy ra mở cửa, trước mắt Du là một chàng trai dong dỏng cao, vẻ khó chịu nhìn Du, giọng anh ta không mấy thân thiện.

  - Cậu là Khải Du? Tôi đã nhấn chuông tới năm lần. Cậu đang làm gì trong nhà vậy?

Du bối rối lí nhí.

  - Xin lỗi, Du ngủ quên.

  - Tôi xém nữa là chịu hết nỗi với cái nắng chang chang này mà cậu thì thư thái nằm ngủ. Thật biết hưởng thụ. Tôi sẽ nói cho bà ngoại biết về chuyện này.

Anh ta lạnh lùng bước qua Du với cái vali trên tay, Du thì chã biết nói gì thêm nên đành im lặng đóng cửa, bây giờ nó cảm thấy cuộc sống của mình bắt đầu...khó khăn hơn.

  - Du đã dọn phòng giúp Long rồi. Long có cần gì cứ gọi.

  - Cám ơn!

Du rảo bước phía sau Long qua hành lang vào phòng, nó chỉ nói bằng cái giọng nhỏ nhẹ nhất có thể vì Quân từng bảo Long ghét nhất ai to tiếng.

Long không vội vào phòng của mình mà đi thẳng qua phòng của bà ngoại, anh ta không gõ cửa mà tự động mở cửa, lúc này hình như ngoại đang xem cải lương, thấy anh ta là bà liền vui mừng ngồi dậy.

  - Thằng quỷ nhỏ về rồi đấy à!

Long ngồi xuống cạnh ngoại và mỉm cười nhưng lại nói chuyện với vẻ khó chịu.

  - Con nãy giờ đứng bấm chuông ngoài nắng mà chẳng ai chịu ra mở cửa, lại còn ngủ ngon nữa chứ.

Ngoại nghe thế liền phóng ánh mắt nghiêm khắc của mình về phía Du đang đứng ngoài cửa, bà toan cất tiếng thì Long bỗng đứng phắt dậy dửng dưng nói.

  - Ngoại đừng có la người ta mất công ông Quân về người ta khóc lóc ỉ ôi thì khổ. Thôi con về phòng cái đã, lát nữa con qua tâm sự với ngoại sau nha.

Long bước về phòng và đóng cửa một cách thô lỗ mà chẳng buồn nhìn mặt Du nhưng nó không mấy bận tâm vì nó ở đây bởi Quân chứ không phải bất cứ người nào khác.

Du trở về phòng dự tính sẽ nhắn cho Quân một tin nhưng anh đã nhanh tay hơn nó. Tin nhắn đến từ Quân "Vợ muốn ăn gì không? Hôm nay anh được về sớm, anh mua đem về cho vợ nha". Du nhoẻn miệng cười, nó trả lời ngay "Em không ăn gì đâu, anh về sớm với em là được rồi :)".

Có thể đối với một ai đó tình yêu của một người đến rất dễ dàng và nhanh chóng nhưng Du thì khác, nó yêu thầm Quân hơn ba năm, mất thêm gần hai năm nữa mới được anh đáp trả cùng anh sống chung một nhà như bây giờ cho nên từng giây từng phút bên anh thật đáng trân trọng.

  - Này, có thấy chiếc nhẫn của tôi ở đâu không?

Dòng suy tưởng của Du bị cắt ngang bởi giọng nói đầy ức chế từ người nào đó vang lên làm Du trở về thực tại, nó lúng túng trả lời.

  - À à khi nãy Du dọn phòng Long thấy nó nằm trong cây đàn nên...

  - Đừng có giải thích vòng vo, chiếc nhẫn của tôi đâu.

Du cảm thấy ghét thái độ trịch thượng này của Long vô cùng, anh ta thậm chí còn không chịu nghe nó nói hết mà thô lỗ chen ngang như thế. Nó lại bàn lấy nhẫn ra đưa cho hắn và nói.

