Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23-24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 23: Phi Phi trở về nhà

Sau khi mọi việc đã rõ ràng, Tỉnh Phi vẫn bám lấy Cung Phàm, Cung Phàm đi đến nơi nào, cậu liền dính Cung Phàm đến nơi đó. Cơm nước xong cũng phải ngẩng đầu nhìn Cung Phàm.

Cung Phàm mặc quần đùi bó sát màu đen nằm ở trên giường, trong tay cầm một quyển tạp chí kinh tế, hai chân thon dài, cơ bắp rắn chắc, từng đường nét hoàn mỹ như một nhân ngư, dáng người tỉ lệ vàng, khiến người khác nhìn đến không tránh khỏi tưởng tượng, cơ bắp hơi hơi lộ ra, thoạt nhìn tràn ngập sức mạnh.

Tỉnh Phi lau khô giọt nước trên người, mặc áo ngủ vào, bàn tay giơ lên mở cửa lại hạ xuống, cắn môi lui về, đối mặt lại với gương sau đó cởi áo ngủ, hơi hơi tách ra hai chân, loáng thoáng có thể thấy một bộ phận thân thể không thuộc về đàn ông. Sắc mặt Tỉnh Phi đỏ bừng, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía cửa.

Thân thể thiếu niên cao ráo sạch sẽ, trắng trẻo lại lộ chút ngây ngô. Chân Tỉnh Phi đạp lên sàn, mở cửa đi ra ngoài, Cung Phàm nghe được thanh âm nhìn qua, sắc mặt khẽ biến, nhìn chằm chằm vào Tỉnh Phi, nguy hiểm tiềm tàng, đồng tử đen nhánh hiện lên vẻ kích động như sấm rền gió cuốn.

Tỉnh Phi đứng ở cửa, cúi đầu không dám nhìn Cung Phàm, ánh mắt cực nóng nhìn chăm chú khiến Tỉnh Phi cảm giác toàn bộ khí lực ở hai chân dường như bị rút sạch, đứng cũng không vững.

"Anh ơi." Thanh âm của Tỉnh Phi mang theo chút rung rung, cảm giác giống như sắp khóc.

Cung Phàm đặt tạp chí để tại trên giường,"Phi Phi nghĩ xong rồi?" Ánh mắt anh mang theo chút xâm lược, đảo qua hai chân Tỉnh Phi, thẳng, dài, trắng.

"Lại đây." Giọng nói của Cung Phàm mang theo áp lực, khàn khàn, trầm thấp, giống như một chiếc đồng hồ trăm tuổi, gõ lên âm thanh trầm trọng, khiến lòng người sinh ra một loại cảm giác khác thường.

Tỉnh Phi nhìn anh, lại cúi đầu, giống như ốc sên, chậm rãi đi về phía anh, vừa đi đến bên giường, liền bị Cung Phàm kéo lên trên, bổ nhào vào trong lòng anh. Cảm thụ được da thịt cực nóng của đối phương.

Tỉnh Phi chôn mặt ở trên cổ anh, không dám ngẩng đầu đối diện với ánh mắt xâm lược của Cung Phàm. Cung Phàm nhấc nhẹ cằm cậu lên: "Phi Phi rất dễ nhìn." Thanh âm của anh từ trong lồng ngực phát ra, Tỉnh Phi cảm thụ được lồng ngực anh như đang chấn động, lại có một loại ảo giác đó là nhịp tim của Cung Phàm. Mạnh mẽ, đầy sức sống, nguy hiểm và mê hoặc.

Cung Phàm không làm gì, anh chỉ khoát hờ hững cánh tay lên trên thắt lưng Tỉnh Phi, chậm rãi thưởng thức, Tỉnh Phi run rẩy.

Cung Phàm giống một con báo ưu nhã mà đầy nguy hiểm, mà Tỉnh Phi lại như chú thỏ con lọt nhầm vào móng vuốt của con báo, thế nhưng con báo này không chuẩn bị ăn nó, ngược lại chậm rãi trêu đùa. Tỉnh Phi trước giờ đều chưa từng khẩn trương như vậy.

"Có sợ không?" Cung Phàm dán vào lỗ tai cậu.

Tỉnh Phi túm lấy chăn, hận không thể tiến vào trong đó, Tỉnh Phi không nói lời nào.

"Thỏ con thật trắng." Cung Phàm nhìn lướt qua.

Tỉnh Phi cắn môi, cảm giác bản thân như sắp bị nấu chín.

