Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 4: Tương ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi còn ở hiện đại, Tiêu Dung luôn cố gắng chứng minh mình không phải là một bé thụ hoàn mỹ, vì vậy cũng chưa bao giờ tham gia vào mấy hoạt động văn nghệ như "ngồi quanh bếp đun trà". Nhưng giờ xuyên không về thời cổ đại, dù không muốn thì cũng không thể tránh được, vì đây là hoạt động giải trí duy nhất mà cậu có thể chi trả.

Loại trà này không phải kiểu pha trà như đời sau, tức là đun sôi nước rồi mới pha lá trà vào. Ở đây người ta ném thẳng lá trà, hương liệu và cả các loại trái cây khô vào nồi đun chung.

Khi nước chuyển sang màu sẫm là có thể vớt ra uống. Còn về hương vị... chỉ cần có vị là may rồi, đừng mong chờ ngon hay dở gì cả.

Thực ra nền văn minh thời này không hề lạc hậu, những thứ cần có hầu như đều đã xuất hiện. Nhưng vấn đề là những phát minh này chỉ nằm trong tay các gia tộc lớn. Chỉ họ và những gia tộc kết thông gia hoặc liên minh mới được hưởng thụ, còn người thường thì không bao giờ chạm vào được.

Ngày đầu tiên Tiêu Dung đặt chân đến đây đúng vào cuối mùa hè, không cần lo mình bị rét, nhưng cái bụng đói thì lại là vấn đề không thể giải quyết trong chốc lát. Đứng trước lựa chọn giữa việc mạo hiểm đi ăn trộm một cái bánh bao hay mạo hiểm tiếp xúc với người dân địa phương, Tiêu Dung vẫn chọn phương án nhát gan hơn: tiếp xúc với người dân.

Và cách mà cậu kiếm những đồng tiền đầu tiên là theo dõi người đi đường, bám theo một người hầu đến một gia đình giàu có. Đến giờ Tiêu Dung vẫn không biết gia đình đó họ gì, chỉ nhớ cậu đã giả vờ làm một khách lữ hành vừa xuống núi, tuyên bố mình vừa bị mất hành lý, sau đó bán một công thức nước chấm cho chủ nhà.

Còn đó là nước chấm gì ư?

Ừm, là tương ngọt mà ai cũng đã từng ăn.

Để lừa được ông lão giàu có đó, Tiêu Dung còn đích thân xuống bếp làm một bữa tiệc thịt nướng béo ngậy đến mức người ta có thể "ngấy đến chết". Tương ngọt vốn là để ăn kèm với vịt quay, nhưng kể từ khi người Hồ xâm lược, thực đơn Trung Nguyên đã thay đổi. Giờ người ta ăn nhiều nhất là thịt cừu và thịt lợn, còn người giàu như ông lão này thì bữa nào cũng có thịt bò.

Nguyên liệu làm tương ngọt vốn đã đơn giản, nhưng vẫn thiếu một loại là dầu hào. Mà không sao, ông lão này ăn mấy món thuốc Đông y mỗi ngày rồi, nên dù không có dầu hào ông ta vẫn thấy món này đủ độc đáo.

Tương ngọt giúp giảm ngấy, kết hợp với thịt nướng béo ngậy giòn rụm, quả là một sự kết hợp tuyệt hảo. Sau khi thưởng thức món nước chấm, mắt ông lão lóe lên, nhưng không hề mở miệng khen ngợi mà từ từ đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên với vẻ không mấy hài lòng.

Tiêu Dung hiểu ngay. Ông lão này đang muốn ép giá.

Quả nhiên, ông lão bắt đầu thao thao bất tuyệt nói mấy câu kiểu triết lý cổ, ý chính là nước chấm này không ngon đến mức đáng để mua. Nhưng vì thấy Tiêu Dung còn trẻ lại gặp nạn, nên ông ta mới chịu bỏ tiền mua. Nói thật thì ông ta đang làm từ thiện đấy.

Tiêu Dung chỉ lặng lẽ lắng nghe, càng nghe sắc mặt càng kém, đến khi ông lão đưa ra mức giá cuối cùng, tay Tiêu Dung đột ngột đặt lên thanh kiếm, "xoẹt" một tiếng, rút lưỡi kiếm bạc lên một đoạn.

