Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Người nào quay sẽ quay về đây?

Năm đó, ta vốn chỉ là một tên ăn mày rách rưới đầu đường xó chợ. Thật may mắn khi ta đã gặp được người.

À, không đúng rồi, phải nói là thật may mắn khi người gặp được ta mới đúng.

Người nói căn cốt của ta rất tốt, đúng là thiên phú trời ban.

Lúc đầu, ta còn tưởng là do người thương xót ta nên mới mang ta về, nhưng người lại nói: "Nếu năm đó ta không nhặt con về thì ta biết lấy ai để thừa kế một thân tuyệt đỉnh võ công này của ta cùng với đống sách nát dưới tàng thư kia đây!?"

Sư phụ, người là ai chứ, người thích tự do tự tại đến như vậy, nhưng chỉ vì một phút nông nổi năm đó đi theo sư phụ của người, mà bị trói buộc trên đỉnh núi này.

Có lẽ người muốn đi lâu rồi, mà chưa có cơ hội thôi, mà lúc ấy người lại nói ta đã đủ lông đủ cánh, có thể tự lo cho bản thân rồi, cho nên người đã rời đi.

Hôm đó, có một nữ nhân đội mũ trùm đầu đến tìm người, rồi người đã vội vã rời đi.

Người chỉ hứa rằng, đến khi chiếc lá ngô đồng đầu tiên rơi ngươi sẽ quay trở lại.

Mà giờ người ở đâu? Đến bóng dáng cũng không thấy.

Có lẽ người sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa đâu.

Người tìm ta tới, chẳng khác nào tìm một con ma chết thay cho người cả...

***

Liễu Nhứ như thường lệ vào bếp nấu cơm rồi bày lên bàn hai cái chén cùng hai đôi đũa.

Hắn rõ ràng biết là mình đang làm chuyện vô ích, thế nhưng... hắn vẫn không từ bỏ được.

Chỉ vì, hắn vẫn mong rằng một ngày vào đó, người kia sẽ quay trở lại ngồi đối diện hắn như lúc trước thôi.

"Liễu đại ca!" Một thiếu nữ xách theo một cái giỏ chạy đến.

Liễu Nhứ bị tiếng gọi đó làm sặc cơm, hắn vội gác đũa xuống uống một ngụm canh.

Nói thật lòng thì mỗi lần nhìn thấy vị cô nương này, hắn chỉ ước có thể biến mất ngay lập tức thôi.

Mỗi lần nàng đến thì hắn lại thấy đau đầu, vì nàng nói quá nhiều, nói đến mức mà hắn muốn thủng cả lỗ tai luôn.

"Ấy, Liễu đại ca, huynh không sao đấy chứ!?"

Hoài Thương chạy đến vỗ vài cái lên lưng Liễu Nhứ.

"Ta không sao." Liễu Nhứ xua tay nói, "Mà muội đến đây có việc gì không?"

"À, đúng rồi." Hoài Thương nhặt cái giỏ dưới đất lên đưa cho Liễu Nhứ, "Đây là bánh Trung Thu mẹ muội kêu muội đưa cho huynh đó. Mẹ muội nói huynh đó, huynh mau kiếm một cô vợ nhỏ đi, không cứ ở vậy như sư phụ huynh năm đó là không ổn đâu."

Liễu Nhứ suýt sặc thêm lần nữa: "Ta thấy giống sư phụ cũng tốt, không có trói buộc tự do tự tại."

Hoài Thương ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, nàng đưa tay chống cằm, nhìn Liễu Nhứ hồi lâu rồi nói: "Muội nói này, huynh thích sư phụ huynh thật à?"

"Sao lại hỏi thế, ở lâu với nhau tất nhiên là có tình cảm rồi, hơn nữa người còn có đối xử với ta rất tốt nữa." Liễu Nhứ cố nhịn xuống cảm giác muốn giết người diệt khẩu nói.

"Ài, muội đâu có hỏi huynh cái đó, cái muội nói là loại tình cảm yêu đương muốn vành tai tóc mai kề cận mà, hồi trước muội có nghe Tiểu Thố Tử nhà bên cạnh nói rằng lúc nửa đêm nàng ta đi ra ngoài có vô tình nhìn thấy hai nam tử làm chuyện..."

"Khụ." Liễu Nhứ ho một tiếng cắt đứt lời của Hoài Thương, "Muội nói gì vậy, đó là chuyện của người ta chứ đâu phải là ai cũng vậy đâu."

"Huynh bớt xạo đi, muội biết hết rồi nhé! Rõ là chỉ có một người mà có hẳn hai cái chén, cái này huynh định giải thích thế nào?"

"Ta..." Liễu Nhứ nhất thời không nói nên lời.

"Mà muội nói cho huynh nghe nè..." Hoài Thương ghé tai Liễu Nhứ.

Liễu Nhứ nghe xong thì liền rút thanh kiếm treo trên tường xuống, chĩa thẳng vào Hoài Thương.

Hoài Thương giật mình nhảy khỏi ghế, "Ấy, huynh làm gì mà thế!?"

Liễu Nhứ lạnh giọng: "Chuyện này còn ai biết nữa?"

Hoài Thương vội xua tay, "Có mỗi một mình muội thôi, muội thề là muội sẽ không kể với bất kì người nào khác."

"Nếu muội thất hứa?" Liễu Nhứ nhích kiếm về phía trước thêm vài phân.

"Nếu muội thất hứa thì huynh cứ cho muội một kiếm để muội đi ra mắt Diêm Vương là được mà..." Hoài Thương đưa tay đẩy lưỡi kiếm sang bên cạnh, "Huynh thu kiếm lại trước đi."

"Tốt nhất là sau này đừng lặp lại chuyện này trước mặt ta thêm lần nào nữa!" Liễu Nhứ "xoẹt" một tiếng thu kiếm vào vỏ.

"Huynh làm gì mà dữ vậy? Nếu mà muội có ý nói ra thì chắc cả ngọn núi này đều biết rồi đó, haha..."

Nói xong, nàng chạy vội ra ngoài sân, còn quay đầu lại hét lên: "Huynh nhớ ăn bánh Trung Thu đấy nhé! Tết Trung Thu thì sẽ đoàn viên, nên người cũng sẽ về thôi... haha..."

"Muội..." Liễu Nhứ bất lực nói.

Cứ như vậy, sớm muộn gì cũng có ngày hắn chết không toàn thây thôi.

***

Đêm nay, mưa thu rơi xuống rả rích, gió cuốn những chiếc lá ngô đồng rơi "rào rào" xuống sân.

Liễu Nhứ nằm trên giường trở mình một cái, đêm nay hắn cảm thấy vô cùng nóng lòng, dường như là sẽ có chuyện gì đó không may sắp sảy ra vậy...

Cái cảm giác như kiến bò trên chảo nóng này hắn đã lâu không gặp rồi, ngoại trừ đêm đó ra...

Hắn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ thẫn thờ nhìn cây ngô đồng trước sân.

Cây ngô đồng này, là do hắn cũng sư phụ năm đó trồng xuống.

Chợt, hắn thấy một bóng dáng đứng dưới mưa nhìn về phía hắn.

Người đó là ai? Tại sao có thể vào núi mà hắn không phát giác ra!?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top