Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15. Ông chủ Cung ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15. Ông chủ Cung ghen

Mặc dù chất lượng ảnh không tốt lắm nhưng vẫn nhìn thấy rõ sườn mặt của Cung Hoài Thanh, lông mày vừa đậm vừa sắc nét, khóe môi đang nở nụ cười, hắn cúi đầu, hàng mi phủ xuống, cách một lớp màn hình mà vẫn cảm nhận được sự dịu dàng và chăm chú toát ra trong đôi mắt của Cung Hoài Thanh.

Bình luận cứ tăng nhanh như vũ bão, Giang Thanh Hàn chỉ mới ngơ ngác một lát mà số lượng bình luận đã đạt tới hàng trăm.

[Cứu mạng ahhh, Alpha đẹp trai thế này thì dù có bị lừa gạt tình cảm tôi cũng chấp nhận! Xem góc nghiêng thần thánh này 😍]

[Sao ảnh dịu quá vậyyyyy, tôi muốn hét thật lớn!]
[Huhu bảo bối ôm cổ chồng làm nũng hả? Tiểu Giang ngọt như kẹo vậy, huhuhu]

[Phú nhị đại + có nhan sắc + dịu dàng, người này có tồn tại sao? 🤔 Đừng khẳng định quá sớm, đợi Giang Giang lên tiếng đi.]

[Thắc mắc nha, tại sao Alpha lại đeo găng tay trắng? Có phải là thành viên của đoàn phim không?]

Trả lời: [Nhân viên công tác là phú nhị đại ư? 😳]

Trả lời: [Thiếu gia nhà giàu trải nghiệm cuộc sống? 😳]

Trả lời: [Có thể là "tình thú" giữa người yêu? 🫣]

Trả lời: [Hôm nay tui có thể viết 30000 chữ H văn Alpha găng tay trắng x Tiểu Giang!]]

[Vậy Alpha này là ai?]

[Bất kể là ai, tôi xin tỏ lòng ngưỡng mộ trước!!! Hôm nay tôi sẽ viết 50000 chữ Alpha găng tay trắng x Tiểu Giang!]

Chỉ trong vài phút, số lượng trả lời bình luận này đã đạt hơn 500, lượt tương tác tăng chóng mặt, nếu còn tiếp tục nó sẽ nhảy lên hàng đầu, Giang Thanh Hàn không có thời gian suy nghĩ nhiều, cậu lập tức đi tìm Triệu Bình.

"Anh Triệu, có người leak ảnh em và Cung Thanh Hàn ở dưới bài đăng của em."

"Anh thấy rồi." Giang Thanh Hàn tới không đúng lúc, Triệu Bình vừa thấy cậu liền nổi điên: "Anh đã bảo cậu không nên yêu đương! Hai người ở phim trường mà cứ ôm ấp nhau không buông, có giỏi thì trực tiếp làm tại đó luôn đi. Đúng là hết nói nổi!"

Giang Thanh Hàn là mẫu người điển hình của ăn mềm không ăn cứng, nghe Triệu Bình vô duyên vô cớ trách mình, cậu cũng bực: "Được rồi, lần sau chúng tôi sẽ thử làm trên phim trường cho anh xem."

Triệu Bình tức giận đến mức muốn đấm Giang Thanh Hàn một cái.

Nhưng hắn còn chưa kịp ra tay, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa "bang bang bang" thật mạnh.

Hai người giật nảy mình, Triệu Bình vừa đi mở cửa vừa hét lớn: "Gõ lớn tiếng như vậy để đòi mạng hả?"

Triệu Bình bực bội mở tung cánh cửa, ai ngờ đứng ngoài cửa là trợ lý và nhân viên phục trách truyền thông của đoàn phim, còn có ông chủ lớn Cung Hoài Thanh.

Trợ lý mang vẻ mặt xấu hỏi nói: "Tôi gõ cửa mấy lần nhưng anh đều không nghe thấy nên mới phải gõ mạnh hơn." Ánh mắt trợ lý lảng tránh mà giải thích, giống như vừa nghe thấy một bí mật khủng khiếp lắm.

