Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter.3

Chapter. 3

Tiếng con gà hàng xóm gáy ó o trên bờ tường cạnh nhà đánh thức Khải Du tỉnh giấc, Quân vẫn còn ngủ, tay vòng ôm lấy Du, nó nhẹ nhàng gỡ tay anh ra đứng dậy vươn vai một cái và cúi xuống hôn nhẹ vào má anh, mỗi buổi sáng chỉ cần bình yên nhìn anh say giấc như thế là đủ.

Du rời khỏi phòng bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa, công việc này dẫu rất nhàm chán nhưng bà ngoại luôn nhắc nhở nó làm hằng ngày, đó là thánh chỉ. Lau dọn sạch sẽ nó vào bếp lấy cái giỏ xách đi chợ, hình như ngoại vẫn còn ngủ thì phải, thật lòng mà nói chưa bao giờ nó nghĩ sẽ có lúc mình biến thành một bà nội chợ đảm đang, thiếu mỗi cái nón lá là đủ chuẩn rồi. Vừa bước ra khỏi bậc thềm nhà Du đã thấy Long đang tập thể dục, anh ta mặc áo ba lỗ để lộ body săn chắc phát mê tuy nhiên trong mắt Du chẳng có bất cứ ai hoàn hảo như Quân mặc dù anh chẳng thuộc dạng sáu múi, Du đánh tiếng chào khi lướt ngang hắn.

  - Chào buổi sáng! Du chuẩn bị đi chợ, Long có muốn ăn gì không để Du mua.

Long chẳng buồn chào lại, hắn chỉ lo khoe khoang cơ bắp với hai quả tạ nặng nề, hắn lạnh nhạt đáp.

  - Mua dùm tôi một gói xôi.

  - Long muốn ăn mặn hay ngọt?

  - Ngọt. Mà ngoại thích ăn hành lắm đó nha, nấu canh nhớ bỏ nhiều nhiều.

  - Ừ

Cuộc đối thoại giữa hai người vỏn vẹn vài từ, Du không nói thêm lời nào nữa mà đi thẳng ra chợ, trong xóm có một cái chợ nhỏ cách nhà chưa tới một cây số nên nó thường đi bộ, hiếm lắm Quân mới thức sớm vì anh khá lười. Vừa đi Du vừa suy nghĩ hôm nay sẽ mua gì để làm đồ ăn tại vì khả năng nấu nướng của nó cũng thuộc dạng dưới trung bình.

  - Hôm nay bà Sáu không đi chợ sao mà Du đi vậy?

Đang mải mê suy nghĩ nên Du hơi giật mình vì cái vỗ vai của nhỏ bạn chung xóm, nó cười cười.

  - Ngoại chồng của Du còn ngủ nên Du đi chợ, còn Hồng cũng thức sớm dữ ha.

Nhỏ Hồng cười ha hả đáp.

  - Đương nhiên rồi, người con gái chăm ngoan mà. Rồi về ở với anh Quân có tốt với Du không?

Du bẽn lẽn.

  - Không phải chỉ tốt mà còn rất chu đáo và yêu thương Du. Mà được bên cạnh anh Quân là mơ ước chừng ấy năm của Du nên có như thế nào Du cũng mãn nguyện.

  - Thấy Du hạnh phúc cũng mừng nhưng nghe nói anh Quân đào hoa lắm đó nha.

Đằng sau từ Nhưng đúng là chẳng bao giờ là lời tốt đẹp, chỉ vì câu nói bâng quơ của Hồng mà Du liền ra chiều suy tư, biết mình đã lỡ lời nên Hồng liền phân bua.

- Hồng nghe người ta đồn bậy á, nói chơi có gì bỏ qua Du đừng suy nghĩ lung tung, xin lỗi nhiều nhiều.

