Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

C38 + C39 + C40 + C41 (hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 38

"Không thành vấn đề! Muốn anh làm gì cũng được!" Nghe theo căn dặn của hắn Lôi Đình Ngọc rất nhanh khôi phục tinh thần,chậm rãi đến gần bên người Y Thanh Huyền biết điều đấm vai cho hắn.

Hài lòng được y phục vụ Y Thanh Huyền mắt to linh hoạt chuyển một vòng,bất kể hắn nói yêu cầu gì Lôi Đình Ngọc cũng nói gì nghe nấy,còn vẻ mặt vui mừng một chút cũng không biết hắn đang chỉnh y,quả thực không khác là vợ nô,thật sự là quá sảng khoái,Lôi Đình Ngọc nhất định nằm mộng cũng không nghĩ đến y sẽ có ngày này,trên vai rơi xuống đấm nhỏ có lực,hắn thoải mái nhắm mắt lại,tính tiếp theo bảo Lôi Đình Ngọc làm gì mới tốt? Bảo y lái xe từ Đài Bắc đến Đài Nam mua điểm tâm hắn thích nhất? Hay bảo y mặc trang phục con rối làm hắn vui lòng? Hoặc bảo y cởi hết quần áo xuống,để cho hắn chụp mấy chục bức ảnh nude in ra cho mọi người thưởng thức ah?

Đang thời điểm hắn đang suy nghĩ nên làm gì,chợt nghe bên tai truyền đến tiếng thở dốc dồn dập của Lôi Đình Ngọc ,hắn kinh ngạc quay đầu nhìn,giật mình thấy hai tròng mắt Lôi Đình Ngọc mê muội dán lên người mình,ánh mắt càng thêm nóng rực.

"Anh làm gì?" Y Thanh Huyền buồn bực mở miệng hỏi."Trên người của tôi có gì sao?"

"Tôi. . . Cái kia. . . ." Lôi Đình Ngọc không tự chủ nuốt xuống một ngụm nước miếng,hai tay dừng lại động tác đấm vai.

Thấy y ấp úng nói không ra lời,Y Thanh Huyền càng thêm nghi ngờ,kỳ quái y tại sao thất thần nhìn chằm chằm thân thể y,hắn cúi đầu kiểm tra thân thể của mình, lúc này mới phát hiện chăn bông dùng để che phía dưới không biết lúc nào rơi ra,lộ ra một mảnh cảnh xuân thật tốt."Anh nhìn cái gì?" Xấu hổ và giận dữ nhanh chóng nảy lên,hắn không khỏi lên án mạnh mẽ nói,thì ra hồi nãy giờ người này rình xem thân thể trần chuồng của mình! Thật là chó không đổi được tật ăn phân!

"Đúng, thật xin lỗi,anh không phải cố ý nhìn lén mà" Lôi Đình Ngọc bối rối dời ánh mắt sang nơi khác "Bởi vì người yêu ở trước mặt mình lộ ngực và cánh tay,thật sự là hấp dẫn rất lớn, anh nhất thời ý loạn tình mê khắc chế không được mình. . . . . nên . . . ." Hắn dùng giọng khàn khàn nói.

"Hừ!Anh còn có lý do nói giải thích nữa sao?" Y Thanh Huyền không buông tha người,vốn muốn giơ tay lên vứt y một cái tát,nhưng thấy trên gương mặt y hiện lên đỏ ửng lạ thường,mồ hôi nóng đến đáng sợ giống như cực kỳ đè nén thứ gì,Y Thanh Huyền là phái nam đương nhiên hiểu,đột nhiên trong lòng sinh ra kế hoạch,khóe miệng câu khởi nụ cười không có ý tốt,quyết tâm xuất ra chiêu mãnh liệt,muốn y nếm thử loại hành hạ chỉ được nhìn chứ ăn không được,chịu đủ nổi khổ bị dục vọng hành hạ.

"Không có. . . . Không có." Lôi Đình Ngọc vội vàng cúi đầu không dám nhìn hắn.

"Em không phải mắng anh,anh không cần cúi đầu thấp như vậy " vì để y cắn câu Y Thanh Huyền không tiếc để xuống tư thái,nhích đến gần bên cạnh y"Em biết anh không phải cố ý muốn nhìn em,là anh không nhịn được đúng không?"

"Ừm,đúng vậy." Nghe giọng nghiêm nghị đột nhiên trở nên dịu dàng,Lôi Đình Ngọc mới từ từ ngẩng đầu lên"Em không giận anh sao?"

"Không,em làm sao giận anh!" Biết mình có bao nhiêu lực ảnh hưởng với hắn,Y Thanh Huyền mang theo nụ cười mê đảo chúng sanh,nhẹ nhàng thổi một hơi về phía y,đồng thời đưa ngón tay nhẹ nhàng lướt qua cánh tay y."Chúng ta cũng coi như người yêu,chỉ cần là đàn ông thấy người yêu trần truồng cũng sẽ có phản ứng."

