Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

5 I Chó con* Cố Huyên

Thanh Sam

5 I Chó con* Cố Huyên

Bàn phím tự gõ: Dứa

*Gốc là 狗勾 /gougou/ đồng âm với cún con.

Cố Huyên có một phòng làm việc ở Phong Thần, nhưng trước đây anh không quan tâm lắm, hầu như không hề tới. Cố Huyên vào thẳng văn phòng, bày biện bên trong rất đơn giản, thoạt nhìn không khác gì căn phòng kiểu mẫu. Anh ngồi xuống rồi bấm số nội bộ một cách không kiên nhẫn, gọi thẳng tới văn phòng của Lý Linh Thù.

Lý Linh Thù không có mặt ở văn phòng, bấy giờ cô đang đi thăm trường quay của một diễn viên nhỏ mới nổi tiếng gần đây. Diễn viên đó tên Dương Phàm, miệng lưỡi trơn tru, may mắn nhận được vai nam thứ nặng tình của một bộ thần tượng, gần đây Lý Linh Thù đang tập trung nâng đỡ người này.

Nói về vấn đề này thì lí do bộ phận thực tập sinh của Phong Thần vẫn luôn không được coi trọng có quan hệ rất lớn với người đại diện trực tiếp như Lý Linh Thù, nhưng lại không thể trách được cô vì chính thị trường là người đào thải những nghệ sĩ đã hết thời*. Đối với suy nghĩ chết sững chỉ muốn hát muốn nhảy của Phương Tình thì Lý Linh Thù lại càng khinh thường.

Gốc là 毫无利用价值: không còn giá trị lợi dụng.

Khoảng thời gian Phương Tình túng thiếu nhất, trong túi chỉ còn 25 tệ (~86.000 VND) để chi tiêu cho nửa tháng còn lại, cho dù phải lén đi hát quán bar cũng không muốn đi thử vai diễn nam số 5.

"Vậy mà cậu còn chê nam số 5? Tôi cho cậu biết này Phương Tình, vì vai diễn nam số 5 này mà tôi thương lượng cho cậu đến 2 vạn, cậu cảm ơn tôi tốt thật đấy! Cậu có biết con số này bằng bao nhiêu buổi biểu diễn của cậu không hả Phương Tình?" Giọng nói the thé của Lý Linh Thù vẫn như sấm bên tai, Phương Tình cũng chẳng nhớ bộ dáng bướng bỉnh của mình lúc ấy thế nào, chỉ sống chết không chịu theo. Từ đó Lý Linh Thù cũng không ép cậu đi thử vai nữa, cũng mặc kệ cậu, muốn làm gì thì làm.

Thật ra bản thân Cố Huyên không hiểu rõ cách hoạt động của giới Idol, anh có quen một người chuyên làm đại diện cho thực tập sinh là Đào Chí, rất có tiếng trong giới, lúc đầu Đào Chí muốn tách riêng tự lập nghiệp thì Cố Huyên đã đầu tư cho anh ta một khoản tiền lớn, Đào Chí vẫn luôn ghi nhớ chuyện này nên khi Cố Huyên nói năng lung tung chuyện muốn bồi dưỡng Idol thế nào, Đào Chí nghe muốn đau đầu nên trực tiếp đến đây để giúp anh.

Lúc Lý Linh Thù nhận được điện thoại của Cố Huyên gọi cô quay về, cô vẫn còn thắc mắc từ lúc nào vị chủ tịch thần long thấy đầu không thấy đuôi này lại bắt đầu quan sát dân tình rồi, dù oán thầm thì oán thầm nhưng cô vẫn quay lại công ty.

"Album của họ đã được ra mắt hơn một năm rồi, không chạy quảng cáo không có sân khấu tuyên truyền, thử hỏi nổi tiếng thế nào được?" Ngài lớn Đào Chí ngồi trước mặt Cố Huyên, vừa đọc tài liệu về 5No1F vừa nói với anh, "Bình thường mấy người cũng chỉ đăng mấy tin tức ngoài lề lên Weibo, ngoài biểu diễn thương mại thì cũng không còn gì khác, bọn họ không flop thì ai flop?"

"Có hiểu độ phủ sóng là thế nào không?" Đào Chí cảm thấy đúng là nước đổ lá khoai, "Phải có độ phủ sóng! Cho dù fan đông như kiến, nổi đến nỗi người không đu idol cũng nghe tên 1 lần thì chỉ mất tăm một thời gian thôi cũng không ai nhớ rõ họ tên là gì đâu!"

Cố Huyên nghe xong mà trán nhảy tưng tưng, "Làm sao tôi biết được! Đây cũng không phải công việc chính của tôi, lúc trước thấy đầu tư nên nhảy vào thôi, họ đến bộ phận thực tập sinh lúc nào tôi cũng không hay mà."

"Ông cứ ra yêu cầu đi, ra album mới cũng được, lên chương trình ngôi sao để hát cũng được, ông giúp tôi lên kế hoạch cái đi." Cố Huyên nhéo lông mày nói với Đào Chí.

