Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Canh giải rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong dòng chảy lịch sử, Nhạn Môn Quan luôn là một vị trí hiểm yếu.

Giữ được nơi này đồng nghĩa với việc giữ được cửa ngõ quốc gia. Chỉ cần Nhạn Môn Quan không vỡ, người Hồ cũng đừng mơ tiến vào Trung Nguyên để tàn sát.

Tất nhiên điều này nghe có phần hơi phóng đại. Nếu người Hồ thực sự muốn vào Trung Nguyên, họ có thể men theo Trường Thành, chọn bất kỳ quan ải nào để vào.

Lý do mà các tác phẩm điện ảnh sau này luôn nhắc đến Nhạn Môn Quan là vì ba nguyên do: Thứ nhất, đây là nơi hiểm trở nhất. Thứ hai, trong hơn hai ngàn năm qua, đã xảy ra vô số cuộc chiến tại đây, nhiều trận chiến lừng danh khắp trong và ngoài nước. Và thứ ba, đội quân Trấn Bắc lừng lẫy cùng với vị tướng dũng mãnh Khuất Vân Diệt chiến đấu suốt đời cũng chỉ mong quay về nơi này.

Nhạn Môn Quan đã từng trải qua cảnh mất rồi lại lấy lại rồi lại mất đi. Cùng với dấu chấm hết cho cuộc đời của Khuất Vân Diệt, quân Trấn Bắc cũng tan biến vào dòng sông lịch sử. Nhạn Môn Quan vẫn ở đó, vẫn là Nhạn Môn Quan, và vẫn có những vị tướng dũng cảm sẵn sàng hy sinh để bảo vệ nó.

____________________

Tiêu Dung nhìn ra ngoài xe ngựa, thấy địa thế ở quận Nhạn Môn cao và nhiều núi. Ngay cả ngựa kéo xe cũng phải cố gắng, huống chi là người đi bộ.

Vùng núi vốn khó phát triển, điều này ai cũng biết. Dù đến thời hiện đại địa lý cũng không thể thay đổi nhanh chóng. Nếu ai đó muốn thống nhất Trung Nguyên, nhắm mắt cũng biết không thể chọn nơi này làm căn cứ chính, mà phải chuyển đến đồng bằng.

Nhưng Khuất Vân Diệt lại không nghĩ vậy. Hắn thích nơi này, hắn muốn phát triển sự nghiệp ở đây.

Không muốn nghĩ tới nữa, càng nghĩ Tiêu Dung càng thấy phiền não.

Trên con đường xưng bá của Khuất Vân Diệt, trở ngại lớn nhất không phải là Nam Ung - chính quyền chính thống trong mắt dân chúng, không phải Trần Lưu Vương – người sau này đánh bại Khuất Vân Diệt, cũng không phải Đông Dương Vương – kẻ giả heo ăn thịt hổ giành được thắng lợi cuối cùng.

Mà chính là Khuất Vân Diệt – kẻ bảo thủ, không nghe can gián, nhạy cảm đa nghi, trọng võ khinh văn, tàn bạo khát máu, thích chơi ngu tìm chết.

Chiếc xe ngựa này sang trọng hơn, nhưng cũng chẳng tốt hơn xe lừa là bao, chỉ thêm một cái mái che. Trước mặt Tiêu Dung vẫn chẳng có cửa hay rèm gì che chắn.

Giản Kiệu lén quan sát Tiêu Dung, thấy cậu lại không vui, lòng hắn thấy yên tâm hơn chút.

Quả nhiên, biển hiện của Tiêu tiên sinh hôm qua không phải ảo giác. Y thực sự là người thay đổi tâm trạng nhanh.

Theo lẽ thường, những người tài giỏi luôn có quyền được tùy hứng. Nhưng mỗi khi nghĩ tới việc mình còn có một vị đại vương giỏi giang nhưng cũng tùy hứng không kém, Giản Kiệu không khỏi lo lắng.

Không biết Cao tiên sinh đã khuyên nhủ đại vương thế nào, nếu không cẩn thận, đại vương có thể khiến Tiêu Dung bỏ chạy mất.

Theo kế hoạch của Giản Kiệu, Cao Tuân Chi sẽ xử lý Khuất Vân Diệt ở bên kia, còn Giản Kiệu sẽ đối phó với Tiêu Dung bên này. Hai đầu phối hợp nhịp nhàng thì mới có thể đạt được kết quả tốt nhất.

