Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4. Khó chịu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4. Khó chịu

Giang Thanh Hàn có căn cứ để nghĩ như vậy.

Xét về tuổi tác và sự trải đời, Cung Hoài Thanh lớn hơn cậu tám tuổi, có phong thái uy nghiêm của một bậc trưởng bối. Trang phục hắn mặc luôn nhã nhặn và chỉnh tề, cư xử lịch thiệp ổn trọng với mọi người, nhưng nếu có ai dám dựa vào cái vẻ "đứng đắn" ấy mà đi quá giới hạn, hắn sẽ cho họ biết thế nào là lợi hại.

Cậu cảm thấy Cung Hoài Thanh có những tiêu chuẩn và quy tắc nhất định của riêng mình. Đối với cậu mà nói, trên người ông chủ Cung toát lên sự tinh vi và kiêu ngạo của một "nhân sĩ cổ hủ" rõ như ban ngày, những người như vậy thường hay tự cho là đúng, cho nên khả năng ghét bỏ dáng vẻ "không chỉnh tề" của cậu là vô cùng lớn.

Hơn nữa, khi nhớ đến tình cảnh lúc nảy, đem chiếc áo sơ mi vì dính mưa mà trở nên trong suốt của cậu so sánh với bộ quần áo đàng hoàng của Cung Hoài Thanh, càng khiến cậu trông giống "một con hồ ly đang cố tình mê hoặc người khác".

Thôi quên đi.

Dù sao lúc đó cậu cũng nghe lời cầm lấy áo khoác, không để Cung Hoài Thanh nóng mắt quá lâu nên chắc không phải vấn đề lớn.

Giang Thanh Hàn bỏ qua những suy tư trong đầu, treo áo khoác lên giá rồi đi vào nhà tắm.

Sau khi gột rửa bản thân xong, Giang Thanh Hàn nhận được thông báo từ đoàn phim. Ngoài trời mưa vẫn rơi tí tách, tất cả mọi người đã sớm đói lả nên quyết định sẽ nấu mì gói lót dạ, ai muốn ăn thì xuống lầu hai. Trợ lý nhỏ gửi tin nhắn cho Giang Thanh Hàn, bảo sẽ đi tranh giành giăm bông và xúc xích cho cậu.

[Không giành được thì thôi, có mì là được rồi.] Giang Thanh Hàn hồi âm.

Trong hoàn cảnh này mà kén chọn thức ăn chỉ khiến bản thân thiệt thòi mà thôi, Giang Thanh Hàn lăn lộn trong ngành này có đôi khi đói bụng thành quen, chỉ cần có thể ăn no bụng để tiếp tục công việc là tốt lắm rồi.

Cốc cốc cốc.

Vừa gửi tin nhắn đi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Mời vào."

Giang Thanh Hàn tự hỏi sao chỉ mới mấy phút mà trợ lý nhỏ của mình đã quay về, nhưng khi cánh cửa mở ra, người đứng ở ngoài lại là tài xế, ừm, còn kiêm luôn chức trợ lý của Cung Hoài Thanh.

Anh ta bưng một cái khay trên tay, lịch sự chào hỏi: "Cậu Giang, chào buổi tối, Cung tổng bảo tôi mang đồ ăn đến cho cậu."

Trên khay có một quả trứng rán, một chén súp phô mai, thịt xông khói và một bát mì nóng hổi thơm lừng, còn có đồ ăn kèm là rau dưa và vài lát cà chua.

Chưa nói đến sự phong phú của món ăn, chỉ so với mì ăn liền và xúc xích ở tầng dưới đã là tốt hơn gấp ngàn vạn lần.

Nhiều việc xảy ra đã làm Giang Thanh Hàn quên đi cơn đói, nhưng nhìn những món ăn đang bốc khói nghi ngút trên tay trợ lý, bụng cậu liền sôi sùng sục.

"Cảm ơn, anh đặt nó ở trên bàn là được."

"Được."

Trợ lý hoàn thành nhiệm vụ của mình, nói một câu tạm biệt với Giang Thanh Hàn rồi định rời đi.

"Chờ một chút." Giang Thanh Hàn bỗng nhớ tới chiếc áo khoác của Alpha: "Phiền anh đưa cái này cho Cung tổng, vừa rồi tôi đã quên trả lại cho anh ấy."

