Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13. Cậu muốn gì cũng được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13. Cậu muốn gì cũng được

Tất cả Alpha trên đời đều có ý thức lãnh thổ rất mạnh mẽ, nó xuất phát từ sự tranh đoạt, chiếm hữu và bảo vệ cho Omega mà mình thích, tự nhiên giữa các Alpha sẽ xuất hiện quan hệ thù địch, bài xích lẫn nhau.

Giang Thanh Hàn vốn là người nhạy cảm với tin tức tố, mặc dù mùi hương tỏa ra trên người Cung Hoài Thanh chỉ nhè nhẹ nhưng cậu vẫn cảm nhận được sự biến hoá của nó, có thêm một chút mùi nhựa cây đặc trưng của thực vật, nhưng vì hương hoa hồng chiếm ưu thế hơn nên cậu không cảm giác bị áp bức khó chịu. Từng lớp hương vị hoà vào hơi thở của Giang Thanh Hàn mà lan khắp tứ chi, câu lấy từng ngón tay và quấn quanh thắt, đến khi cậu giật mình nhận ra thì cả người đã được bao trùm trong tin tức tố của Alpha.

Lời nói của Cung Hoài Thanh lập lờ nước đôi, nghe như thể Alpha sinh ra dục vọng chiếm hữu đối với Omega hoặc là một quý ông quân tử phong độ như ông chủ Cung đây không chấp nhận được những ánh mắt suồng sã của Alpha dành cho một Omega yếu thế nên đã tốt bụng vươn tay giúp đỡ.

Giang Thanh Hàn hoàn toàn không nhớ rõ lúc đó ánh mắt của các Alpha khác nhìn mình như thế nào, dù sao cậu làm người mẫu nhiều năm đã quen với đủ loại cái nhìn của người khác, thậm chí cậu còn chẳng chú ý đến quần áo trên người đã bị mưa tạt ướt từ lúc nào chứ đừng nói là quan tâm đến chuyện khác trong một đêm mưa giông lạnh giá.

"Khụ khụ." Đạo diễn Lý hắng giọng.

Hai người đã đứng trò chuyện cùng nhau được một lúc, nếu còn tiếp tục sẽ làm cho người khác chú ý, vì vậy Cung Hoài Thanh tự giác lùi sang một bên.

Sau khi quyết định xong phần trang phục của diễn viên, Cung Hoài Thanh và Lý Phúc chuyển sang xem xét một số góc độ lên hình và xác định vị trí máy móc, các diễn viên phụ cũng bắt đầu di chuyển vào bối cảnh để chuẩn bị.

Những diễn viên phụ đã được thay thế bằng Omega và Beta, có hai người rất phấn khích khi nhìn thấy Giang Thanh Hàn bằng xương bằng thịt, kích động không thua kém fan hâm mộ.

"Wow, Giang Giang ở ngoài còn đẹp hơn trong ảnh và video gấp trăm lần! Người đẹp còn tồn tại trên đời thì ngành thời trang sẽ còn kéo dài trăm năm nữa!"

"Anh Giang đẹp trai quá, em đã từng xem anh catwalk rồi đó ạ. A, da của anh cũng đẹp ghê!"

Các nhân viên tổ hoá trang đã hỗ trợ treo túi máu giả lên người diễn viên phụ, vì chưa bắt đầu quay chính thức nên bọn họ tận dụng thời gian chờ nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Những người bạn diễn thân thiện làm tâm tình của Giang Thanh Hàn cũng tốt lên, còn câu được câu chăng mà tham gia vào cuộc đối thoại của họ. Cung Hoài Thanh đứng ở đằng xa chỉ thấy có vài người cứ nhìn vào cổ áo mở rộng của Giang Thanh Hàn, không biết đang nói cái gì, còn lôi kéo tay nhau nữa.

Mặt của các diễn viên phụ đỏ bừng lên vì phấn khích.

Cung Hoài Thanh nghĩ, nếu hắn biết trước tình huống này thì cho dù có là Omega hay Beta đi chăng nữa hắn cũng không kéo cổ áo Giang Thanh Hàn hở hang như thế.