Nhưng hắn hoàn toàn không biết, Cao Tuân Chi đã gặp trở ngại ngay từ đầu. Đại vương yêu quý của họ sau khi nghe tin về thầy bói rởm được mời về quận Nhạn Môn, đã quyết định đích thân đến vạch trần sự thật.

Khi đến thành chính, Giản Kiệu đích thân đến mời Tiêu Dung xuống xe.

Thực ra thái độ của Giản Kiệu đã tốt lắm rồi. Tốt đến mức dù Tiêu Dung có thù dai đến đâu cũng không thể tiếp tục so đo với hắn ta.

Không hổ danh là người có thể sống sót lâu dài, thậm chí còn được chết già. Quả là người tốt thì sẽ được báo đáp.

Có điều cũng chính người tốt này đã khiến Tiêu Dung quê một cục. Thôi, cứ để hắn ta bị phạt thêm chút nữa.

Tiêu Dung mặt không biểu cảm xuống xe, không cho Giản Kiệu một nụ cười nào, coi như là sự trừng phạt. Tuy nhiên Giản Kiệu chẳng hề bận tâm, người đã lừa được rồi, ai còn quan tâm đến cười hay không.

Tiêu Dung sức khỏe yếu, mọi người phải chiều theo cậu nên cả đoàn đi chậm hơn. Vừa đi, Giản Kiệu vừa giới thiệu về thành chính.

Mọi thứ ở đây tốt hơn Tiêu Dung tưởng, thứ gì cũng có đủ, dân chúng trông cũng sống khá an nhàn, chỉ có điều số người mang vũ khí rất nhiều, cả nam lẫn nữ đều có.

Những người trông thấy Tiêu Dung, không ngoại lệ, đều đứng ngẩn ra một lúc. Nhưng khác với các thành khác, ở đây người ta hồi phục rất nhanh, như thể họ đã quen với việc nhìn thấy người đẹp.

Tiêu Dung thấy vậy nhưng cũng không để tâm lắm. Toàn bộ sự chú ý của cậu đều dành cho việc quan sát thành chính. Nếu không có gì ngoài dự đoán, đây sẽ là nơi cậu thực hiện những kế hoạch đầu tiên của mình.

Tiêu Dung vừa nhìn, Giản Kiệu vừa nói. Đến khi họ đi ngang qua một quán trà, có vài đứa trẻ đang chơi đùa gần đó, chúng hát một bài đồng dao. Ban đầu thì không ai để ý gì, nhưng khi Tiêu Dung nghe thấy lời bài đồng dao, cậu lập tức ngoảnh đầu lại.

"Cờ Xi Vưu phất, phương Bắc vẫy gọi;

Sao Tuế phương Đông, họa ập từ Tây.

Chiến tranh bùng nổ, tướng quân tử trận;

Lửa đỏ ngập trời, vạn vật sống dậy."

Bài đồng dao có vần nhưng không nhiều, được lũ trẻ hát to hết lần này đến lần khác. Trẻ con mà, cứ gặp cái gì mới lạ là hát đi hát lại, nhưng nội dung trong đó thì thực sự đáng để suy ngẫm.

Giản Kiệu là người có học vấn hạn chế, chỉ vừa đủ biết chữ, nhưng khi nghe xong bài vè, sắc mặt hắn tái mét. Lần trước về quận Nhạn Môn, hắn còn chưa nghe thấy bài đồng dao này.

Hắn tóm lấy một đứa trẻ, giận dữ hỏi: "Ai dạy các cháu bài đồng dao này?!"

Tiêu Dung quan sát, ánh mắt di chuyển qua lại giữa Giản Kiệu và đứa trẻ.

Có vẻ như Giản Kiệu quen bọn trẻ này, cũng phải thôi, vì đằng trước chính là vương cung. Lũ trẻ chơi ở đây có lẽ đều là con em binh lính quân Trấn Bắc.

Tiêu Dung không xen vào, chỉ đứng xem Giản Kiệu thẩm vấn. Đứa trẻ bị dọa sợ nhưng không dám khóc, chỉ thút thít kể ra vài nhũ danh, chắc là mấy đứa bạn khác.

Sau một hồi tra hỏi mà không hỏi thêm được gì, Tiêu Dung nhìn về phía bên cạnh. Những đứa trẻ khác đã chạy tán loạn ngay khi Giản Kiệu nổi giận. Chỉ còn một cô bé chừng bảy tám tuổi, lo lắng đứng một bên, có vẻ muốn xin tha nhưng lại không dám bước tới.