Người phụ trách truyền thông thì nhìn trời, chỉ thiếu viết bốn chữ "tôi đang giả ngu" ở trên mặt.
Chỉ có Cung Hoài Thanh vẫn thản nhiên bất động như núi.

"Tôi chỉ đang cùng nghệ sĩ của mình nói đùa đôi câu ấy mà ha ha." Ngoại trừ Cung Hoài Thanh, vẻ mặt của hai người còn lại đầy ngượng ngùng, Triệu Bình đoán bọn họ đã nghe được những lời thiếu đứng đắn khi nảy. Mặc kệ thế nào thì Triệu Bình vẫn là dân trong nghề, đương nhiên biết lúc này cứ giả ngu luôn là thích hợp nhất: "Cung tổng, anh Trương, mời vào phòng rồi nói."

Triệu Bình kinh nghiệm dồi dào, thấy Cung Hoài Thanh vừa vào phòng đã dán mắt lên người Giang Thanh Hàn liền biết mục đích của hắn đến đây vốn chẳng phải vì công việc, người làm chính sự thật ra chỉ có mỗi nhân viên phụ trách mảng truyền thông họ Trương mà thôi.

Với tư cách là quản lý Triệu Bình đành phải tiếp chuyện với nhân viên của phim trước, Giang Thanh Hàn và Cung Hoài Thanh thong thả ngồi ở một bên, cách nhau một cái tay ghế.

"Chào Cung tổng." Giang Thanh Hàn biết điều lên tiếng chào hỏi.

"Ừm." Cung Hoài Thanh vừa yên vị đã gọi: "Tiểu Giang."

"Hả?" Hình như Alpha có chuyện muốn nói, dạo này hai người đã tiếp xúc nhiều hơn nên coi như cũng quen thuộc, Giang Thanh Hàn tự nhiên nghiêng đầu qua, nghe thử hắn nói gì.

Hai người chúi đầu vào nhau, Cung Hoài Thanh nhắc: "Cách âm ở đây không tốt lắm đâu, về sau nói chuyện em hãy nhỏ tiếng một chút."

Lời này chẳng khác nào thông báo "hai người đã nói những gì trong phòng tôi đều nghe thấy hết".

"..." Giang Thanh Hàn đứng hình mất mấy giây.
Cậu không ngờ Cung Hoài Thanh sẽ nói về chuyện này.

Vừa rồi Giang Thanh Hàn còn chưa hiểu vì sao Triệu Bình đột nhiên bảo "chỉ là đang nói đùa với nghệ sĩ", cậu không nghĩ âm thanh trong phòng sẽ lọt ra bên ngoài, bây giờ Cung Hoài Thanh lại nhắc về hiệu quả cách âm, chắc chắn đã nghe được những lời nói hưu nói vượn của cậu rồi.
Cái gì mà "làm ở phim trường" đó.

Giang Thanh Hàn xấu hổ muốn chết.

"A, tôi đã biết." Giang Thanh Hàn hiếm khi nói chuyện cứng nhắc: "Cảm... cảm ơn Cung tổng."

"..." Giọng điệu của Giang Thanh Hàn thay đổi không thoát khỏi tai Alpha.

Cung Hoài Thanh quay đầu liếc nhìn Giang Thanh Hàn, ngạc nhiên nhướng mày.

Lần đầu tiên hắn thấy được vẻ mặt xấu hổ và bối rối của Giang Thanh Hàn, thành thật thì còn có chút giống như đang thẹn thùng.

Hình như trong mỗi người đều sẽ tồn tại hai nhân cách là thiên thần và ác quỷ, ông chủ Cung cũng không ngoại lệ, chỉ là một mặt tinh ranh của ác ma kia thường được hắn che giấu quá kĩ lưỡng.

Trong lòng Alpha nổi lên ý đồ xấu, càng tiến lại gần Giang Thanh Hàn thêm một chút.

Giang Thanh Hàn vẫn chưa thoát khỏi sự lúng túng, thấy Cung Hoài Thanh còn chuyện muốn nói, cậu cũng nhanh chóng nghiêng đầu lắng nghe.