"Anh à~" Tỉnh Phi xấu hổ kêu. Một tiếng này hô lên, màn đêm mới bắt đầu buông xuống.

Đô thị ban đêm xa hoa truỵ lạc, thành phố này là thành phố không ngủ.

Cung Phàm ôm Tỉnh Phi, bàn tay mơn trớn trên cơ thể cậu, hưởng thụ làn da trắng mịn và xúc cảm mềm mại nhẵn nhụi. Thân thể Tỉnh Phi không cứng rắn giống các thanh niên khác, có nét mềm mại nhu hòa của con gái, lại có chút săn chắc của con trai.

Cung Phàm cầm lấy điếu thuốc từ trên tủ đầu giường, tựa vào đầu giường châm lên, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, phun ra làn khói, khuôn mặt anh tuấn kiên nghị ẩn bên trong làn sương khói, ôm Tỉnh Phi nửa tựa vào trên người chính mình. Ý thức Tỉnh Phi khôi phục từng chút một, ngửi thấy mùi vị thuốc lá, chậm rãi dịch lại gần Cung Phàm, Cung Phàm đem thuốc để xuống phía dưới mũi cậu, lông mày Tỉnh Phi lập tức nhăn lại. Trên mặt vốn có chút nước mắt chưa khô, hàng lông mi thật dài còn dính giọt nước, vẻ mặt đau đớn bộ dáng vừa khả ái lại đáng thương. Càng không ngừng chen lên trên người Cung Phàm, tránh né làn khói kia.

Cung Phàm cưới thản nhiên đem thuốc rút ra, vừa hít một hơi thuốc, di động liền vang lên, Cung Phàm di chuyển thân thể để đi lấy di động, Tỉnh Phi cảm giác thân thể Cung Phàm có xu thế rời đi, giãy dụa muốn mở ra mí mắt nặng trĩu, hai chân vô lực khoát lên trên thắt lưng Cung Phàm, không để anh rời đi.

Cung Phàm cầm được di động, xoa đầu Tỉnh Phi: "Anh tiếp điện thoại."

"Đang nói chuyện với Phi Phi hả?" Giọng nói của mẹ Cung từ bên kia vọng lại, tinh thần rất tốt.

Cung Phàm nhìn thời gian, tầm 11h đêm, bất đắc dĩ phun ra một hơi thuốc: "Mẹ ngủ không được?"

"Đúng vậy." Thanh âm mẹ Cung có chút mềm yếu, người có tuổi chất lượng giấc ngủ cũng kém, buổi tối ngủ không ngon. "Con trai, có trở về thăm Phi Phi không đó?"

Cung Phàm cúi đầu liếc mắt nhìn Tỉnh Phi, Tỉnh Phi ngủ, đau đớn trên thân thể khiến cậu ngủ không thật sự an ổn, xoay qua xoay lại."Con mang Phi Phi tới chỗ con rồi."

"A?" Thanh âm mẹ Cung nghe trong tai có vẻ kinh ngạc mà hưng phấn."Phàm, đứa nhỏ Phi Phi này thực không tồi."

"Dạ." Thanh âm Cung Phàm có chút vui vẻ. Tỉnh Phi ở trên giường lăn một vòng.

"Khụ khụ...vậy có tính là đang tiến triển không?" Thanh âm mẹ Cung nghe có vài phần ngượng ngùng. Sắc Cung Phàm thản nhiên. Sờ hai má Tỉnh Phi, Tỉnh Phi như cảm giác được, nhẹ nhàng cọ cọ bàn tay anh. "Con thỏ rất ngon miệng."

Mẹ Cung ở bên kia nghẹn một hơi, thật lâu không nói gì. Cũng không biết phải nói cái gì!

"Cung Phàm, mẹ nói cho con chuyện này."

"Chuyện gì ạ?"

"Vừa rồi, mẹ của Phi Phi gọi một cuộc điện thoại cho mẹ, bà ta muốn Phi Phi về nhà một chuyến." Giọng điệu của mẹ Cung mang vẻ không tình nguyện.

Cung Phàm nhíu mi, cúi đầu nhìn Tỉnh Phi đang ngủ say sưa, hai chân Tỉnh Phi hơi hơi tách ra, trong lúc nhất thời Cung Phàm nhìn đến chăm chú, không thể rời mắt đi.

"Có nói tới là chuyện gì không?" Giọng Cung Phàm khàn khàn, giống như cổ họng bị hạt cát ma sát.

