Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 79: Huynh muội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Vô Tình

Beta: Linh

Tấn Vương hôn mê bất tỉnh nhưng những thuộc hạ nhận được mệnh lệnh Tấn Vương giao cho lại chấp hành vô cùng cẩn thận, bọn họ không chỉ truy lùng khắp nơi mà còn tra xét lục soát từ trên xuống dưới như muốn lật tung Vương phủ lên, sau khi điều tra rõ thân phận của Nghiêm Quan Ngọc và Tề Viễn thì tiếp tục dán chân dung của hai người họ khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Ninh Châu.

Nghiêm Quan Ngọc và Tề Viễn chạy trốn đến mức cả người cực kỳ chật vật. Vốn cho rằng rời khỏi Ninh Châu là có thể an toàn thoát thân, không ngờ tiểu hoàng đế trong kinh thành lại nhúng tay vào, hạ lệnh truy nã khắp cả nước, dán chân dung hai người họ khắp trời nam đất bắc, ngay cả Thanh Châu cũng không bỏ sót.

Tiết Vân Chu căn bản không quan tâm, Yến Vương phủ bất hòa với triều đình, đồ ngu ngốc mới giúp triều đình bắt đào phạm.

Khi bức họa in dập* vẽ chân dung Nghiêm Quan Ngọc của triều đình được đưa tới đặt lên bàn, Tiết Vân Chu nhìn nó tràn đầy hứng thú, cảm khái một câu: "Mặc dù không tả thực nhưng vẫn nhìn ra đường nét, cũng khá là giống đấy chứ, trình độ của họa sĩ không tệ." Sau đó vo tròn lại thành cục tùy tiện ném vào thùng rác.

* Từ gốc là 拓印的画像: Mình tìm được hình rồi nhưng không rõ tên gọi của loại tranh này lắm, đi hỏi thì có bạn trả lời là tranh in dập, nếu có gì sai sót thì mọi người cứ comment nha.

Có điều, từ lúc Nghiêm Quan Ngọc hành thích đến lúc Yến Vương phủ nhận được lệnh truy nã của triều đình thì đã trôi không ít thời gian. Dù sao thì cũng không phải ở hiện đại gọi một cuộc điện thoại là có thể giải quyết mọi vấn đề, tin tức ở cổ đại truyền đi không nhanh đến vậy, khó tránh khỏi có chút trễ nải, cơ mà qua lâu như vậy Nghiêm Quan Ngọc vẫn chưa lộ diện.

Rõ ràng Tiết Vân Chu cảm giác được tâm trạng của Tiết Vân Thanh không yên, bây giờ nhìn thấy phản ứng của Tiết Vân Thanh như vậy, lại nhớ tới vẻ lạnh nhạt đầy mặt ghét bỏ Nghiêm Quan Ngọc của y, người tự nhận là nam tử hán chính trực dám thẳng thắn đối diện với tình cảm như cậu cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là "Ngoài miệng thì ngại nhưng cơ thể lại thành thật" rồi.

Nhưng mà Tiết Vân Chu cũng rất lo lắng cho Nghiêm Quan Ngọc, lúc này người của Hạ Uyên phái tới Ngọc Sơn đã mang một phần nhân mã trở lại Thanh Châu. Tới giờ cậu mới biết được, trước khi Nghiêm Quan Ngọc đi đã sắp xếp hậu sự, nói là một khi Tấn Vương chết hoặc là sắp chết thì tất cả các huynh đệ nhanh chóng đầu quân vào Yến Vương phủ, thế cho nên người của Yến Vương phủ mang hết cả đội ngũ về mà không tiêu tốn một chút sức lực nào.

Bọn họ vừa mới đi khỏi thì nhân mã của Tấn Vương phủ cũng tới, sau đó tất nhiên là cả đường truy đuổi cản trở, sau khi biết đối phương đã đầu quân dưới trướng Yến Vương phủ thì mới không cam tâm tình nguyện thu tay lại. Hết cách rồi, bọn họ sợ thực lực không chống lại được Yến Vương phủ.

Tới đây, mâu thuẫn giữa Yến Vương phủ và Tấn Vương phủ càng thêm sâu.

Hiện tại tất cả binh sĩ đều an toàn, nếu Nghiêm Quan Ngọc thật sự tránh mặt trong tối thì chắc hẳn đã sớm biết, nhưng hắn lại chậm chạp không hiện thân, cũng không biết là gặp việc ngoài ý muốn hay là vướng phải chuyện gì.

