Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12. Có ý đồ xấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 12. Có ý đồ xấu

Phải trở về phim trường, Giang Thanh Hàn đến chào tạm biệt mẹ. Mẹ Giang tiễn hai người đến bãi đậu xe, dưới ánh mắt háo hức của mẹ, cuối cùng Giang Thanh Hàn vẫn phải tiếp tục diễn trò mà ngồi vào trong xe của Cung Hoài Thanh, Triệu Bình lái xe theo phía sau.

Trên đường về, Giang Thanh Hàn cố gắng gửi tin nhắn wechat cho Triệu Bình để giải thích tất cả mọi chuyện, cậu kể về bệnh tình của mẹ mình, rồi vì sao mà bọn họ phải giả vờ làm người yêu của nhau, còn nguồn gốc áo sơ mi cậu đang mặc từ đâu mà có. Khi hai chiếc xe cùng dừng lại chờ đèn đỏ, Giang Thanh Hàn chỉ nhận lại được hai chữ: [Ha ha]

Huyết áp của Giang Thanh Hàn sắp tăng cao.

[Những gì em nói đều là sự thật!]

[Hôm qua cậu đã xem bộ phim tình yêu máu chó nào vậy? Tôi về cũng muốn xem một chút.]

Giang Thanh Hàn: "..." Triệu Bình thật sự cố chấp.

Với kinh nghiệm quản lý nghệ sĩ mấy chục năm, Triệu Bình đã quen thuộc với những lời dối trá từ lâu, hắn chỉ tin vào phán đoán của chính mình thông qua quan sát và đánh giá vấn đề dựa trên những trải nghiệm cá nhân. Giang Thanh Hàn hiểu rõ tính cách của hắn, e rằng cậu sẽ không thể nào thuyết phục được Triệu Bình tin mình trong thời gian ngắn.

Cả ba quay trở lại trang viên ở ngoại ô.

Hai người cô A quả O đi cùng với nhau cả một đêm không về, tự nhiên sẽ trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người trong đoàn.

Xe vừa mới lái vào cửa, Giang Thanh Hàn liền cảm giác được những ánh mắt phát sáng đầy tò mò của mọi người ở bên ngoài.

Nhân lúc đậu xe ở cửa sau, Triệu Bình vội vàng khuyên bảo: "Chuyện riêng tư của cậu thế nào anh sẽ không quản, nhưng trong đoàn vẫn nên cẩn thận nhìn trước ngó sau, đừng thể hiện tình cảm quá rõ ràng, điều này đối với cả hai đều không tốt, có khi còn sẽ làm ảnh hưởng đến bộ phim nữa."

Cung Hoài Thanh từ chối cho ý kiến, Triệu Bình cũng tự biết mình không quản nổi sếp lớn, cho nên chủ yếu nói lời này với Giang Thanh Hàn.
Giang Thanh Hàn: "...Chúng tôi thật sự không yêu nhau."

"Ha."

Ông chủ Cung có nhiều việc phải làm, vừa dừng xe một lúc đạo diễn Lý đã tìm tới, thấy hai người dường như còn có chuyện muốn nói nên Alpha rời đi trước.

Giang Thanh Hàn và Triệu Bình trở về phòng thay quần áo, buổi chiều mới tập hợp với đoàn phim.

Dọc đường đi, Giang Thanh Hàn cố gắng giải thích cho Triệu Bình một lần nữa, nhưng Triệu Bình vẫn một mực không tin, không nghe, không thấy.

Cuối cùng, Giang Thanh Hàn nói đến mỏi miệng vẫn không thu được kết quả, Triệu Bình lại còn bắt đầu dông dài khi hai người về tới phòng riêng.

"Một tháng chỉ nên đến khách sạn hai lần thôi. Sau này đừng có ngang nhiên đến đó như thế nữa."

"Ừ!"

"Cũng đừng chơi ba cái trò tình thú như mặc đồ đôi, đâu phải cậu không biết mấy người trên mạng soi kĩ tới mức nào, bị chụp được thì chuyện xấu lại bay đầy trời đấy."

"Ừ!"

"Vấn đề cuối, không được để hắn đánh dấu, dù là đánh dấu tạm thời cũng không được." Triệu Bình hạ giọng: "Nếu cậu biến mất năm ngày mới trở về, cho dù chỉ là một vai phụ anh cũng không tìm cho cậu nữa!"

Giang Thanh Hàn: "..." Quả nhiên, mọi người đều biết về huyền thoại năng lực siêu cấp vip pro của Alpha cấp S.