Mẹ Cung ở đầu bên kia cảm giác có chút kỳ quái: "Hình như nói là con trai cả cùng con gái bôn ba hai ba năm, hai ngày trước đã trở lại, muốn người một nhà quây quần một bữa. Mẹ khẳng định không thể đơn giản như vậy, Phi Phi ở nhà không được ưa thích, con trai cả, con gái đều trở lại, lại muốn người một nhà đoàn tụ? Phi Phi không ở đó chẳng phải càng đúng ý bà ta!" Mẹ Cung cảm thấy chán ghét cực kỳ.

Cung Phàm không nói gì, suy nghĩ của anh và mẹ Cung cũng không sai biệt lắm."Đến lúc đó con với cậu ấy sẽ cùng nhau trở về."

"Mẹ cũng có ý như vậy. Con xem đó, Phi Phi hiện tại là đứa nhỏ nhà chúng ta, đừng để cho thằng bé chịu khổ sở. Mặt khác, cái bọn họ muốn là tiền, con cứ cho họ. Chuyện này cứ phái người đi làm, cũng đừng nghe bọn họ muốn bao nhiêu liền cho bấy nhiêu, khiến cho bọn họ coi nhà họ Cung chúng ta như kẻ ngốc."

"Mẹ, con biết rồi." Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi không biết chuyện gì, bụng cậu lộ ra đến một nửa, cái bụng trăng trắng, trên thắt lưng có vài dấu vết xanh tím. Cung Phàm cúi thấp người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, lại đắp chăn cho cậu.

"Mẹ ở bên đó chơi vui vẻ."

"Mẹ vui vẻ, mẹ vui vẻ, mẹ còn có điều gì không vui chứ." Mẹ Cung cúi đầu khóc."Con có nơi dừng chân mẹ liền yên tâm. Mẹ rất vui vẻ." Mẹ Cung không ngừng lặp lại, vừa khóc vừa cười. "Được rồi được rồi, ngủ đi, mẹ cúp điện thoại ." Mẹ Cung nói xong liền cúp điện thoại.

Cung Phàm cầm di động trong tay, trên mặt lộ vẻ trầm trọng, lại cúi đầu nhìn Tỉnh Phi đang ngủ say sưa, giơ lên một nụ cười thản nhiên.

Nằm xuống đem Tỉnh Phi bất tri bất giác lăn lại đây ôm lấy, Cung Phàm nhắm hai mắt lại.

Buổi sáng ngày hôm sau, thời điểm Tỉnh Phi mở to mắt, Cung Phàm đã không còn ở trên giường, Tỉnh Phi cả người đều đau nhức, gidncyngx không muốn làm, nghĩ Cung Phàm đã đi làm, cậu cũng không dậy nữa.

Trong phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng nước khiến Tỉnh Phi nhận ra Cung Phàm có khả năng đang ở trong phòng tắm. Trong lòng dâng lên một loại cảm giác khác thường, xấu hổ, ngượng ngùng, còn có cảm thấy mỹ mãn. Nhận thức của Tỉnh Phi đối với Cung Phàm từ đêm qua lại bắt đầu đổi mới, Cung Phàm là một người đàn ông bạo dạn không hơn không kém.

Cung Phàm từ trong phòng tắm đi ra cầm khăn mặt khô lau tóc, trên người □□ (Lạc: -_- ta thề bản gốc của tác giả cũng có giấu □□ này =(( ai biết chữ gì mà dịch chứ... uhuhu~~), làn da màu đồng dưới ánh mặt trời hết sức khỏe mạnh, Tỉnh Phi phát ra tiếng kinh hô, kéo chăn lên cuộn mình thành một đống, Cung Phàm vốn không nghĩ trêu cậu, thế nhưng phản ứng của Tỉnh Phi lại quá mức kịch liệt.

Cung Phàm đi qua, ôm lấy Tỉnh Phi đặt ở trên đùi, kéo chăn của cậu ra. Mặt Tỉnh Phi đỏ bừng bừng, không biết là nghẹn thở hay là xấu hổ. Cung Phàm xoa khuôn mặt cậu."Đêm hôm qua em tuyệt đối không hề thẹn thùng."

Tỉnh Phi "......".

Cung Phàm cười cười, lần này không trực tiếp ôm Tỉnh Phi ném lên trên giường, động tác của anh rất mềm nhẹ, đặt Tỉnh Phi lên giường: "Lần đầu tiên sẽ đau cũng là chuyện bình thường, về sau sẽ quen."