"Cái này..." Trợ lý muốn nói lại thôi, do dự một hồi, cuối cùng bày ra vẻ mặt khó xử: "Tôi nghĩ cậu Giang vẫn nên tự mình trả lại cho ngài Cung thì hơn."

"Hả, tại sao vậy?"

"Có lẽ Cung Hoài Thanh tổng muốn cậu tự mình trả lại cho ngài ấy."

"?" Giang Thanh Hàn không biết Cung Hoài Thanh lại có tính toán quái quỷ gì nữa đây.

"Được rồi, vậy anh đi đi." Người ta đã nói như vậy, Giang Thanh Hàn chỉ có thể đồng ý.

Người giàu có thật lập dị, dù sao cậu cũng đang ở nhờ nhà người khác, chiều lòng chủ nhà một chút vẫn hơn.

Sau khi trợ lý của Cung Hoài Thanh rời khỏi phòng, Giang Thanh Hàn mới ngồi xuống nếm thử một ngụm súp phô mai.

Độ mặn vừa vặn hòa quyện cùng với vị sữa béo đậm đà, ừm, rất ngon.

Xem ra Cung Hoài Thanh không hợp "khẩu vị" của cậu, nhưng đầu bếp của hắn thì lại hợp quá chừng.

"Anh Giang! Em cướp được xúc xích này!" Trợ lý nhỏ muộn màng vào cửa, hưng phấn ôm đồ ăn vừa cướp được cùng hai bát mì gói.

Cậu ta vừa bước chân vào phòng, đã bị mùi thức ăn mê hoặc đến ứa nước miếng.

"Anh Giang, đồ ăn ở đâu hấp dẫn quá vậy." Trợ lý nhỏ nhìn thẳng vào cậu: "Tổ đạo diễn còn đang nấu mì dưới lầu, không phải chỉ có..."

Trợ lý nhỏ nói được một nửa thì dừng, hình như đã nhớ ra được chuyện gì. Mọi người trong đoàn đều ăn mì gói, vậy trong căn nhà này còn ai có thể chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn như vậy ngoại trừ chủ nhân của nó? Trợ lý nhỏ ngay lập tức thông suốt.

"Lại một Alpha khác bị anh Giang của tôi mê hoặc hả?"

Trong làng giải trí không thiếu nhất chính là trai xinh gái đẹp, người có diện mạo càng đẹp lại càng nhận được nhiều sự quan tâm và ưu ái, biểu hiện bằng tiền hoặc tài nguyên trong giới, để đổi lấy lợi ích hay nhu cầu nào đó. Giang Thanh Hàn muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, luôn là mục tiêu được nhiều ông lớn tiếp cận. Trợ lý nhỏ nhìn nhiều cũng thành quen, thậm chí còn tự động phân loại những người đó.

"Hắn không phải." Giang Thanh Hàn đơn giản phủ nhận.

Cà phê vẽ rùa đen thối tha và sườn mặt lạnh lùng của Alpha ngày hôm qua vẫn hiện hữu y nguyên ngay trước mắt cậu, bọn họ hoàn toàn chẳng hợp nhau chút nào.

Về phần tại sao lại đưa đến bữa tối đặc biệt này, Giang Thanh Hàn nghĩ ngợi: "Bởi vì anh là diễn viên chính nên đãi ngộ hẳn sẽ tốt hơn, hơn nữa ngài ấy có quen biết với mẹ anh, có thể vì vậy nên anh được đối xử đặc biệt."

Dù sao buổi xem mắt là do mẹ cậu sắp xếp, vậy nên Cung Hoài Thanh rất có thể là con trai của một người bạn hoặc là họ hàng của gia đình nào đó mà mẹ quen biết. Giang Thanh Hàn coi hắn như người quen của mẹ cũng không có gì sai.

---truyện được đăng tải tại wordpress tên và vân vân thật khó

Một đêm ngon giấc.

Sáng sớm hôm sau, khi Giang Thanh Hàn tỉnh dậy, đoàn phim đã chuẩn bị xong bữa sáng, ngoài món chính ra, nhân viên phụ trách còn phát cho mỗi người một ly sữa đậu nành. Tương tự hôm qua, ly của Giang Thanh Hàn cũng được đánh dấu riêng, trong sữa còn có thêm một chút hương vị của táo đỏ.

