Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Kẻ đồ tể thành phố sương mù E10.

Thị trấn DeLand nằm cách thành phố Luân Đôn không xa.

Cỗ xe ngựa cũ chạy qua dưới đám ống khói cuồn cuộn khói đặc, dọc theo dòng sông Thames sôi động, rời khỏi khu vực thành thị. Khoảng hai giờ sau, đã trông thấy bóng dáng của thị trấn miền núi ở phía xa.

Đây là một nơi rất thích hợp để nhiều quý tộc và giai cấp tư sản cũ sa sút dành thời gian giải trí lúc rỗi rãnh.

Đường sá ở nông thôn hiếm khi bằng phẳng và rộng rãi, sương mù dày đặt dần dần tản đi, không khí trong lành và ẩm ướt mang theo hương thơm của cỏ xanh. Những đàn bò nâu dàn đầy một vùng, đang gặm cỏ; những ngôi nhà bằng đá so le nhưng thú vị mang đậm phong cách Victoria, còn lại chủ yếu theo phong cách Phục hưng Gothic.

Phong cách kiến ​​trúc này làm cho toàn bộ thị trấn DeLand đầy nhàn nhãn và thanh tĩnh dôi ra chút khí chất lạnh buốt cổ quái.

Trường đua ngựa nằm ở phía Bắc của thị trấn DeLand, rộng lớn và bằng phẳng, có một cánh đồng cỏ xanh rộng lớn ở rất xa, nhiều con ngựa nhỏ đang chạy băng băng trên đó.

Lúc ba người Lê Tiệm Xuyên đến, đã có rất nhiều người ngồi quanh trường đua.

Hơn mười cỗ xe ngựa hoặc đắt tiền, hoặc đơn giản đã đậu bên ngoài, những người hầu chuyên biệt của trường đua DeLand đang trông giữ những cỗ xe ngựa này.

Thân phận người chơi của Lê Tiệm Xuyên đã bại lộ, nhưng khi hắn đẩy xe lăn cho Ninh Chuẩn xuất hiện trên trường đua, những ánh mắt của cả nam lẫn nữ đều không có gì lạ thường, chỉ là cái nhìn tò mò bình thường.

Có một vài người dường như cũng quen biết Conn, lịch sự cất tiếng chào hỏi hắn.

"Thám trưởng Conn, không ngờ lại gặp ngài ở nơi này."

Một người đàn ông gầy gò, ăn mặc như một quý ông người Anh tiêu chuẩn bước đến, cởi mũ và bắt tay với Lê Tiệm Xuyên, đi theo sau là một thiếu niên mặt tàn nhang khá thấp, "Đây có phải là phu nhân Anna không? Tôi là George, chúng ta từng gặp trong hiệu sách của chồng bà. Bà vẫn thanh lịch và xinh đẹp như vậy."

Lê Tiệm Xuyên lạnh lùng bắt tay với ông ta.

Anna mỉm cười tiếp chuyện: "Xin chào, ngài George. Thám trưởng Conn và anh bạn Luis của tôi nghe nói thị trấn DeLand có tổ chức đua ngựa, nên muốn đến thư giãn một chút... Ngài biết đấy, để trải qua khoảng thời gian buồn tẻ ban ngày khó khăn biết bao, lại thêm vụ án giết người liên hoàn khiến lòng người bàng hoàng kia nữa, hiếm khi có được một sự kiện nào vui vẻ và thư giãn thế này."

"Ồ, đúng vậy." DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An

George nói: "Tôi nhớ bà sống ở đường Whitechapel nhỉ, xin bà hãy cẩn thận. Ngày hôm nay, có rất nhiều người ở khu Whitechapel đang nói về chuyện này..."

Vừa trò chuyện, đôi bên đi vào trường đua tìm chỗ ngồi.

Anna rõ ràng đã luyện tập qua, nói chuyện rất trôi chảy, giọng nói và điệu bộ đều toát lên dáng vẻ dân bản xứ Luân Đôn, y hệt một cô ảnh hậu.

Song, George cũng là một người hiểu biết sâu rộng.