Cả người Tỉnh Phi đều lui trong chăn, tưởng tượng đây là vỏ ốc sên của chính mình, nghĩ rằng: Cung Phàm quả nhiên không phải xử nam, cũng phải thôi... ba mươi tuổi -- Tỉnh Phi kéo chăn ra vụng trộm ngắm Cung Phàm mặc quần áo, nhưng chỉ nhìn đến phía sau của anh, lão đàn ông ba mươi tuổi, hừ ~

Cung Phàm không quay đầu, chỉ toàn tâm toàn ý mặc quần. Tỉnh Phi vụng trộm nhìn đến mê mẩn, thình lình liền nghe đến Cung Phàm nói một câu,"Trốn tránh làm gì? Phi Phi có thể nhìn công khai." Cung Phàm xoay người, trêu tức nhìn Tỉnh Phi,"Anh không để ý."

Tỉnh Phi nhìn hạ thân của anh, mặt đỏ lên, lại muốn lui vào trong chăn, Cung Phàm ngăn lại động tác của cậu.

"Anh có chuyện hỏi em." Biểu tình của Cung Phàm hết sức nghiêm túc, Tỉnh Phi duỗi cổ nhìn Cung Phàm.

"Phi Phi, em... có thể mang thai hay không?" Cung Phàm vừa hỏi xong vấn đề này, cả người Tỉnh Phi đều ngây ngẩn, không biết nên phản ứng thế nào, mặt vừa hồng vừa nóng, cả người mơ màng.

Cung Phàm đang chuẩn bị nói cậu không cần rối rắm, Tỉnh Phi ấp a ấp úng: "Không... không biết." Cung Phàm xoa đầu cậu: "Thôi, thuận theo tự nhiên đi." Tỉnh Phi cũng gật gật đầu, cả người vẫn còn ngây ngốc, đầu gối lên đùi Cung Phàm, chỉ ngốc ngốc nhìn trần nhà.

Cung Phàm mặc xong áo, Tỉnh Phi vẫn còn duy trì động tác như cũ, Cung Phàm bẹo bẹo khuôn mặt cậu: "Đừng nghĩ nữa." Tỉnh Phi bắt lấy tay anh, cau mày: "Cho... cho anh... sinh cho anh." Một chữ cuối cùng rất nhẹ, Cung Phàm không có nghe rõ ràng, ngẫm một lúc lâu mới hiểu được. Anh ôm chặt lấy Tỉnh Phi. Không có ngôn ngữ, Tỉnh Phi lại có thể cảm nhận được anh đang kích động.

"Muốn tiếp tục nghỉ ngơi hay không?" Cung Phàm xoa eo cậu. Tỉnh Phi lắc đầu, cảm giác đau đớn nhức mỏi tuy rằng khiến cậu khó chịu, thế nhưng cậu nghĩ muốn cùng Cung Phàm duy trì khoảng cánh gần sát như vậy.

Cung Phàm đi đến bên trong tủ cầm ra cho cậu một bộ quần áo rộng rãi."Phi Phi, mẹ em kêu em ngày mai về nhà một chuyến. Vừa lúc cuối tuần trùng vào ngày nghỉ lễ, cho nên nghỉ được nhiều ngày, anh với em cùng nhau về nhà."

Tỉnh Phi gật gật đầu: "Dì du lịch trở về rồi sao?"

Động tác của Cung Phàm dừng một chút, sờ sờ đầu Tỉnh Phi: "Phi Phi về nhà mẹ đẻ."

Ba chữ về nhà mẹ đẻ khiến Tỉnh Phi hiểu rõ ý tứ của Cung Phàm là gì, cố nhịn cảm giác ngượng ngùng như bị trêu chọc, trong lòng rối như tơ vò, Cung Phàm nhìn ra trên mặt cậu lộ vẻ rối rắm cùng phiền não: "Đừng sợ, anh với em cùng nhau trở về, tốt xấu gì Phi Phi cũng là vợ của anh. Phi Phi không cần sợ bị người khác bắt nạt." Tỉnh Phi đỏ hồng mắt cười rộ lên. Bĩu môi dụi vào trên cổ Cung Phàm.

Chương 24: Cùng "vợ" về nhà mẹ đẻ

Cho dù Tỉnh Phi vô cùng không muốn trở về địa phương kia, thế nhưng huyết thống chính là thứ cho dù muốn chém cũng không đứt. Từ lúc Cung Phàm nói với Tỉnh Phi rằng cậu phải về nhà một chuyến, cảm xúc của cậu liền suy sụp, cả người ỉu xìu.