  - Nhẫn đây, Du xin lỗi vì tính Du hay quên.

Long giật lấy chiếc nhẫn rồi đanh giọng.

  - Từ nay về sau đừng có đụng chạm vào đồ đạc của tôi, nghe rõ chưa.

Du thậm chí còn chưa kịp mở miệng thì Long đã mất dạng, chã biết anh ta từ hành tinh nào đến nữa, nếu không phải em họ của Quân thì Du đã cho hắn một bài học về lịch sự rồi.

Cả buổi chiều hôm đó Du không bước ra khỏi phòng lần nào nữa vì nó chẳng muốn chạm mặt Long, nó đóng cửa và khóa luôn cho đỡ bị làm phiền, chắc chắn những ngày khó chịu này sẽ chưa dừng lại ở đây nhưng vì Quân, nó phải cố.

  - Vợ ơi mở cửa, anh về rồi nè.

Vừa nghe tiếng của Quân là Du liền chạy ra mở cửa nhưng mặt nó không vui vẻ gì cho lắm. Quân vào phòng ôm lấy Du và lo lắng hỏi.

  - Vợ của anh có chuyện gì vậy?
 
  - Cũng không có gì quan trọng đâu anh.
 
  - Có phải Long làm em buồn đúng không?
 
  - Em nghĩ mình đã để lại ấn tượng xấu trong mắt Long rồi.

  - Kể anh nghe xem vợ làm gì mà xấu.

Du bắt đầu kể lại những chuyện vừa xảy ra cho Quân biết, nghe xong anh tỏ vẻ phật ý, anh nói.

  - Nó lúc nào đối xử với người khác cũng với thái độ đó. Còn dám thô lỗ với vợ của anh nữa, để anh hỏi tội nó.

Vừa nghe thế Du liền can ngăn dù thế nào nó cũng đâu có muốn trong nhà có chuyện.

  - Thôi, nghe em bỏ đi, chuyện có chút xíu à anh đừng có giận.

  - Không phải vấn đề chuyện nhỏ hay lớn, nó và chúng ta ở chung nhà đâu thể cứ ra vẻ như vậy, vợ ở yên đây anh về ngay.

Lần này Du cũng chưa kịp cất lời Quân đã ra khỏi phòng, anh em nhà này chắc giống nhau mỗi việc đến nhanh đi vội. Du bắt đầu thấy lo lo nên nó liền chạy theo Quân.

  - Long, ra đây anh có chuyện nói với mày.

Quân gõ cửa phòng Long cùng với giọng điệu đúng chất đàn anh, Long mở cửa nhưng chẳng màn nhìn Quân, hắn ta nói bâng quơ.

  - Có gì nói mau đi, tôi còn ngủ.

  - Anh chỉ yêu cầu mày đừng có hành xử thô lỗ với Du nữa. Lớn hết rồi chứ không phải con nít mà không biết điều như vậy.

Long nghe mấy lời đó của Quân nên ra chiều không vừa lòng, anh ta đanh giọng.

  - Nếu muốn tôi cư xử đàng hoàng thì cậu ta cũng cần học cách đừng táy máy tay chân lấy đồ của người khác nữa.

  - Du không lấy đồ của mày, Du chỉ có ý tốt thôi.

  - Đó không phải ý tốt mà là tài lanh.

  - Mày còn nói cái giọng đó.

  - Thì sao?

Tình hình có vẻ ngày càng căng thẳng khi chẳng ai chịu nhường nhịn ai. Du đứng phía sau liền chạy lên kéo tay Quân, nó hạ giọng.

  - Bỏ đi anh, chuyện không đáng để hai anh em cãi vã đâu. Du xin lỗi vì đã tùy tiện đụng vào đồ của Long.

  - Có chuyện gì mà ồn ào vậy mấy đứa?

Giọng bà ngoại cất lên từ đằng xa khiến Du tái mặt, Long đợi bà đến gần mới cao giọng quăng ánh mắt khó chịu vào Quân.

