Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thế giới thứ nhất: Là gay bị toàn trường phỉ nhổ (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm lần đầu tiên Lục Tử Ngọc biết đến Tô Tô, mọi người xung quanh anh đều dùng miệng lưỡi phỉ nhổ chán ghét nói cậu là một thằng đồng tính ghê tởm, hơn nữa còn tự coi mình là công chúa, mộng tưởng tìm được hoàng tử yêu mình, liền khinh thường cậu ta lớn lên mặt mày tối tăm khả ố. Tất cả mọi người cảm thấy khi trào phúng nhục mạ dẫm đạp cậu, bản thân sẽ trông thật cao thượng.

Lúc ấy Lục Tử Ngọc nghĩ, thật là một người đáng thương, bất luận cậu ta có phải là đồng tính hay không, cũng không nên bắt nạt một người chưa làm gì xấu, nhưng mà xã hội chính là dị dạng như vậy.

Lúc lần đầu tiên Lục Tử Ngọc nhìn thấy Tô Tô, cậu ta ăn mặc cực kỳ quê mùa, cậu mặc quần áo dài tay bọc bản thân kín mít, tóc mái quá dài che hết nửa khuôn mặt, Lục Tử Ngọc chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy mặt cậu dưới gọng kính đen.

Cậu đang bị một nam sinh ghét bỏ trào phúng chỉ vào mặt, người bên cạnh đều đang cười nhạo chỉ trỏ, nói nói cười cười, xem cậu như một thằng hề.

Tô Tô co rúm người lại, cậu không phản bác, không biện minh, cũng không giống như một con ốc sên sợ hãi gắt gao chui mình vào vỏ, ngược lại cậu như cái xác không hồn đối với bên ngoài không có cảm giác, nội tâm cậu tràn ngập tuyệt vọng, bất lực, tựa như đang ở địa ngục, suy sụp bất cứ lúc nào.

Lục Tử Ngọc có thói quen giúp đỡ người khác, lúc nhìn thấy cậu bị bắt nạt, phản ứng thân thể so với bộ não còn nhanh hơn, tiến lên giúp cậu nói mấy câu.

Thời điểm anh nghe tin về cậu một lần nữa, là bạn lúc bạn cùng phòng của anh – Bạch Sinh cầm điệt thoại nhìn ảnh chụp cực kỳ kích động, thanh niên lớn lên tinh xảo mỹ lệ, cười rộ lên như mang theo ánh sáng, làm người say mê.

Cho nên lúc Bạch Sinh chỉ vào cậu ta nói người trong hình là Tô Tô, Lục Tử Ngọc vô thức phản ứng nghĩ là hắn nói giỡn, sao có thể? Hai người bọn họ sao lại là cùng một người được?

Lục Tử Ngọc không tin, Bạch Sinh cũng không tin, cho đến khi ngay buổi tối hôm đó Tô Tô tự mình lập topic, anh lúc này mới bán tín bán nghi, Bạch Sinh thì càng không chịu được bát quái, muốn lôi kéo anh đi qua phòng ngủ Tô Tô xác minh.

Lục Tử Ngọc cảm thấy như vậy không hay, nhưng Bạch Sinh đâu có từ bỏ dễ như thế, triệu tập nhiều bạn bè thích bát quái đi chung, Lục Tử Ngọc nghĩ nghĩ, vẫn nên đi theo, lỡ có chuyện gì xảy ra, anh còn có thể nhanh chóng giúp đỡ.

Khi nhìn thấy Tô Tô, tâm tình Lục Tử Ngọc cuộn trào như ống thoát nước mở vang, dưới khoé mắt cậu có nốt ruồi son, cậu nhìn anh trong mắt chứa đầy tinh quang rực rỡ lấp lánh, khi cậu thẹn thùng, trên mặt nhiễm một mảng đỏ ửng rất đáng yêu.

