Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64: Manh mối mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình

Beta: Linh

Tống Toàn nói: "Cao gia năm đó xác thực là bị Tiết Trùng làm hại. Tiết Trùng phái người diệt khẩu toàn bộ nhà họ Cao, thậm chí còn châm lửa đốt sạch sẽ đại trạch Cao gia. Nhưng năm đó gia chủ Cao gia lén lút nuôi dưỡng một ngoại thất, để lại không ít dấu vết ở nơi ấy, trong đó có một bản chép tay nhắc tới, Tiết Trùng thường xuyên tiếp xúc với gia chủ hình như là cố ý muốn tìm hiểu về bảo vật gia truyền của Cao gia."

Tiết Vân Chu nghe vậy trừng to mắt, không khỏi tò mò bảo bối đó là gì mà lại khiến Tiết Trùng ra tay độc ác như vậy.

Tiết Vân Thanh nhíu mày: "Chỉ bằng một bản chép tay sợ là Cao Tử Minh sẽ không dễ dàng tin tưởng, Tiết Trùng cũng chỉ mơ ước bảo vật, người xuống tay không nhất định là ông ta. Hơn nữa Cao gia bị hại cũng không giống là vì bảo vật này."

Tống Toàn trả lời: "Đây vẻn vẹn chỉ là một trong những vật chứng, ngoài ra, lúc ấy ngoại thất kia muốn từng bước tiến vào Cao gia nên có dự tính tới cửa lớn Cao gia quậy một trận, đúng lúc ấy chính mắt nàng nhìn thấy người của Tiết Trùng ở đầu hẻm bao vây Cao gia. Đây là lời khai và tranh mô phỏng chân dung thủ lĩnh căn cứ vào lời ngoại thất nọ vẽ ra, người trong tranh chính là tâm phúc của Tiết Trùng."

Tiết Vân Chu xem bằng chứng và bản ghi chép, lại mở bức tranh nhìn thử, có điều thời gian cậu ở Hầu phủ có hạn, chưa từng gặp người này, nhưng Tiết Vân Thanh vẫn luôn chú ý tới Tiết Trùng thì có chút ấn tượng, gật đầu nói: "Đúng là thủ hạ của Tiết Trùng, ta đã từng thấy hắn."

Tống Toàn thấy bọn họ xem xong thì nói tiếp: "Ông nội của Cao Tử Minh vốn là dòng phụ của Cao gia, vì dòng chính của Cao gia không có người nối dõi nên mới được kế thừa gia nghiệp. Mà nếu quay ngược thời gian để nói, Cao gia ngày trước từng có không ít đại quan quý nhân, thậm chí tổ tiên rất được triều đình trọng dụng vào thời Thái Tổ."

Mí mắt của Tiết Vân Chu giật giật rất mạnh, Tống Toàn cố ý nhắc đến tất nhiên là cảm thấy tin tức này có giá trị, mà cậu nghe xong cũng lập tức liên hệ tới việc Cao gia bị hại.

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Cao gia, Khang gia, thời kỳ Thái Tổ, bảo vật gia truyền...

Nếu Cao gia thật sự có bảo vật gia truyền, vậy rất có thể là có được nó vào thời kỳ cường thịnh, thời kỳ cường thịnh của Cao gia chắc hẳn là thời kỳ tại vị của Thái Tổ. Mà Khang gia cũng được trọng dụng vào thời kỳ Thái Tổ trị vì, vậy thứ mà Tiết Trùng mơ ước đã lâu cũng chính là bảo vật gia truyền của Khang gia.

Nghĩ lại thủ đoạn không đạt được mục đích thề không bỏ qua của Tiết Trùng, Tiết Vân Chu toát mồ hôi lạnh, hỏi Tống Toàn: "Còn tra được những gì nữa?"

Tống Toàn lắc đầu: "Chỉ có mấy việc này thôi, đáng tiếc không tra được bảo vật gia truyền của Cao gia là gì, có lẽ cực kì bí ẩn."

Tiết Vân Thanh nói: "Có mấy tin tức này cũng đủ rồi, lần này có lẽ Cao Tử Minh sẽ hoàn toàn tin tưởng Tiết Trùng là kẻ thù của hắn, còn bảo vật gia truyền là gì thì để ta tới chỗ Cao Tử Minh hỏi thử xem." Dừng một chút, nở nụ cười cổ quái: "Ta rất muốn thấy biểu tình hối hận đau đớn muốn chết của hắn khi biết bản thân mình làm trâu làm ngựa cho kẻ thù nhiều năm như vậy."