"Đãi ngộ của diễn viên chính thực sự tốt hơn nha." Trợ lý nhỏ cảm động nhìn chiếc ly có một không hai, sau đó nói với Giang Thanh Hàn: "Anh, tối qua anh bị mắc mưa trông rất xanh xao, vừa khéo táo đỏ có thể bổ máu, anh mau uống đi."

Giang Thanh Hàn không tin vào thực phẩm bổ sung, nhưng cậu rất sẵn lòng chấp nhận lòng tốt của đoàn phim.

Ăn xong bữa sáng, các nhân viên bắt đầu bận rộn làm việc. Vì mưa to suốt đêm qua nên hoa cỏ trồng bên ngoài trang viên đều bị đập hỏng, vì vậy trong hai tuần tới đoàn phim chỉ có thể chuyển sang quay cảnh trong nhà, đợi thợ làm vườn đến sửa sang lại, vận chuyển hoa mới về để trang trí.

Tu sữa bảo dưỡng vườn chỉ là vấn đề thời gian, nhưng vận chuyển hoa mới đến trang trí cũng phải chi trả một khoản tiền kha khá. Đến lúc này Giang Thanh Hàn mới biết toàn bộ trang viên này là tài sản thuộc quyền sở hữu của Cung Hoài Thanh, và số lượng hoa mới được trồng xung quanh nhà sẽ được hắn cung cấp miễn phí.

Nhiều người trong đoàn càng thêm kính trọng Cung Hoài Thanh, còn Giang Thanh Hàn thì không mấy ngạc nhiên.

Điều khiến cậu bất ngờ hơn là đối tượng xem mắt của mình lại chính là nhà tài trợ trẻ tuổi của bộ phim. Cậu đã đọc tư liệu về Cung Hoài Thanh, hắn là ông chủ của Giroflée - một tập đoàn được mệnh danh là đế chế của các loài hoa. Thương hiệu Giroflée đã được thành lập và phát triển một thời gian dài, một gã khổng lồ đã có chỗ đứng khá vững chắc ở thị trường trong nước. Hai phần ba số hoa bán ra trên toàn quốc hiện nay từ hoa trong các nghi lễ, hoa dùng cho các sự kiện lớn của quốc gia cho đến nguyên liệu cung cấp cho các nhà hàng xếp hạng sao quốc tế đều đến từ thương hiệu Giroflée.

Việc tìm những bông hoa mới đến để sữa chữa lại khu vườn ​sẽ không có ai thích hợp hơn Cung Hoài Thanh.

"Xin làm phiền ông chủ Cung." Biết rõ thân phận này, thái độ của mọi người trong đoàn phim lại càng thêm cung kính.

"Không có gì, đó là bổn phận của tôi mà." Cung Hoài Thanh khiêm tốn đáp, dù sao cũng không phải chuyện to tát.

Ở trước mặt mọi người, Alpha luôn điềm đạm hữu lễ, cộng thêm ngoại hình anh tuấn lại cao ráo cho nên cực kỳ có sức thu hút đối với người khác. Thật đáng tiếc khi tất cả chỉ là hình tượng được hắn đắp nặn thành vỏ bọc bên ngoài mà thôi.

Giang Thanh Hàn yên lặng quan sát một lúc, sau khi đám đông giải tán, cậu mới tiến đến, đưa lại áo khoác cho Cung Hoài Thanh.

"Cung tổng, hôm qua tôi quên trả lại áo khoác cho anh." Giang Thanh Hàn nói ngắn gọn: "Tôi đã sấy khô nó rồi."

Bình thường Giang Thanh Hàn sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy cho người khác, nhưng vì bữa ăn ngon miệng tối qua, cậu vẫn nên đền đáp hắn chút việc cỏn con này.

"Vậy à? Cám ơn em nhé."

Cung Hoài Thanh cũng thật kinh ngạc khi nghe biết Omega đã sấy áo cho mình. Chân mày hắn khẽ nhếch lên nhưng lập tức điều chỉnh lại biểu cảm, đưa tay nhận lấy áo khoác, sau đó ngước mắt nhìn vẻ ân cần của Giang Thanh Hàn, nở một nụ cười dịu dàng.

"Tối qua em ngủ ngon chứ?"