"Anh à, anh có nhầm lẫn không vậy?"

Giang Thanh Hàn trời sinh đã thích đùa nghịch, hơn nữa Triệu Bình đã hiểu lầm sâu sắc về quan hệ giữa cậu và Alpha, vậy thì cậu không thể để mình oan uổng vô ích được, vì thế Giang Thanh Hàn nói: "Nếu em có thể bị đánh dấu năm ngày, em còn cần anh nâng đỡ chắc?"

Ý của Giang Thanh Hàn chính là Cung Hoài Thanh có tiền có quyền, nếu thật sự bị hắn đánh dấu, vậy còn cần đóng vai phụ làm gì nữa? Kêu Cung Hoài Thanh đầu tư sản xuất mấy bộ phim cho cậu diễn chính cũng không thành vấn đề, có khi còn mua lại được công ty chủ quản của Giang Thanh Hàn hiện tại.

"Cậu..." Triệu Bình bị lời cậu nói làm tức muốn hộc máu.

"Nhân phẩm và tính cách của ông chủ Cung rất tốt, năng lực Alpha thì mạnh mẽ, lần này xứng đáng lắm nha. Anh à, sau này em sẽ cố gắng hơn nữa để quyến rũ ông chủ Cung, đưa anh đi đây đi đó chơi bời vui vẻ nhé."

Trong phòng một trận gà bay chó sủa.

Cung Hoài Thanh và Lý Phúc đứng bên ngoài cửa, đem cuộc đối thoại bên trong nghe đến rõ như ban ngày.

"Tôi đã đánh giá sai cậu rồi." Lý Phúc im lặng một lúc rồi nói: "Cậu không làm thì thôi, một khi đã làm thì mới mấy ngày đã đưa người lên giường luôn, cậu cũng quá... cầm thú đó."

Cung Hoài Thanh: "..."

—truyện được đăng tải tại wordpress tên và vân vân thật khó

Mãi đến khi trợ lý nhỏ đi mua đồ dùng hàng ngày trở về, Giang Thanh Hàn mới biết Cung Hoài Thanh từng đến.

"Lúc anh và anh Triệu đang nói chuyện trong phòng, em xuống lầu có gặp Cung tổng và đạo diễn Lý. Em bảo để em đưa họ lên nhưng họ nói không cần." Trợ lý nhỏ cũng cảm thấy kỳ lạ: "Em nhìn thấy Cung tổng và đạo diễn Lý cùng nhau đi lên, không phải họ đang tìm anh sao?"

"Không có." Giang Thanh Hàn suy nghĩ một chút, nếu trợ lý nhỏ xuống lầu bắt gặp Cung Hoài Thanh, thì chẳng phải vừa đúng lúc cậu đang nói nhăng nói cuội với Triệu Bình sao.

"Đúng rồi anh à." Trợ lý nhỏ thấp giọng hỏi cậu: "Có phải anh và Cung tổng đang ở bên nhau thật không?"

Giang Thanh Hàn vừa rồi mới cùng Triệu Bình thảo luận vấn đề này nửa giờ, nghe vậy liền theo bản năng trả lời: "Cậu có tin không, bọn tôi sinh đến đứa thứ tám rồi."

Trợ lý nhỏ chợt hít một hơi khí lạnh, mắt chữ A mồm chữ O nhìn Giang Thanh Hàn.

"...Anh chỉ đùa cậu thôi." Giang Thanh Hàn vội vàng sửa sai, trợ lý nhỏ là người có đầu óc đơn thuần duy nhất ở bên cạnh cậu, nói cái gì liền tin cái nấy.

"Em đã nói mà." Trợ lý nhỏ thở phào nhẹ nhõm: "Anh không có yêu đương. Em nhớ lần trước anh đã nói hai bên gia đình quen biết nhau, chứ không phải quan hệ mập mờ."

So với tảng đá vừa cứng ngắc vừa xấu xa Triệu Bình, trợ lý nhỏ chỉ cần nói một lần đã tin, làm Giang Thanh Hàn thoải mái hơn rất nhiều.

Cậu không khỏi xoa đầu trợ lý nhỏ.

"Ngoan lắm, em trai tốt của anh."

......

Chiều nay Giang Thanh Hàn sẽ tiếp tục quay cảnh dang dở lần trước. Tình tiết cưỡng đoạt bùng nổ dữ dội, cuối cùng cậu bé nô lệ yếu ớt vẫn mạnh mẽ chống cự, vùng lên giết chết hết thủ phạm.