Sau khi Tống Toàn báo cáo toàn bộ kết quả tra được thì lập tức rời đi, Tiết Vân Thanh cũng cầm theo chứng cứ đi tìm Cao Tử Minh.

Vốn dĩ Tiết Vân Chu cũng muốn đi cùng, nhưng trong lòng còn vướng bận sự việc của Khang gia nên đành từ bỏ, ngược lại đi tìm Khang thị. Tuy rằng cậu và Khang gia không có giao tình gì, nhưng dù sao cũng có thân phận là cháu ngoại của Khang gia, về mặt tình cảm tất nhiên cũng cần quan tâm nhiều một chút, về mặt lợi ích nếu có quan hệ tốt với Khang gia cũng coi như có thêm một phần trợ giúp.

Hiện giờ Khang thị ở một viện nhỏ yên tĩnh trong vương phủ, vừa không có người quấy rầy lại thuận tiện để thường xuyên đến thăm Tiết Vân Chu. Không còn gánh nặng tìm kế sinh nhai, lại rời xa kinh thành đầy thị phi, khí sắc của bà dạo này tốt hơn nhiều, ngay cả hai tay có chút thô ráp cũng khôi phục mấy phần mềm mại vốn có.

Khang thị đang ngồi trước cửa sổ vẽ một gốc mai bên ngoài, thấy Tiết Vân Chu tới vội vàng kéo cậu ngồi xuống, trách cứ: "Có chuyện gì thì kêu Dư Khánh tới đây chuyển lời không phải được rồi sao? Hiện giờ con cũng sắp sinh rồi, đừng đi lung tung, để mẹ tới gặp con cũng như nhau cả."

Tiết Vân Chu nhìn bà vẽ, khen ngợi: "Mẹ vẽ thật sự rất đẹp."

Khang thị mỉm cười: "Đẹp chỗ nào chứ, cầm bút cũng không quen tay nữa rồi."

Vốn dĩ Tiết Vân Chu định nói sau này sẽ để bà hưởng phúc, vẽ tranh nhiều sẽ khôi phục lại được trình độ trước kia. Nhưng nhớ tới chuyện của Khang gia, lời này lại bị nghẹn ở cổ họng, hổ thẹn nói: "Con đã nói cho người hưởng phúc, nhưng từ đầu đến cuối lại không làm được."

"Nói mấy câu xa lạ này làm gì." Khang thị cười cười, ngẩng đầu cẩn thận nhìn khuôn mặt của Tiết Vân Chu, đáy mắt lộ ra chút vui mừng, lại có chút nghi hoặc nói: "Sao giờ này con lại tới đây?"

Tiết Vân Chu nói: "Mẹ xem, thư từ của Vương gia đã sớm được gửi đến nhưng tới giờ ông ngoại cũng không trả lời. Ông ngoại không thích Vương gia cũng phải, dù sao trước kia Vương gia thật sự là... Khụ... Nhưng con thật sự lo lắng cho an nguy của ông ngoại."

Khang thị trầm mặc một lát, thở dài: "Ông ngoại của con là người cực kỳ cố chấp, mẹ cũng không biết phải làm sao mới tốt, lát nữa mẹ sẽ viết thêm một bức thư, hy vọng có thể lay chuyển được ông."

Tiết Vân Chu nghĩ một chút, bổ sung: "Tiết Trùng không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không bỏ qua, thủ đoạn độc ác gì cũng làm được. Năm đó ông ta từng diệt môn Cao gia chỉ vì một bảo vật gia truyền, mà bảo vật đó vô cùng có khả năng có liên quan đến Thái Tổ hoàng đế. Thánh chỉ ở chỗ ông ngoại cũng có liên quan đến Thái Tổ hoàng đế, cũng lọt vào mắt của Tiết Trùng, không biết chuyện này có liên quan gì đến người Cao gia hay không. Không cần biết là Tiết Trùng có âm mưu gì, nhưng chắc chắn là ông ta sẽ không từ bỏ ý đồ. Mẹ phải nói rõ ràng lợi và hại với ông ngoại, hi vọng ông có thể đề phòng trước những việc chưa xảy ra, tốt nhất là khuyên ông tới Thanh Châu. Sau này Thanh Châu nhất định sẽ trở thành nơi bá tánh an cư lạc nghiệp, mặc dù hiện tại ông ngoại không tin, nhưng một hai năm, thậm chí ba năm sau cũng sẽ tin. Với cả hiện giờ con đang mang thai, chẳng lẽ ông ngoại không muốn gặp con một lần sao?"

