Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Manh mối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhân vật Ngu Thiệu Thừa này, nổi tiếng không phải dạng vừa đâu.

Vì sao ư? Vì gã là một trong những bệnh nhân tâm thần nổi tiếng nhất cuối thời nhà Ung.

Sử sách ghi lại rằng, ban đầu Ngu Thiệu Thừa làm việc cho tiểu hoàng đế Nam Ung, rồi bỗng một ngày đẹp trời, gã giết cấp trên, dẫn theo năm ngàn binh mã phản loạn. Sau đó gã đến nhờ cậy một vị thái thú và tiếp tục làm việc cho người này. Nhưng không lâu sau, vì lý do nào đó gã lại nổi điên và giết luôn thái thú, tiếp tục dẫn quân trốn sang trướng một vị châu mục khác.

(*) Thái thú là người đứng đầu một quận, Châu mục là người đứng đầu một châu. Châu mục > Thái thú. Bộ máy chính quyền địa phương thời này là Châu, Quận, Huyện. Đứng đầu Châu là Châu mục, đứng đầu Quận là Thái thú, đứng đầu Huyện là Huyện lệnh.

Ban đầu vị châu mục này không tin tưởng Ngu Thiệu Thừa, nhưng vì e sợ tài năng của gã nên đành phải thu nhận. Quả nhiên, chưa đầy một tháng Ngu Thiệu Thừa đã bộc lộ bản chất muốn cướp đất đai và binh mã của ông ta. Tuy nhiên vị châu mục đã chuẩn bị từ trước nên giữ được mạng sống, chỉ có điều mất sạch binh mã và địa bàn.

Với số vốn liếng đó, thay vì tự xưng vương, Ngu Thiệu Thừa lại đi tìm một "ông chủ" mới, đó là Trần Lưu Vương Hoàng Ngôn Quỳnh, người về sau đã tiêu diệt cả nhà Khuất Vân Diệt. Lúc này, Ngu Thiệu Thừa có vẻ khá hài lòng với chủ nhân mới và bắt đầu điên cuồng đem quân đánh phá quân Trấn Bắc. Quân Trấn Bắc đi đâu gã đi theo đó, binh lính chết thì kệ, lương thực hết thì cũng chả sao, mục tiêu duy nhất của gã chỉ là đánh bại quân Trấn Bắc.

Người ta đồn rằng, Ngu Thiệu Thừa thường xuyên mê sảng trong giấc ngủ, mở mắt ra là muốn giết người. Khi không có ai xung quanh, gã nói chuyện với không khí, lúc thì khóc, lúc thì cười khiến ai nấy đều hoảng sợ. Thậm chí binh lính còn không dám đứng gần gã. Ban đầu Hoàng Ngôn Quỳnh rất thích tài năng của gã, còn định bồi dưỡng cảm tình thêm, nhưng sau khi nhận ra gã thực sự không bình thường, Hoàng Ngôn Quỳnh bỏ cuộc, chỉ xem Ngu Thiệu Thừa như một con chó điên chuyên cắn quân Trấn Bắc mà thôi.

Điều mỉa mai nhất là, trong trận chiến cuối cùng khiến Khuất Vân Diệt bị bắt, Ngu Thiệu Thừa lại không tham gia. Gã bị Hoàng Ngôn Quỳnh điều đi đánh ở Ninh Châu vì không nghe lời. Khi gã quay lại, mọi việc đã ngã ngũ.

Ngu Thiệu Thừa giận điên lên, định giết Hoàng Ngôn Quỳnh. Nhưng lúc đó Hoàng Ngôn Quỳnh vừa chiếm được quân Trấn Bắc, đang hừng hực khí thế chuẩn bị lên ngôi hoàng đế nên chẳng thèm che giấu bản chất tàn ác của mình nữa. Gã ta ra lệnh bắt Ngu Thiệu Thừa bỏ vào trong lò hấp mà hấp chết.