Đào Chí: "Có thể nhưng đưa tiền trước đã."

Cố Huyên: ". . ."

"Không phải bố đây vừa đầu tư một khoản sao? Phòng làm việc của ông lấy tiền đốt đèn dầu à?"

Đào Chí: "Đó là khoản khác."

Cố Huyên cáu kỉnh uống một hớp nước, "Được rồi, vậy nhóm này giao cho ông đấy."

"Khả năng đến đâu? Cái này ông phải nói rõ cho tôi." Đào Chí hỏi anh.

Cố Huyên gãi đầu, "Đợi ông tự mình xem xét đi, tôi chỉ biết mỗi nhóm trưởng thôi, gọi là Phương Tình, cũng khá tốt. Những người còn lại ông tự xem mà làm."

Đào Chí nhìn anh một cách kỳ lạ, thầm nhủ trong lòng tôi còn tưởng ông muốn làm nhóm nhạc nổi tiếng thế giới gì đó, té ra ngài lại chỉ biết tên một người trong đó.

Lý Linh Thù đạp giày cao gót chạy vội tới văn phòng Cố Huyên, đẩy cửa vào, "Ngài Cố, trận gió nào đưa ngài tới đây thế này?"

Cố Huyên cố nhịn không trợn trắng mắt, nghiêm mặt chỉ vào ghế bên cạnh ý bảo Lý Linh Thù ngồi xuống. Đào Chí nhìn sắc mặt Cố Huyên, rồi cầm ly nước bên cạnh lên ngồi chờ xem kịch.

Lý Linh Thù thoải mái ngồi xuống, không hề lo lắng việc Cố Huyên tìm mình có chuyện gì to tát, đây được gọi là trong núi vắng hổ, khỉ xưng vương*, Lý Linh Thù quen thói tự định đoạt rồi, chỉ coi như ông lớn hứng khởi bất chợt đến đây thị sát một phen, ừ à vài câu rồi lại đi thôi.

Gốc là 山上无老虎,猴子称大王: Ý chỉ khi không có người quản lí, người bình thường cũng có thể đóng vai trò quan trọng.

"Nhóm 5No1F đã có kế hoạch gì cho album mới chưa?" Cố Huyên dựa vào ghế, vào thẳng vấn đề hỏi Lý Linh Thù.

Lý Linh Thù hơi sửng sốt, "5No1F? Sao ngài lại quan tâm đến nhóm nhạc nam làm gì? Nhóm nhạc nam không phải nguồn tập trung chính của chúng ta, cho nhảy vài năm rồi cũng phải đi làm diễn viên thôi."

Cố Huyên híp mắt, "Nghĩa là không có kế hoạch gì đúng không?"

Lý Linh Thù cảm thấy khó hiểu, giải thích: "Có ai nghe album của bọn họ đâu chứ?"

Cố Huyên mất kiên nhẫn gõ xuống bàn hai cái bằng khớp tay ngón trỏ, "Ra album hay phát hành bài hát, các khoản dự toán này không thành vấn đề, tôi chỉ muốn cô rõ một điều, dự án nhóm nhạc nam này, chúng ta phải làm, miếng bánh nhóm nhạc này, chúng ta phải ăn."

"Tôi biết diễn viên bây giờ là xu thế, nhưng cô đã từng điều hành bộ phận thực tập sinh thì cũng không có lí nào lại bỏ gánh giữa chừng, đã ký hợp đồng với bọn nhỏ thì phải có trách nhiệm."

"Trước đây tôi không thường có mặt ở công ty, đó là sơ suất cũng như chưa làm tròn trách nhiệm của tôi. Có thể sau này tôi vẫn sẽ không thể có mặt đều đặn nhưng nếu cô có bất kỳ thắc mắc nào về phương diện kinh doanh thì có thể gọi điện trực tiếp cho tôi, tôi đều mở máy 24/24."

"Các thông tin cụ thể về tập thực sinh thì cô có thể trao đổi trực tiếp sơ qua với Đào Chí, cậu ta chuyên đào tạo thực tập sinh, cô cũng xem rồi học hỏi để mở mang tầm nhìn của mình đi."

Lý Linh Thù bị hàng loạt quyết định của Cố Huyên bắn tới sửng sốt, cô đã từng nghe danh Đào Chí rồi, những Idol đi theo anh ta đều là người giỏi, thế nhưng đúng là trước kia cô không thèm để ý đến thực tập sinh vì thời gian đào tạo dài, lại phải có người chuyên nghiệp hướng dẫn, quả thật trước đó Phong Thần không có điều kiện như vậy, nếu bây giờ có thêm Đào Chí thì tất nhiên là tốt, cô cũng không ngại kiếm thêm tiền.

Cố Huyên cùng Đào Chí và Lý Linh Thù hẹn sáng mai cùng đi gặp đội viên 5No1F, sau khi họp xong đã gần nửa đêm, nên ai trở về nhà nấy.