Khang thị nghe Tiết Vân Chu nói như vậy không kìm được lộ ra chút lo lắng: "Thế mà còn có chuyện này, mẹ sẽ viết theo ý của con."

Tiết Vân Chu lại nói: "Con cũng sẽ viết một lá thư, thư lần trước của Vương gia là đại diện cho Yến Vương phủ, lần này con lấy thân phận cháu ngoại viết thư, chỉ mong có thể lấy tình thân đả động ông ngoại."

Khang thị nghe Tiết Vân Chu suy xét chu toàn như vậy thì gật đầu liên tục, lại không nhịn được ngước mắt nhìn khuôn mặt nghiêm túc của cậu, cảm khái: "Vân Chu, một năm nay con thay đổi nhiều thật, có lúc mẹ cảm thấy con không phải là con trai trước đây của mẹ nữa."

Trong lòng Tiết Vân Chu hoảng hốt, vội vàng cười lấy lòng, thuận miệng lừa gạt hai câu cho qua, nghĩ thầm Khang thị nói thẳng như vậy ngược lại có thể là không nghi ngờ gì cả. Hơn nữa người bình thường sẽ không nghĩ tới chuyện xuyên không này đâu, tự mình an ủi như vậy cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng.

Sau khi rời khỏi chỗ của Khang thị, Tiết Vân Chu lại đi tới chỗ Tiết Vân Thanh giam giữ Cao Tử Minh.

Tuy rằng trước đó Tiết Vân Thanh có nói muốn tìm chỗ ở mới, nhưng trước mắt vì lo lắng cho Tiết Vân Chu nên vẫn tạm thời ở lại vương phủ, vậy nên Cao Tử Minh cũng bị nhốt trong địa lao của vương phủ.

Địa lao vừa lạnh lẽo vừa ẩm ướt, Hạ Uyên đã dặn dò Tiết Vân Chu không được đi vào những nơi như vậy, vì thế Tiết Vân Chu vừa chờ ở đình bên ngoài vừa ngắm phong cảnh, thuận tiện ngâm nga hát cho hai đứa bé trong bụng nghe, hát được một chút lại cười ha ha: "Quả thật mình rất có tình thương của cha nha!"

Dư Khánh cũng cười theo, lộ ra chút ngây ngô.

Tiết Vân Chu trêu chọc hắn: "Dư Khánh à, sau này ngươi muốn gả cho người ta hay là muốn lấy người ta về làm vợ?"

Dư Khánh lập tức đỏ mặt: "Tiểu nhân hầu hạ Vương phi là được rồi."

"Sao có thể như vậy được!" Tiết Vân Chu trợn to mắt: "Có gì mà phải ngại ngùng, ta có thể xóa bỏ thân phận nô tịch của ngươi, trong Vương phủ có không ít người hầu tôi tớ có tướng mạo tốt tính tình tốt, bên ngoài cũng có rất nhiều lương dân, coi trọng người nào thì nói thẳng với ta, nếu muốn gả chồng thì ta chuẩn bị của hồi môn cho ngươi."

Dư Khánh vốn dĩ rất ngượng ngùng, nghe Tiết Vân Chu nói vậy hốc mắt lập tức đỏ lên, gấp gáp tỏ thái độ: "Tiểu nhân không lấy chồng, gả cho người ta sẽ không thể hầu hạ Vương phi nữa, tiểu nhân muốn lấy vợ!"

Tiết Vân Chu chớp mắt: "Muốn lấy vợ thì ta sẽ chuẩn bị sính lễ cho ngươi."

Mặt Dư Khánh lại đỏ lên: "Đa tạ Vương phi ưu ái! Tạm thời... Tạm thời vẫn chưa cần..."

Lúc hai người đang nói chuyện thì bóng dáng Tiết Vân Thanh đã xuất hiện cách đó không xa, Tiết Vân Chu mau chóng gọi một tiếng.

Tiết Vân Thanh nhìn thấy Tiết Vân Chu, quay đầu bảo người hầu đẩy xe lăn tới chỗ của cậu.

Tiết Vân Chu thấy sắc mặt của Tiết Vân Thanh không tồi, đại khái cũng đoán ra được một chút, hỏi: "Cao Tử Minh tin rồi?"

"Tin rồi." Tiết Vân Thanh hiếm lúc lộ ra tươi cười.