Cô bé có ngũ quan rất ưa nhìn, nhưng da dẻ kém quá, hai má đã có những mảng đỏ của vùng cao nguyên. Một nửa tóc buông xõa sau lưng, nửa còn lại được tết thành một bím nhỏ, bên cạnh còn có mấy sợi tua rua ngũ sắc rủ xuống từ chiếc mũ cô bé đang đội.

Không người Trung Nguyên nào ăn mặc như vậy, nên đây chắc chắn là một bé gái dị tộc.

Có lẽ vì Tiêu Dung nhìn cô bé hơi lâu, nên em đã phát hiện ra. Khi ngẩng lên nhìn thấy mặt Tiêu Dung, cô bé hơi ngẩn người, sau đó quay đầu chạy đi còn nhanh hơn cả thỏ.

Bên này Giản Kiệu biết mình không tra ra được gì, đành đứng dậy xin lỗi Tiêu Dung: "Xin tiên sinh đừng chê cười, mấy đứa trẻ này đều là con cái của binh sĩ, bình thường đã quen nghịch ngợm."

Tiêu Dung nhìn theo hướng cô bé chạy đi, hơi mất tập trung nói: "Trẻ con thì sao mà biết cờ Xi Vưu."

Giản Kiệu sững sờ, đuối lý cúi đầu.

Hắn cũng còn trẻ, cùng tuổi với Khuất Vân Diệt, năm nay mới hai mươi tư. Tuy đã lấy vợ nhưng chưa có con, lại thường xuyên bôn ba trên chiến trường, chẳng có cơ hội học thêm điều gì.

Cờ Xi Vưu là sao chổi. Vào đầu năm nay khi đến ngày nó trở lại, nó chầm chậm lướt qua bầu trời, hoàn thành một vòng quay của mình. Nhưng không ngờ rằng, trên khắp lục địa này, tất cả các sao chổi đều có một cái tên chung: sao chổi tai họa.

(*) Sao chổi/Comet (彗星): tên khoa học của một ngôi sao, sở dĩ nó có tên gọi là sao chổi vì người Trung Quốc xưa thấy nó có chiếc đuôi dài như cái chổi và họ tưởng nó là một ngôi sao bay có đuôi giống cái chổi. Nên từ đó người ta đặt nó là sao chổi.

Sao chổi tai hoạ (扫把星): nghĩa đen là ngôi sao hình cây chổi, nghĩa bóng cũng như bên Việt Nam mình, chỉ sự xui xẻo.

Cả hai dịch ra đều là sao chổi thôi, nhưng mình để khác đi cho dễ phân biệt.

Và mỗi sao chổi tai hoạ đều được đặt một cái tên mới. Mỗi khi những sao chổi này xuất hiện, người ta lại dựa theo ghi chép của người xưa để đối chiếu. Sao nọ tượng trưng cho chiến tranh, sao kia tượng trưng cho mưu phản trong nước, còn sao này thì ghê gớm lắm, tượng trưng cho cái chết của hoàng đế.

Cờ Xi Vưu tượng trưng cho chiến tranh bùng nổ, tướng quân chết trận.

Bói sao là mê tín, nhưng người dân ở đây không biết điều đó. Lời tiên tri là chuyện vớ vẩn, nhưng họ cũng không biết điều đó. Năm Thánh Đức thứ sáu xuất hiện Cờ Xi Vưu, nhưng Khuất Vân Diệt mãi bốn năm sau mới chết, giữa hai chuyện này chẳng hề có liên quan gì. Nhưng người dân ở đây vẫn không hay, chỉ cần kẻ cầm quyền xâu chuỗi những chuyện này lại, thì người dân dù tin hay không cũng buộc phải tin.

Hiện giờ Tiêu Dung không quá bận tâm đến việc bài đồng dao đó đã đến căn cứ của Khuất Vân Diệt bằng cách nào. Cậu chỉ muốn biết cô bé vừa rồi là ai.

Nhưng Giản Kiệu bị hỏi lại chỉ tỏ ra hoang mang: "Cô bé? Bé nào?"

Tiêu Dung: "..." Thôi bỏ đi.

__________________

Vì tới quá gấp gáp nên nhà cho Tiêu Dung vẫn chưa chuẩn bị xong, Giản Kiệu đành tạm thời đưa cậu về nhà mình.

