Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 5

Chapter 5

Sáng hôm sau Du loay hoay dọn dẹp căn phòng của mình rồi lấy mấy hộp quà sinh nhật ra để ngắm ngía, nó mở hộp quà của ngoại trước, bên trong là chai nước hoa to đùng và thơm phức, đúng mùi nó thích luôn dù thật ra thì Du cũng hiếm khi ra khỏi nhà bởi vậy nó ít xài nước hoa, còn hộp quà thứ hai của Long, được gói kĩ càng và đáng yêu, Du hơi bất ngờ vì món đồ nằm bên trong, một chiếc điện thoại cảm ứng trông rất đẹp mắt, Du liền cầm hộp qua đi qua phòng của Long, nó gõ hai ba tiếng thì anh ta mới mở cửa, lại là bộ dạng bán nude chỉ độc chiếc khăn tắm quân ngang hông, anh ta hỏi.

  - Có chuyện gì mà sáng sớm đã qua tìm vậy? Tôi đang tắm.

Du chìa hộp quà trước mặt và nói.

  - Trả Long nè.

  - Tại sao?

Long nhíu mày, anh ta tựa người vào cửa rồi chăm chú nhìn Du, Du giải thích.

  - Du có điện thoại rồi với lại Du cũng không biết xài mấy loại này. Thêm cái nữa Du nghĩ nó rất mắc tiền nên thôi không dám nhận.

Long gạt tay Du bằng thái độ lạnh lùng thường thấy, anh ta khó chịu trả lời.

  - Tôi nói cho nghe nè nha, đây là quà sinh nhật nên tôi muốn tặng gì là chuyện của tôi còn không muốn nhận cứ quăng vô sọt rác hay cho ai đó thì tùy. Thời buổi gì rồi mà xài cục gạch trắng đen, anh Quân đâu phải không có khả năng mua cho Du mà tôi có thấy anh ta nói tới đâu.

Nghe vậy Du liền phân bua.

  - Tại Du không thích chứ anh Quân cũng có nói sẽ sắm cho Du một cái mới, Long đừng nghĩ xấu cho anh Quân.

  - Thật vậy à hay anh ta sợ Du có điện thoại mới thì sẽ lên facebook, Zalo nhắn tin này kia với người khác rồi Du sẽ không quan tâm anh ta nữa. Anh ta chỉ muốn Du là của riêng mình nên thậm chí còn không để Du đi làm mà. Đúng không?

Dù thật tình Du muốn nói cho Long biết rằng anh Quân không bao giờ là người như thế nhưng nó lại im lặng chẳng nói được lời nào, nó đặt hộp quà xuống đất toan bỏ về thì Long đã nắm nó lại quăng hộp quà trở vào tay nó một cách thô bạo.

  - Tôi nói rồi. Không nhận thì quăng, một khi tôi đã tặng gì cho ai đó sẽ không bao giờ lấy lại.

Nói xong anh ta đóng cửa cái rầm làm Du giật mình, nó cầm hộp quà thẫn thờ bước về phòng trong mớ tâm trạng hỗn độn, sao Long có thể nói những lời đó về Quân được chứ, thật quá đáng mà.

Kể từ hôm đó Du thường hay né tránh Long, thậm chí khi ăn cơm nó còn đem vào phòng để không ngồi cùng bàn với anh ta, điều này khiến ngoại thắc mắc, bà có hỏi tới tuy nhiên Du đều trả lời lảng tránh. Còn món quà của anh ta thì Du cất vào tủ khóa lại và chưa bao giờ nhắc với Quân lần nào. Cho đến một ngày...

  - Hay mình xin con nuôi nha anh. Tự dưng em muốn có con.

Du vừa nói vừa chỉnh lại quần cho Quân chuẩn bị đi làm. Trái với sự hào hứng của Du, Quân đăm chiêu đáp.

  - Anh nghĩ giờ chưa phải là lúc đâu. Để sau nha vợ. Sự nghiệp anh cần thăng tiến hơn nữa mới lo lắng cho gia đình của chúng ta chu toàn hơn.

  - Thì em chỉ hỏi ý anh vậy thôi còn anh muốn thế nào thì như thế đó, để từ từ cũng được.

Mặc dù Du nói thế nhưng trong lòng nó rất buồn, cái gì anh cũng muốn nó làm theo ý anh còn những điều nó muốn anh lại từ chối.