Tiết Vân Chu gần như có thể tưởng tượng được cảnh Cao Tử Minh tiều tụy, ảo não, hối hận, thậm chí điên cuồng của hiện tại. Nhớ tới bộ dạng khôi ngô lúc trước của hắn, cậu không chỉ cảm thấy đáng buồn mà còn bội phục con người rắn rỏi này, chỉ là nói ra điều này trước mặt Tiết Vân Thanh thật sự không tốt lắm.

Tiết Vân Thanh nói: "Tin tức mà Cao Tử Minh khai ra cực kỳ hữu dụng." Nói xong ra hiệu cho người hầu bên cạnh.

Người hầu nọ vội vàng móc một xấp giấy từ trong ngực ra đưa cho Dư Khánh, để Dư Khánh trình lên trước mặt Tiết Vân Chu.

Tiết Vân Chu lập tức lên tinh thần, nhận lấy lật xem từng tờ một, trong đó có hơn mười bức tranh chân dung khác nhau: "Đây là..."

Tiết Vân Thanh nói: "Tướng mạo của Tiết Trùng lúc dịch dung."

Tiết Vân Chu sửng sốt một lúc lâu, có chút không thể hiểu được: "Làm sao Cao Tử Minh biết được Tiết Trùng sẽ dịch dung thành dạng nào?"

"Hắn cũng không xác định được, nhưng tất cả những khả năng có thể xảy ra đều nằm ở đây." Tiết Vân Thanh chỉ vào xấp tranh chân dung trên tay cậu.

Tiết Vân Chu lại nhìn những bức tranh trong tay lần nữa, vẻ mặt vẫn nghi hoặc: "Tất cả khả năng có thể xảy ra đều nằm ở đây là ý gì?"

Tiết Vân Thanh nhìn Tiết Vân Chu một cách kỳ quái: "Dĩ nhiên là ý trên mặt chữ, phải biết là dịch dung cực kỳ khó làm, muốn có được một khuôn mặt tự nhiên mà không chút sơ hở cần cân nhắc rất lâu và thử nghiệm nhiều lần. Cao Tử Minh rời khỏi Tiết Trùng chưa bao lâu, trong khoảng thời gian ngắn như vậy Tiết Trùng căn bản không thể dịch dung thành khuôn mặt mới được, nhất định phải dùng những khuôn mặt đã dùng lúc trước."

Tiết Vân Chu nghe mà sửng sốt, cuối cùng mới vỗ đùi: "Hóa ra thuật dịch dung là như vậy sao?!"

Tiết Vân Thanh dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc để nhìn cậu: "Nếu không đệ tưởng nó là thế nào?"

"Ta cho rằng..." Tiết Vân Chu dừng một chút, cuối cùng cũng biết mình bị tiểu thuyết và phim điện ảnh lừa rồi, không khỏi bi phẫn: "Ta cho rằng muốn dịch dung thành ai thì có thể biến thành người đó chứ!"

Tiết Vân Thanh trầm mặc: "Đó là yêu thuật."

Tiết Vân Chu: "..."

Tiết Vân Thanh khôi phục thái độ nghiêm túc, tiếp tục nói: "Bảo vật gia truyền của Cao gia là gì thì Cao Tử Minh cũng không rõ lắm, nhưng hắn nói mình từng phụng lệnh Tiết Trùng đi cướp bảo vật của hai gia đình ở Giang Nam, tuy không giết người diệt khẩu nhưng thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn. Mà hai bảo vật cướp được lại là lệnh bài có hình thù kỳ quái, hoàn toàn không biết có tác dụng gì. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng hắn tin tưởng chắc chắn là Tiết Trùng có huyết hải thâm thù với mình."

Tiết Vân Chu nghĩ một chút mới nói: "Cao Tử Minh nghi ngờ bảo vật nhà hắn cũng là lệnh bài?"

"Đúng vậy."

"Hai lệnh bài lúc ấy hắn đoạt được có giống nhau không?"

"Có chút khác biệt, chẳng qua là hắn chưa nhìn rõ bí mật trong đó đã giao cho Tiết Trùng rồi." Tiết Vân Thanh đưa cho Tiết Vân Chu một bản vẽ: "Đệ nhìn thử xem, đại khái nó là như thế này, hắn không nhớ rõ lắm."

"Ồ... Giao ra nhanh chóng như vậy, hắn cũng rất là thành thật!"

Tiết Vân Thanh khinh thường: "Ngu trung!"

"Vậy hai gia đình đó có thân phận gì?"