Sau khi Tiêu Dung được sắp xếp đâu vào đấy, A Thụ ra ngoài để hỏi han một số chuyện. Mỗi khi đến một nơi mới, cậu nhóc đều phải tìm hiểu rõ mọi chuyện sinh hoạt để Tiêu Dung không cảm thấy bất tiện.

Khi A Thụ rời đi, Tiêu Dung ngồi trên ghế, lặng lẽ ngẩn người.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy một người Bố Đặc Ô còn sống.

Bố Đặc Ô là một tộc người vô cùng đặc biệt. Không ai biết họ xuất hiện từ khi nào, nhưng ai cũng biết họ biến mất vào thời điểm nào.

Các tộc khác như Hung Nô, Ô Tôn, Nhu Nhiên hay cả Tiên Ti, họ cũng biến mất, nhưng biến mất theo cách hòa nhập vào dòng máu của Trung Nguyên. Những tộc này chỉ mất tên, còn huyết thống vẫn được duy trì. Nhưng Bố Đặc Ô thì khác, họ biến mất hoàn toàn.

Tộc Bố Đặc Ô bắt nguồn từ dãy núi Bất Hàm, một dãy núi vô cùng rộng lớn. Người đời sau không ngừng khám phá nhưng chẳng thể nào tìm ra nguồn gốc cụ thể. Cuối cùng đành buông tay, để nó trở thành một bí ẩn không thể giải đáp.

Ba mươi năm trước, một trận tuyết lớn từ trời rơi xuống, dân làng ở đồng bằng khổ sở vô cùng, nhưng trên núi thì còn khắc nghiệt hơn. Tộc Bố Đặc Ô sống trên núi sâu, không còn đường sống, tộc trưởng cũng là nữ vương của họ quyết định dẫn cả tộc xuống núi, tìm cơ hội sinh tồn.

Tộc Bố Đặc Ô là một xã hội mẫu hệ, lệnh của nữ vương là tối cao. Khi mới xuống núi, họ có hơn năm ngàn người. Sức mạnh này đủ để khiến Trung Nguyên cảnh giác nhưng lại không đủ để tự bảo vệ mình. Nếu có ai muốn tấn công họ, họ sẽ chẳng có cách nào chống đỡ.

Đúng lúc ấy, tộc Bố Đặc Ô gặp phải một nhóm khác, đó là những lưu dân chạy trốn từ hai quận Liêu Đông và Liêu Tây. Bọn họ định vượt qua Nhạn Môn Quan để đi về phía Nam tìm đường sống. Hai bên suýt thì đánh nhau, hoặc có thể là đã đánh rồi. Nhưng đúng là không đánh thì không quen. Sau khi biết mục tiêu của cả hai bên đều giống nhau và không có ác ý, hai thủ lĩnh đã thương lượng, quyết định cùng nhau đi về phương Nam.

Hai vị thủ lĩnh đó chính là cha mẹ của Khuất Vân Diệt.

Và nhóm người chưa đầy một vạn, quái dị, không ra đâu vào đâu này chính là tiền thân của quân Trấn Bắc.

Lịch sử của quân Trấn Bắc rất truyền cảm hứng, nên sau này được tuyên truyền liên tục. Còn tộc Bố Đặc Ô, vì quá trình diệt tộc của họ quá thảm khốc, quá xúc động nên cũng được mang ra tuyên truyền. Hàng nghìn năm qua, không biết đã khiến bao nhiêu người rơi nước mắt.

Lúc đầu họ có hơn năm ngàn người, di chuyển xong chỉ còn hơn bốn ngàn. Hai mươi ba năm trước, sau một trận chiến ác liệt, còn lại hơn hai ngàn người. Mười năm trước, sau trận đồ sát ở Nhạn Môn Quan, chỉ còn lại hơn tám trăm.

Và những người cuối cùng trong số hơn tám trăm ấy đều là những người ủng hộ Khuất Vân Diệt kiên định nhất, cũng là hàng phòng thủ cuối cùng luôn bảo vệ hắn phía sau. Họ đã cùng chiến đấu với Khuất Vân Diệt đến phút cuối cùng. Về sau khi Khuất Vân Diệt bị bắt, trong số tám trăm người đó chỉ còn lại hơn hai trăm.