Đúng vậy, hấp người sống – đó là một trong những hình thức tra tấn tàn khốc nhất. Trước thời phong kiến nó rất phổ biến, nhưng khi Nho giáo trở thành hệ tư tưởng chủ đạo, những hình phạt dã man này đã bị loại bỏ. Ai còn dám thực hiện thì sẽ bị toàn thiên hạ lên án. Nhưng Hoàng Ngôn Quỳnh làm vậy là để tuyên bố rằng: giờ gã ta mới là người nắm quyền sinh sát cả thiên hạ, gã thích làm gì thì làm nấy.

Cuối triều Ung, nhân tài xuất hiện nườm nượp như sao băng mà Ngu Thiệu Thừa vẫn có thể để lại dấu ấn vì tài năng quân sự đáng sợ của mình. Nếu không vì tinh thần có vấn đề, thì với tài dụng binh như thần của gã, Ngu Thiệu Thừa là người duy nhất có thể đấu ngang với Khuất Vân Diệt thời này.

Sau này khi Khuất Vân Diệt thất thế mới dễ dàng bị đánh bại, chứ nếu chỉ tính giai đoạn trước, chỉ có mỗi Ngu Thiệu Thừa là đối thủ xứng tầm hắn.

______________

Ngu Thiệu Tiếp đã rời đi từ lâu, nhưng Tiêu Dung vẫn ngồi tựa lưng vào thành giường mà ngẩn ngơ.

Giờ cậu đã biết vì sao Ngu Thiệu Thừa lại nhất quyết bám lấy quân Trấn Bắc như chó bám đuôi.

Theo lẽ thường, với một nhân tài như vậy, Tiêu Dung nên khuyên Ngu Thiệu Tiếp nhanh chóng gọi em trai mình tới đây để tránh bị kẻ khác chiếm mất. Nhưng nghĩ đến tinh thần khác người của Ngu Thiệu Thừa... Tiêu Dung không chắc gã điên vì cái chết của anh trai hay vốn đã có vấn đề từ trước, rồi sự kiện đó chỉ làm nó nghiêm trọng hơn. Thôi vậy, cứ để từng việc giải quyết từng cái, miễn là Ngu Thiệu Tiếp còn ổn thì không cần lo Ngu Thiệu Thừa sẽ chống lại quân Trấn Bắc.

Sáng hôm sau, Giản Kiệu vươn vai sau giấc ngủ ngon lành rồi đi đến sân tập. Khuất Vân Diệt đã dậy trước hắn ta một canh giờ, vừa xong phần khởi động. Giản Kiệu chạy tới, cung kính chào một tiếng "Đại vương" rồi định đi tìm đám thuộc hạ của mình.

Ngày thường Khuất Vân Diệt không bao giờ phản ứng gì với mấy câu chào hỏi, nhưng hôm nay lại khác. Hắn quay người, gọi Giản Kiệu lại.

"Đợi đã."

Giản Kiệu ngạc nhiên, không hiểu Khuất Vân Diệt muốn gì.

"... Cái tên Tiêu Dung kia, vẫn còn sống à?"

Giản Kiệu: "..."

Đại vương, cách ngài quan tâm người ta độc lạ quá.

Hắn ta cười khan: "Thưa đại vương, vẫn sống. Đại phu nói Tiêu tiên sinh vì quá kích động nên mới ra nông nỗi đó. Y cũng bảo mình sức khỏe yếu, nôn ra máu nhiều lần rồi nên không phải chuyện hiếm. Còn nói nôn ra máu cũng coi như là thải độc, chỉ là nhìn đáng sợ thôi chứ không nguy hiểm mấy."

Khuất Vân Diệt: "..."

Những lời vô lý như vậy chắc chắn là từ miệng tên giảo hoạt kia, chứ Giản Kiệu không thể tự mình nghĩ ra được.

Hắn nghẹn họng. Hôm qua đã khiến bao nhiêu người hoảng sợ, vậy mà tên này lại dám đùa cợt, làm như thể những kẻ bị y dọa đều chỉ là đồ yếu bóng vía.

Đương nhiên Khuất Vân Diệt không phải là đang bất bình cho bản thân, vì hắn chẳng hề bị dọa chút nào. Hắn chỉ thấy bực bội thay cho đám thuộc hạ của mình mà thôi.