Lôi Đình Ngọc run rẩy,mặt càng đỏ hơn,mồ hôi cũng chảy nhiều hơn"Thanh Huyền. . . . anh . . . ."

"Anh không cần nói em cũng biết, " Y Thanh Huyền vươn ra ngón trỏ đặt tại cánh môi của y,ngăn lời y muốn nói"Anh bây giờ có phải rất muốn em?" Hắn dùng một ... ngón tay khác như có như không khiêu khích lều giữa hai chân y đã sớm dựng đứng,hoàn toàn không cảnh giác mình đang chơi trò nguy hiểm.

"Đúng vậy,anh muốn em đến sắp điên!" Lôi Đình Ngọc nghênh đón mắt hắn,giống như chó bụng đói kêu vang hận không được nhào tới ăn thỏa thích món ngon trước mắt,nhưng chưa được chủ nhân cho phép hắn không dám tự tiện hành động.

"Thật muốn như vậy sao?" Trong mắt lóe tia ác ý,Y Thanh Huyền vừa ôm cổ y vừa giơ lên đùi đẹp lỏa lồ đung đưa ở trước mặt y.

Lôi Đình Ngọc gật đầu như bằm tỏi,lấy giọng gần như say mê hỏi: "Thanh Huyền,em. . . . . . có bằng lòng không?"

Hắn dĩ nhiên không bằng lòng, ngu ngốc!

"Không được!" Nhìn thấy hưng phấn trong mắt y,ngón tay Y Thanh Huyền trêu đùa chiếc nơ trên cổ áo y,giống như giáo huấn chó phát ra lệnh cấm,hắn dùng hết tài để muốn tên này dục hỏa đốt người,muốn nhìn vẻ mặt nôn nóng muốn chạm hay đụng mà không được,căn bản không có ý hy sinh thân thể.

Lôi Đình Ngọc không nhịn được hít sâu một hơi,vội vàng cầm bàn tay trêu chọc của hắn,gương mặt anh tuấn gần sát mặt hắn, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào hắn như muốn thiêu đốt cả người hắn."Anh. . . . Sợ anh đợi không nổi."

Tiếp xúc ở khoảng cách gần,Y Thanh Huyền có thể cảm nhận được môi của y dường như đụng vào môi mình,mùi thơm bạc hà đặc biệt thuộc về phái nam vờn quanh mũi,tim của hắn đột nhiên đập mạnh,ngọn lửa rừng rực nhanh chóng nóng đỏ cả người hắn."Không. . . . . . . Có thể. . . không đợi được cũng phải nhịn xuống!" Loáng thoáng ngửi mùi nguy hiểm,hắn cố gắng rút người trở lại,nhanh chóng rời khỏi khu vực cấm,mọi việc cũng phải có chừng mực,hắn không muốn chơi đến mức nổi lửa.

"Thật xin lỗi,nhưng anh đã không nhịn được." Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh,Lôi Đình Ngọc nhân lúc Y Thanh Huyền còn chưa kịp thối lui đã ôm cả người hắn đặt lên giường"Mị lực của em quá lớn,anh không khống chế được bản thân." Con ngươi đen nhánh giống như ánh sao trên bầu trời đêm lấp lánh tỏa sáng,hơi thở nóng bỏng phả ra bên mép hắn.

"Anh. . . . . . ." Hắn nên lập tức đẩy ra y,hắn nên nghiêm chỉnh cấm y đến gần,nhưng không biết nguyên nhân gì hắn bị ánh mắt mang theo dục đáng sợ vững vàng giữ lấy,cũng không thể rời bỏ,cơ thể không còn chút lực,tất cả tự hỏi bình thường trong nháy mắt chết,trong suy nghĩ mê loạn thậm chí có một tia phóng túng.

Không để cho hắn có thời gian suy nghĩ,đôi môi mềm mại của Lôi Đình Ngọc gấp gáp rơi xuống,dọc theo trán rơi vào mí mắt,từ từ trượt đến chóp mũi,cuối cùng dừng lại trên cánh môi tinh tế mê người,tỉ mỉ nhâm nhi thưởng thức.

"Hô. . . . . . . . . . . ." Y Thanh Huyền hai mắt không tự chủ đóng lại, nụ hôn nóng bỏng phủ trên môi làm người ta đầu váng mắt hoa,ý thức từ từ tan rả,hắn dần dần đắm chìm ở trong đó không thể tự kềm chế,cho đến Lôi Đình Ngọc đưa tay xoa hắn vuốt ve nụ anh đào trước ngực,hắn mới phục hồi tinh thần,giật mình phát hiện mình trần truồng hiện ra không sót chỗ nào trước mặt Lôi Đình Ngọc,trên giường cái chăn duy nhất có thể che đậy đã bị đá đến địa phương xa xôi.