Không ngờ Cung Hoài Tình lại hạ giọng hỏi cậu: "Tiểu Giang, em vừa mới nói muốn làm với ai tại phim trường vậy, hửm?"

"..."

Triệu Bình nói chuyện xong, xoay người lại liền bắt gặp vành tai đỏ rực của Giang Thanh Hàn.
Giang Thanh Hàn vốn đã đẹp trai, bây giờ làn da trắng nõn lại hơi phiếm hồng, khiến các đường nét trên khuôn mặt càng thêm lay động lòng người.

Suy nghĩ đầu tiên của Triệu Bình chính là Cung Hoài Thanh là một tên cầm thú, có người ngoài ở đây mà vẫn có thể biến Giang Thanh Hàn thành bộ dạng thế này. Thật không biết xấu hổ! Triệu Bình bỗng phản ứng lại, Giang Thanh Hàn còn biết ngượng đến cả lỗ tai cũng đỏ?

Thế giới đến ngày tận thế, mặt trời sắp ló dạng từ đằng Tây, hay là hắn bị mù rồi?

Triệu Bình bị hai luồng suy nghĩ cùng một lúc ập tới, bỗng chốc xịt keo cứng ngắc, trong khi người đàn ông họ Trương vẫn duy trì "phẩm chất tốt đẹp" của một nhân viên làm công cho tư bản, một mực thể hiện không nghe không thấy không biết, hoàn thành nhiệm vụ của mình liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Cụ thể về hạng mục công việc và soạn thảo hợp đồng, bên phía các anh hãy bàn bạc với nhau nhé. Hôm nay tôi còn việc phải làm nên xin phép đi trước."

"Được, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết."

Triệu Bình đang định tiễn người phụ trách ra ngoài thì Cung Hoài Thanh cũng đứng dậy.

Hôm nay Cung Hoài Thanh chủ yếu muốn tận mắt nhìn xem chân của Giang Thanh Hàn đã ổn chưa. Hiện tại đã xác nhận sức khỏe và cả tinh thần của cậu rất tốt, hắn trêu chọc Omega cũng đã thoả mãn, những gì muốn nhìn đều đã nhìn thấy, Cung Hoài Thanh tự nhiên cũng nên trở về.

"Đúng rồi Tiểu Giang, trước mắt còn có buổi gặp mặt của hai nhà, em nhớ chuẩn bị sẵn sàng." Cung Hoài Thanh nhắc nhở.

"Được." Lỗ tai của Giang Thanh Hàn vẫn chưa hạ nhiệt, vẻ mặt bối rối mà qua loa đáp lại.

Triệu Bình tiễn hai người ra cửa, Cung Hoài Thanh lên tiếng trước: "Anh quay lại đi, tôi và trưởng nhóm Trương cùng nhau trở về được rồi."

"Được, vậy hai vị đi thong thả."

—-truyện được đăng tải tại wordpress tên và vân vân thật khó

Triệu Bình trở về phòng. Hai người im lặng đi một đoạn, trưởng nhóm Trương khẩn trương đến mức không dám thở mạnh. Hắn biết Cung Hoài Thanh không dễ chọc, nhưng hắn đã lỡ biết một số chuyện không nên biết, nếu làm nhà đầu tư tức giận thì hôm nay đúng là xui xẻo luôn.
Khi họ đi đến cầu thang vắng vẻ, trưởng nhóm Trương đang lo lắng định bắt chuyện thì Alpha đã chủ động lên tiếng.

"Tháng trước có người tặng cho tôi mấy sợi dây chuyền Bvlgari, nhưng mà để ở chỗ tôi cũng vô dụng. Tôi nhớ anh Trương đã kết hôn, chị nhà chắc sẽ hợp với món trang sức đó hơn, tôi sẽ nhờ người đưa tới cho anh nhé. Hình tượng nghệ sĩ có liên quan đến sự sống còn của đoàn phim, vất vả cho anh rồi."

Trưởng nhóm Trương lập tức hiểu ý, cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng, đáp ngay: "Cảm ơn Cung tổng. Anh yên tâm, hôm nay tôi chỉ đến đây để bàn công việc, tôi không biết và không nghe thấy bất cứ điều gì khác."