"Áp lực của cậu cũng lớn nhỉ." Lý Phúc tự nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, hắn không nhịn được thò đầu tới trêu chọc cây vạn tuế họ Cung lần đầu tiên nở hoa: "Không chỉ phải phòng A mà còn phải phòng O nữa, chậc chậc chậc."

Cung Hoài Thanh liếc hắn một cái.

Lý Phúc giúp đỡ người anh em tốt của mình, ngay tại chỗ thể hiện uy quyền của một đạo diễn: "Được rồi được rồi, đừng tám chuyện nữa, đây không phải là fan meeting, nhanh chóng lấy cảm xúc để quay phim đi!"

—truyện được đăng tải tại wordpress tên và vân vân thật khó

Giang Thanh Hàn nhập vai khá nhanh, qua vài lần diễn thử đến lúc chính thức quay, cậu đã hoàn toàn tiến vào trạng thái của nhân vật.
Phong thái của Omega thay đổi, không còn là bộ dáng xa cách của chàng trai Giang Thanh Hàn nữa mà thay vào đó là sự rụt rè, e sợ trước hoàn cảnh xa lạ của một tiểu tử nô lệ thấp hèn.

Đôi mắt xinh đẹp hơi cụp xuống, vẻ mặt ngạc nhiên và háo hức khi được chia đồ ăn, hoảng loạn khi suýt nữa thì bị cưỡng hiếp rồi vùng lên chống cự sự xâm phạm một cách đầy mãnh liệt.
Cung Hoài Thanh đứng ở hậu trường, ánh mắt luôn rơi vào Giang Thanh Hàn. Từ lúc bắt đầu quay, hắn dần dần không nhận ra Giang Thanh Hàn kiêu ngạo của ngày thường nữa, đứng ở đó chỉ là cậu bé nô lệ ngoan ngoãn và lễ phép. Nhưng hắn không thể phủ nhận vẻ ngoài của Giang Thanh Hàn vẫn rất có sức hút, thêm vào các tình tiết của phim, thật sự khơi dậy những ham muốn và bản năng động vật bị kìm nén trong xương tủy của Alpha.

Cậu bé trong kịch bản chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, mơn mởn lại nhát gan, tự nhiên kích thích bản tính muốn chiếm đoạt của những tên Alpha thấp kém. Thân hình gầy gò của thiếu niên bị đè lên tấm ván gỗ tối màu, cho dù làn da dính đầy bụi bẩn nhưng vẫn tạo thành sự tương phản rõ rệt. Truy đuổi, trốn chạy, xé rách, bộ quần áo trắng tồi tàn bị xé thành từng mảnh lớn khi cậu cố gắng vùng vẫy thoát thân, bên dưới lộ ra vết thương chằng chịt và xương quai xanh mảnh mai.

Sắp bị nuốt chửng, nhưng quyết không để bị nuốt chửng.

Cuối cùng, sau khi bị quăng ngã một lần nữa, cậu bé đã chộp lấy con dao nhọn đâm thẳng vào lồng ngực tên nô bộc, vẻ mặt dù yếu ớt nhưng đầy dứt khoát.

Giang Thanh Hàn quỳ ngang người bạn diễn, hai cánh tay cầm dao giơ qua khỏi đầu, dòng máu đỏ tươi bắn lên nước da trắng ngà, tạo nên hình ảnh vừa lộng lẫy vừa đáng sợ.

Máu đỏ hòa vào vẻ đẹp của thiếu niên, hai thứ kích thích nhất đối với bản năng nguyên thủy của Alpha hiện ra trước mắt. Cung Hoài Thanh đã chuẩn bị trước một ít thuốc ức chế, nếu không trong giờ khắc này hắn sợ hắn không thể khống chế được tin tức tố của chính mình, làm ảnh hưởng đến Giang Thanh Hàn.

Cảnh này thực sự rất khó quay vì nó vừa phải thể hiện được sự mạnh bạo và dứt khoát của một cảnh hành động vừa phải bắt được vẻ đẹp hình thể của diễn viên trước ống kính, diễn viên xuất sắc chưa chắc đã làm tốt được, cũng may nghề của Giang Thanh Hàn là người mẫu, cậu biết phải chọn góc độ nào và phô diễn cái gì để bản thân đẹp hơn trước ống kính.