Sau khi hỏi một câu, Khuất Vân Diệt chẳng buồn nói thêm gì với Giản Kiệu nữa. Hắn ta hiểu ý, liền tự động rút lui.

Khuất Vân Diệt ở lại sân tập thêm một canh giờ. Dạo này hắn chỉ luyện binh mà không đánh trận, tối về thì lại phải đối mặt với đống văn thư chán ngắt. Hắn bắt đầu cảm thấy vô vị mà cân nhắc việc ra ngoài cầm quân.

Ích Châu đã có Nguyên Bách Phúc, thành An Định thì có Cao Tuân Chi, Trương Dịch có Vương Tân Dụng, hình như chẳng còn nơi nào để hắn dẫn quân đi đánh nữa.

Vừa suy nghĩ, hắn vừa bước nhanh về tẩm cung. Khi vừa định bước vào, một tên vệ binh bất ngờ chặn lại: "Đại vương, Tiêu tiên sinh muốn dâng kế cho ngài."

Khuất Vân Diệt nói luôn chẳng suy nghĩ: "Nhìn y như chẳng sống nổi thêm được hai ngày, còn dâng kế gì nữa?"

Vệ binh: "..."

Vệ binh ngẩn ra một lúc, theo bản năng nhìn vào trong. Khuất Vân Diệt cũng nhìn theo, phát hiện Tiêu Dung đã ngồi sẵn ở đó.

Cậu đang cầm một tách trà vệ binh đưa, chậm rãi quay đầu lại, khẽ mỉm cười với Khuất Vân Diệt: "Còn sống thì còn dâng kế được. Ngài yên tâm, ít nhất hai ngày nữa ta vẫn sống."

Khuất Vân Diệt: "............"

______________

Một lát sau, cả hai ngồi đối diện nhau.

Thật ra theo quy củ thì không nên ngồi vậy. Mưu sĩ không được ở trong vương cung, không phải ai cũng có ghế ngồi khi nghị sự, càng không nên có một vương cung sơ sài đến nỗi ai nhìn vào cũng cảm thấy người ở đây chắc chắn không phải nhân vật chính đáng.

Nhưng biết làm sao được, quân Trấn Bắc nào hiểu vương thân quốc thích phải sống thế nào, mà dù có hiểu, Khuất Vân Diệt cũng chẳng muốn sống như thế.

Ban đầu họ chỉ là một nhóm quân nhỏ dựng lên từ đống đổ nát, giờ vẫn vậy. Cái họ cần nhất bây giờ là sự ổn định, còn quy tắc, để đến khi nào cần thì sẽ tính sau.

Người Hồ không chỉ xâm lược Trung Nguyên một lần. Lần đầu tiên chúng tiến vào, chúng đã mang theo ghế ngồi và giường từ đất Hồ đến. Nhưng nghi thức ngồi truyền thống vẫn còn, chỉ là trở nên kín đáo hơn, chỉ xuất hiện trong phòng ngủ.

(*) Bối cảnh thời này họ ngồi như này nè, chưa dùng ghế.

Người bình thường chắc sẽ không quen với kiểu ngồi này, nhưng Tiêu Dung thì không ngại. Trên đời này, chẳng có tư thế nào làm khó được cậu.

Khuất Vân Diệt nhìn chằm chằm vào Tiêu Dung, Tiêu Dung cũng nhìn lại Khuất Vân Diệt.

Vết máu trên khóe môi Tiêu Dung đêm qua đã được lau sạch, nhưng đôi môi nhợt nhạt khiến sắc mặt cậu càng thêm ốm yếu. Trước đây Khuất Vân Diệt chỉ thấy sắc mặt như vậy ở những người sắp chết, mà họ thường trông không được đẹp lắm.

Nhưng Tiêu Dung không có gương mặt hốc hác, mắt không lõm sâu, chỉ là sắc mặt xấu thôi. Gương mặt cậu vẫn thanh tú, đôi mắt vẫn sáng ngời... thậm chí còn sáng quá mức.

Đôi mắt ấy chớp chớp, cứ đảo qua đảo lại nhìn Khuất Vân Diệt như thể đang ngắm thứ cảnh tượng hiếm có.