Cố Huyên đã thấm mệt, trong lúc anh chờ đèn đỏ không khỏi nghĩ đến những năm này Phương Tình sống thế nào. Có thể nói Phong Thần đã hố thực tập sinh vài lần rồi, nếu như giờ lấy nhóm nhạc nam hiện tại làm bàn đạp thì cũng không thấy sao, còn nếu như thật sự đam mê ca hát nhảy múa. . .

Không album, không sân khấu, không có bất kỳ cơ hội nào. . .

Hẳn Phương Tình sẽ rất tuyệt vọng.

Cố Huyên không phải kẻ ngốc, đương nhiên anh biết Phương Tình không phải là một bông hoa trắng ngây thơ không biết gì, anh cũng biết chuyện Phương Tình xuất hiện trên giường mình cũng không phải chuyện ngẫu nhiên, anh cảm thấy Phương Tình tựa như một quả bong bóng sặc sỡ, mà anh lại muốn mình che chở cậu thật tốt.

Còn về tâm tư nho nhỏ kia, anh đã gặp nhiêu rồi.

Phía bên Phương Tình còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì một giờ sáng cả đám đã nhận được điện thoại Lý Linh Thù, yêu cầu tám giờ sáng tập hợp trong phòng luyện tập, tức thời tiếng than oán vang vọng khắp đất trời.

Phương Tình có cảm giác loáng thoáng Cố Huyên đã làm gì, cho nên cũng không quá bất ngờ khi nhìn thấy Cố Huyên vào ngày hôm sau.

Lý Linh Thù giới thiệu từng người một cho cả nhóm, "Đây là Đào Chí, có thể gọi là người đại diện Đào, sau này sẽ cùng tôi dẫn dắt mọi người."

"Đây là ngài Cố, Chủ tịch Phong Thần."

"Các cậu cố gắng lên một chút, công ty vẫn còn xem trọng mọi người cả."

Cả đám Đinh Hi Nhiên cũng không để trong lòng, vì sao ư? Chả vì sao cả, hai năm vừa qua đã nghe câu này đến mòn tai, nhưng không lần nào là thật. Chỉ có Phương Tình vẫn ngoan ngoãn chào hỏi một cách khéo léo: "Anh Đào, ngài Cố."

Cố Huyên chưa từng thấy bộ dáng ngoan ngoãn của Phương Tình thế này, trên giường phóng đãng dưới giường xa cách, một tay làng chơi nhưng lại thích làm giá*, thật khiến Cố Huyên chỉ muốn cười.

Gốc là 欲拒还迎: dục cự hoàn nghênh.

Hôm nay Phương Tình mặc một bộ đồ thể thao chuyên để luyện tập, quần đen co giãn phối với áo ngắn màu trắng, vẻ mặt ngây thơ vô tội nháy mắt hai cái với Cố Huyên, anh phải dằn lóng xuống mới nhịn không xách cậu ra ngoài dạy dỗ môt trận.

Đào Chí đứng bên cạnh xem bọn họ thể hiện kỹ năng cá nhân, Cố Huyên ở bên cạnh nhìn Phương Tình. Đúng là lúc bình thường Phương Tình rất yên tĩnh, trừ lúc ban đầu nói câu chào ngài Cố hẳn hỏi thì lúc sau chỉ trả lời khi Đào Chí hỏi về chuyên môn, còn lại đều không nói thêm lung tung, cậu là nhóm trường, đều cho mọi thành viên cơ hội để thể hiện, kể cả trong lời nói.

Đào Chí quan sát gần một buổi sáng, đã có ý tưởng đại khái trong đầu, quay lại thấy Cố Huyên đang mất tập trung bèn gọi anh một tiếng: " Ngài Cố, còn chỉ thị gì nữa không?"

Cố Huyên rời ánh nhìn khỏi Phương Tình, đứng lên nói: "Vậy thì dừng ở đây thôi."

Cố Huyên dừng một chút, ho một tiếng lại nói: "Phương Tình, cậu ấy là nhóm trưởng, Đào Chí ông trò chuyện vài câu với cậu ấy." Sau đó lại nói thêm:"Đến phòng làm việc của tôi đi." Vừa dứt lời đã nhấc chân rời đi.

Đầu Đào Chí đầy dấu chấm hỏi, nói chuyện gì chứ! Cái gì là cái gì mới được! Nhưng Cố Huyên bỏ tiền ra thì là sếp, biết thế nào được, đành phải kéo Phương Tình đi theo Cố Huyên vậy.

—–

Tác giả có điều muốn nói:

Miệng chê nhưng cơ thể rất thành thật— Cố Huyên

Spoil chương sau:

Vừa dứt lời, như thể cậu còn ngại chưa đủ hèn hạ mà lại gần Cố Huyên, ôm cổ nhảy lên người anh, Cố Huyên vội vàng ôm lấy cậu, nghe thấy cậu thì thầm bên tai mình: "Chủ tịch Cố chịu bao nuôi em không?"

Cố Huyên lập tức đeo mặt nạ cay nghiệt lên, ném Phương Tình lên giường, cầm điện thoại ném cho cậu, "Lưu số lại, tôi gọi một tiếng em phải đến, chuyên nghiệp một chút, xong thì biến. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top