"Cắt! OK!"

Màn thứ ba cuối cùng cũng kết thúc, sau khi đạo diễn hô dừng Giang Thanh Hàn thở ra một hơi.
Cảnh rượt đuổi phải quay từ nhiều góc độ nên cậu đã chạy đi chạy lại dọc hành lang ít nhất cả chục lần, chưa kể đến cảnh xung đột, toàn bộ đều phải xuất ra thể lực rất lớn.

"Cậu từng bị thương ở sau vai à?" Đạo diễn Lý hỏi.

Mọi biến hóa dù là nhỏ nhất của diễn viên đều sẽ bị ống kính thu lại, vừa rồi xô đẩy liên tục đã làm chiếc áo vốn không mấy lành lặn trên người Giang Thanh Hàn rách thêm vài đường, làm lộ vết sẹo trên xương bướm.

"Dạ, xương bướm từng bị thương."

"Rất gợi cảm, hay chúng ta chụp thêm vài tấm nữa xem hiệu quả thế nào nhé. Hoài Thanh, cậu thấy nếu chúng ta làm phần cổ áo phía sau thấp hơn một chút hoặc cắt thêm vài vết rách thì có được không?" Đạo diễn Lý vừa nói vừa nhìn Cung Hoài Thanh, hắn biết Alpha sẽ không thích người khác chạm vào Omega của mình, muốn cắt muốn xén vẫn nên để ông chủ Cung tự mình ra tay thì hơn.

Lúc này ông chủ Cung đang nuốt viên thuốc ức chế, nghe thấy lời của Lý Phúc liền gật đầu hiểu ý.

"Được." Giang Thanh Hàn quá mệt mỏi: "Vậy tôi đứng yên, anh cho người đến sửa lại đi."

Cung Hoài Thanh cầm một bình máu giả tiến tới, nhìn thấy vết sẹo trên xương bướm của Giang Thanh Hàn.

Vết thương không lớn nhưng khá sâu, như bị một vật sắc nhọn đâm vào, chỉ nhìn qua cũng biết cái này phải khâu ít nhất mấy mũi.

"Sao lại bị thương thành thế này?" Alpha khẽ cau mày, hắn vừa điều chỉnh góc cắt của áo vừa nhớ tới lần trước Giang Thanh Hàn cứ xoa vai mãi, có lẽ là bởi vì vết thương này.

"Không sao." Giang Thanh Hàn không muốn nói nhiều, thúc giục Cung Hoài Thanh: "Nhanh lên, chân tôi sắp tê rồi."

Diễn viên phụ đang nằm im trên tấm ván gỗ bên dưới không khỏi kinh ngạc, ánh mắt hết lần này đến lần khác đảo quanh giữa hai người, nếu hắn nhớ không lầm thì Alpha là nhà đầu tư của phim mà? Chỉ đạo thẩm mỹ gì đó chỉ là một công việc bán thời gian mà thôi...

Cung Hoài Thanh nhanh chóng hoàn thành, Lý Phúc lại bật máy lên.

Thời gian quay lại chưa đến mười phút, dù đạo diễn đã hô cắt nhưng Giang Thanh Hàn vẫn quỳ ở đó không dám đứng dậy, vì Lý Phúc vô cùng chú ý đến các chi tiết nhỏ, nếu lần quay bổ sung này chưa ổn mà cậu đã di chuyển vị trí, Lý Phúc có thể sẽ yêu cầu quay lại, lúc đó còn phiền phức hơn.

Trong lúc Lý Phúc đang xem lại đoạn phim, Cung Hoài Thanh nhận được một cuộc điện thoại từ nhà.

Mẹ Cung ở đầu bên kia nói rằng ngày mốt sẽ mời gia đình của Giang Thanh Hàn ăn tối, Cung Hoài Thanh vừa nghe mẹ nói vừa để ý đến tình hình của Giang Thanh Hàn ở phía trước. Cung Hoài Thanh thấy Giang Thanh Hàn khẽ nhíu mày, nhưng cũng rõ tính tình của bạn mình, nếu hắn tự ý đến kéo cậu, không khéo sẽ gây rắc rối thêm cho cậu.