Tiết Đoan ngọ, Cung Phàm lái Land Rover mang Tỉnh Phi về nhà, Cung Phàm dừng lại ở trên đường, mua cho Tỉnh Phi một chút đồ ăn vặt, hai người thẳng tiến về phía nhà cũ của Tỉnh Phi. Xe tiến nhanh vào đường núi, mặt đất gồ ghề xóc nảy khiến người ta khó chịu, sắc mặt Tỉnh Phi trắng bệch, Cung Phàm quay cửa kính xe xuống cho cậu, Tỉnh Phi chỉ tới một hướng. Thời điểm hai người tới nơi cũng đã là mười giờ sáng.

Các thôn dân rất ít khi nhìn thấy chiếc xe như vậy, vừa nhìn vừa đoán xem là thân thích của nhà ai. Con trai lớn của nhà họ Tỉnh ở đầu thôn đông hôm nay đính hôn, đối tượng là con gái của giám đốc. Chưa biết chừng chủ nhân của chiếc xe này cũng là họ hàng của bên nhà gái, nếu là họ hàng của nhà họ Tỉnh sao có thể không nghe thấy nhà họ nói đến?

Có cụ già mang theo cháu trai cháu gái từ nhà họ Tỉnh trở về nghe được bọn họ thảo luận, ngồi xuống một tảng đá, ôm hài tử: "Là họ hàng của nhà họ Tỉnh."

"Không thể nào, nếu là như vậy, sao không nghe thấy nhà họ nói đến chuyện này?" Một bà lão tóc hoa râm mặc đồ màu lam nhạt cười nói.

"Là thật nha, tôi tận mắt nhìn thấy mà, đứa con trai út của nhà họ Tỉnh từ trong xe bước xuống dưới, phía sau có một chàng trai đi cùng, mặt mũi thật sự rất dễ nhìn, rất đẹp trai. Ai gu, mọi người nói xem có phải là... cái kia..." Một người phụ nữ đẫy đà đang ôm trẻ nhỏ nói, bên trong mắt tràn ngập ý cười hóng chuyện.

"Cô Thanh à, sao có thể nói bừa như vậy." Bà lão cười ngăn người phụ nữ tọc mạch lại.

"Bà Lý à, chuyện nhà họ Tỉnh bọn họ bán con còn sợ người khác nói ra nói vào sao." Người phụ nữ kia không thèm để ý: "Nhưng mà cũng phải nói nha, đứa con út của nhà họ Tỉnh sau khi trở về cũng thay đổi không ít, thật đáng giận, chàng trai trở về cùng với cậu ta so với gã đàn ông nhà tôi không biết mạnh mẽ hơn bao nhiêu a --"

Những người phụ nữ ngồi vây quanh đó liền cười ha ha. Chuyện nhà họ Tỉnh bán con không đến một tuần liền truyền khắp trong thôn, có người thổn thức nhưng cũng có người coi như chuyện thường, trong nhà nghèo, ai có thể nuôi thêm được một miệng ăn chứ? Có người cảm thấy nhà họ Tỉnh thực vô nhân tính. Tóm lại, kể từ sau khi sinh Tỉnh Phi ra, nhà họ Tỉnh lần thứ hai lại trở thành đề tài nóng bỏng tại xóm núi lúc trà dư tửu hậu.

Tỉnh Phi chỉ đường cho Cung Phàm tìm đến một chỗ trống trải dừng xe, ngay tại bãi cỏ trong vườn nhà họ Tỉnh.

Hôm nay con trai cả Tỉnh Luật của nhà họ Tỉnh kết hôn, họ hàng thân thích đều phải đến làm khách, để tỏ vẻ hoan nghênh cô dâu mới, nhất là khi nhà gái còn có nhà máy, nếu nói tốt vài câu, giúp cho con cái nhà mình được làm trong đó, vậy thì trong nhà lại có thêm một khoản thu nhập không nhỏ.

Tỉnh Phi vừa xuống xe, liền nhìn đến bảy tám cô dì mang theo ghế ngồi trong vườn, bên cạnh còn bày một chiếc bàn để đón tiếp, có hạt dưa, một chút kẹo hoa quả rẻ tiền cùng đậu hoa lan*(兰花豆). Một vài cậu bé chạy tới chạy lui, bốc đầy một túi đồ ăn vặt chạy về phía người lớn, sau đó đem đồ ăn vặt cất vào túi vải của mẹ, tiếp đó người mẹ nói nhỏ với cậu bé trước mặt vài câu, người ngoài nhìn thấy còn nghĩ là đang giáo huấn cậu bé, thế nhưng một lát sau cậu bé lại chạy tới lấy đồ ăn vặt, người mẹ bực mình: "Mấy trăm năm chưa ăn rồi?!"