Ông lão: "..."

Giới trẻ thời nay nóng nảy quá! Chỉ mặc cả thôi mà, có cần phải dọa người ta thế không?

Sau một hồi đấu khẩu, Tiêu Dung đã bán công thức với giá gấp đôi số tiền ông lão đề nghị, lại thêm một số không ở phía sau.

Ông lão định trả toàn bộ bằng tiền đồng, nhưng Tiêu Dung không đồng ý, kiên quyết đòi đổi thành bánh bạc. Dù lúc đó chưa biết rõ giá cả thị trường ở đây, nhưng Tiêu Dung biết tiền đồng không đáng tin, có khi mỗi ngày một giá. Chỉ có vàng bạc mới giữ được giá trị.

Khi giao tiền xong, ông lão yêu cầu Tiêu Dung ký một văn thư, trong đó ghi cậu không được sử dụng công thức này nữa, cũng không được bán cho ai khác. Nếu bị phát hiện, gia đình ông có quyền đưa Tiêu Dung lên quan.

Tiêu Dung đồng ý hết rồi ra khỏi cửa, cả ông lão trong nhà và Tiêu Dung ngoài cửa đều nở nụ cười đắc thắng.

Ông lão nghĩ Tiêu Dung thật ngu ngốc, công thức này đừng nói gấp hai mươi, gấp hai ngàn lần cũng đáng giá. Có công thức này, gia đình ông có thể hưởng vinh hoa phú quý trong mười đời.

Còn Tiêu Dung thì nghĩ, một công thức tương ngọt không hoàn chỉnh mà bán được từng ấy tiền, sau này cậu sẽ cải thiện bữa ăn của dân chúng với các loại tương khác như tương hải sản, tương chua ngọt. Dù ông lão có nắm giữ công thức tương ngọt, nhưng vì không đủ nguyên liệu, hương vị không thể nào đánh bại được các loại tương khác.

Không biết sau này ông ta có hối hận không nhỉ.

Tiêu Dung đầy tự tin. Lúc đó, cậu chưa hề nghĩ rằng mình sẽ phải chạy theo quân Trấn Bắc suốt nửa năm trời.

Giờ đã nửa năm trôi qua, số bạc cậu kiếm từ ông lão nhà giàu cũng chỉ còn một bánh rưỡi. Nếu Giản Kiệu không đến tìm Tiêu Dung sớm, chắc cậu sẽ phải dùng lại chiêu cũ, tìm một gia đình giàu có khác để bán thêm một công thức nữa.

Sau khi Giản tướng quân gọi dưới lầu gần một khắc, Tiêu Dung cũng rủ lòng từ bi, ra lệnh cho A Thụ đi mở cửa.

Giản tướng quân gần như lăn lê bò toài xông vào phòng.

Vừa vào đến nơi, hắn lập tức quỳ một chân theo tư thế quân đội trước mặt Tiêu Dung, tay ôm quyền giơ lên quá đầu.

"Tiêu tiên sinh! Giản Kiệu có mắt không tròng, dám coi tiên sinh là người thường! Nhờ tiên sinh chỉ giáo mới tránh được đại nạn ở Trường An. Mong tiên sinh theo Giản Kiệu về quận Nhạn Môn. Dưới trướng Trấn Bắc Vương đang rất cần người tài như tiên sinh, mong tiên sinh hãy thành toàn!"

A Thụ lén trợn tròn mắt. Tuy từ lâu đã tin lang chủ của mình không phải kẻ tầm thường, nhưng khi tận mắt chứng kiến một vị tướng lớn như Giản Kiệu cũng phải cúi đầu trước cậu, nhóc vẫn vô cùng kinh ngạc, cũng đầy ngưỡng mộ.

Thời gian trôi qua từng chút, Giản Kiệu lén ngước lên, phát hiện Tiêu Dung đang chăm chú nhìn mình, gương mặt tuyệt mỹ đó lạnh lùng vô cảm.

