Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 21

Chapter 21

Long mở cửa phòng một cách chần chừ, dường như anh không muốn bước vào bên trong. Linh nằm trên giường với gương mặt buồn bã, khi vừa nhìn thấy anh cô liền yếu ớt cất lời.

  - Có thể cho em gặp anh Du một lát được không?

Long tựa người vào tường đối diện phía Linh, anh hồ nghi hỏi.

  - Em muốn gặp Du để làm gì?

  - Anh đừng lo em chỉ nói với anh ấy vài lời thôi, em sẽ không làm tổn thương anh ấy đâu.

Nghe Linh nói thế Long hơi lưỡng lự nhưng nhìn cô bé buồn bã thì anh cũng hơi mủi lòng nên đã đồng ý với lời đề nghị của Linh. Anh sải bước sang phòng Du, gõ cửa vài cái nó mới chịu mở, gương mặt Du cũng không khá hơn Linh là mấy, vừa thấy Long nó toan đóng cửa lại nhưng anh đã lạnh lùng nói.

  - Tôi không tìm em đâu. Linh muốn gặp em.

Du khá bất ngờ, nó mở hờ cánh cửa chỉ để ló cái đầu ra và hỏi.

  - Linh có chuyện gì sao?

  - Tôi không biết nhưng tôi sẽ ra ngoài để hai người nói chuyện.

Dứt lời Long quay lưng lại bước đi vội vã, chẳng hiểu sao trong lòng Du lại phát sinh cảm giác rất lạ, nó muốn kêu anh đừng đi nhưng lại im lặng nói không thành lời.

  - Em muốn gặp anh hả? Có gì không em?
 
Du ngồi cạnh giường khi Linh cố tựa người vào chiếc gối lớn, cô bé nhìn nó bằng ánh mắt nửa giận nửa xót xa làm nó bối rối né tránh.

  - Anh Du có yêu anh Long không?

Du sững người khi nghe câu hỏi từ Linh, phải mất hơn một phút nó mới có thể cố nở một nụ cười gượng gạo.

  - Đương nhiên là không, anh chỉ yêu mỗi anh Quân thôi.

  - Nhưng anh Long yêu anh.

Lại một câu nói khiến Linh đứng hình, tim nó đập loạn nhịp và nó xém nữa không đủ binhg tĩnh mà ngồi đối diện với Linh nhưng may thay nó biết điểm dừng.

  - Anh thật lòng xin lỗi về chuyện lúc nãy. Quả thật anh vẫn hoang mang chưa biết lí do gì mà Long lại hành xử như thế nhưng anh khẳng định với em rằng, anh và Long chỉ là anh em mà thôi.

Linh đảo mắt lên trần nhà, giọng cô bé trầm buồn hơn ngày thường, đôi mắt ấy có thể xuyên thấu tâm can bất cứ ai.

  - Em không còn nhiều thời gian nữa. Em từng đánh mất Long vì lỗi lầm của chính mình và đến khi chúng em tái hợp cũng là lúc em biết cuộc sống của em sắp hết. Anh ấy đã khoan dung bỏ qua những lỗi lầm em gây ra để quay lại với em dù em biết rằng....

Linh ngừng nói, cô bé lại nhìn chăm chú Du, nó ngượng ngùng cúi mặt xuống đất. Linh tiếp tục câu chuyện.

  - Nếu không vì em sắp chết chắc anh Long đã không quay về với em mà đến bên anh mất rồi, dẫu vậy em mong anh, xem như ban cho em một điều ước cuối cùng là đừng cướp anh Long của em đi lần nào nữa.

Tâm trạng Du bắt đầu rối bời, nó đâu có cướp Long đâu, nó cũng chưa từng có ý định chia rẽ tình cảm của Linh và Long nhưng mà, rõ ràng Du có một phần lỗi trong đó vì thường gây hiểu lầm với Long hay đúng hơn là nó đôi lần lỗi nhịp trái tim mình để xé bỏ khoảng cách giữa hai người, Du thở dài và mỉm cười, nụ cười nhiều ưu phiền.

  - Đương nhiên là anh không cướp ai từ tay em hết và anh xin hứa từ nay về sau anh sẽ giữ khoảng cách chừng mừng với Long thậm chí là không nói chuyện cùng cậu ấy nữa.

Linh nhìn Du bằng thái độ đầy lòng biết ơn, cô bé như nhẹ lòng và nói.

  - Em biết mình ích kỷ nhưng em đã sắp hết thời gian . Giờ em chỉ cần ở bên anh ấy đã mãn nguyện rồi. Hy vọng anh sẽ làm được điều anh nói.

  - Ừ. Em nghỉ ngơi và đừng nghĩ lung tung nữa. Cứ vui vẻ như trước đây, quên luôn chuyện hôm nay em đã thấy. Hãy nhớ, em và Long là một cặp xứng đôi. Anh về phòng nhé.

Du lấy một hơi dài để nói ra những lời đó nhưng sao nó thấy cảm giác thật khó chịu khi phải thốt ra điều mình chẳng muốn, nhưng, lại nhưng Linh đang mắc bệnh hiểm nghèo, cô bé không sống được bao lâu nữa thì đành lòng sao khiến cô bé đau buồn. Du ra ngoài thật nhanh cùng bộn bề suy nghĩ, nó đụng trúng Long lúc ngoài hành lang, nó né tránh anh bằng cách đi cúi đầu xuống đất nhưng kì lạ thay Long lại tỏ ra như chẳng có chuyện gì mà đi một mạch, Du cảm thấy buồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top