Chương 39

Chuyện làm hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng chính là hắn phát hiện thân thể mình dưới tình trạng trinh tiết bị thất thủ mà hắn còn tràn đầy mong đợi,nửa người trên chẳng những cong lên nhiệt tình phối hợp đối phương,hai tay cũng thật chặc leo lên cánh tay cường tráng,giống như dây leo ký sinh trên thân cây hút chất dinh dưỡng quấn quýt chung một chỗ khó chia lìa,mái tóc cả hai như keo như sơn quấn quanh lẫn nhau giống một đôi uyên ương ân ái quấn giao.

Ửng đỏ xấu hổ trong nháy mắt nhuộm đẫm khuôn mặt hắn,muốn thu binh kìm cương ngựa trước bờ vực nhưng đã quá muộn,phản ứng sinh lý đã chiến thắng lý trí,dục vọng càng không thể thu hồi như hồng thủy dậy sống,như núi lửa dành dụm quá nhiều nhiệt lượng bắt đầu hoạt động,bị vây trong trạng thái bộc phát,vặn vẹo mãnh liệt khát vọng đàn ông chạm vào,hắn không thể hiểu thân thể của mình tại sao trở nên khó khống chế như thế?

Trước kia cho dù bị Lôi Đình Ngọc ức hiếp hắn cũng chưa từng bị lạc bản tính,đắm mình trong tình dục đáng sợ,chỉ trừ một lần dùng xuân dược nhưng hôm nay Lôi Đình Ngọc không dùng thuốc với hắn,cũng không giống như quá khứ mạnh mẽ đoạt lấy hắn,tại sao hắn không những không đẩy ra y,còn hy vọng nhận được nhiều hơn?

"Thanh Huyền,cơ thể của em thật trắng thật trơn,không có một chút vết thương. . . Mặc dù thoạt nhìn mảnh mai nhưng không mất đi nét đẹp dã tính,anh muốn có em đã lâu rồi...."Lôi Đình Ngọc ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng thở dài khen ngợi,cánh môi ấm áp lướt xuống mỗi một tấc da thịt tỉn mỉ trơn mịn như lụa,giống nhu thưởng thức rượu ngon hiếm có,dịu dàng cọ sát liếm láp,bỗng chốc dấy lên hừng hực dục hỏa trong người Y Thanh Huyền.

"A!" Suy nghĩ trong đầu rơi vào khoảng không trống rỗng,Y Thanh Huyền mơ màng nhìn vào trong mắt bị lây nhiễm bóng đêm,tam hồn lục phách tựa như bị hút mất đi quyền tự chủ,một loại độc dược thơm ngọt ăn mòn tế bào trong cơ thể hắn,làm hắn say mê khi được tên kia vuốt ve không thể tự kềm chế,mắt thấy phòng tuyến từng bước sụp đổ,nhưng hắn không có một chút năng lực ngăn cản.

"Để anh có được em. . . ." Khi môi Lôi Đình Ngọc mút quả anh đào bé nhỏ trên ngực,đầu lưỡi trơn trợt khoanh tròn kích thích giải đất bên cạnh,đồng thời dùng răng gặm cắn đỉnh trở nên cứng.

"Ô a. . . . . . ." Cảm giác tê dại xâm nhập tứ chi,rất nhanh như bị điện giật đau đớn hỗn hợp chung một chỗ,tạo thành thoái mái khi bị hành hạ bộc phát trong cơ thể Y Thanh Huyền,hắn không khỏi hé miệng bật ra rên rỉ.

"Em thích anh hôn em nơi này đúng không?" Thấy hắn phản ứng sôi nổi,Lôi Đình Ngọc mừng như điên kéo dài trêu chọc nụ anh đào nhạy cảm trước ngực,đầu lưỡi tựa như có chứa ma lực,đầu vú bị hôn đến lóe ra tia lửa kinh người.

"Ưm. . . . . . Hô. . . . Không. . . . ." Khoái cảm liên tục nhiễu loạn,Y Thanh Huyền dường như cố hòng giữ được một tia tỉnh táo,không muốn dễ dàng thừa nhận hắn rơi vào trong ái dục,nhưng thân thể phóng đãng đã sớm bán đứng suy nghĩ của hắn,không ngừng hướng về phía người đàn ông uyển chuyển lay động.

"Em như vậy thật đẹp. . . . . ." Nhìn chăm chú vào gương mặt như si như say của hắn,vẻ mặt hồn nhiên quên mình,Lôi Đình Ngọc nâng lên mặt hắn,lần nữa đoạt đi môi chắn,càn rỡ xâm chiếm cướp đoạt.