Giản Kiệu thoáng run rẩy. Từ lúc nhận được tin của thân binh, biết người Tiên Ti thực sự có âm mưu đánh úp, hắn đã biết mình gây ra đại họa rồi. Chỉ vì sai lầm của bản thân mà bỏ lỡ một nhân tài có thể xoay chuyển càn khôn. Đừng nói là Cao tiên sinh muốn giết hắn, chính hắn cũng chỉ muốn tự xử mình cho xong.

Quân Trấn Bắc thiếu nhất là mưu sĩ! Chỉ tại mình, tại mình...

Giản Kiệu không giấu giếm nữa, nhìn thẳng vào Tiêu Dung, lần này hắn thật sự muốn khóc.

Ngay khi hắn định mở miệng hạ thấp mình thêm nữa, Tiêu Dung đã ngắm đủ, khẽ thở dài làm ra vẻ bất đắc dĩ, nghiêng đầu rồi dịu dàng nói:

"Được thôi."

Giản Kiệu ngớ người, đầy ngờ vực hỏi lại: "Tiên sinh nói gì cơ?"

Vừa nãy còn trời quang mây tạnh, nhưng nghe câu hỏi của Giản Kiệu, Tiêu Dung thay đổi sắc mặt, như thể bị xúc phạm, giọng đầy tức giận: "Ta nói được, sao? Hay tướng quân đổi ý rồi?"

Giản Kiệu: "..."

Hắn lắc đầu nguầy nguậy. Sau khi thấy Giản Kiệu lắc đầu, Tiêu Dung lại vui vẻ trở lại, còn cười với hắn một cái: "Vậy thì mai chúng ta lên đường, tối nay để ta thu dọn hành lý. Tướng quân thấy sao?"

Giản Kiệu... Giản Kiệu không dám nói gì, cũng không dám gật đầu quá mạnh, sợ Tiêu Dung lại lật mặt.

Đã định xong ngày khởi hành, Giản Kiệu lập tức lui ra. Khi hắn rời đi, Tiêu Dung không thể nhịn được nữa, phá ra cười lớn, nằm dài trên giường lăn qua lộn lại.

A Thụ: "..."

Sự ngưỡng mộ trong lòng A Thụ cứ thế mà lụi dần, rồi chỉ còn là một vũng nước đọng...

A Thụ lặng lẽ đi đến một góc, bắt đầu thu dọn hành lý. Nhóc cầm thanh kiếm mà Tiêu Dung đã treo trên tường. Tiêu Dung vừa cười xong, liếc thấy cảnh này liền bật dậy: "Đưa kiếm cho ta, ta sẽ tự giữ."

Lúc mới xuyên không tới đây, Tiêu Dung chẳng mang theo được bao nhiêu thứ. Mấy món đồ khác thì không dùng được, chỉ có thanh kiếm này là có thể mang theo bên người.

A Thụ nghe theo, đưa kiếm cho Tiêu Dung. Nhìn Tiêu Dung trân quý thanh kiếm này như vậy, A Thụ bèn đề nghị: "Lang chủ, hay là chúng ta tìm thợ rèn mài sắc lưỡi kiếm?"

A Thụ lớn lên ở nhà họ Tiêu, cũng từng thấy qua nhiều thứ, nhưng nhóc chưa từng thấy ai dùng một thanh kiếm cùn để phòng thân.

Trên đường hai người họ băng qua nhiều vùng, có vài lần gặp phải bọn cướp. Khi ấy Tiêu Dung dùng chính thanh kiếm này để dọa bọn chúng chạy mất dép, dù lưỡi kiếm chưa được mài sắc.

Bởi thanh kiếm của Tiêu Dung là độc nhất vô nhị. Chỉ cần nhìn hoa văn trên vỏ kiếm cũng đủ thấy mức độ tinh xảo. Những kẻ cướp vặt thường chẳng dám đụng vào ai có thanh kiếm như vậy, vì chúng nghĩ hoặc là con nhà giàu, hoặc là cao thủ võ lâm – mà hai loại người này thì bọn chúng không thể chọc vào.

Tiêu Dung chẳng cần suy nghĩ đã từ chối ngay: "Không cần mài."

A Thụ thắc mắc: "Tại sao ạ?"

Tiêu Dung nhún vai: "Thợ rèn tầm thường không xứng với tay nghề của người đã làm ra thanh kiếm này."