"..." Biểu cảm của Cung Hoài Thanh rất lừa người, nếu câu này được thốt lên từ một người khác thì nó sẽ chỉ là một câu hỏi han khách sáo thông thường, nhưng trong ánh mắt Alpha lại như chứa đựng chân thành cùng chăm chú, trong giây phút cậu đã tin rằng hắn thật sự quan tâm đến tình trạng nghỉ ngơi của mình.

"Tôi ngủ ngon lắm." Giang Thanh Hàn thành thật trả lời, rồi nói thêm: "Cách âm của căn phòng rất tốt, cách bày trí cũng đẹp nữa, khá là thoải mái."

Lời này ít nhiều cũng mang ý nịnh nọt chủ nhà, dù sao người ta đã tiếp đón chu đáo. Mặc dù hắn từng là đối tượng xem mắt, nhưng đối với cậu mà nói, thân phận hiện giờ của Cung Hoài Thanh là nhà đầu tư của bộ phim, còn cậu là diễn viên chính sao có thể qua loa có lệ được.

"Vậy là tốt rồi." Cung Hoài Thanh gật đầu: "Hôm qua tôi thấy sắc mặt em không được tốt lắm, em nhớ phải nghỉ ngơi đàng hoàng nhé."

"..." Anh đang quan tâm đến tôi sao?

Trong đầu Giang Thanh Hàn tràn ngập nghi ngờ, cậu dời tầm nhìn đến khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của Cung Hoài Thanh, cố gắng phân tích ý đồ thực sự trong lời nói của hắn. Đáng tiếc Alpha che giấu quá kĩ, cư xử đúng mực chẳng chút sơ hở, khó mà phân biệt được nó là thật tình hay giả ý.

Chậc chậc chậc.

Đó là lý do tại sao Giang Thanh Hàn rất ghét tiếp xúc với những người quyền cao chức trọng, vì bọn họ cực kỳ khó đối phó, đặc biệt là người vừa có quyền còn vừa trải đời hơn cậu tận tám năm.

"Cám ơn ông chủ Cung quan tâm." Giang Thanh Hàn chỉ có thể đáp một câu trả lời tiêu chuẩn.

Cậu vừa dứt lời, giọng của đạo diễn Lý vọng từ đằng xa đến.

"Hoài Thanh, lát nữa tôi phải thảo luận với diễn viên về cảnh quay, cậu đi cùng tôi nhé vì cảnh hôm nay sẽ khó..." Lý Phúc đi đến cửa liền phát hiện Giang Thanh Hàn cũng có mặt ở đó, mặc dù đây là phòng họp chung và cửa vẫn mở toang, nhưng nhìn thấy cô A quả O lại ở chung trong một không gian, Lý Phúc không khỏi giật mình sửng sốt.

"Chào đạo diễn Lý." Giang Thanh Hàn bình tĩnh cúi người, thản nhiên giải thích: "Tôi tới trả áo khoác cho Cung tổng."

Hôm qua có rất nhiều người chứng kiến Cung Hoài Thanh đưa áo khoác cho cậu cầm giúp, bây giờ chiếc áo khoác được vắt trên tay ghế ngồi của Cung Hoài Thanh, chứng minh cho lời nói của Omega.

Lý Phúc nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng luôn mang theo mấy phần xa cách của Giang Thanh Hàn, rồi lại ngó sang thằng bạn vốn là người âm trầm khó đoán lại suốt ngày bày ra dáng vẻ "ấm áp lễ độ" khác xa với con người thật của mình. Hai kẻ đứng cạnh nhau mỗi người một vẻ, cảm giác tương đồng duy nhất mà cả hai mang lại cho Lý Phúc chính là hai người được tạc ra từ trong khối băng, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thể nhìn ra bọn họ có ý tứ khác với nhau.

"Vừa lúc Tiểu Giang cũng ở đây rồi, vậy cùng nhau thảo luận đi, hôm nay tôi muốn quay thử một cảnh nặng đô, là cảnh cưỡng đoạt cho nên sẽ có một chút thử thách..."

Lý Phúc chưa nói hết câu, chân mày người đàn ông được cho là "ấm áp lễ độ" thoáng nhăn lại, không khí đột nhiên hạ xuống vài độ C.

Giang Thanh Hàn bỗng dưng lại ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt của thực vật, nhưng lần này... nó trộn lẫn thêm nhiều vị đắng và chát hơn.

Hết chương 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top