Khuất Vân Diệt mất sạch kiên nhẫn: "Chẳng phải nói là hiến kế hay sao?"

Tiêu Dung: Đúng là thiếu kiên nhãn, uổng cho cái vỏ oai phong lẫm liệt của hắn.

Len lén bĩu mối, Tiêu Dung ngước đầu lên lần nữa: "Quả thật định hiến kế. Ta từng khoe khắp nơi, hứa sẽ chứng minh bản thân trước đại vương. Và đây chính là cách ta chứng minh đây."

"Không biết đại vương đã tóm được nội gián trong quân chưa?"

Khuất Vân Diệt liếc mắt, đáp: "Bắt được có hai ba tên tép riu thôi."

Tiêu Dung cười: "Vậy thì đại vương cũng biết rồi đấy, mấy tên tép riu sao làm nên đại sự."

Khuất Vân Diệt nhìn cậu, bỗng dưng cũng bật cười: "Trong quân có kẻ phản loạn, chính tiên sinh là người đầu tiên báo cho Giản Kiệu. Giờ tiên sinh không định nhân cơ hội này mà khai hết cho bản vương biết, ai mới là kẻ nảy sinh ý đồ bỉ ổi này à?"

Tiêu Dung liếc xuống dưới, mím môi lại, một lúc sau mới nói: "Khiến đại vương thất vọng rồi, ta không biết."

Khuất Vân Diệt nheo mắt: "Ngươi tính ra được có kẻ phản loạn, mà lại không tính ra kẻ đó là ai?"

Tiêu Dung thản nhiên thừa nhận: "Ừm, ta tính không ra."

Khuất Vân Diệt: "..."

"Bản lĩnh của tiên sinh có vẻ không như thần thánh lời đồn nhỉ."

Nghe giọng điệu mỉa mai của Khuất Vân Diệt, Tiêu Dung chỉ cười nhạt, dùng đòn chân thành: "Lời đồn thổi thôi mà, đại vương nghe là biết mấy chuyện bói toán, tiên đoán đều là ta bịa ra để lừa người ta thôi. Mục đích để làm mình nổi tiếng, rồi đợi ai đó đến mời. Ai ngờ danh nổi rồi mà quân Trấn Bắc mãi không chiêu mộ ta. Bất đắc dĩ ta mới phải giở thêm chiêu trò, may sao lọt vào mắt xanh của Giản Kiệu tướng quân."

Nói đến đây, cậu lắc đầu: "Nếu ta thực sự có khả năng tính được hết mọi chuyện, thì sao đến giờ này mới xuất đầu lộ diện? Nếu mà ta tính được thiên hạ đại cục, chẳng phải giờ này thiên hạ đã thuộc về ta rồi sao?"

Câu nói tưởng như vu vơ ấy lại khiến Khuất Vân Diệt hơi giật mình.

Nghe quen quen nhỉ...

Lúc trước người bảo Tiêu Dung là kẻ lừa đảo, gián điệp là Khuất Vân Diệt. Giờ nghe Tiêu Dung thú nhận, người bắt đầu nghi ngờ lại cũng là hắn.

"Ý ngươi là, ngươi không biết tiên đoán nhưng lại biết trước được loạn lạc ở Ích Châu, cả việc thuộc hạ của ta phản bội ta?"

Tiêu Dung im lặng một lát rồi mặt dày gật đầu: "Vâng, ta thông minh thế mà."

Khuất Vân Diệt: "..."

Bất kể Tiêu Dung có thật sự tài giỏi hay không, ít nhất có một điều mà Khuất Vân Diệt dám chắc.

So về độ mặt dày, chắc chắn chẳng ai vượt qua người này.

Thấy Khuất Vân Diệt còn ngờ vực, Tiêu Dung không quên bổ sung: "Thiên hạ đại thế chỉ do ba yếu tố quyết định: Thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Trời là những việc ngoài tầm kiểm soát, đất là núi sông hồ biển, có thể kiểm soát nhưng khó đoán. Còn người, mới là thứ khó lường nhất. Trời thì vô tình, nhưng người có thể từ vô tình thành hữu tình, rồi lại từ hữu tình quay lại vô tình. Nếu không nắm được lòng người, thì sao nhìn thấu được biến động của thiên hạ, của các thế lực chứ."