Khi Quân ra khỏi phòng chợt anh quay lại như quên điều gì, anh nói.

  - Tối nay bạn anh đãi tiệc sinh nhật. Vợ đi cùng anh nha.

Du lắc đầu, nụ cười miễn cưỡng.

  - Thôi em không đi đâu, em không quen đến mấy chỗ đông người như vậy.

  - Ừm, anh đi làm nhé. Vợ ở nhà ngoan. Anh sẽ về sớm.

Du chỉ biết mỉm cười, nó đâu biết làm gì hơn nữa, nụ cười xem như là câu trả lời cho những điều anh nói. Nó rảo bước ra ngoài sân, dưới tán cây to nó miên man suy nghĩ về viễn cảnh tương lai, chắc nó vẫn chỉ quẩn quanh trong căn nhà này mãi thôi, thật buồn chán.

  - Lại có chuyện không vui với anh ta rồi à?

Long lên tiếng phía sau lưng làm phá tan không khí tĩnh lặng xung quanh, Du chẳng buồn quan tâm tới, nó ngồi xuống chiếc ghế bằng gỗ, không đáp lại. Long tiến lại gần, ngồi cạnh Du bên chiếc ghế khác, anh ta nói, giọng trầm đặc.

  - Còn giận tôi chuyện hôm bữa sao? Anh ta thật sự quan trọng đến mức, nếu ai đó nói những điều không hay về anh ta thì Du sẽ không thèm nhìn mặt người đó à.

Du nhìn lơ đãng vào bụi hồng gai, nó buông lời.

  - Quân không chỉ là người quan trọng nhất mà còn là người Du yêu thương nhất nên cho dù anh ấy có như thế nào, Du cũng không muốn nghe những lời mỉa mai từ bất kì ai.

Long chống tay lên cằm, hướng nhìn về hồ thủy mộc sât bên, nước chảy không ngừng.

  - Anh ta có gì để Du yêu đến nhường đó?

  - Quân có tất cả những gì Du cần.

Du trả lời với giọng điệu vui vẻ mặc dù gương mặt vẫn buồn buồn. Long lại hỏi tiếp.

  - Cho nên Du cam tâm giam mình ở nơi đây như một chú chim trong lồng. Có đáng chăng?

  - Đã bảo là cam tâm thì làm sao gọi là đáng hay không được. Một mối tình đơn phương kéo dài hơn năm năm và cuối cùng được đáp trả bằng lời cầu hôn ngọt ngào, nhiêu đó đã quá sức tưởng tượng của Du rồi.

Long tò mò nói tiếp.

  - Kể cho tôi nghe về cuộc tình của hai người, có được không?

Du nhún vai, lãng đãng nhớ về quá khứ ấy.
Vào năm đầu đại học Du thuê phòng trọ ở một xóm nhỏ yên tĩnh. Thời gian đầu Du toàn tâm toàn ý cho việc học nhưng cho đến một ngày nó vô tình nhặt được tập hồ sơ của anh chàng chung xóm, lúc nhặt được thì anh ta đã chạy đoạn đường khá xa nhưng nó nghĩ anh ấy sẽ quay lại tìm nên nó ngồi ngoài sân đợi, quả thật là vậy khi vừa thấy xe của anh ta chạy ngang Du đã gọi lại và trao trả tập hồ sơ. Anh ta cám ơn và bảo rằng muốn hậu tạ tuy nhiên Du không nhận, nó chỉ chú ý đến gương mặt hiền lành và điển trai đó, nó cũng biết người con trai kia tên là Vũ Hoàng Quân, kể từ đó Du cứ nhớ mãi nụ cười của Quân lúc chào tạm biệt và tình cảm trong lòng Du cứ thế lớn lên từng ngày...

  - Vừa gặp đã yêu, cái đó người ta gọi là tiếng sét ái tình phải không ta.

Long hấp tấp cắt lời Du, anh ta tỏ vẻ chăm chú như thích thú lắm vậy. Du không tiếp tục kể nữa mà đứng phắt dậy, nó vươn vai nói.

  - Bữa khác Du sẽ kể tiếp cho Long nghe, sắp chiều rồi Du phải vào chuẩn bị nấu cơm nữa.

Nói xong Du bước nhanh vào nhà, để mình Long ngồi thừ người ngắm mặt trời đang chạy về phía xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top