"Ư ư. . . . ." Cảm thấy não bộ giống như say rượu,Y Thanh Huyền nhíu lại hai hàng lông mày,gò má mặt hiện hồng,hơi thở rối loạn,chỉ cảm thấy mình tê liệt ngã trong ngực người đàn ông,tất cả tinh lực đều bị tước đoạt,hắn khó khăn hít thở,đầu ngón tay ôm cánh tay người kia cũng dùng sức đến trắng bệch,lưỡi đỏ bị tên đó cưng chìu dâng ra,không tự chủ nghênh hợp chinh phạt của y.

"Thanh Huyền. . . . mở chân ra. . . . . Để anh nhìn kỹ toàn bộ của em. . . . ."

Cánh môi bị chiếm đóng không chút báo trước rút lui,Y Thanh Huyền chợt cảm thấy không đủ trợn mắt to,lại thấy ánh mắt mị hoặc hạ độc người của tên kia,dụ dỗ hắn tách ra hai chân vốn khép chặt,đem nhất nơi riêng tư không chút che dấu cống hiến ra ngoài.

"Nơi đó của em đã cứng rắn!" Lôi Đình Ngọc lộ ra tia khen ngợi,cầm dục vọng bộc phát của Y Thanh Huyền,ngón tay nóng hổi vỗ về chơi đùa ở lối vào,vui vẻ cảm nhận nó trướng lớn trong tay mình."Anh vuốt ve có phải rất thoải mái không?"

"A ——" Khoái cảm làm người ta nín thở mãnh liệt như gió bão nhanh chóng cuốn lấy hắn,Y Thanh Huyền trong lúc cuồng loạn thất khống giống như chiếc thuyền bị lật dùng sức lắc lư thân thể,nơi cửa khẩu nhất thời tràn ra mật dịch dường như thấm ướt bàn tay Lôi Đình Ngọc.

"Thật đáng tiếc,chảy ra hết rồi!" Lôi Đình Ngọc thình lình cúi người xuống,hé miệng đem phân thân Y Thanh Huyền ngậm vào trong miệng,tham lam uống chất lỏng trong suốt hắn tiết ra.

"A a. . . . rất. . . . . . rất. . . . thoải mái. . ." Vui mừng quá độ cằm Y Thanh Huyền ngẩng về phía sau,ngón tay dùng sức nắm chặc Lôi Đình Ngọc,ngón chân lỏa lồ nhếch về phía trước,vui vẻ đã sớm chiếm lấy ý chí hắn phóng thích khát khao bị hắn đè nén đã lâu,tất cả lý tính,nhút nhát,cấm kỵ,đạo đức toàn bộ bị vứt bỏ, tối nay hắn chỉ muốn trầm luân vào trong dục vọng,cứ để hắn phóng túng lần này.

"Anh sẽ cố gắng để em thoải mái hơn!" Đầu lưỡi Lôi Đình Ngọc từ từ liếm đến hệ rễ,khéo léo khống chế lực đạo vỗ về chơi đùa,để Y Thanh Huyền mặc dù bị lộng đến dục tiên dục tử,rồi lại không cách nào đạ tới cao trào,sau đó dùng tay vẹt ra song khâu nhiều lần chấn động,lộ ra đóa hoa núp sâu xấu hổ e sợ,rồi đem đầu lưỡi chuyển qua khe hẹp liếm mấy cái,duỗi đi vào.

"A a a. . . . . . . . . ." Run rẩy kịch liệt từ mông khuếch tán ra toàn thân,Y Thanh Huyền phát ra thanh âm như khóc,phát cuồng vặn vẹo lưng,đầu lưỡi ướt át của tên kia không ngừng hoạt động bên trong,giống như sinh vật phần mềm máy tính tiến vào trong cơ thể,khó thể chịu được rơi ra nước mắt kích động,hai chân giơ lên lần nữa để xuống,mỗi khi tên đó rút ra đầu lưỡi lại cắm vào tựa như có dòng điện cao áp vọt đến sau ót,sinh ra cảm giác bị áp bách phân không rõ là buồn khổ hay vui vẻ.

Đang ở Y Thanh Huyền mê loạn mất đi sức lực,đầu lưỡi người đàn ông đột nhiên thay đổi góc độ tìm kiếm nơi mẫn cảm,Y Thanh Huyền hét lên một tiếng,trước mắt hiện lên một mảnh bạch quang,khoái cảm nháy mắt nổ tung,phân thân nhanh chóng co rút muốn phóng ra nham thạch nóng chảy,nhưng Lôi Đình Ngọc tàn nhẫn buộc chặt hệ rễ,quyết không cho hắn giải phóng

"Không. . . Muốn. . . . Buông ra. . . ." Y Thanh Huyền khó chịu giãy dụa chân,con ngươi bị dục hỏa chiếm giữ khẩn cầu nhìn Lôi Đình Ngọc,hắn theo bản năng muốn đưa tay vẹt ra bàn tay Lôi Đình Ngọc,nhưng bởi vì cả người bủn rủn mà lực bất tòng tâm.