"Tốt lắm, không có vấn đề gì." Cuối cùng Lý Phúc cũng mở miệng.

Mọi người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm, Giang Thanh Hàn muốn đứng lên, nhưng hai chân của cậu đều đã tê rần.

Cung Hoài Thanh thấy vậy vội vàng đi tới kéo Giang Thanh Hàn.

"Dạ được, con đã biết. Chỉ là họp mặt gia đình thì mẹ đừng gọi nhiều người quá, Tiểu Giang quay phim đã bận lắm rồi. Vậy mẹ nhé." Cung Hoài Thanh cúp điện thoại, dùng cả hai tay đỡ lấy Giang Thanh Hàn.

Giang Thanh Hàn cao ráo nên cân nặng cũng không nhẹ, hơn nữa vừa mới tiêu hao hết sức lực, bây giờ đột nhiên thả lỏng liền đứng không vững, Cung Hoài Thanh cũng dùng sức lắm mới có thể nâng khuỷu tay người nọ, Giang Thanh Hàn cũng không lề mề mà nắm lại tay Alpha, mượn lực đứng lên.

Ai ngờ bắp chân lại càng tê hơn, Giang Thanh Hàn bỗng nhiên loạng choạng, theo phản xạ Cung Hoài Thanh vòng tay đỡ lấy eo cậu tránh cho cậu bị ngã xuống.

Để tạo hiệu ứng quay chụp, chất liệu trang phục của cậu bé nô lệ được chọn rất mỏng, bây giờ tay Cung Hoài Thanh xuyên qua lớp vải có thể cảm nhận rõ ràng đường nét săn chắc của thắt lưng, cũng như thân nhiệt ấm áp của Giang Thanh Hàn.

Giang Thanh Hàn đối với những hành động ái muội này đều không mảy may nghi ngờ, tay cậu vẫn móc vào tay Alpha, hai chân tê dại và đau đớn nên cậu chỉ có thể dùng sức của Cung Hoài Thanh để đứng vững, tư thế gần giống như đang ôm nhau. Trên người Giang Thanh Hàn đổ đầy mồ hôi, hơi nóng ẩm ướt hoà cùng tin tức tố thoang thoảng lọt vào hơi thở của Alpha.

Môi Giang Thanh Hàn gần như sát bên tai đối phương, nhẹ giọng phàn nàn: "Mẹ nó, mệt chết."

Triệu Bình nhìn thấy hai người dám dính vào nhau giữa thanh thiên bạch nhật vội vàng lao tới "dập lửa" nhưng lại nghe thấy Giang Thanh Hàn chửi thề: "..."

Đúng là hết cứu, đoạn tình này sớm muộn gì cũng kết thúc mà thôi.

Giang Thanh Hàn mệt mỏi hay tâm trạng không tốt thường sẽ phun ra vài lời thô tục, đó là cách giúp Giang Thanh Hàn giải toả nhưng nó cũng từng khiến cậu bị đưa tin tiêu cực, mất điểm với người hâm mộ. Alpha – nhất là Alpha còn là ông chủ lớn lại luôn thích những Omega nghe lời và có giáo dưỡng, không rõ Cung Hoài Thanh thích loại hình Omega nào, nhưng lần này có khi sẽ để lại ấn tượng xấu với hắn.

"..." Nhưng Cung Hoài Thanh chỉ khẽ cười.
Giọng Omega nhỏ xíu, lại mang theo thở dốc và mệt mỏi. Cung Hoài Thanh không thấy có chút thô tục nào, nhìn cậu giống như một đứa nhỏ cố gắng làm việc, vì mệt vì đau mà lặng lẽ than thở đôi câu mà thôi.

Giống như đang làm nũng vậy.

Cung Hoài Thanh nhẹ nhàng đáp lại: "Tôi biết rồi, vậy tối nay em hãy tắm nước nóng và đi nghỉ sớm nhé, nếu em cần gì thì cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng em."

Hết chương 13.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top