Khuất Vân Diệt cười lạnh: "Vậy ngươi nói ngươi có thể nắm được lòng người sao?"

Tiêu Dung khiêm tốn lắc đầu: "Đương nhiên là không, lòng người khó đoán mà. Ta chỉ có thể nhìn ra những chuyện bề ngoài thôi."

"Ví dụ?"

Tiêu Dung: "Ví dụ như, nếu ta đoán không nhầm, đại vương chắc sẽ đánh Tiên Ti vào mùa thu này."

Kế hoạch của mình bị đoán trúng, Khuất Vân Diệt lập tức nhìn Tiêu Dung, nét mặt chẳng còn vẻ cười cợt, chỉ còn lại sự cảnh giác lạnh lùng.

Tiêu Dung tỏ ra không thấy, tiếp tục: "Sở dĩ chọn mùa thu xuất binh là vì trước khi đại quân hành động sẽ thu gom lương thảo vừa gặt xong, tích củi khô để sưởi ấm. Đại vương vốn thích đánh nhanh thắng nhanh, nhưng lần này lại khá bình tĩnh, có vẻ định đánh một trận triệt hạ Tiên Ti, mà trận này chắc chắn không thể nhanh được. Khi đó đại vương sẽ tới thành chính của bộ tộc Mộ Dung. Nơi đó nằm sâu trong thảo nguyên, một khi qua tháng Mười thời tiết sẽ lạnh buốt, tiến độ của đại quân chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Vậy nên đại vương tính trong vòng hai tháng sẽ khải hoàn hồi kinh đúng không?"

Khuất Vân Diệt ngoài mặt không phản ứng, nhưng trong lòng thì đang rối bời, bởi Tiêu Dung đã nói đúng toàn bộ. Hắn đúng là có kế hoạch như vậy.

"Sau đó thì sao? Ngươi muốn nói gì nữa?"

Tiêu Dung: "Ta muốn nói rằng, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi ắt có người còn giỏi hơn. Ta tuyệt đối không phải là người duy nhất đoán được kế hoạch của đại vương, mà còn nhiều người khác nữa. Từ những hành động của đại vương và quân Trấn Bắc trong một năm qua, họ đã bắt đầu thấy dấu hiệu rồi."

Khuất Vân Diệt cười nhạt: "Thế thì sao? Hiện giờ binh mã đầy đủ, lương thảo dồi dào, kể cả Hoàng đế Tiên Ti có đoán ra ta cũng cứ đánh như thường."

"Chẳng lẽ hôm nay ngươi hiến kế là muốn khuyên ta nên tính toán kỹ rồi mới động binh?"

Nói đến đây, giọng Khuất Vân Diệt không giấu được sự giận dữ. Điều hắn ghét nhất là bọn văn nhân không bao giờ dám cầm đao xông pha trận mạc, lại núp trong cung điện xa hoa, chỉ tay năm ngón với những tướng sĩ tận trung báo quốc.

Toàn lũ tham sống sợ chết!

Tiêu Dung ngớ người, không hiểu sao Khuất Vân Diệt tự dưng nổi cáu. Cậu chớp mắt, nói: "Không phải vậy, Tiên Ti tất nhiên phải đánh. Thảo nguyên rộng lớn tài nguyên dồi dào, để bọn chúng chiếm thì đúng là phí của. Ta hiến kế là muốn chuẩn bị kỹ lưỡng hơn, để sau khi đại quân xuất chinh, đại vương không phải lo lắng điều chi."

Khuất Vân Diệt dừng lại, hỏi: "Chuẩn bị gì?"

Tiêu Dung mỉm cười: "Chuẩn bị thì có nhiều lắm, nhưng trước mắt, quan trọng nhất là Ích Châu bên kia, không biết đại vương định xử lý đám thổ dân và nông dân phản loạn thế nào?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top