Du cười cười lắc đầu bảo không có gì dẫu vậy nó cũng hơi lăn tăn vì từ lúc nó biết anh tới giờ những cuộc tình của anh ra sao nó đều mù tịt, nó chỉ thấy anh đi đi về một mình suốt quãng thời gian đó nhưng một anh chàng đẹp trai và chỉn chu như thế nhiều người thích cũng chẳng có gì là chuyện lạ.

Du trở về nhà sau khi đã mua đủ đồ cho bữa trưa và cũng không quên mua một gói xôi cho tên Long khó ưa, nó vừa bước vào bếp thì thấy Quân, anh đang tìm chai nước trong tủ lạnh, Du đánh tiếng hỏi.

  - Anh chưa đi làm nữa hả?

Quân quay lại, xoa đầu Du một cái rồi trả lời.

  - Anh vừa định đi nè vợ bé nhỏ. Em ở nhà ngoan nghe chưa, nhớ anh thì nhắn tin. Mà chắc anh sẽ nhắn trước đó.

Du đặt giỏ xách lên bàn, nó ôm anh, hình như đây là sở thích lớn nhất của nó đối với anh thì phải, nó thì thầm.

  - Em muốn kiếm việc gì đó để làm, ở nhà ngoài chán quá à.

Bất chợt Quân đẩy nhẹ Du ra hai tay đặt lên vai nó và nhìn nó với ánh mắt khác hẳn, anh nghiêm giọng.

  - Anh đã nói từ đầu vợ chỉ cần ở nhà lo cho gia đình, còn việc kiếm tiền là chuyện của anh. Vợ nói vợ chán, vậy chán luôn cả anh à.

Du vội vã lắc đầu, nó mím môi.

  - Em không phải có ý đó, chỉ là...

Quân vẫn dùng ánh mắt nghiêm nghị đó để nhìn Du nhưng giọng nói đã có phần dịu dàng.

  - Anh biết là vợ ở nhà sẽ rất buồn, vợ có thể rủ bạn đến nhà chơi nhưng anh không muốn vợ phải vất vả, ngoại cũng lớn tuổi rồi nên cần có người chăm sóc. Vợ hiểu ý anh không?

Du không cãi lại nữa mà chỉ im lặng gật đầu, anh hôn nhẹ lên má nó và nói.

  - Ngoan anh thương. Anh sẽ tranh thủ về sớm, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.

Dứt lời Quân liền rời khỏi nhà, thật tình nó chẳng thích thú gì cái việc cứ lẫn quẩn trong nhà suốt ngày nhưng vì anh nên có như thế nào nó cũng chấp nhận.

  - Anh ta gia trưởng như vậy đó.

Long xuất hiện từ đằng sau thò tay lấy gói xôi trên bàn khiến Du hết hồn, nó chã buồn nhìn hắn.

  - Thì sao?

  - Thấy tội cho mấy người thôi, còn trẻ mà bị giam trong căn nhà này chã biết tới bao giờ mới được thoát kiếp chim lồng cá chậu.

Mấy lời nói mỉa mai của Long nghe thật chướng tai, bình thường nếu ai khác thốt ra là nó đã cho một trận nhưng lần này nó tỏ ra bình tĩnh đáp.

  - Cái mà Long nói không phải là giam cầm, đó là nghĩa vụ của người bạn đời. Du yêu Quân, chấp nhận sống cùng anh ấy có nghĩa là đồng ý cùng vun đắp cho cuộc sống của cả hai, khi yêu không cần biết ai hơn ai mà đơn giản là biết cách chấp nhận dù tốt dù xấu gì cũng vậy.

Câu trả lời của Du có vẻ đã đánh động vào tâm thức trong Long nên anh ta hơi sượng lại, không đáp trả mà suy nghĩ mông lung về chuyện gì đó, im lặng một lát rồi mới đi về phòng, tuyệt nhiên không nói thêm bất cứ lời nào. Du thấy hơi lạ nhưng cũng chẳng buồn bận tâm đến tên đáng ghét đó làm gì, nó lại loay hoay với mớ đồ ăn, ấy thế mà cũng gần cả buổi mới xong.