Lần cậu ngất xỉu chỉ là một buổi dựng máy quay thử, sau đó đổi diễn viên, bố trí lại bối cảnh, mãi đến hôm nay mới bắt đầu quay lại.

Thời điểm Giang Thanh Hàn có mặt ở phim trường, nhân viên hầu hết đều đã vào vị trí, Cung Hoài Thanh cũng ở đó, Giang Thanh Hàn tiến tới chào hỏi tổ đạo diễn, sau đó quay sang Cung Hoài Thanh:

"Chào Cung tổng."

Đây là lần đầu tiên Giang Thanh Hàn chủ động chào hỏi Cung Hoài Thanh ở trước mặt mọi người, bình thường phần lớn cậu chỉ giao tiếp với tổ đạo diễn mà thôi.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hai người họ.

Nhưng Cung Hoài Thanh vẫn vững vàng như núi Thái Sơn, còn Giang Thanh Hàn cũng không quan tâm đến cái nhìn của bọn họ lắm.

Hôm nay các cảnh quay đều là chính thức, khác hẳn với lần trước, yêu cầu phải diễn thật chuẩn xác và đặc sắc, còn phải quay dự phòng ít nhất chục thước phim tư liệu. Nhiệm vụ có độ khó cao thế này, không biết có thể hoàn thành trong một buổi chiều hay không.

"Chúng ta đến phòng hoá trang xem thử hiệu quả của trang phục thế nào đi." Cung Hoài Thanh nói.

Alpha là người chỉ đạo tạo hình của đoàn phim, phân đoạn này yêu cầu phải làm nổi bật sự kết hợp giữa "đẫm máu và người đẹp", vì vậy mà vị trí các vết thương trên quần áo của cậu bé nô lệ đều phải được xem xét và phân bố một cách kĩ lưỡng.

Khi Giang Thanh Hàn đến phòng thay đồ, cậu nhìn thấy một vài bộ quần áo được thiết kế các vết máu ngang dọc có chủ đích.

"Cậu mặc vào để tôi xem qua trước, sau đó ra ngoài để các thầy và đạo diễn khác đánh giá."

Cung Hoài Thanh vừa nói xong, Giang Thanh Hàn đã cởi cúc áo.

"Thanh Hàn." Ông chủ Cung vội vàng gọi cậu: "Phòng thay đồ ở phía sau."

"Tôi biết."

Dù bảo là biết nhưng Giang Thanh Hàn cũng không vào phòng thay đồ mà xoay người tiếp tục cởi áo, hôm nay công việc bận rộn, Giang Thanh Hàn khá sốt ruột, hơn nữa trong phòng hoá trang chỉ có Cung Hoài Thanh và một chị gái trang điểm. Do phải quay phim nên Omega dán miếng dán ức chế tin tức tố lên tuyến thể, ngoại trừ khối thịt mềm mại hơi nhô lên phía sau gáy ra thì Giang Thanh Hàn không cảm thấy cơ thể này có gì khác biệt so với những người đàn ông bình thường.

Nhìn chị trang điểm đỉnh đạc mà nhìn cậu kìa.
Nghĩ đến đây Giang Thanh Hàn bỗng nhớ ra ông chủ Cung là một người theo trường phái bảo thủ bảo toàn nam đức khá cao.

"Được rồi, vậy tôi vào phòng thay đồ." Omega đã cởi đến cúc áo cuối cùng, có thể nhìn thấy bộ ngực trắng nõn và cơ thắt lưng bên dưới.

Thấy Giang Thanh Hàn bỏ vào trong, chị gái trang điểm đầy tiếc nuối quay đi.

Giang Thanh Hàn phát hiện Cung Hoài Thanh ở chỗ khác và trong công việc rất khác biệt. Người sẽ bối rối khi thấy cậu cởi áo ngay trước mặt hắn ở nơi riêng tư sẽ chủ động cởi bỏ cúc áo của cậu, kéo cổ áo cho thấp xuống để những vết máu trên quần áo và cơ thể đạt được hiệu quả quay chụp tốt nhất, dù Alpha cũng không tự nhiên cho lắm.
Người đàn ông đó còn đề nghị làm ướt một phần trang phục để tạo hiệu ứng xuyên thấu.

"Nhưng chỉ cần làm ướt một mức độ nhất định thôi, nếu không sẽ trở thành ướt át dung tục."
Cung Hoài Thanh chỉ vào thắt lưng và hông của cậu để tổ đạo diễn dễ hình dung. Giang Thanh Hàn có lý do nghi ngờ Alpha nghĩ ra chủ ý này vì lần cậu bị nước mưa xối ướt vạt áo kia.