Dù sao đây cũng là tác phẩm của một bậc thầy rèn kiếm nổi tiếng thế giới một ngàn năm trăm năm sau. Thanh kiếm này trị giá ba mươi vạn tệ, đó còn là giá ưu đãi vì thầy trưởng khoa của Tiêu Dung quen biết với vị thầy rèn đó. Nếu chẳng may tìm phải thợ rèn kém, làm hỏng thanh kiếm, chắc trưởng khoa sẽ hiện hồn về khóc ầm lên trong giấc mơ của cậu mất.

Mặc dù sau khi thanh kiếm biến mất cùng Tiêu Dung, có thể thầy ấy đã khóc rồi cũng nên.

________________

Sáng hôm sau, Tiêu Dung đã chuẩn bị xong hành lý, dưới sự giám sát lo lắng của A Thụ, chậm rãi bước ra khỏi quán trọ.

Cảm giác nhẹ nhàng như chim đã biến mất.

Không phải vì Khuất Vân Diệt làm chuyện xấu, mà đơn giản là trước khi Khuất Vân Diệt lên ngôi, Tiêu Dung sẽ luôn trong tình trạng uể oải, mệt mỏi. Khuất Vân Diệt làm chuyện tốt, Tiêu Dung sẽ cảm thấy khỏe hơn. Nhưng nếu Khuất Vân Diệt làm chuyện xấu, cậu sẽ lại cảm thấy yếu đi.

Sau trải nghiệm vài ngày trước, giờ đây Tiêu Dung đã có lòng nhiệt huyết sục sôi để giúp Khuất Vân Diệt. Cậu thực sự nhớ cái cảm giác có thể nhảy nhót tung tăng rồi.

Hôm qua cậu còn cố tình dọa Giản tướng quân, nhưng hôm nay do không còn nhiều sức lực, nên cậu đành bỏ qua việc dọa người, trông cũng có vẻ điềm đạm hơn hẳn.

Khổ nỗi Giản tướng quân đã bị dọa một lần, giờ thì sợ đến nỗi cung kính với Tiêu Dung hết mức.

Hắn còn chuẩn bị sẵn cho Tiêu Dung một chiếc xe ngựa. A Thụ dìu Tiêu Dung lên xe, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh.

Ngồi trong xe, Tiêu Dung thấy hơi chán, bèn trò chuyện với A Thụ.

"Mọi người đều nói quân Trấn Bắc tàn nhẫn, thích giết chóc. Theo ta thấy, họ lại khá là... ngây thơ."

A Thụ ngơ ngác: "Sao Lang chủ lại nói vậy?"

Tiêu Dung nhún vai: "Nếu là ta, nhận được bức mật thư như vậy, sau đó lại thấy mọi chuyện ứng nghiệm, ta sẽ không tin ngay rằng người gửi thư có năng lực thần thánh. Ta chỉ nghĩ đây có khi nào là một cái bẫy liên hoàn. Quân ta có nội gián, mà kẻ gửi thư có thể là đồng bọn của nội gián, cố tình gửi mật thư để dụ chúng ta ra ngoài, khiến quân ta như rùa trong rọ, chúng một lưới là bắt gọn."

A Thụ: "..."

Nhóc thầm thở phào nhẹ nhõm: "May mà trong quân Trấn Bắc không có ai đa nghi như lang chủ."

Tiêu Dung: "..."

Cậu lườm A Thụ: "Đứa bé này thật là, đây gọi là cẩn trọng."

A Thụ cười hì hì, nhưng trong lòng thì nghĩ thầm: Đa nghi thì có. May mà loại người như lang chủ thực sự rất hiếm, ở phía Bắc sông Hoài này, soi đèn tìm cũng chẳng ra.

__________________

Trong khi đó, ở quân doanh thành An Định.

Trước khi đi, Giản Kiệu đã xin phép Cao Tuân Chi. Vì vội, hắn không có thời gian kể hết mọi chuyện cho ông, nhưng có để lại một thân binh, bảo cậu ta kể chi tiết cho Cao Tuân Chi nghe.

Cao Tuân Chi vừa nghe xong vui như mở hội.

"Có chuyện đó thật sao?!"