  - Anh ta bên vợ của mình nên qua đây hỏi tội con đó ngoại.

Ngoại nhìn Quân và Du một cách dò xét, bà nói.

  - Thằng Long làm gì mà anh qua hỏi tội nó thế?

Quân vẫn còn đang rất giận nên sẵn giọng đáp.

  - Ngoại muốn biết thì hỏi thằng cháu yêu quý của ngoại đi nhưng mà con xin nhắc lại Du là vợ của con chứ không phải osin cho nó, đừng tỏ thái độ vô ơn như vậy.

Dứt lời Quân nắm tay kéo Du trở về phòng mà không để ngoại hay Long kịp nói thêm câu nào vì Quân thừa biết với bản tính của mình, anh không đi chỗ khác thế nào cũng có chuyện xảy ra, còn Du đáng thương chỉ im lặng không dám mở lời.

Du thừa biết tính của Quân như thế nào nên vừa đóng cửa phòng là nó đã ôm chầm lấy Quân rồi nhẹ nhàng nói.

  - Em kể anh nghe không phải để anh qua cãi vã với Long đâu. Anh đi làm về mệt đáng ra em đã không nói gì cho anh biết.

Quân cũng ôm chặt lấy Du, anh cũng dịu dàng đáp lời.

  - Anh hiểu rồi, anh sẽ kiềm chế sự nóng nảy của mình để Du của anh không phiền lòng nữa.

  - Vậy mới ngoan chứ, anh tắm đi rồi ra ăn cơm.

  - Để ôm Du một lát nữa, cả ngày không gặp, nhớ Du lắm.

Du cười tươi áp mặt vào ngực anh và dường như mọi bực bội từ chiều tan biết đâu mất, Quân đúng là một liều thuốc tốt nhất dành cho Du. Quân nói tiếp, giọng ấm áp ngọt ngào.

  - Nếu mỗi lần Du thấy buồn hay chán nản anh sẽ kể cho Du nghe một chuyện để Du thấy vui hơn nhé.

  - Vậy giờ anh kể em nghe đi.

  - Du muốn nghe cái gì nè?
 
Du bắt đầu nũng nịu như thể một đứa trẻ, Quân thì chỉ cười cười ôm Du đung đưa thật nhẹ nhàng.

  - Thì anh nói em biết anh thích em từ lúc nào á.

  - À, thật ra anh bắt đầu chú ý Du là khi Du kêu anh thợ cắt tóc y hệt kiểu của anh đó.

Du đỏ mặt nhớ tới chuyện đi cắt tóc ngày trước, nó chề môi bảo.

  - Ơ sao anh ấy nhiều chuyện dạ, em dặn là đừng nói gì với anh mà.

  - Thì anh ta đâu nói gì với anh, chỉ bảo là có một cậu nhóc trong xóm muốn cắt tóc đúng kiểu của anh còn hỏi thăm anh này kia nữa, nên anh cũng tò mò muốn biết ai hâm mộ anh dữ vậy.

Nói đoạn anh cười lớn như chọc quê Du khiến nó càng ngượng hơn, nó đánh nhẹ vào ngực anh vài cái rồi mè nheo.

  - Thôi nha, đừng có ảo tưởng quá đi anh hai. Tại em thấy kiểu tóc của anh đẹp nên mới cắt theo chớ bộ.

  - Còn bày đặt xạo xạo nữa. Thấy đẹp nên cắt sao hỏi anh như thế này như thế kia còn dặn anh thợ nói nếu anh đổi kiểu thì cũng cắt cho Du y hệt vậy, kì ghê ha.

Quân nói xong như biết Du sẽ cãi lại nên anh liền đè hôn nó đắm đuối làm nó vừa bất ngờ vừa khoái chí nằm yên đón nhận sự ngọt ngào từ anh, ngoài cửa sổ nắng đã nhạt dần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top