Chương 40

"Muốn anh sao?" Lôi Đình Ngọc ngẩng đầu lên,liếm liếm khóe miệng dính mùi vị thiếu niên,y động tình mắt nhìn xuống cảnh đẹp động lòng người phía dưới,cởi ra những thứ mình mang và khóa kéo lấy ra cứng rắng hùng tráng chống đỡ trên nụ hoa được nuôi dưỡng tỉ mỉ.

"Mau. . . . . Cho. . . . Ta. . . . . . ." Y Thanh Huyền rơi sâu vào trong tình dục căn bản không nghe được yêu của tên kia,gương xinh đẹp đẫm mồ hôi,hắn chỉ muốn sớm được phát tiết.

"Gọi tên anh,đồng thời nói em muốn anh " Lôi Đình Ngọc nhích tới gần bên tai hắn,từng chữ từng câu hướng dẫn hắn."Anh sẽ cho em thứ mình muốn."

Ánh mắt bối rối nhìn lại khuôn mặt người kia,Y Thanh Huyền giống như dây thép bị kéo đến đỉnh cao trào khó giải quyết đau khổ,trong đầu đã sớm một mảnh tương hồ chuyện gì cũng không thể suy nghĩ,ngay cả mình đang làm gì cũng không biết,rơi vào trạng thái quên mình vì tìm kiếm đường giải phóng từng bước đi theo lời người kia,theo y chờ đợi nói ra: "Đình Ngọc. . . . . . em muốn. . . . . ."

"Thanh Huyền" Lôi Đình Ngọc mỉm cười hôn hắn cũng ôm lấy hắn,dẫn dắt hắn nhìn lửa nóng chịu đựng đã lâu: "Chân của anh vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn nên không thể hoạt động tự nhiên, muốn thì mình em ngồi lên ."

Lời Lôi Đình Ngọc giống như ma chú,khống chế Y Thanh Huyền rơi vào mê loạn.

"A. . . ." Hai tay ôm lấy cổ Lôi Đình Ngọc,Y Thanh Huyền mê muội đột nhiên ngồi xuống,một hơi đem vật thể nóng rực thu nhận vào trong cơ thể của mình,khi mông hắn rơi vào trên đùi Lôi Đình Ngọc,lập tức cảm thấy loại cảm giác xỏ xuyên qua nội tạng chạy thẳng đến tim.

"Có đau không?" Cố nén vọng động muốn công thành chiếm đất,Lôi Đình Ngọc hôn nhẹ nếp nhăn giữa hai hàng lông mày,ngón tay dịu dàng vuốt ve tiểu mầm dần mất đi tinh lực giữa hai chân hắn,kiên nhẫn giúp hắn có thời gian thích ứng .

"Ừ. . . . . . . . . ." Y Thanh Huyền thở hổn hển,tóc đen tán loạn tung bay giữa không trung,hắn ý loạn tình mê nghiêng người tựa vào giữa ngực người kia,nhưng đợi lâu cũng không thấy đối phương động đậy,nôn nóng khó nhịn ập đến,hắn bắt đầu đong đưa thân thể,mong có thể thỏa thích phát tiết ra ngoài.

Lôi Đình Ngọc kinh ngạc nhìn điệu bộ phóng đãng của hắn,trước kia hắn tuyệt đối không chịu chủ động bỏ xuống tự ái,nhưng hôm nay hắn giống như dâm phụ vườn không nhà trống đã lâu vặn eo lắc mông,đòi hỏi vui vẻ.

"A . . . . . Ừ. . . . . ." Y Thanh Huyền toàn tâm toàn ý theo đuổi cảm giác vui vẻ,hắn híp nửa mắt lờ mờ,trong hơi thở nóng nực bật ra rên rỉ thuộc về dã thú giao hoan .

"Thân thể của em đã hiểu được cách phối hợp đàn ông ro62u đấy!" Lôi Đình Ngọc nằm xuống,hai mắt bởi vì dục vọng mà trở nên nồng đậm hài lòng thưởng thức điệu bộ phóng túng của Y Thanh Huyền,lẩm bẩm thì thầm: "Xem ra anh đã huấn luyện thành thục không cần dùng thuốc,thân thể em bây giờ không có anh thì không thể thỏa mãn!"

"A. . . Mau động. . . ." Y Thanh Huyền nghe không được hắn nói gì,hắn đưa tay lên lồng ngực Lôi Đình Ngọc,ra sức tăng nhanh tiết tấu,khoái cảm tuyệt đẹp ngân nga toàn thân,hắn giống như con ngựa mất cương điên cuồng dong ruỗi trên người y.

Cảm thấy mị thịt động lòng người cuộn chặt dâng trào khổng lồ,giống như thúc giục y nhanh chuyển động,Lôi Đình Ngọc không nói hai lời lấy hành động để thay thế kích tình sôi trào,nghe nhiều tiếng rên rĩ mất hồn như tiên nhạc nhân gian,ủng hộ y cuồng mãnh đỉnh vào cơ thểY Thanh Huyền,đem toàn bộ nhiệt tình nhồi vào cho hắn,hưởng thụ chiến lợi phẩm chinh phục thắng lợi.