Cùng lúc đó bạn bè phỏng đoán Tô Tô thay đổi lớn như vậy, tất cả đều là vì anh, không ai phát hiện trong nháy mắt tim của Lục Tử Ngọc đập trật một nhịp, sau đó thì đập điên cuồng, thịch thịch thịch vang vọng đến mức anh sợ người khác nghe được.

Sau khi quay về phòng, tâm tình Lục Tử Ngọc không yên, không biết là vì nhìn Tô Tô quá đẹp, hay là do cậu vì anh mà thay đổi bản thân trở nên tốt hơn, nói chung có chút thất thần.

Bạch Sinh vẫn như cũ cực kỳ kích động, không ngừng nói như súng liên thanh, nước miếng phun khắp nơi.

"Tôi nói này Lục Tử Ngọc, nhìn Tô Tô từ vạn người khó chịu biến thành vạn nhân mê, mà nguyên nhân chính là vì cậu, trong lòng có cảm thấy sảng khoái không?" Bạch Sinh dùng cùi chỏ chọc chọc cánh tay Lục Tử Ngọc, cười cực kì ái muội.

Lục Tử Ngọc sẽ không thừa nhận chuyện cậu thay đổi như vậy làm trong lòng anh nổi lên cảm giác thoả mãn mơ hồ, mặc kệ anh có thích Tô Tô hay không, nhưng không thể nghi ngờ việc cậu làm lần này đã khắc sâu trong lòng anh, hơn nữa còn khiến anh cảm thấy sảng khoái nói không nên lời.

Cho nên lúc anh nhận được WeChat của Tô Tô, nói nội tâm anh không nhảy thót lên là giả, anh cũng đã suy nghĩ, có phải Tô Tô thật sự thích anh.

Bữa tối công nhận có chút không ổn, quá nhiều người chướng mắt, nhưng nhờ thế, người toàn trường cơ hồ đều đã biết chuyện của bọn họ, mà trên diễn đàn, Tô Tô và tên của anh vĩnh viễn để cùng nhau, gắt gao chặt chẽ, không thể tách ra.

Buổi tối hôm nay, anh ôm cậu, nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán cậu, kỳ thật lúc đó, anh càng muốn hôn lên nốt ruồi son kia hơn, muốn cắn nó trong miệng, mơ hồ, chính là loại xúc động này. Nhưng anh vẫn nhịn xuống, Tô Tô rất nhát gan, cậu rất vất vả từ trong địa ngục một lần nữa bò ra, rồi lại lén anh tròng vỏ ốc sên lên người, một chút gió thổi cỏ lay cũng khiến cậu chui vào vỏ.

Cậu tựa hồ đã dùng hết dũng khí để thay đổi bản thân, một chút cũng không còn, một lần nữa sự nhát gan nhút nhát sợ hãi lại trở về, cậu thích anh, lại không dám nói, chỉ dám dùng đôi mắt sương mù mênh mông ngập nước nhìn anh, vừa e lệ, vừa ngây thơ, trong con ngươi đen nhánh chỉ chứa đựng duy nhất hình bóng phản chiếu của anh.

Lục Tử Ngọc không chán ghét cậu, không những vậy còn có hơi thích, trong trường anh là nhân vật nổi tiếng, tre già măng mọc cả trai lẫn gái nhiều đếm không hết, thế nhưng anh chưa gặp được người khiến anh động tâm, chỉ có Tô Tô làm anh có xúc động muốn hôn môi.

Anh nghĩ, nếu cả hai đều có cảm giác, vậy cứ bên nhau thử xem, Tô Tô đã đi 99 bước, bước còn lại vì sợ hãi mà dừng lại, vậy bước cuối cùng cứ để anh đi.

Đêm nay Tô Tô cảm thấy thực kích thích, cậu và Lục Tử Ngọc chỉ mới biết nhau có hai ngày, vậy mà hiện giờ bọn họ quen nhau rồi.

"Hệ thống, Lục Tử Ngọc cũng là gay à?"