Bữa trưa một mình Du loay hoay làm trong khi ngoại cứ vô ra ngó thằng cháu dâu coi mần ăn gì được không, cũng may bà không lên tiếng chê bai gì. Du nhớ Long nói ngoại thích ăn hành nên khi nấu canh nó bỏ khá nhiều nhưng khi dọn lên bàn thì.

  - Anh đang muốn bà già này nhịn ăn đúng không?

Du ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, nó lắp bắp hỏi.

  - Ý của ngoại là sao ạ? Con chưa hiểu.

Ngoại chỉ tay vào tô canh đầy hành, bà gằn giọng.

  - Già đây kị nhất là ăn hành vậy mà anh còn bỏ cả đống vào, như thế chẳng phải muốn già bỏ bữa là gì.

  - Con không có ý đó chỉ là Long nói...

  - Ê em không có nói gì hết à nha, anh dâu đừng có đổ thừa đó.

Long giả vờ ngây thơ không biết gì khiến Khải Du đứng hình, mặt xanh như tàu lá, nó đơ như tượng chẳng tìm được câu nói nào để cứu nguy may thay Long lên tiếng.

  - Thôi ngoại đừng la anh dâu nữa chắc ảnh không biết ngoại ghét hành, coi như rút kinh nghiệm nha ngoại.

Bà ngoại thôi không nghiêm khắc với Du nữa nhưng cũng không mấy vui vẻ, Du liếc sang Long thì thấy anh ta đang cười khoái trá, đúng là quá đáng mà.

Xế chiều khi Du đang chuẩn bị nấu ăn cho bữa chiều nhưng nó cứ lăn tăn hoài khi chẳng biết làm món gì thì tiếng chuông cửa réo lên, nó lật đật chạy ra ngoài xem là ai. Du vừa mở cổng thì thấy một cô gái xinh xắn đứng rụt rè, Du lên tiếng hỏi.

  - Chị tìm ai vậy?

Cô gái trả lời, giọng nhẹ nhàng.

  - Cho hỏi có anh Long ở nhà không ạ?

  - À có, chị đợi một lát nha.

Dứt lời Du chạy vội vào nhà gọi Long nhưng đúng lúc hắn cũng từ nhà tắm bước ra, trên người chỉ quấn mỗi khăn tắm và cơ thể hắn thì vẫn còn ướt, body nóng bỏng muốn xỉu. Du nhăn mặt nói.

  - Sao không tắm trong phòng mà ra đây, ướt sàn hết rồi kìa.

Long tiến lại gần Du thêm chút nữa, hắn kênh kiệu nói.

  - Tôi thích! Hớt ha hớt hãi chạy vô có chuyện gì?

Du ngượng đỏ cả mặt, nó lí nhí đáp.

  - Có người kiếm Long ngoài kia.

  - Ai?

  - Một cô gái.

Nghe tới đó hình như Long đã biết là ai nên hắn tỏ vẻ không vui mặc dù vậy hắn cũng về phòng thay đồ để ra ngoài gặp cô gái đó. Còn Du thì tiếp tục nấu ăn, mặt vẫn đỏ ửng vì sự tự nhiên kì cục của Long, hắn thật phô trương quá mà.

Một lúc sau Long quay vào với vẻ khó chịu thường thấy, hắn đanh giọng.

  - Sau này cô ta có tìm tôi thì nói tôi không có ở nhà, nghe chưa.

  - Ờ!

Du nhai miếng dưa leo, không thèm nhìn hắn mà buông ra lời Ờ lạnh nhạt, hắn vừa tính về phòng thì Du liền nói lớn.

  - Ê nè, lượm quần lót bỏ vô máy giặt đi kìa. Quăng dưới sàn nhìn ghê quá à.

Nghe Du nói vậy Long hơi ngượng, hắn hậm hực bước tới nhà tắm nhặt cái quần đang nằm dưới sàn bỏ vào máy giặt, thấy mặt hắn quê khiến Du khoái chí hết sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top