Hạ Uyên phái người ra ngoài tìm kiếm lần thứ hai.

Mà lúc này, Yến Vương phủ nghênh đón một việc vui vô cùng lớn: Đôi anh em long phượng thai Hạ Luật và Hạ Cẩn tròn một tuổi.

Hai bé con là bảo bối đặt trên đầu quả tim của phu phu Yến Vương, lại có thân phận cực kỳ tôn quý, tất nhiên là lễ chọn vật đoán tương lai phải được tổ chức linh đình. Không cần Hạ Uyên đặc biệt nhấn mạnh, toàn bộ Yến Vương phủ đều tự giác bận rộn khí thế sục sôi vì hai đứa nhóc.

Gần đây mọi việc ở Thanh Châu đều thuận lợi, Tiết Vân Chu hiếm khi nhàn rỗi nên mang theo hai cục cưng tản bộ khắp nơi, cậu dắt bé con như dắt cún con vậy, vì có một lần nghe Hạ Uyên nhắc tới "Đai tập đi*" nên khuyến khích anh vẽ ra giấy, sau đó tìm người may hai cái. Hiện tại đúng là lúc hai bé con tập đi, cậu đeo vào cho mỗi đứa một cái, mỗi tay dắt một bé, đi trong Vương phủ thu hút vô số ánh mắt lén lút quay đầu lại nhìn.

* Từ gốc là 学步带: như tên gọi, là đai dắt trẻ tập đi, nó có kiểu thế này nè:

Hai bé con cực kỳ thích thứ được đeo trên người mình, đôi mắt vừa đen vừa to cũng sáng lên, mặt mày hưng phấn chập chững bước đi, chẳng bao lâu sau đã kéo cha của tụi nó lắc lư đi tới nơi ở của Khang thị.

Cửa mở một nửa, hai đứa rất thân thiết với bà ngoại, biết đây là nơi ở của bà ngoại là hưng phấn tiến vào ngay lập tức. Kết quả do bước đi quá nhanh, một là vốn dĩ cơ thể đã lảo đảo, hai là chân lại nâng lên quá thấp, nên bị vấp vào bậc cửa mà ngã sấp xuống đất.

"Ôi chao! Sao lại ngã rồi!" Khang thị lo lắng bước tới, chuẩn bị khom lưng đỡ hai anh em đứng lên.

Hai anh em lại được Hạ Uyên rèn ra thói quen tốt, liên tiếp xua tay với Khang thị. Hạ Cẩn dùng giọng nói lanh lảnh không mấy tiêu chuẩn hô "Không không không ——", sau đó cố hết sức dịch mông muốn tự mình đứng dậy. Hạ Luật thì lại không rên một tiếng trực tiếp dùng cả tay lẫn chân bắt đầu bò trên đất, làm bộ như mình không có bị ngã.

Khang thị dở khóc dở cười, dời tầm mắt nhìn Tiết Vân Chu, biểu tình có chút không được tự nhiên.

Tiết Vân Chu bất giác nhìn thấy trong phòng có thêm một người đàn ông không thích hợp để xuất hiện ở chỗ này, chính là Khang Hoán Đình, học trò đắc ý kiêm con nuôi của Khang lão gia.

"Hoán Đình thúc, thúc cũng ở đây à?" Tiết Vân Chu cười chào hỏi, đáy mắt mang theo vài phần hoài nghi.

Sư huynh muội hoặc nghĩa huynh muội nói chuyện phiếm cũng không có gì, nhưng một người trước sau không lập gia đình, một người là quả phụ đang sống một mình không khác gì nữ tử, hẳn là nên tránh hiềm nghi mới phải. Nhưng không ngờ hai người không những không tránh, mà còn cho hạ nhân hầu hạ lui ra hết để cô nam quả nữ ở chung một phòng.

Cái này... Có vấn đề nha!

Hai mắt Tiết Vân Chu nhanh chóng bốc lên ngọn lửa hóng hớt.

Khang Hoán Đình có chút xấu hổ, cười gật đầu với Tiết Vân Chu, nhất thời cũng không biết nói cái gì mới tốt, may mắn còn có hai bé con nói chen vào. Khang Hoán Đình nhìn Hạ Luật lấm lem bụi bẩn đang bò dưới đất, lại nhìn Hạ Cẩn dịch mông nửa ngày sau đó ôm lấy chân Khang thị lảo đảo đứng lên, tán thưởng nói: "Thế tử và quận chúa thật tài giỏi!"