Sáng sớm hôm sau,Y Thanh Huyền nghe tiếng chim ríu rít ngoài cửa sổ dần dần tỉnh lại,hắn lười biếng duỗi lưng,đang muốn khởi động thân thể lại cảm giác cơ thể nặng nề lạ thường,đột nhiên nhớ lại rõ ràng cảnh cuồng dạ đêm qua,làm hắn nhất thời huyết khí dâng trào,buồn ngủ toàn bộ tiêu tán,xấu hổ xúc động phẫn nộ đảo loạn mặt hồ tĩnh lặng.

Lôi Đình Ngọc đáng ghét,y chắc ăn tim gấu gan báo mới dám bò lên đầu hắn,còn làm ra chuyện đó với hắn!

Vốn chỉ muốn chỉnh y một bữa,ai ngờ nhận được cục diện nhếch nhác thế này?Người đó không sao còn hắn phải lỗ cả bản thân,chẳng phải tiền mất tật mang,tức chết hắn ah!

Không được,hắn nhất định phải tìm y tính sổ!

Nhưng dò xét bốn phía bên trong phòng không phát giác bóng dáng Lôi Đình Ngọc,không biết đi đâu lêu lổng rồi?

Y Thanh Huyền đứng dậy nổi giận đùng đùng mặc quần áo,đang chuẩn bị đi tìm hắn hỏi tội,đột nhiên loáng thoáng nghe được tiếng nói chuyện từ ngoài của sổ truyền vào,hắn theo phản xạ đi đến nhìn nơi phát ra thanh âm.

Dưới ánh mặt trời vàng óng ánh chiếu xuống,Lôi Đình Ngọc cùng một cô bé giúp việc trẻ tuổi đứng trước cây đại thụ xanh biết,không biết đang nói cái gì,trên mặt Lôi Đình Ngọc mang theo nụ cười rực rỡ,cô bé hình như xấu hổ gật đầu một cái,ánh trời chiều kéo bóng hai người thành rất dài rất dài,giống như một đôi người yêu tình cảm rất tốt.

Y Thanh Huyền đứng gần phía trước cửa sổ vẻ mặt xanh mét,cắn mạnh môi dưới,ngón tay siết rèm cửa đến trắng bệch,hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn hai người, trong ngực sóng lớn sôi trào gió nổi mây phun,chỉ thấy Lôi Đình Ngọc và cô giúp việc khoảng cách càng ngày càng gần,cho đến bóng hai người chồng lên cùng một chỗ,sau đó Lôi Đình Ngọc ngồi xổm người xuống,dùng góc độ đối phương có thể tiếp xúc hôn cô hầu nhỏ bé.

"Đồ đáng ghét!" Giống như có vật gì nổ trong đầu,Y Thanh Huyền máu cả người cũng đông lại chỉ cảm thấy tầng tầng lửa giận cuốn đầy trời,kèm theo một loại đau đớn thiêu đốt lồng ngực,hận không thể giết đôi cẩu nam nữ thông đồng ở chung một chỗ!

Hắn không biết đang giận ai,Lôi Đình Ngọc trước mặt mọi người câu dẫn người giúp việc? Còn hôn cô gái ấy? Nhưng hắn đã không còn đủ tỉnh táo để phân tích, dùng sức đem bình hoa bên cạnh ném vụn trên mặt đất,hắn cũng không nhịn được tông cửa xông ra,nhanh chóng vọt tới trước mặt hai người nổi trận lôi đình chất vấn: "Dưới ban ngày ban mặt các người đang làm gì đó? Quả thực không biết xấu hổ!" Hắn đẩy ra người giúp việc,chẳng phân đúng sai cho Lôi Đình Ngọc một cái tát.

"A. . . . . Thiếu gia. . . ." Cô gái ngã một bên hoảng sợ nhìn Y Thanh Huyền,giống như không biết mình làm sai chuyện gì mạo phạm long nhan.

"Thiếu chủ. . . . . . . . . ngài đang làm gì?" Lôi Đình Ngọc không hiểu xoa gò má đau nhói "Tại sao đánh người?"

"Tôi mới là người hỏi anh đang làm gì !" Y Thanh Huyền trừng mắt nhìn lại,tức sùi bọt mép,cả người tỏa ra kêu ngạo."Dám ở nơi này thân mật với người hầu, trong mắt anh còn có sự tồn tại của tôi sao?"

"Thân mật?" Lôi Đình Ngọc không hiểu hỏi: "Ngài đang nói gì?"

"Anh còn giả bộ ngu!" Y Thanh Huyền tức giận hơn,đến tình trạng này còn muốn bưng bít!