Lý Phúc đẩy máy quay tìm góc độ, chụp ảnh chiếc cổ áo đang hé mở, sau đó muốn xem thử nó sẽ trông như thế nào khi khép lại.

Cung Hoài Thanh tự nhận lấy nhiệm vụ chỉnh lại cổ áo cho Giang Thanh Hàn.

Cổ tay của Alpha để sát ngay mặt cậu, tỏa ra mùi hoa hồng nhàn nhạt nhưng không hề có cảm giác công kích, ngược lại còn khiến tinh thần của cậu dễ chịu hơn không ít. Lăn lộn hơn một tiếng đồng hồ, nếu đổi lại là một Alpha khác chắc chắn sẽ bị cậu ghét bỏ vì mùi tin tức tố gây khó chịu mất.

Cung Hoài Thanh đeo găng tay, nhưng vẫn cẩn thận hết sức tránh chạm vào làn da của Omega. Khi Giang Thanh Hàn ngước mắt lên, có thể nhìn thấy hàng mi Alpha hơi rũ xuống như một chiếc lông vũ, đôi môi hơi mím lại, mặt mày nghiêm túc.

Lúc mới bắt đầu chỉnh sửa trang phục, có rất nhiều ánh mắt dòm ngó và bàn tán về hai người ở xung quanh, nhưng Alpha làm việc chí công vô tư, hành động không chút sai sót hay mờ ám nào, thời gian càng kéo dài mọi người cũng nhìn thấy hết, tự nhiên không còn ai lời ra tiếng vào nữa.

"Cung tổng, anh có biết bản thân mình trong cuộc sống và công việc rất khác nhau không?"

Trong lúc nghỉ giải lao tại chỗ, Giang Thanh Hàn đột nhiên đưa ra một câu hỏi.

"Hả?" Cung Hoài Thanh ngước mắt nhìn cậu: "Ý em là sao?"

Giang Thanh Hàn chỉ vào vết thương đã được hoá trang ở bụng, nơi đó ướt đẫm máu giả, có thể nhìn thấy da thịt ẩn hiện, vệt máu chảy dài, trông hung tợn nhưng cũng khá gợi cảm. Mọi người đều cảm thấy ý tưởng của Cung Hoài Thanh thích hợp nên tạm thời quyết định sẽ thử nó.

Giang Thanh Hàn nói: "Tôi nhớ rõ lần trước trời mưa tôi cũng bị ướt giống như vậy, anh còn cố ý đưa áo khoác cho tôi che, lúc đó tôi đã cảm thấy anh là một người khá truyền thống."

Cung Hoài Thanh có thể là người cư xử luôn luôn thận trọng, nhưng Giang Thanh Hàn cũng phải thừa nhận rằng Alpha thực sự rất giỏi khi khai thác khía cạnh đẹp trai của cậu đặc biệt tốt.
Nghe Giang Thanh Hàn nói như vậy, Cung Hoài Thanh lập tức nhớ tới cái đêm mưa gió mà đoàn phim khởi quay ngày đầu tiên.

Hôm đó vạt áo của Omega ướt sũng dán sát vào cơ thể, bên dưới lấp ló những khối cơ rõ nét và khỏe khoắn, vì vậy mà Cung Hoài Thanh đã kiếm cớ đưa áo khoác cho cậu, người vừa mới gặp hắn có hai lần.

"...Đúng vậy, chiếc áo khoác đó là tôi đưa riêng cho em."

Giang Thanh Hàn gật đầu.

"Nhưng thật sự không phải là do tôi quá mức truyền thống như em nói đâu. Thật lòng tôi thấy em mặc gì cũng được, thể hiện bộ dáng xinh đẹp trước ống kính chính là ưu điểm của em." Cung Hoài Thanh dừng một chút, ánh mắt rơi trên người Giang Thanh Hàn, muốn bắt lấy dù là biểu tình nhỏ nhất trên gương mặt của Omega.

"Tôi chỉ nghĩ rằng vào thời điểm đó, ánh mắt các Alpha khác nhìn em đều chứa những ý nghĩ xấu xa."

Hết chương 12.

Tác giả có lời muốn nói:
EQ cao: Tôi cảm thấy ánh mắt của những Alpha khác chứa ý xấu.
EQ thấp: Tôi ghen tị, không có ai được nhìn hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top