Tiết Vân Chu ưỡn ngực tỏ vẻ kiêu ngạo, như một ông bố ngốc.

Khang thị bế Hạ Cẩn đang bám lấy chân mình đòi ôm lên, giải thích: "Hoán Đình thúc của con đến để tạm biệt mẹ."

"Ý?" Tiết Vân Chu kinh hãi, nhìn về phía Khang Hoán Đình: "Đã sắp phải đi rồi ạ?"

Khang Hoán Đình gật đầu: "Nghĩa phụ đã quen với khí hậu ở Giang Nam, ở Thanh Châu trước sau vẫn không quen, ông ấy thấy tất cả mọi người mạnh khỏe thì cũng an tâm, định là tham dự lễ chọn đồ vật đoán tương lai của thế tử và quận chúa xong sẽ trở về."

"Vậy không phải rất nhanh sao?" Tiết Vân Chu có chút mất mát. Tuy cậu là hàng giả, cũng không phải là cháu ngoại thật sự của Khang Hưng Vi, nhưng Khang Hưng Vi hoàn toàn khác với hình mẫu người đọc sách hà khắc cổ hủ trong ấn tượng của cậu, lại là một người nói năng nho nhã trí thức, cậu cũng rất thích nói chuyện phiếm với người ông ngoại này, đột nhiên nghe được tin tức ông sắp phải đi nên có chút khó chấp nhận.

Lúc này lễ chọn đồ vật đoán tương lai còn đang chuẩn bị, cậu vẫy tay với hai bé con: "Hai đứa đi tìm cụ ngoại chơi đi."

Hạ Cẩn lập tức vươn tay với cậu, miệng còn lẩm nhẩm: "Bế bế! Bế bế!"

Tiết Vân Chu nhanh chóng đi tới bế áo bông nhỏ tri kỷ nhà mình lên, sau đó nhìn Hạ Luật. Lúc này Hạ Luật đã bò tới bên cạnh, mặt mày nghiêm túc nghiên cứu một đóa hoa trắng bằng lụa.

Tiết Vân Chu đầy đầu hắc tuyến, hoảng hốt mà nghĩ: Cái thằng bé này chắc sẽ không chọn búp bê gì đó trong lễ chọn vật đoán tương lai đấy chứ? Vậy thì sẽ cực kỳ mất mặt đó!

"Ôi trời! Luật Luật! Mau tới đây!"

Hạ Luật quay đầu nhìn thoáng qua Tiết Vân Chu, duỗi tay nắm hoa lụa, xoay người di chuyển bằng cả hai tay hai chân, nhanh chóng bò tới cạnh cậu, sau đó bám chân cậu để đứng lên, còn rất chủ động vươn tay đòi ôm.

Tiết Vân Chu vừa mừng vừa lo, ngồi xổm xuống bế Hạ Luật lên, cười nói với Khang thị và Khang Hoán Đình: "Hai người nói chuyện tiếp đi ạ, con tới chỗ ông ngoại."

Hạ Cẩn vẫy tay với Khang thị, Hạ Luật cũng nâng tay, nhưng không phải để tạm biệt mà là trực tiếp cài đoá hoa trong tay lên đầu Hạ Cẩn.

Tiết Vân Chu vui vẻ: "Thì ra là lấy cho em gái, không tệ không tệ, là một anh trai tốt!"

Hình như Hạ Cẩn cũng cảm thấy đóa hoa trên đầu rất đẹp, khuôn mặt nhỏ hớn hở lắc qua lắc lại. Cái lắc đầu làm cho đóa hoa không được cố định trên đầu trực tiếp rớt luôn, bé mờ mịt giơ tay sờ đầu, sau đó nhìn xuống dưới đất, "Oa" một tiếng khóc òa lên.

Khang thị vội vàng nhặt hoa cài lên đầu cho bé, lại dỗ dành hai câu bé mới nín khóc mỉm cười, ôm cổ cọ lên mặt Tiết Vân Chu làm nũng.

"Đi thôi đi thôi! Đi tìm cụ ngoại chơi nào!" Mỗi tay Tiết Vân Chu bế một đứa, hấp tấp chạy tới chỗ Khang Hưng Vi.

Hai bé con ôm cổ cậu, tóc bị gió thổi bay, tựa như nhớ lúc được cha lớn bế cưỡi ngựa, hưng phấn làm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đồng thời duỗi chân lắc mông, miệng kêu lên: "Ta ta ——"

"Được rồi đừng loạn nữa!" Tiết Vân Chu sợ tới mức dừng lại ngay lập tức, cố định hai đứa xong mới dám đi tiếp.