......

Cung Hoài Thanh đã rời khỏi được một lúc, vậy mà vành tai của Giang Thanh Hàn vẫn nóng bừng bừng.

Triệu Bình vừa quay lại lập tức điên cuồng khinh bỉ: "Ôi ôi ôi, tai Giang bé nhỏ của chúng ta trước mặt ông chủ Cung còn biết đỏ lên. Cậu mà cũng có biểu cảm thẹn thùng ha? Chậc chậc chậc, chuyện không tưởng cũng có thể xảy ra, thực sự là một trong mười kỳ quan lớn nhất của thế giới."

Giang Thanh Hàn tức giận ném gối vào người quản lý.

Cậu lại không khống chế được nhớ tới lời của Alpha: "Em định làm với ai vậy hửm?", ngoài giọng điệu còn có hơi thở ẩm ướt và tin tức tố thoang thoảng của Alpha quanh quẩn ở bên tai mình.

Giang Thanh Hàn cảm giác được nhiệt độ cơ thể càng ngày càng cao. Nhưng bỗng dưng cậu tỉnh táo lại, khi nảy chìm trong cảm giác xấu hổ nên đầu óc không thể suy nghĩ logic được, giờ đây ngẫm lại, có khi nào cậu đã bị Cung Hoài Thanh chơi một vố rồi hay không?

Từ ngày đầu gặp nhau ông chủ Cung đã luôn là một quý ông lịch thiệp, nho nhã và biết quan tâm người khác. Cùng Alpha tiếp xúc một thời gian, Giang Thanh Hàn tự cho rằng mình cũng hiểu biết đôi chút bản chất của Cung Hoài Thanh. Bây giờ phân tích lại tình huống lúc đó, sẽ không có người nào lại hỏi một cách trắng trợn "cậu muốn cùng ai abcdefg???" chứ đừng nói là người có tâm tư tinh tế như họ Cung kia.

Cung Hoài Thanh cố ý.

Cậu bị bề ngoài của Alpha lừa gạt đã đành, còn bị hắn trêu chọc một lúc lâu mới phản ứng được.
Con cáo già Cung Hoài Thanh này! Tên nam nhân lớn tuổi rồi còn không đứng đắn!

"Cảm tình của cậu biến hóa cũng thật là phong phú." Triệu Bình nhìn vẻ mặt Giang Thanh Hàn chuyển từ đỏ sang trắng rồi đen thui, cho là cậu thẹn quá hoá giận. Quản lý số khổ là hắn không biết Giang Thanh Hàn đang nghĩ gì nhưng vẫn tận lực thể hiện chức trách của một người quản lý: "Được rồi, được rồi, anh không cười cậu nữa, không phải chỉ là thẹn thùng trước mặt người yêu thôi sao, chuyện đó quá bình thường luôn. Ngày thường ngài Cung luôn có vẻ nghiêm túc, không ngờ cũng biết cách tán tỉnh người khác nha, ngay cả bức tường sắt là cậu mà hắn cũng thay hình đổi dạng được..."

Triệu Bình không nói ra câu cuối kia thì thôi, vừa nói Giang Thanh Hàn lại càng điên máu hơn.

Buổi chiều, Giang Thanh Hàn hoàn tất cảnh quay của ngày hôm nay, đúng giờ Cung Hoài Thanh đón cậu ra ngoài, bữa cơm tối này là do ba mẹ của hai bên nhà sắp xếp.

Cả hai lại cùng nhau bước lên một chiếc xe trước sự chứng kiến của đông đảo của nhân viên công tác.

Triệu Bình đứng ở xa xa nhìn, chỉ biết than thở: "Cấu kết làm bậy."

Ông chủ Cung ăn mặc bảnh bao như thường lệ, quần áo chỉnh tề, cổ tay sạch sẽ, áo khoác và quần tây thẳng thớm.

Giang Thanh Hàn ngồi ở hàng ghế sau, Cung Hoài Thanh săn sóc nói: "Bữa tối có thể sẽ ăn muộn, trong ngăn kéo phía sau có bánh mì lúa mạch, em có thể ăn trước một ít để lót dạ, sẽ không bị tăng cân."