Cậu bé nắm đồ ăn vặt chạy tới, ủy khuất rúc vào trong lòng mẹ. Những bà mẹ khác thấy thế cũng không thể trách, thậm chí nói, trẻ nhỏ mà, không có việc gì.

Đám đàn ông đều ngồi vây quanh bên dưới gốc cây táo đánh bài, tiếng cười đùa, hô to gọi nhỏ không ngừng.

Chỉ có hai cô gái ngồi ở một bên, vẻ mặt kiêu căng, một người Tỉnh Phi không biết, trên mặt trang điểm khá đậm, không giống mặt thật, thoạt nhìn so với anh nhà(*) cậu còn lớn hơn hai tuổi. Còn cô gái khác chính là chị hai của Tỉnh Phi, Tỉnh Tinh. Tỉnh Tinh bây giờ cùng với hình ảnh cô gái nông thôn mộc mạc năm đó chính là hai người khác biệt. Tóc uốn xoăn ở đuôi(**) nhuộm màu tím, mắt được kẻ chì thật dài, môi đỏ mọng như lửa, mặt V-line, đồ trang sức trang nhã, một vẻ đẹp rất phong tình.

(* anh: ở đây chỉ Cung Phàm.

** Nguyên tác là '梨花烫'mỗ Lạc seach ra hình kiểu tóc uốn xoăn đuôi nên dịch vậy luôn ^^)

Cung Phàm đi bên cạnh Tỉnh Phi, nhìn đến nền sân được lát bằng đá, tuy nhiên trong vườn lại không được lát, toàn bộ đều là bùn, may mà vẫn bằng phẳng. Bên cạnh là một cây táo đã khô gầy. Vừa mới kết được một trái táo màu xanh, không nhìn kỹ sẽ không thấy.

Tỉnh Phi bất an nhìn Cung Phàm, nhìn thấy vẻ mặt bình thản của đối phương Tỉnh Phi mới an tâm được một ít. Bắt đầu từ lúc hai người xuống xe, vẫn luôn hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Những ai ngồi ở đây hầu như đều biết đến chuyện nhà họ Tỉnh bán con trai, bán được bao nhiêu tiền mọi người không biết, thế nhưng sau lưng không thiếu người vẫn luôn nhạo báng nhà họ Tỉnh. Lúc này nhìn thấy người ta cư nhiên mang theo người đàn ông kia về nhà không thể không sợ hãi, này là có còn cần mặt mũi nữa hay không đây? Thế nhưng mọi người vừa nhìn đến người kia vẻ mặt cương nghị lại đẹp trai có học thức, quần áo trên người cùng khí chất giống hệt đám hào môn thế gia (*nhà giàu) trong TV, trong lúc nhất thời mọi người ngoại trừ đối với việc làm này của nhà họ Tỉnh có chút khinh thường, còn lại đều ẩn ẩn ghen tị, đây là một phát bay lên làm Phượng Hoàng nha, phát tài rồi nha.

Ánh mắt mọi người nhìn hai người vừa quái dị lại vi diệu. Tỉnh Phi mang Cung Phàm vào phòng, gặp được mấy bà cô ngồi bên ngoài, ai biết liền lên tiếng chào hỏi, còn không biết liền cười cười. Nếu là ngày xưa, mấy bà cô này nhất định sẽ không để ý tới Tỉnh Phi, thế nhưng bây giờ đều bày ra khuôn mặt tươi cười. Tỉnh Phi quay đầu liếc mắt nhìn Cung Phàm. Yên lặng không nói chuyện.

Tuy rằng Tỉnh Phi không muốn nhìn đến ba mẹ Tỉnh cho lắm, thế nhưng một Cung Phàm to lớn như vậy đứng ở bên ngoài, mọi người đều nhìn chằm chằm Cung Phàm, sợ anh thấy xấu hổ không được tự nhiên, Tỉnh Phi bước nhanh chạy vào trong phòng lấy cho anh một cái ghế dựa nhỏ. Tìm một vòng đều không tìm thấy, Tỉnh Phi đành phải lấy một cái ghế băng cao bằng một đứa nhỏ bảy tám tuổi cho anh ngồi tạm.