"Một nhà họ Tề và một nhà họ Thẩm." Tiết Vân Thanh lại đưa cho cậu một tờ giấy nữa: "Trên đó viết địa chỉ, đệ có thể cho người điều tra thử xem."

Tiết Vân Chu cũng có ý này, vươn tay tiếp nhận.

Có Cao Tử Minh phối hợp, Tiết Vân Chu cũng biết được thêm không ít tin tức, vui vẻ không thôi, chờ sau khi Hạ Uyên trở về lập tức nói với anh.

Hạ Uyên phân phát xấp giấy chân dung mà Tiết Trùng sẽ dịch dung được xuống dưới, có những bức tranh này thì việc tìm kiếm Tiết Trùng cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Vài ngày sau, tin tức về hai nhà Tề Thẩm cũng tra xét được rõ ràng rành mạch. Hai nhà này giống Cao gia một ở một điểm rất lớn, đó là tổ tiên đều là trọng thần trong thời Thái Tổ.

Nghe được kết quả này, Tiết Vân Chu vô cùng chấn động, lẩm bẩm nói: "Trước đây vẫn luôn cho rằng Tiết Trùng hạ một bàn cờ lớn, hiện tại mới cảm thấy hình như người hạ cờ là Thái Tổ hoàng đế."

Ánh mắt của Hạ Uyên hơi ngưng trọng: "Anh cũng có cảm giác này, bên cạnh đó ba nhà Tề - Thẩm - Cao trên triều luôn bất hòa với nhau, còn Khang gia lúc đó thuộc phái thanh lưu trung lập, có lẽ chân tướng sự việc nằm ở đạo thánh chỉ kia của Khang gia."

Tiết Vân Chu nhất thời có cảm giác trước mắt sáng ngời khi vén được tầng tầng lớp lớp sương mù, hận không thể gặp ông ngoại ngay lập tức.

Hạ Uyên lại nói: "Nếu những suy đoán kia không sai thì chắc chắn Tiết Trùng biết ý nghĩa của lệnh bài và thánh chỉ, ngọn nguồn tin tức ngoại trừ vị thái hậu trong cung kia ra thì anh nghĩ không còn ai biết được nữa. Xem ra thái hậu này cũng không phải là nhân vật đơn giản."

"Từ đầu đã cảm thấy hắn ta không đơn giản." Tiết Vân Chu xụ mặt: "Không phải là một con chim tốt, hắn nhất định là một con hoàng tước!"

Hạ Uyên nghi hoặc: "Cái gì?"

"Là chim sẻ đó, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau."

"... À."

Tiết Vân Chu nói xong thì đứng lên: "Em đi vòng quanh sân một chút."

"Anh đi cùng em." Hạ Uyên cũng đứng dậy dìu Tiết Vân Chu ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Tiết Vân Thanh đã định ra ngày để mổ cho em rồi, ba ngày sau vừa vặn cũng là ngày lành, hiện tại trong phủ đã chuẩn bị đầy đủ tất cả, em chỉ cần yên tâm chờ sinh thôi."

Bước chân của Tiết Vân Chu hơi dừng lại, mặt mày méo xẹo nắm chặt cánh tay Hạ Uyên: "Anh không nói thì thôi, vừa nói em lại căng thẳng rồi..."

Hạ Uyên giơ tay ôm lấy Tiết Vân Chu, đặt lên thái dương của cậu một nụ hôn: "Đừng lo, anh sẽ luôn ở cạnh em."

Tiết Vân Chu gật đầu: "Ừ."

Hạ Uyên nhìn biểu tình của Tiết Vân Chu cũng biết cậu đã miễn dịch với mấy câu này, đành phải nói: "Em phải tin tưởng y thuật của Vân Thanh, cũng phải tin tưởng thuốc tê của thời đại này, lúc sinh em sẽ không có cảm giác gì quá lớn, chỉ là sinh xong có thể sẽ rất đau, em sợ đau không?"

"Dĩ nhiên là không, đau là cái gì chứ."

"Không sợ là được rồi."

Tiết Vân Chu sờ bụng, cũng dần dần an lòng.

Hạ Uyên muốn dời lực chú ý của cậu, vì thế đề nghị: "Đi xem phòng của con chúng ta đi, nếu thiếu cái gì thì giờ chuẩn bị vẫn còn kịp."

Tiết Vân Chu phấn chấn trở lại, lôi kéo Hạ Uyên: "Đi thôi đi thôi! Xem bao nhiêu lần cũng không đủ!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top