Hệ thống rất hưng phấn, số liệu cuồng loạn nhảy lên, so với ký chủ Tô Tô còn kích động hơn,〔 Ừm, trên tư liệu khoing có nói rõ, chỉ nói cậu ta được rất nhiều nam nữ yêu thích. Vì trước kia bản thân cậu ta chưa từng nói yêu ai, cũng không nghĩ có đối tượng, cho nên chuyện này thật đúng là có hơi khó nói. 〕

"Vậy sao, tao cứ tưởng hệ thống cái gì cũng biết!"

Hệ thống:〔 Không hẳn, tư liệu của hệ thống tụi tui đều do tổng bộ cung cấp, nhưng mà nhân vật trong thế giới đó vì tác động củ ký chủ mà phát sinh thay đổi, cho nên hệ thống tụi tui cũng không thể chính xác trăm phần trăm. 〕

Tô Tô gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, "Nói cách khác, có lẽ bản thân Lục Tử Ngọc là gay, hiện tại nhìn thấy tao thay đổi lớn như vậy, lại toàn tâm toàn ý thích cậu ta, cho nên cậu ta đương nhiên cũng có hảo cảm với tao.

〔 Đúng đúng, ký chủ có thể cho là vậy. 〕

"Sao lại không nói gì?" Lục Tử Ngọc xoa xoa đầu Tô Tô, lúc ở quán ăn anh cũng muốn làm vậy với cậu.

Tô Tô ngẩng đầu, lộ ra hai mắt hàm chứa hơi nước, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, như điểm chút phấn hoa đào, dưới ánh đèn hơi tối khiến cậu càng thêm mỹ vị, "Cậu nói thật không? Có phải vì thấy tôi là gay, hay là vì tôi so với trước kia nhìn đẹp hơn?"

Lục Tử Ngọc biết Tô Tô lo lắng, anh vươn tay xoa bóp gương mặt Tô Tô, cảm giác thập phần non mềm làm anh mê muội, "Cậu có gặp qua người con trai nào vì là gay nên mới làm bạn trai của mình không? So với trước kia xác thật cậu rất đẹp, quả thật tôi suy nghĩ rất nông cạn, vì lúc trước nếu như cậu không thay đổi, tôi sẽ không xuất hiện nói chuyện với cậu."

Nghe anh nói thế làm Tô Tô có chút thẹn thùng, nhào vào lòng ngực dày rộng của Lục Tử Ngọc, hương vị dễ ngửi làm cậu nhắm hai mắt lại, nhịn không được cọ cọ, "Tôi rất vui, Lục Tử Ngọc, tôi rất thích cậu!"

Lục Tử Ngọc ôm cậu, tựa như ôm bé con đang làm nũng, anh chợt nhớ tới chuyện ba người bạn cùng phòng trong nhật ký của cậu, không nhịn được hỏi: " Thích tôi hơn bạn cùng phòng của cậu không?" Nói xong, anh cảm giác người trong ngực sửng sốt, anh có chút hối hận, cảm thấy miệng mình quá tuỳ tiện, rõ ràng biết vì chuyện này mà Tô Tô có bao nhiêu khổ sở. Nhưng nội tâm anh lại có chút thấp thỏm, Tô Tô vì được ba người bạn cùng phòng quan tâm nên thích bọn họ, mà hiện tại cậu thích anh cũng là vì trước kia anh giúp đỡ cậu.

Nhưng mà sau này thì sao? Hiện tại cậu đẹp như thế, khẳng định sẽ hấp dẫn rất nhiều người, đến lúc đó những thiếu sót của anh sẽ có người khá bù đắp, lúc đó cậu còn thích anh không? Cậu có đem ánh mắt dời lên người người khác không?