Hơn hai trăm người còn lại đó bị một tên bạo quân khác trói như lũ lợn lùa vào một quảng trường. Đối diện với họ là chuồng gia súc, còn vị Trấn Bắc Vương thần võ cái thế thì bị đóng đinh vào tường chuồng gia súc.

Hắn bị chặt mất một chân, thịt trên đó bị xẻ ra làm thành món thịt băm. Bạo quân cười ha hả trên cao, nói rằng ai ăn món thịt này thì sẽ được thả.

Khuất Vân Diệt không nói một lời. Khi ấy hắn còn chưa chết, hắn nhìn người của tên bạo quân cầm bát đi hỏi từng người trong tộc hắn: "Ăn không?" Nếu không ăn, đao sẽ lập tức hạ xuống.

Con số 218 là con số ghi trong sử sách.

Không một ai ăn, vì thế họ đều chết. Khi hai trăm mười bảy người đầu tiên đã chết, quảng trường trông chẳng khác nào địa ngục trần gian. Ngay cả thuộc hạ của bạo quân cũng không thể chịu nổi cảnh đó, họ đã xin tha cho người cuối cùng, vì đó là một bé gái. Không ai biết cô bé bao nhiêu tuổi, chỉ biết rằng em còn rất nhỏ.

Cả tộc chết ngay trước mặt mình, cô bé khóc thảm thiết đến đứt gan đứt ruột. Em không phải là binh lính, em chưa từng ra chiến trường, thậm chí còn chẳng nhớ nổi tên mình, em chỉ biết khóc. Nhưng bạo quân tức giận đến mất lý trí vì sự cứng đầu của những người kia, gã không quan tâm rằng giết cô bé tàn nhẫn đến thế nào. Gã vung tay, bảo người kia hỏi em có ăn không.

Người đó động lòng trắc ẩn, không hỏi mà trực tiếp đưa cái bát đến miệng cô bé, chỉ cần chạm nhẹ vào môi thôi. Làm vậy, hắn ta có thể nói rằng em đã ăn rồi. Nhưng cô bé thấy hành động của hắn ta, vừa khóc vừa lùi lại, động tác rõ ràng đến mức bạo quân cũng nhìn thấy.

Sau khi cô bé chết, có người đã bí mật chôn cất thi thể em ở ngoài thành. Câu chuyện của em khiến nhiều người rơi nước mắt, sau đó lan truyền khắp nơi, không biết bao nhiêu người đã củng cố mộ phần của cô bé, làm thơ vẽ tranh tưởng nhớ em.

Hơn một ngàn năm trăm năm trôi qua, biết bao tòa nhà đổ nát trong mưa gió, nhưng ngôi mộ của em vẫn còn đó và đã trở thành một điểm du lịch nổi tiếng cấp 5A.

(*) Thắng cảnh loại AAAAA (国家5A旅游景区) là các thắng cảnh, khu du lịch tại Trung Quốc được Cơ quan Du lịch Quốc gia Trung Quốc xếp hạng cao nhất AAAAA (5A).

Ngôi mộ đó được gọi là mộ Cô Gái Bố, cũng nhờ có ngôi mộ này mà tộc Bố Đặc Ô mới được nhiều người biết đến. Và cũng nhờ ngôi mộ này, cho dù sau này người ta có kìm thanh danh của quân Trấn Bắc, bôi nhọ hình tượng Trấn Bắc Vương, họ vẫn không thể bị lãng quên.

Tiêu Dung đã từng đến thăm nơi đó, cũng từng xem bộ phim truyền hình chuyển thể. Cậu còn từng nhảy điệu múa về câu chuyện này. Vũ đạo cổ điển luôn không thiếu những câu chuyện lịch sử nổi tiếng, và những tác phẩm nghệ thuật về cô gái Bố luôn bi tráng.

Nói thật, dù đến tham quan hay diễn múa, Tiêu Dung đều không có cảm xúc gì nhiều. Nhưng cho đến khi vừa chạm mặt cô bé kia, cậu không khỏi nghĩ: "Liệu đứa bé đó có phải là cô gái Bố nổi tiếng kia không nhỉ?"

Tiêu Dung lắc đầu, tự nhủ đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Không ai biết tên đứa trẻ ấy, và vì mạng sống của chính mình, Tiêu Dung nhất định sẽ không để tộc Bố Đặc Ô rơi vào kết cục thê thảm như thế lần nữa.

____________________

Vừa mới hạ quyết tâm hùng hồn, Tiêu Dung đã bị dội cho một gáo nước lạnh.