"Thiếu gia. . . . . Ngài hiểu lầm Lôi thiếu gia . . . ." Cô giúp việc bị hắn dọa đến mặt trắng bệch vội vàng lên tiếng làm sáng tỏ "Chúng tôi không có thân mật. . . . . ."

Chương 41

"Cô câm miệng cho tôi!" Y Thanh Huyền mở miệng liền mắng xối xả"Tôi tận mắt nhìn thấy các người hôn môi,chẳng lẽ còn giả sao?"

"Ngài thật hiểu lầm rồi" Từ trong lời nói của hắn Lôi Đình Ngọc rốt cục hiểu hắn nghi ngờ việc gì,nhưng y không có e sợ ngược lại dùng một đôi mắt bình tĩnh không chút tạp chất không thẹn với lương tâm nhìn thẳng đối phương: "Là lông mi của tôi không cẩn thận rớt xuống vành mắt,bởi vì thật sự quá khó lấy,tôi mới nhờ cô ấy lấy ra giúp mà thôi."

"Lấy lông mi?" Y Thanh Huyền nghe thấy khó mà tin nổi,giọng càng thêm ác liệt: "Cái cớ này mà anh cũng nói ra được,gạt đứa bé ba tuổi sao!" Giống như mây đen bao phủ,hắn trừng mắt nhìn gương mặt anh tuấn không biết ngượng,hòn đá đè trong lòng càng thêm nặng,khi hắn nhìn thấy Lôi Đình Ngọc và người giúp việc có hành động làm người ta hoài nghi,giống như bị người mình tin tưởng nhất đâm một đao từ sau lưng,có phản bội giận giữ và bi thương,lạnh lẻo nhanh chóng bao phủ cả người làm cho hắn thở không nổi.

"Thiếu . . . ...Lôi thiếu gia nói là sự thật đấy ạ " Cô giúp việc thấy thế quyết định lấy dũng khí nói ra chân tướng sự thật"Tôi thật chỉ giúp Lôi thiếu gia lấy ra lông mi mà thôi,xin thiếu gia đừng khai trừ tôi,tôi hôm nay mới tới còn chưa hiểu được quy cũ nơi này,nếu có mạo chỗ nào mạo phạm thiếu gia xin ngài tha thứ." Cô thành tâm thành ý quỳ trên mặt đất,lấy ra một cọng lông mi bao trong giấy đưa đến trước mặt Y Thanh Huyền,chứng minh hai người thanh bạch.

"Thật chỉ như vậy?" Y Thanh Huyền nhìn trên tay người giúp việc căn chứ chính xác,hoài nghi trong đầu dần dần bị trừ khử, bởi vì bằng chứng như núi,hắn phải tin do mình hiểu lầm,khí thế người gây sự nhất thời suy yếu hơn phân nửa.

"Thiếu chủ cho dù không tin tôi cũng nên tin lời cô giúp việc kia,ngài nhìn cô ấy sắp khóc lên kìa." Lôi Đình Ngọc thẳng thắng nói"Không gạt ngài,tôi hôm nay mới lần đầu tiên nhìn thấy mặt cô ấy,nào có lý do hôn cô ấy?Tôi cũng không phải người háo sắc! Thiếu chủ từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống,nhất định là do góc độ không đúng,mới có thể lầm tưởng tôi hôn cô ấy."

Bị nói đến không thể phản bác,Y Thanh Huyền cảm thấy thật mất mặt,mặt đỏ lên lộ vẻ khó xử,không muốn thừa nhận mình hiểu nhầm."Hừ! Là anh không tốt, ai bảo anh có động tác khiến người ta hiểu lầm!"

"Là tôi không đúng. " Lôi Đình Ngọc nhẫn nhục chịu đựng đón nhận chỉ trích không có đạo lý,trên mặt không có một tia trái ý"Tôi thật không nghĩ Thiếu chủ sẽ hiểu lầm!" Ánh mắt dịu dàng của y nhìn chằm chằm vào Y Thanh Huyền.

Đối mặt ánh mắt nhu tình như nước,ngay thẳng thật thà,Y Thanh Huyền nhất thời tâm hoảng ý loạn,rõ ràng giật mình bản thân có gì khác thường,lại giận Lôi Đình Ngọc có hành động mập mờ với người giúp việc,tất cả rối loạn,không nên như vậy,đáng lý do hắn mắm giữ hỉ nộ ái ố của Lôi Đình Ngọc,tại sao kết quả chịu ảnh nhiều nhất lại là hắn? Sắt mặt hắn thoáng chốc trở nên tái tím,xoay người chạy như bay vào nhà.

"Thanh Huyền!" Lôi Đình Ngọc vội vàng đuổi theo,bắt được cánh tay Y Thanh Huyền thừa dịp bốn bề vắng lặng gọi tên của hắn: "Em có phải rất giận anh?Anh bảo đảm sẽ không còn có lần sau,đó thật sự là ngoài ý muốn,tha thứ anh được không?"