Tô Tô rời khỏi cái ôm của Lục Tử Ngọc, cậu nhìn được gì đó từ trong thần sắc thay đổi thất thường của anh, cậu nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Lục Tử Ngọc mà nói: "Cậu biết không, thật ra trong số những người tôi từng gặp, ngoại trừ bà nội thì chỉ có ba người bọn họ quan tâm đến tôi. Lúc đó tôi không phân biệt được đâu là tình bạn, đâu là tình yêu, chỉ cảm thấy bọn họ rất tốt với tôi, giống như kỵ sĩ trong thế giới cổ tích vậy. Tôi rất vui, nhiều năm như thế cuối cùng cũng có người yêu tôi. Nhưng mà lúc nhật ký của tôi bị Hoàng Tinh bêu rếu ra ngoài, tôi mới hiểu được, kỳ thật những lần giúp đỡ đó, trong mắt tôi là sự quan tâm nhưng đối với bọn họ chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới, thứ mà tôi để ý luôn là thứ bọn họ không để vào mắt, tôi theo chân bọn họ nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp, vì vốn dĩ tôi và bọn họ ở hai thế giới khác nhau. Là do tôi tưởng tượng quá nhiều, vì tôi quá tham lam."

"Kỳ thật tôi biết số phận của mình, trên thế giới này, tôi chính là kẻ dư thừa, tôi còn sống thì càng có nhiều chuyện để nói, càng trở thành trò cười cho bọn họ. Kể cả ba mẹ cũng không cần tôi, đã vậy tôi còn hy vọng ai đó sẽ thích tôi, quả thật đó là chuyện quá xa vời."

Trong mắt thanh niên nổi lên một tầng sương mù mỏng manh, đôi mắt cậu khép hờ nhẹ nhàng chớp động, sương mù ngưng kết thành giọt nước, chậm rãi từ giữa hốc mắt xuất hiện chảy xuống, làm ướt khuôn mặt, ngữ khí cậu mang theo tự giễu lại lạnh nhạt, "Thời điểm cậu xuất hiện, như thể tôi thật sự thấy được ánh mặt trời. Có lẽ cậu không biết, từ sau lần cậu giúp tôi, tôi vẫn luôn lén đi theo cậu, nhìn cậu cùng bạn bè chơi đùa, nhìn các cậu cười to. Tôi cũng muốn chơi cùng, nhưng mà tôi chỉ có thể trốn ở góc phòng nhìn trộm, tôi rất không cam lòng. Tôi nghĩ, nếu tiếp tục như thế, so với hiện tại, sau này có khi còn tệ hơn?Lúc trước tôi muốn tự sát, nghe lời cậu nói, sống một lần vì chính mình, tôi liền nghe lời cậu. Tôi thích cậu, là thích thật sự, không giống bọn Hoàng Tinh."

Lúc cậu nói muốn tự sát, giọng điệu lạnh lùng dứt khoát, làm trong lòng Lục Tử Ngọc co chặt, cảm giác mơ hồ hít thở không thông, anh cúi đầu, từng chút từng chút hôn lên nước mắt trên mặt cậu, sau đó hôn lên nốt ruồi son vì nướt mắt mà trở nên đỏ hơn, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ.

Giọng nói anh mềm mại còn mang theo chút đau lòng, "Tôi biết, tôi biết, cậu thích tôi là thật! Tôi thích cậu cũng là thật! Có lẽ hiện giờ tôi vẫn chưa khắc sâu tình cảm này vào lòng, nhưng sau này, tôi sẽ càng thêm yêu cậu, sẽ không làm cậu khóc, sẽ không để cậu bị bắt nạt, tôi sẽ giữ cậu trong tay, nuông chiều cậu như tiểu vương tử, mà tôi chính là kỵ sĩ duy nhất của cậu." Anh không nên đoán mò như thế, rõ ràng anh biết Tô Tô không phải người như vậy.

Tô Tô nhoẻn miệng cười, đôi mắt bị nước mắt gột rửa trở nên trong veo, mang theo sóng nước lóng lánh, "Ừm, tôi cũng sẽ trở thành vương tử của một mình cậu."

Lục Tử Ngọc liếm liếm môi, đôi môi mỏng chỉ cách môi đỏ non mềm vài cm, giọng anh dịu dàng trầm thấp, đôi mắt mang theo sủng nịch, "Vậy thì, kỵ sĩ có thể hôn môi vương tử của mình không?"

Tô Tô vui mừng ừ một tiếng, má lúm đồng tiền trên mặt lay động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top