Cậu không thể tin vào tai mình, quay sang nhìn Giản Kiệu: "Ngươi nói lại lần nữa?!"

Giản Kiệu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: "Ngoại trừ Cao tiên sinh, đại vương không thích có mưu sĩ đi theo quân. Tiên sinh vẫn nên ở lại quận Nhạn Môn thì hơn..."

Tiêu Dung: "..."

"Ta không theo đại vương, vậy những kế sách của ta cống hiến cho ai đây?! Huống chi ta không theo hắn, lỡ hắn làm sai chuyện gì thì ai ngăn cản hắn chứ?!"

Quan trọng nhất là, hắn lại đi tìm chết nữa thì ai cản hắn đây?!

Giản Kiệu ngơ ngác nhìn cậu, trong lòng muốn nói nhưng không dám thốt ra.

Ngươi khuyên được hắn chắc?

Trước mặt đại vương, tiên sinh còn không bằng đám lính gác nữa là.

Giản Kiệu vắt óc suy nghĩ, cuối cùng đành an ủi Tiêu Dung: "Tiên sinh hãy lập thêm công trạng, khiến đại vương nhìn tiên sinh bằng con mắt khác. Khi đó, có lẽ ngài ấy sẽ bớt thành kiến và cho tiên sinh đạt được mong ước."

Tiêu Dung: "Thành kiến."

Giản Kiệu: "!"

Tiêu Dung nheo mắt lại: "Thành kiến gì cơ?"

Giản Kiệu: A chết, chết rồi, chết thật rồi.

Tiêu Dung tiến lên một bước, mỉm cười: "Thì ra đại vương có thành kiến với ta, đúng không?"

Vừa hay lúc này, lính gác chạy đến gọi Giản Kiệu. Giản Kiệu như được đại xá, vội vàng chạy ra ngoài, miệng nói: "Tiên sinh cứ chờ nhé, ta sẽ quay lại ngay! Nhanh lên, mang rượu thịt ngon đến cho tiên sinh!"

Tiêu Dung: "..."

Cậu nghiến răng ken két, quyết định tạm thời tha cho Giản Kiệu, bởi bụng cậu cũng đang đói cồn cào.

Đồ ăn ở đây ngon hơn hẳn so với trong quán trọ. Phu nhân của Giản Kiệu còn đặc biệt sai người mang đến hai vò rượu. Tiêu Dung vốn không định uống, nhưng vừa nghe tên loại rượu là Rượu Tướng quân, mắt cậu sáng rực.

Rượu Tướng quân rất nổi tiếng, còn là loại rượu cao độ đầu tiên được ghi lại trong lịch sử. Nghe nói ngày xưa trời quá lạnh, cha của Khuất Vân Diệt đã tạo ra rượu này để giúp các binh sĩ giữ ấm.

Có phải chuyện thật hay không Tiêu Dung cũng không biết, nhưng cậu tò mò muốn thử.

Mặc dù rượu này tự xưng là rượu nặng, nhưng rượu thời cổ cũng chỉ đến thế mà thôi, không có công nghệ chưng cất, nặng cỡ nào thì cũng được mấy phần chứ.

Phu nhân của Giản Kiệu đúng là chu đáo, đưa rượu còn muốn đưa mỹ nhân hầu hạ, nhưng Tiêu Dung vẫy tay từ chối tất cả.

Còn chẳng đẹp bằng ta.

Tiêu Dung cứ thế uống hết ly này đến ly khác.

Cậu tuyệt đối không chịu thừa nhận rằng đây là lần đầu tiên mình uống rượu.

Trước đây cậu là một bé ngoan, còn phải giữ dáng nên tuyệt đối không động vào thứ này. Đến đây rồi, tâm trạng quá ủ rũ cũng không muốn uống. Nếu không phải là Rượu Tướng quân nổi tiếng thì có khi cậu chẳng thèm nghĩ đến.

Thế nhưng khi rượu trôi qua cuống họng, cảm giác này thật sự rất tuyệt. Bảo sao người ta dễ nghiện.

Tiêu Dung không hề nhận ra khuôn mặt mình đã đỏ bừng, đến việc tự rót rượu cũng không chuẩn xác nữa. Cậu cau mày, cúi đầu cố gắng đưa miệng vò rượu đúng vào miệng cốc. Đột nhiên, cửa chính bị ai đó đẩy mạnh.