Y Thanh Huyền hất ra tay y"Ai giận anh? Đừng có dát vàng lên mặt!" Nói không chút thuyết phục,chính hắn cũng không hiểu rõ,Lôi Đình Ngọc rõ ràng chỉ là người hắn muốn chỉnh cũng không phải thật là người yêu,tại sao hắn lại để ý!

Hắn thân là đứa con độc nhất của đại ca Song Long Bang,từ mới ra đời đến bây giờ hắn muốn gió được gió muốn mưa được mưa,chỉ cần thứ hắn muốn cha của hắn cùng và các người xung quanh dùng mọi cách để có,dù có là trăng trên trời cũng hái xuống cho hắn,hắn bình thường không cần tốn nhiều sức cũng có được thứ mình muốn.

Cho dù là phụ nữ,tất cả nhìn thấy dáng ngoài anh tuấn cùng thân phận thiếu chủ sẽ tự động đưa tới tận cửa,hắn chưa bao giờ chủ động theo đuổi quá bất kỳ một người,cũng chẳng bao giờ chấp nhất bất kỳ một người nào"Ai đến cũng không cự tuyệt,người đi cũng không níu kéo!" Theo suy nghĩ của của hắn phụ nữ chẳng qua chỉ chơi lúc vui vẻ ngán thì bỏ,bất quá chỉ là trò chơi không nên quá thật tình,cho dù đối phương đeo bên mình,thậm chí rời khỏi mình bản thân cũng không đau, dù sao bất cứ lúc nào cũng có phụ nữ khác thay thế,đối với hắn mà nói trên đời không có người đáng để quan tâm.

Không biết bắt đầu từ lúc nào hắn Y Thanh Huyền lại ghen giống như phụ nữ,trước mặt mọi người trình diễn tiết mục bắt gian,không hỏi đúng sai cho đối phương một bạt tai? Càng không thể tin người đó lại chính là người mà hắn khinh thường nhất Lôi Đình Ngọc!

Trước kia không có hành động thất khống thế,nhưng hôm nay lại khiến hắn phát giác hắn không chịu được y trước mặt người khác vừa nói vừa cười,chia xẻ nụ cười độc nhất vô nhị làm người vui vẻ,giống như đứa bé bá đạo ương ngạnh có được món đồ chơi mình yêu thích không nỡ buông tay,có một loại độc chiếm cho dù chơi chán cũng không chịu cho người khác,Lôi Đình Ngọc là thuộc về hắn,mỗi một cọng tóc mỗi một tấc da,mỗi một vị trí trên người y đều là của hắn,chỉ cần một ngày hắn còn ở đây,hắn tuyệt không cho phép y quyến rũ người khác!

"Vậy em có thể nói cho anh biết em đang giận gì không?" Lôi Đình Ngọc chưa từ bỏ ý định tiếp tục kéo dài,đi theo hắn vào phòng ngủ,thấy hắn vẫn đưa lưng về phía mình,không nhịn được từ phía sau lưng ôm lấy hắn,khẩn khiết nói: "Anh sẽ sửa,chỉ xin em đừng không để ý đến anh!"

"Tôi lúc nào cho phép anh ôm tôi? Buông!" Dưới tình huống không cảnh giác rơi vào trong ngực cường tráng của y,Y Thanh Huyền xấu hổ nói không ra lời, chỉ cảm thấy bên tai tràn đầy hơi thở cuồng dã của y,hơi nóng xuyên qua lớp vải trên người truyền đạt lên người đối phương."Tối hôm qua ai cho anh to gan lớn mật . . . . . Muốn làm gì thì làm ha!"

"Đó là bởi vì. . . . . . anh kiềm lòng không được,tối hôm qua thân thể trần truồng của em ở trước mặt anh thật sự quá hấp dẫn,khiến anh mất đi tự chủ....nên mới......" Lôi Đình Ngọc mạnh mẽ xoay người hắn lại,tròng mắt đen phát ra tia sáng nóng bỏng quan sát hắn,lấy tay nâng lên mặt hắn chân thành nói: "Hơn nữa Thanh Huyền lúc ấy không có đẩy anh ra,anh nghĩ là em đồng ý. . . . . ."

"Anh làm sao chỉ bằng mắt nhìn ra tôi đồng ý!" Bị y nhìn chăm chú Y Thanh Huyền mặc dù cố gắng phủ nhận nhưng không khỏi có chút chột dạ,cảnh giao hoan với Lôi Đình Ngọc làm người người ta đỏ mặt,hắn đành phải phản bác"Đừng tưởng rằng tôi đồng ý làm người yêu của anh thì có thể được voi đòi tiên,đừng quên anh đã hứa với tôi những gì!"

P.S:Còn 1 chap cuối...ngày mai Hoàn luôn he he

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top