"Ồ." Sự chu đáo của ông chủ Cung đã không còn mê hoặc được Giang Thanh Hàn nữa.

Xe vững vàng chạy được nửa đường, Giang Thanh Hàn ngồi ở ghế sau đột nhiên nói: "Đúng rồi, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi của anh, nên rất muốn nói cho anh biết."

"Hả?" Cung Hoài Thanh nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nhớ hôm nay mình đã hỏi Giang Thanh Hàn cái gì: "Tôi đã hỏi em chuyện gì?"

Giang Thanh Hàn bình tĩnh thả xuống quả bom: "Chính là chuyện trên phim trường tôi muốn làm với ai? Một câu hỏi thú vị đấy."

"..." Alpha liếc nhìn cậu qua tấm gương chiếu hậu rồi từ từ giảm tốc độ xe.

Cung Hoài Tình vẫn bình tĩnh trả lời cậu: "Vậy sao, là ai thế?"

"Bạn trai mới của tôi." Giang Thanh Hàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe của Alpha. Hôm nay Cung Hoài Thanh khiến cậu xấu hổ, nên bây giờ cậu muốn Cung Hoài Thanh phải trả giá: "Anh Cung chắc vẫn chưa biết, tôi có bạn trai mới, mười tám tuổi, 18cm. Cậu ấy thích chơi mấy trò kích thích một chút, nên tôi đã nghĩ đến việc làm càng với cậu ấy trên phim trường. Tôi không biết... "

Giang Thanh Hàn còn chưa nói xong, xe đột nhiên thắng gấp một cái. Giang Thanh Hàn không thắt dây an toàn nên theo quán tính bay về phía trước, mũi đập vào lưng ghế.

Cũng may ngũ quan trên mặt cậu từ lúc cha sinh mẹ đẻ cho đến giờ tự hào là hàng thật một trăm phần trăm. Giang Thanh Hàn bịt cái mũi ê ẩm, nếu là đồ giả chắc sẽ biến thành chàng trai mũi lệch cmn luôn!

"Xin lỗi, tôi vô tình giẫm lên thắng xe." Alpha nhanh chóng khôi phục bộ dáng bình thường: "Đụng trúng chỗ nào rồi? Có nghiêm trọng hay không?"

"Không sao."

Giang Thanh Hàn xoa xoa chỗ bị đau, ánh mắt không bỏ sót bất cứ biểu cảm nào của Alpha. Tốt lắm, ít nhất nụ cười ôn hòa mà Cung Hoài Thanh luôn treo trên mặt đã không còn nữa.

Không giả vờ giả vịt nữa đi, Giang Thanh Hàn cảm thấy tâm tình sảng khoái làm sao.

Sáng nay thấy vành tai đỏ bừng của cậu có phải Cung Hoài Thanh vui lắm không?

Chẳng qua Giang Thanh Hàn còn chưa tận hưởng cảm giác thành tựu được bao lâu, Alpha đã nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, chiếc xe cũng từ từ dừng lại ở bên đường.

"..." Giang Thanh Hàn không ngờ Alpha trực tiếp dừng xe.

Những người có tâm tư sâu kín như Cung Hoài Thanh rất ít khi thể hiện sự tức giận của mình ra bên ngoài, nhưng tin tức tố lại toả hương đắng chát khác xa với mùi hoa hồng của ngày thường. Giác quan nhạy bén thôi thúc Giang Thanh Hàn nhanh bỏ của chạy lấy người ngay, nhưng cậu vừa mới vươn tay ra, trong xe vang lên "cạch" một tiếng, cửa xe khoá cứng.

Hết chương 15.

Tác giả có lời muốn nói:
Anh Cung: Tai em đỏ lên dễ thương hơn nhiều so với lúc em tức giận.
Tiểu Giang: Chu mi ah, có người giam cầm Omega lương thiện hoàn mỹ huhu (liều mạng giả vờ đáng thương)

Lời của editor: Cái mỏ hỗn hại thân, đề nghị ông chủ Cung dạy dỗ nghiêm khắc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top