"Rầm" một tiếng, không phải tiếng cửa kêu, mà là tiếng vò rượu rơi xuống đất.

Tiêu Dung ngơ ngác nhìn rượu chảy lênh láng trên sàn nhà, một lúc lâu sau mới thốt lên: "Đổ rồi..."

Hai chữ nhẹ nhàng mà đau lòng vô hạn. Người đứng ngay cửa là Khuất Vân Diệt, trong lòng ngờ vực nhìn vị tiên sinh được đồn thổi là thần kỳ này.

Có phải trẻ quá không nhỉ? Hắn có vào nhầm cửa không?

Chỉ nghi ngờ một giây, Khuất Vân Diệt đã tự tin rằng mình không nhầm. Tên đạo sĩ rởm này chắc chắn cố tình làm hắn bối rối.

Thu tay đóng cửa lại, Khuất Vân Diệt quyết định phải đích thân thử.

Nhìn gương mặt đỏ hây hây, hắn không nhận ra Tiêu Dung có bệnh tật gì. Nhưng sắc đẹp thì hắn lại nhìn ra ngay.

Khuất Vân Diệt liếc Tiêu Dung một cái, rồi lại liếc một cái, rồi lại thêm một cái nữa.

Càng nhìn, hắn càng không thấy ổn.

Trước giờ chưa từng nghe nói đạo sĩ rởm lại có vẻ ngoài thế này, hừ, chắc chắn là một kẻ lừa đảo, còn có thể là gián điệp.

Khuất Vân Diệt bước đến trước mặt Tiêu Dung, vừa định mở miệng: "Bản..."

Tiêu Dung đột nhiên trợn tròn mắt, theo phản xạ nhảy sang một bên, lớn tiếng: "Ngươi đến từ lúc nào mà chẳng nói năng gì, làm ta hết hồn!"

Khuất Vân Diệt: "..."

Tiêu Dung nhíu mày: "Ta chưa gặp ngươi bao giờ, ngươi là ai?"

Khuất Vân Diệt im lặng, vì hắn không thể đoán nổi Tiêu Dung đã say chưa.

Mà hắn càng im lặng, Tiêu Dung càng có nhiều điều muốn nói: "Ngươi nhìn cũng đường hoàng oai phong đấy, giống ta."

Khuất Vân Diệt nhìn lại thân thể cường tráng của mình, rồi nhìn sang thân hình nhỏ thó của Tiêu Dung.

"Ngươi cũng đến để xin theo Trấn Bắc Vương à? Ta khuyên ngươi đừng làm thế. Trấn Bắc Vương ấy à, cứng đầu cố chấp, không nghe ai khuyên bảo, nhạy cảm đa nghi, trọng võ khinh văn, tàn bạo hiếu sát."

Khuất Vân Diệt vẫn còn bình tĩnh, chỉ đứng đó nhìn Tiêu Dung. Còn Giản Kiệu ngoài cửa thì há hốc miệng, nghĩ bụng: Xong rồi, ta chắc cũng phải lên đường cùng Tiêu Dung thôi.

Tiêu Dung nói xong một tràng từ miêu tả, vẻ mặt còn đắc ý, gật gù như thể tâm trạng rất vui vẻ. Khuất Vân Diệt im lặng một lúc rồi bật cười: "Thì ra là vậy, Trấn Bắc Vương... thật chẳng ra gì."

Nghiến răng nói xong bốn chữ cuối, hắn lại hỏi: "Vậy tại sao ngươi lại đến đầu quân cho hắn?"

Gián điệp đáng chết, khai ra đi, nói xong ta sẽ giết ngươi!

Tiêu Dung liếc nhìn hắn, cũng cười: "Liên quan gì đến ngươi?"

Khuất Vân Diệt: "..."

Giản Kiệu: "..."

Phu nhân ơi, ta chết rồi, nàng mau đi lấy chồng khác đi.

Khuất Vân Diệt là người thiếu kiên nhẫn. Hắn không phải loại người sẽ tra hỏi ai đó cho đến khi có được câu trả lời mới ra tay. Hắn hỏi một lần mà không có câu trả lời, sẽ không có lần thứ hai. Hắn rút thanh đao dài sau lưng ra, lưỡi đao cọ vào vỏ phát ra âm thanh chói tai. Tiêu Dung không nhịn được đưa tay bịt tai, nhìn thanh đao sắc lạnh, cậu giật nảy mình hét to.