"Anh, ngồi đi." Tỉnh Phi đem ghế để sang một bên, sợ những người đó làm phiền Cung Phàm, hoặc có lời nói thô tục khiến Cung Phàm không thích nghe.

Cung Phàm nhận ghế từ trong tay Tỉnh Phi để sang một bên."Trước để đó, đi gặp ba mẹ em một chút đã." Cung Phàm xoa xoa đầu Tỉnh Phi, anh ngược lại không hề để ý đến chút tục lệ kia, thế nhưng người rảnh thì nhiều chuyện, anh không muốn khiến Tỉnh Phi bị người khác nói linh tinh.

"Dạ." Tỉnh Phi sau khi trở về cảm xúc càng thêm suy sụp, cũng may từ đầu tới cuối Cung Phàm đều không ghét bỏ.

Cửa lớn cao hai mét, người ở nông thôn thường thích treo một cái gương lên cửa để trừ tà. Cung Phàm đi vào phòng, mọi người nhìn thân hình cao lớn của anh, thật lo lắng anh sẽ trực tiếp va vào thành cửa.

Trong phòng hơi tối, một phòng nhỏ lát gạch đỏ, cửa sổ không nhiều cho nên ánh sáng không tốt, không gian cũng không lớn. Trong phòng tràn ngập mùi khói nồng đậm, có chút sặc cổ họng, trong không khí truyền đến hương vị đồ ăn.

"Anh ơi, anh ra bên ngoài ngồi đi, em đi tìm mẹ em." Tỉnh Phi sắp khóc đến nơi. Cậu thật sự không muốn để Cung Phàm chờ ở nơi có hoàn cảnh như vậy. Cung Phàm cười cười, mũi có chút không thoải mái, nhưng vẫn cự tuyệt: "Anh đi cùng với em."

Khuôn mặt Tỉnh Phi có phần khó xử, cũng may bà Tỉnh đã từ trong phòng bếp đi ra. Thời điểm nhìn thấy hai người liền ngẩn ngơ, trong phòng hơi tối, tuy thấy không rõ ánh mắt bà Tỉnh cho lắm, thế nhưng Tỉnh Phi vẫn cảm nhận được sự chán ghét nồng đậm. Ánh mắt bà Tỉnh nhìn Cung Phàm trong nháy mắt có phần mê hoặc nhưng rất nhanh sau đó liền hiểu rõ.

Bà nhìn Cung Phàm không biết nói cái gì. Cung Phàm lễ phép lên tiếng chào hỏi, bà Tỉnh giương miệng không biết nói cái gì cho phải, cảm giác Cung Phàm không phải đang nói chuyện cùng bà, lại cảm thấy chính mình không có tư cách cùng anh nói chuyện. Bà Tỉnh không nói chuyện, Cung Phàm đem rượu Mao Đài đặt ở trên bàn, sau đó nắm tay Tỉnh Phi đi ra ngoài.

Hai người từ trong phòng đi ra, khách đến đều lén lút nhìn hai người bọn họ, nhìn bàn tay hai người nắm cùng một chỗ, trong lúc nhất thời cảm thấy hoang đường, nhưng là lại tìm không được lý do nói bọn họ không thích hợp.

Cung Phàm cảm nhận được bàn tay Tỉnh Phi đang run rẩy, cũng cảm nhận được sự cứng ngắc của Tỉnh Phi. Mang theo cậu đi về chỗ đặt ghế ngồi, vừa đi vài bước liền nghe thấy có người kêu Tỉnh Phi.

"Tỉnh Phi, không nhớ chị sao, cũng không chào chị được một câu." Giọng cô gái thực bình thản. Cung Phàm quay lại liếc mắt nhìn, nhíu mi thật sâu. Đáy mắt có một tia nghi hoặc.

"Chị." Tỉnh Phi xấu hổ kêu một tiếng, vì quá khẩn trương nên cậu thật sự không chú ý tới Tỉnh Tinh, Tỉnh Tinh thay đổi khá nhiều, nếu như Tỉnh Tinh không chủ động chào hỏi cậu, cậu cũng không dám chủ động bắt chuyện, Tỉnh Tinh thay đổi quá lớn, cậu thật sự sợ nhận sai người.

Tỉnh Tinh không nói chuyện, cũng không gật đầu, sắc mặt thản nhiên, ánh mắt vẫn luôn dán vào Cung Phàm.