"Trời ơi, đây đúng là trời giúp quân Trấn Bắc, trời giúp đại vương rồi! Mà lại còn là một sĩ nhân (người có học) nữa, quý hóa quá!"

Người lính thấy Cao Tuân Chi vui vậy, cũng hớn hở tiếp lời: "Không chỉ vậy thôi đâu Cao tiên sinh. Vị Tiêu tiên sinh đó còn xuất thân từ nhà họ Tiêu ở Lâm Xuyên. Tướng quân bảo, nhà họ Tiêu ở Lâm Xuyên là gia tộc nhị đẳng đấy!"

Cao Tuân Chi vuốt râu, gật đầu: "Đúng vậy."

Phả hệ các gia tộc lớn liên tục thay đổi. Lần thay đổi gần đây nhất là vào sáu mươi lăm năm trước, khi triều đình nhà Ung mới thành lập.

Hoàng đế khai quốc của triều Ung đã nâng gia tộc mình lên đệ nhất đẳng, phong thêm ba nhà có công lớn lên đệ nhất đẳng bậc hai. Còn những gia tộc vốn đã là nhất đẳng thì giờ đều bị xếp xuống nhị đẳng.

Nói cách khác, gia tộc họ Tiêu rất có danh tiếng, tổ tiên của họ cũng từng có nhiều nhân vật lớn. Cao Tuân Chi tuy là sĩ nhân, nhưng không xuất thân từ thế gia. Ông sinh ra trong gia đình nghèo khó, nếu không phải thế thì ông đã không lưu lạc đến Nhạn Môn Quan, kết duyên với quân Trấn Bắc.

Sức mạnh quân đội càng ngày càng lớn, nhưng nhân tài thực sự thì hiếm hoi như lông phượng sừng lân. Trước khi Tiêu Dung xuất hiện, người duy nhất có thể coi là mưu sĩ dưới trướng Trấn Bắc Vương chỉ là một sĩ nhân họ Ngu, xuất thân kém Tiêu Dung và cũng không được đại vương tin tưởng.

Cao Tuân Chi không nhịn được, nắm chặt tay trong niềm hân hoan.

Tiêu Dung đã đến, tình cảnh khó xử này sẽ được hóa giải. Sau này họ cũng không cần phải chịu ánh mắt khinh thường từ phe Nam Ung nữa.

Cao Tuân Chi định đi tìm Khuất Vân Diệt để báo tin mừng này, nhưng người lính vội ngăn ông lại, rồi kể hết chuyện "sáu điều" của Tiêu Dung.

Cao Tuân Chi: "..."

Ai dạy ngươi cách báo tin vui rồi mới báo tin buồn thế hả?

Vừa vui chưa bao lâu, Cao Tuân Chi lại bắt đầu lo lắng. Ông nghĩ suốt cả đêm xem làm cách nào để Khuất Vân Diệt có thể chấp nhận Tiêu Dung. Cuối cùng ông cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn, đành đi theo lối cũ của Giản Kiệu: Báo tin vui trước rồi mới báo tin buồn.

Ông không nhắc đến sáu điều đáng ngại của Tiêu Dung, mà chỉ kể cho Khuất Vân Diệt về công lao của Tiêu Dung trong chiến thắng vừa rồi.

Trời vừa hửng sáng, Khuất Vân Diệt như thường lệ luyện tập, múa đại đao cho gãy hai cọc gỗ mới bắt đầu làm việc khác. Cao Tuân Chi đã quen với cảnh này, dù hắn có chặt cọc gỗ thì ông vẫn không ngừng kể chuyện mình cần báo.

Sau khi nghe xong, Khuất Vân Diệt vung mạnh một đao, cây cọc gỗ đã đầy vết nứt vụn bỗng toác ra làm đôi.

Hắn đứng thẳng người dậy, để mũi đao chạm đất, quay người lại. Giữa tiết trời xuân ấm áp, Tiêu Dung phải ngồi quanh bếp mới cảm thấy dễ chịu, còn Khuất Vân Diệt chỉ mặc mỗi một lớp áo đơn, ngực để trần, mồ hôi từ cổ chảy xuống lồng ngực màu mật ong, rồi thấm hết vào áo.

