Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 20

Chapter 20

Linh đứng trân trối nhìn hai người đang đè nhau trên giường, cô bé chợt ngã quỵ tay ôm chặt lồng ngực, Long vội chạy đến bên Linh, cô bé thều thào nói.

  - Gọi cho ba em...

Long như hiểu ý liền quay số gọi cho ba của Linh, lát sau ông ta xuất hiện với vẻ nghiêm khắc đến đáng sợ, ông đưa Linh vào phòng của Long và sau khi đã giúp cô bé ngủ một giấc thật sâu, vì ba Linh là một bác sỹ nổi tiếng trong thành phố.

  - Cậu có thể nói chuyện với tôi một chút được không?

Ông trầm giọng nói với Long, anh không hé môi câu nào chỉ lẳng lặng bước theo ông ra phòng khách, Du vội chạy xuống bếp chuẩn bị nước uống.

  - Cậu thừa biết sức khỏe con bé như thế nào mà lại để nó xảy ra chuyện, cậu có gì để giải thích?

Người đàn ông tóc hoa râm vẫn nói bằng thanh âm trầm mặc nhưng đầy uy quyền, Long ngập ngừng đáp.

  - Cháu biết...lỗi này là do cháu, cháu đã không chăm sóc tốt cho Linh...

Du bưng nước mời hai người uống rồi nhanh chân lùi về phía sau, nó đứng ở chỗ đủ để nghe họ nói nhưng không để họ thấy cũng như không làm phiền hay chen ngang cuộc hội thoại đó, người đàn ông tiếp tục trừng mắt nhìn Long như đang tra vấn anh.

  - Vậy cậu còn nhớ lời hứa của mình chứ?

  - Dạ vâng, cháu đã hứa thì sẽ không bao giờ quên đâu thưa bác.

  - Vậy hi nào cậu thực hiện lời hứa đó?

Ông ta lại hỏi và hình như Long sợ câu hỏi đó hơn bất cứ lời thẩm tra nào, anh đưa mắt nhìn xung quanh và nhỏ giọng đáp.

  - Cháu cần có thời gian.

  - Là bao lâu?

  - Sẽ sớm thôi ạ.

Ông ta bước chậm rãi quanh cái bàn rồi đặt tay lên vai Long vỗ nhè nhẹ mấy cái rồi mỉm cười đầy ẩn ý.

  - Tôi hy vọng sẽ sớm thấy ngày đó. Lát nữa đưa con bé về giúp tôi, tôi còn có chuyện cần giải quyết ở bệnh viện. Cậu đưa tôi ra cửa được chứ?

Long tránh né ánh nhìn của vị bác sĩ già, anh nhanh chóng mở đường cho ông ta rời khỏi nhà, Du nhìn thấy bóng ông ta mất hút nó mới tiến ra đằng trước, chẳng hiểu sao mỗi lần ông ấy hỏi nó lại thấy có gì đó kì quái nhưng cũng không biết đó là gì.

Vừa thấy Long trở vào Du đã toan quay mặt đi nhưng anh nhanh chân hơn níu nó lại, anh mệt mỏi cất lời.

  - Em muốn dày vò anh đến bao lâu nữa?

  - Điều mà Long cần làm lúc này là chăm sóc tốt cho Linh chứ không phải cứ hỏi Du những câu hỏi linh tinh đó.

Du lạnh nhạt trả lời và Long thì gần như buông xuôi tất cả vì đã không còn hy vọng nữa.

  - Những gì giữa chúng ta em không có chút tiếc nuối nào sao?

  - Chưa từng, nếu có tiếc thì Du tiếc vì đã để Long suy diễn quá nhiều về mối quan hệ này.

Long buông tay Du ra, nó chần chừ giây lát rồi vội bước trong mớ cảm xúc tiêu cực, sao cứ phải như vậy khi biết rằng cả hai ta không có kết quả, ngốc nghếch níu kéo có ích gì? Thôi thì xin được một lần, chấm dứt mọi chuyện ở đây, Long nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top