Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 6

Chapter. 6

Buổi chiều hôm đó Quân trở về nhà khá muộn nhưng lại đi vội vã, ngay cả cơm chiều do Du chuẩn bị anh cũng không kịp ăn mà anh chỉ nói cứ để đó khi anh về nhất định anh sẽ ăn và Du tin lời hứa đó.

Bầu trời bắt đầu tối dần, bà ngoại đi ngủ sau khi cùng xem bộ phim tình cảm dài dòng sướt mướt với Long còn Du thì loay hoay dưới bếp để rửa chén, nó chừa một phần cơm và thức ăn chờ Quân về ăn chung nhưng sự mong đợi của Du hình như càng ngày càng dài hơn khi đồng hồ điểm hơn mười một giờ vậy mà vẫn chưa thấy Quân đâu, Du ngồi dưới bếp cứ ngóng mãi, đợi hoài mặc cho mọi người đã đi ngủ từ lâu, chốc chốc nó lại gọi cho anh nhưng tín hiệu từ anh chỉ là Máy bận, cứ như thế trong bóng đêm tĩnh lặng Du nóng lòng mong ngóng Quân bởi nó sợ anh gặp chuyện gì đó không may, tất cả những cảm xúc tiêu cực khiến nó khó chịu vô cùng.

- Còn ngồi đó đợi anh ta à?

Giọng nói của Long vang lên vừa đủ nghe làm Du hơi giật mình quay lại, anh ta đang mở tủ lạnh và đó là thứ ánh sáng rõ ràng nhất lúc này.

- Ừ

- Sao không mở đèn, tiết kiệm điện à

- Sợ làm ngoại lo.

Long cầm chai nước bên trong tủ lạnh ra, uống một ngụm rồi nói tiếp.

- Thế muốn đợi tới khi nào?

Du thở hắt một tiếng, giọng mệt mỏi.

- Chừng nào anh Quân về thì thôi.

- Ừ, vậy đợi tiếp đi.

Long lạnh nhạt buông ra câu nói đó rồi đóng cửa tủ lạnh lại bước thẳng về phòng, căn bếp lại tối đen như ban đầu. Du tiếp tục ngồi đó lâu lâu lại kiểm tra điện thoại xem anh có nhắn tin hay gọi gì không nhưng hoàn toàn bặt tin, nó đợi như thế tới khi ngủ gục lúc nào chẳng hay.

Tiếng gà gáy cạnh nhà đánh thức Du sau một đêm đầy mệt mỏi, nó uể oải cố mở mắt tỉnh dậy và trong cơn mụ mị kia nó thầm nghĩ, không phải mình ở dưới nhà bếp hay sao giờ lại nằm trong phòng thế này, Du nặng nhọc bước xuống giường và đi ra ngoài, tiếng nước chảy dưới nhà bếp khiến nó tò mò xem ai đang làm gì dưới đó thì một cảnh tượng trước nay chưa từng thấy hiện diện trước mắt Du, Long đang đứng đằng kia và...rửa chén, Du lấy tay dụi mắt mình vì tưởng là còn đang mơ.

- Hôm nay Long có uống lộn thuốc không vậy?

Tiếng nước chảy và tiếng chén dĩa va đập vào nhau lẻng kẻng, Long không quay lại nhưng lạnh nhạt trả lời.

- Ngủ đi, lắm lời quá.

Du ngồi xuống bàn ăn cơm, vừa ngáp vừa đáp.

- Sáng rồi ngủ gì được nữa mà ngủ. Mà khuya qua Long đưa Du vào phòng đúng không?

- Chứ Du nghĩ mình biết phép chắc. Người gì nặng như hợi.

Long cứ tiếp tục công việc của mình một cách nhanh nhẹn đến bất ngờ, anh ta thì luôn giữ thái độ lạnh lùng trong giọng nói khiến Du hơi bực mình.

- Ai mượn đưa vào đâu mà chê mập chê ốm. Nhưng dù gì cũng cám ơn.

- Cũng đâu ai mượn cám ơn, kể tiếp chuyện của Du với anh ta cho tôi nghe đi.

Long xếp hết đống chén lên kệ rồi kéo ghế ngồi cạnh Du, nhờ Long nhắc đến Quân nên Du mới chợt nhớ, nó hỏi.

- Long có thấy anh Quân về không?

- Không, tôi thức sớm tập thể dục nhưng không thấy bóng dáng anh ta đâu.

Du thở dài, vẻ buồn rầu đến não lòng, nó chán nãn nói.

- Thôi Du về nằm nghỉ một chút, Du sẽ kể chuyện của mình cho Long nghe sau.

Nói đoạn Du thẫn thờ trở về phòng, đóng cửa một cách yếu ớt...nó nằm xuống giường rồi mệt nhoài nhắm mắt, ngày trôi thật chậm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top