"Làm gì, làm cái gì đấy! Chỉ không nói cho ngươi biết thôi mà, cần gì giết người chứ. Được rồi, được rồi, ta nói mà!"

Khuất Vân Diệt dừng động tác, tra hỏi: "Ai sai ngươi tới?"

Tiêu Dung: "Không ai sai ta cả, ta tự nguyện đến."

Khuất Vân Diệt nhíu mày: "Ngươi đến làm gì?"

Tiêu Dung lườm hắn một cái, vẻ mặt như thể đang nói: Ngươi hỏi gì ngu thế.

"..."

"Ta đến để giúp hắn, cũng là để cứu hắn."

Khuất Vân Diệt cười lạnh: "Chỉ bằng ngươi?"

Tiêu Dung đứng phắt dậy: "Ta thì sao? Ta biết rõ đại thế thiên hạ, ta hiểu rõ lòng người khó dò! Chỉ cần có ta ở đây, sẽ không ai tính kế được Trấn Bắc Vương!"

Khuất Vân Diệt: "Ngươi vừa mới mắng hắn!"

Tiêu Dung ngay lập tức im bặt, trừng mắt nhìn Khuất Vân Diệt, ánh mắt như thể đang trách móc hắn: Sao ngươi nói có lý thế, làm ta không cãi lại được.

"..."

"Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi mà, ngươi hiểu gì chứ. Ngươi có từng sùng bái ai chưa? Ngươi có từng nghe chuyện của ai đó mà trưởng thành chưa? Ngươi có giống ta, đuổi theo Trấn Bắc Vương hơn ba nghìn dặm chưa? Ba nghìn dặm đấy! Trên đời này ngoài ta ra, còn ai quyết tâm không từ bỏ hắn nữa chứ?!"

Tiêu Dung trừng mắt nhìn Khuất Vân Diệt. Nói xong câu này, cậu lảo đảo hai cái, hình như thấy chóng mặt nên lại ngồi phịch xuống ghế. Nhưng vừa ngồi xuống, cậu lại lầm bầm gì đó về chuyện Trấn Bắc Vương không cần mình, cậu nhất định phải gia nhập quân Trấn Bắc, rượu của ta đâu...

Khuất Vân Diệt: "..."

Cuối cùng hắn cũng nhận ra so đo với một kẻ say rượu thật mất phong độ. Sau một hồi im lặng, Khuất Vân Diệt thu thanh đao lại, quay người định đi. Nhưng trước khi rời đi, nhìn thấy đầu của Tiêu Dung đang lắc lư, hắn lại do dự một lúc.

Giản Kiệu ở ngoài cửa, tim đập như muốn vọt ra khỏi cổ họng. May mà Khuất Vân Diệt vẫn tha cho cái đầu xinh đẹp của Tiêu Dung. Ra ngoài, hắn nhìn Giản Kiệu bằng ánh mắt lạnh như băng, sau đó nổi giận nói: "Đây là thứ ngươi mời về đấy!"

Giản Kiệu cúi đầu, không dám phản bác.

"Đi nấu cho y bát canh giải rượu. Sáng mai tỉnh dậy, bảo y đến gặp ta!"

Giản Kiệu gật đầu như gà mổ thóc. Gật đến một nửa, bỗng nhận ra mình vừa nghe thấy cái gì, hắn ta ngẩng phắt đầu lên, suýt chút nữa làm gãy cổ.

Hả? Còn nấu canh giải rượu?!

Trong quân ngũ, binh lính mà say thì cứ say khướt đến lúc tỉnh lại là xong, từ trước đến nay chưa từng nghe đến canh giải rượu. Giản Kiệu ngây ngốc nghĩ: Chắc đây là quy tắc của mấy tiên sinh.

Thôi kệ, đại vương không giết cậu là tốt rồi.

Giản Kiệu đứng ngoài cửa, mặt mày hớn hở, nhanh chân chạy đi chuẩn bị canh giải rượu. Trong khi đó, bên trong phòng, Tiêu Dung dần dần tỉnh rượu, mắt nhìn vào đống thức ăn thừa lạnh ngắt trên bàn, mồ hôi lạnh lăn xuống trán.

May quá, tạm thời qua khỏi nạn này rồi.

Không phải Khuất Vân Diệt đang ở thành An Định, định ở đó mười ngày nửa tháng sao?

Chết thật, uống rượu là hỏng chuyện ngay!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top