Cung Phàm nghiêng đầu nhìn Tỉnh Phi: "Chị của em?" Tỉnh Phi gật đầu. Cung Phàm nắm tay Tỉnh Phi muốn đi, Tỉnh Tinh gọi lại: "Còn chưa gặp mặt chị dâu của cậu nhỉ?" Tỉnh Tinh chỉ vào cô gái có vẻ mặt không kiên nhẫn ngồi ở chỗ vừa rồi. Thời điểm cô gái kia nhìn thấy Cung Phàm, biểu tình trên mặt lập tức trở nên nhu hòa dịu dàng.

Cung Phàm cùng Tỉnh Phi lên tiếng chào hỏi, sau đó Cung Phàm mang theo Tỉnh Phi đi về hướng băng ghế bên kia.

Cung Phàm ngồi ở trên ghế dài, thân cao chân dài lộ rõ, ngồi rất nhẹ nhàng, chân dài hơi gập lại, quần dài bó màu nâu trầm, áo sơmi trắng, áo gió màu nâu. Đẹp trai, tiêu sái lại có khí chất. Tỉnh Phi mặc một thân màu lam nhạt, ngồi bên người Cung Phàm, chân cũng rất dài, Cung Phàm nhìn chân cậu. Lại ngẩng đầu cười nhìn cậu.

"Đây chính là nơi Phi Phi từng sinh sống sao?" Cung Phàm nhìn cảnh sắc xung quanh, không nói tới ông bà Tỉnh, từ lúc tiếp xúc đến giờ, cũng nhìn ra được hoàn cảnh sinh hoạt của Tỉnh Phi.

"Dạ." Tỉnh Phi giữ chặt băng ghế, ánh mắt rình coi của người khác khiến cậu không được tự nhiên, muốn tiến vào trốn tránh trong lòng Cung Phàm, nhưng nếu làm như vậy chỉ càng khiến người ta chú ý.

"Rất xinh đẹp, không khí rất trong lành."

"Không tốt bằng chỗ của anh. Anh ơi, thực xin lỗi khiến cho anh phải theo em về nơi núi non lạc hậu này." Tỉnh Phi áy náy nói.

Cung Phàm cười cười: "Phi Phi lần đầu tiên về nhà mẹ đẻ, anh tất nhiên phải về đây giúp em nở mày nở mặt." Tỉnh Phi nghe anh nói mà mặt nóng bừng bừng, thế nhưng lời Cung Phàm nói khiến cậu thực vui vẻ hưng phấn.

"Phi Phi về sau không muốn trở về thì không cần về." Cung Phàm ôm eo cậu. Tỉnh Phi đấu tranh một chút, liền mặc kệ, các người muốn xem thì xem đi, cậu không thèm quan tâm! Đầu Tỉnh Phi hơi dựa vào Cung Phàm: "Anh à." Cung Phàm nhéo mặt cậu.

Cô gái ngồi ở bên cạnh Tỉnh Tinh nhìn động tác thân mật của hai người Cung Phàm cùng Tỉnh Phi liền nhíu mày, nghi hoặc hỏi Tỉnh Tinh,"Tỉnh Tinh, bọn họ...?"

Tỉnh Tinh che giấu ghê tởm bên trong ánh mắt,"Em trai tôi, với...ông chủ của nó."

Cô gái kia rõ ràng không tin, ông chủ nhà ai lại cùng nhân viên chạy lên núi? Ở nhà cô cũng có máy tính, lên mạng cũng biết một số thứ, xem động tác thân mật của hai người, phỏng chừng chính là đồng tính luyến ái. Bên trong ánh mắt cô không chút nào che giấu sự chán ghét, một đám người này đều khiến cô cảm thấy ghê tởm. Trừ người đàn ông kia. Từ lần đầu tiên nhìn đến người đó, trong lòng cô liền bắt đầu nhảy nhót, so với năm đó nhìn đến Tỉnh Luật tim còn đập nhanh hơn.

Cô thậm chí có chút hối hận khi đã đáp ứng lời cầu hôn của Tỉnh Luật, cái nơi nghèo nàn này, còn có một đám người thân ghê tởm, còn cả hai ông bà già kia nữa!

Có một người phụ nữ muốn tiến lên chào hỏi nhưng nhìn thấy cô gái kia vẻ mặt tràn đầy kiêu căng cùng chán ghét, tay chân liền co rúm lại ngồi yên một chỗ, bắt lấy con trai, miễn cho nó chạy tới chọc giận cô gái kia.

Beta: 28.10.20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top