Dù đã nhìn Khuất Vân Diệt trưởng thành, Cao Tuân Chi vẫn theo thói quen giữ khoảng cách an toàn một trượng trước hắn.

Khuất Vân Diệt hít thở một lát, sau đó mới cười khẩy: "Tiên sinh nghĩ vậy thật sao?"

Cao Tuân Chi ngơ ngác: "Đại vương thấy có điều gì không ổn ư?"

Khuất Vân Diệt nhếch môi: "Chỉ cần bấm quẻ là có thể biết được chuyện thiên hạ, nếu vậy tại sao thiên hạ không về tay Tiêu Dung? Ta thấy có khi y cũng tham gia vào kế hoạch này, có thể đây là một cái bẫy liên hoàn, hoặc y là người phản bội lại kẻ nội gián, hối hận nên quay lại báo tin cho quân ta. Nếu y không phản bội, quân Trấn Bắc ta đã thành rùa trong rọ, chim trong lồng, muốn bay cũng chẳng thoát nổi. Một kẻ hai mặt như thế, tiên sinh vẫn muốn dùng à?"

Cao Tuân Chi: "..."

Chính vì ngài không có bằng chứng mà cứ đi vu oan giá họa, nên quân ta mới chẳng có lấy một mưu sĩ nào dùng được đấy có biết không hả?!

Người bình thường nào nghĩ được như ngài chứ! Người Tiên Ti chết ba vạn, thương vô số, Ích Châu không biết bao nhiêu người đã bỏ mạng. Tiêu Dung thì vô danh tiểu tốt, làm sao có thể bày ra kế hoạch lớn như vậy? Hơn nữa người Tiên Ti không ngốc đến mức liều mạng chỉ để cài một người Trung Nguyên vào quân Trấn Bắc đâu!

Nhưng Khuất Vân Diệt là thế, với những kẻ hắn không tin, có nghi ngờ bao nhiêu cũng không đủ.

Cao Tuân Chi im lặng hồi lâu rồi mới đáp: "Đại vương nói có lý, nhưng đó cũng chỉ là phỏng đoán của ngài. Nếu Tiêu Dung thực sự tài giỏi, lại tỏ ý muốn giúp ta mà ta đuổi y đi, rồi sau này y về phe kẻ địch, chẳng phải mất nhiều hơn được sao? Theo ta thấy, chi bằng cứ để y lại quan sát thêm một thời gian. Nếu có vấn đề đến lúc đó xử lý cũng không muộn."

Khuất Vân Diệt liếc nhìn ông, chấp nhận kế hoạch này: "Được."

Cao Tuân Chi thở phào, rồi nghe Khuất Vân Diệt hỏi: "Giờ Tiêu Dung ở đâu?"

Cao Tuân Chi không hiểu hắn hỏi làm gì, nhưng vẫn trả lời: "Giản tướng quân đã đi đón rồi, chắc sẽ đưa y về quận Nhạn Môn, sắp xếp chỗ ở gần vương cung."

Khuất Vân Diệt: "Tốt. Mọi chuyện ở đây giao hết cho tiên sinh xử lý. Bản vương sẽ về đó, tự mình xem người này thần thánh thế nào. Nếu là tên bịp bợm..."

Khuất Vân Diệt phất tay, lính canh lập tức dắt ngựa tới. Hắn nhanh nhẹn nhảy lên ngựa, rồi quay sang mỉm cười với Cao Tuân Chi.

"Bản vương sẽ mang đầu y về, tặng tiên sinh nhắm rượu."

Cao Tuân Chi: "..."

Trong chớp mắt, Khuất Vân Diệt đã thúc ngựa rời đi. Cao Tuân Chi đờ đẫn nhìn hắn đi xa dần, rồi tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Giờ ông chỉ có thể hy vọng khi đại vương đến nơi thì trời đã tối.

Đèn lờ mờ, không thấy rõ mặt, có khi còn lấp liếm được hai điều... chăng?

Lời tác giả:

Đây là lần duy nhất trong đời Khuất Vân Diệt cứng rắn khi đối phó với chuyện liên quan đến Tiêu Dung. Hãy đánh dấu lại, vì sau này sẽ không bao giờ có nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top