Khang Hưng Vi đang đọc sách trong viện, thấy Tiết Vân Chu ôm hai nhóc con tới lập tức vui sướng ném sách ngồi xổm xuống, vỗ tay với hai đứa: "Nào nào, tới đây cụ ngoại bế!"

Hai nhóc con giãy giụa muốn xuống, để Tiết Vân Chu nắm đai tập đi, một bước đi ba bước nghiêng ngả mới tới trước mặt Khang Hưng Vi, hiển nhiên cũng rất thích cụ ngoại.

Tiết Vân Chu ngồi xuống ghế dựa ở bên cạnh: "Ông ngoại, nghe nói ông sắp phải đi rồi ạ?"

Khang Hưng Vi vừa trêu đùa hai bé con, vừa cười nói: "Con đã biết rồi à? Ta cũng đang định nói với các con."

"Con vừa tới chỗ của mẹ ở bên kia, nghe Hoán Đình thúc nói." Thật ra Khang Hoán Đình lớn hơn Khang thị mấy tuổi, đổi thành quan hệ huyết thống thì Tiết Vân Chu phải gọi là cậu. Có điều Khang Hoán Đình chỉ là con nuôi, cậu gọi thế nào thuận miệng thì cứ gọi thế ấy.

Khang Hưng Vi quay đầu nhìn lại, cẩn thận đánh giá sắc mặt của cậu: "Con tới chỗ mẹ con bên kia? Có suy nghĩ gì không?"

"Hả? Suy nghĩ gì ạ?" Tiết Vân Chu mờ mịt.

"Chính là chuyện của Hoán Đình và mẹ con."

Tiết Vân Chu phản ứng lại, trừng lớn mắt, suy đoán là một chuyện, được xác nhận là một chuyện khác, đột nhiên nghe thấy tin tức động trời làm cậu suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Bọn họ... Bọn họ..."

Khang Hưng Vi thu lại tươi cười, thở dài: "Là ông ngoại hại mẹ của con, nếu như năm đó ta không gả mẹ con cho Tiết Trùng thì con bé cũng không khổ sở như vậy."

Tiết Vân Chu cười gượng: "Ngài cũng đừng quá tự trách, nếu không phải quyết định sai lầm ấy thì làm sao có con của bây giờ? Ngài có ý muốn bóp chết con sao!"

Khang Hưng Vi bị cậu pha trò làm cảm xúc bi thương gì cũng không còn, dở khóc dở cười mắng một câu: "Cái thằng nhóc này!"

Tiết Vân Chu cười hì hì hỏi: "Vậy vì sao năm đó ông lại nhìn trúng Tiết Trùng? Vì sao không gả mẹ con cho Hoán Đình thúc?"

Khang Hưng Vi không đoán được thái độ của Tiết Vân Chu tự nhiên như vậy, kinh ngạc đánh giá sắc mặt cậu, phát hiện vẻ mặt không sao cả của cậu không khỏi âm thầm lấy làm kỳ lạ, sau đó giải thích: "Ta cũng có lúc có mắt như mù, lúc trước thấy dáng vẻ của Tiết Trùng đường hoàng nho nhã nên rất vừa lòng, nghĩ hắn là con thứ trong nhà, không cần kế thừa tước vị, có thể làm người phú quý lại vô lo vô nghĩ, thế nên mới đồng ý gả mẹ con cho hắn. Khi đó Hoán Đình buồn nhưng không hé răng câu nào, ta không nhìn ra tâm tư gì của nó, sau đó rất lâu mới dần dần cảm nhận được."

Tiết Vân Chu nghe tới mức thổn thức, trong lòng thầm nghĩ, nếu không có lần xuyên không này thì có thể là cậu và anh hai ở hiện đại cũng bỏ lỡ nhau như vậy.

Khang Hưng Vi nói: "Mẹ con còn trẻ, đời còn rất dài, ta thấy con bé cũng không phải không có cảm tình với Hoán Đình, nên mới có tâm tác thành cho hai đứa nó, như vậy thì đến lúc nó già rồi cũng có người làm bạn, không đến mức khổ sở quạnh hiu. Chỉ là không biết con có ý kiến gì về việc này không?"

Tiết Vân Chu liên tục xua tay: "Không có không có! Tuyệt đối không có! Chỉ cần mẹ vui thì muốn làm gì con cũng giơ hai tay tán thành!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top