Ông ta có rất nhiều ý tưởng và cách nhìn về âm nhạc cổ điển và phong tục địa phương của Anh, Anna nhanh chóng không bắt kịp nhịp điệu của George, câu chuyện bất giác được Ninh Chuẩn nhẹ giọng đón lấy.

Anna rời đi dưới sự ra hiệu của Ninh Chuẩn, tiếp tục trò chuyện với những phu nhân trẻ khác.

Ninh Chuẩn như một cuốn bách khoa toàn thư, cách phát âm chuẩn Luân Đôn, nói chuyện điềm đạm chừng mực, từ đàm luận thời tiết cho đến kiến trúc âm nhạc.

Ninh Chuẩn có trang điểm nhẹ, mái tóc vàng buộc ở sau ót, sắc mặt vàng vọt, một cặp kính gọng đen nặng gác trên sống mũi, hình dáng của mắt và môi đã được trang điểm khác đi.

Diện mạo thế này khiến cho Ninh Chuẩn trông rất bình thường và nhã nhặn, như một học giả tài giỏi, nho nhã lễ độ, tu dưỡng hằng ngày.

George bộc lộ vẻ mặt ngưỡng mộ.

Chỉ trong một giờ ngắn ngủi, ông ta như đã nhanh chóng xây dựng được tình bạn với Ninh Chuẩn. Lúc nói đến phong tục địa phương và những chuyện kỳ ​​lạ, George liền chủ động kể: "Nói về một số chuyện kỳ lại lưu truyền ấy hả, ở thị trấn DeLand này có một chuyện."

Vào lúc câu nói này vang lên, Lê Tiệm Xuyên lập tức nhạy bén cảm giác được, những tầm mắt như có như không ở xung quanh đây đang khẽ động, toàn bộ chỗ nghỉ ngơi của trường đua chìm vào bầu không khí quái dị.

Hoạt động đua ngựa đã bắt đầu. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An

Một số thanh niên trẻ và cường tráng vội vàng cưỡi ngựa, phi nước đại bên trong hàng rào, lúc vui vẻ thì la lên đầy phấn khích.

Ở khu vực nghỉ ngơi có tổ chức chơi cá cược đua ngựa, những người đàn ông đang thì thầm bàn luận xem con ngựa nào mạnh nhất, người nào sẽ chạy nhanh nhất. Những người phụ nữ thì thưởng thức trà, chia sẻ những câu chuyện bí mật của giới thượng lưu Luân Đôn.

Dường như mọi thứ vẫn như bình thường, nhưng có rất nhiều đường nhìn tựa như kim khâu, đang lấy một góc độ bí mật đâm về phía nhóm người Lê Tiệm Xuyên.

"Thị trấn DeLand cũng có chuyện kỳ lạ sao?"

Ninh Chuẩn đúng lúc lộ ra một chút thích thú.

"Chuyện này xảy ra khá lâu rồi." George nhớ lại. "Cậu có nhìn thấy một tòa dinh thự bị bỏ hoang, phủ đầy dây thường xuân nằm trên đường đến trường đua, phải không? --- Đó là tòa dinh thự cũ của gia đình Gilbert. Bao lâu rồi nhỉ... nói không chừng cũng ba mươi năm rồi, vào thời điểm đó, gia đình Gilbert vẫn là một gia đình quý tộc tiếng tăm lừng lẫy."

Ninh Chuẩn chăm chú lắng nghe. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An

George sử dụng rất nhiều ngôn ngữ để mô tả sự huy hoàng và giàu có của gia đình Gilbert năm đó, sau đó nói về sự suy tàn của nó.

Chủ nhân của gia đình Gilbert là Gilbert Già.

Tuy được gọi là Gilbert Già nhưng ông ta mới ở độ tuổi tráng niên, song vì bất ngờ rơi xuống sườn núi nên qua đời. Cậu con trai ba, bốn tuổi, Gilbert Jr. và người vợ trẻ xinh đẹp, phu nhân Molly, bị bỏ lại một mình trong dinh thự.

Một năm sau cái chết của Gilbert Già, phu nhân Molly kết hôn với một kẻ nghèo vô danh, đồng thời giao dinh thự nhà Gilbert cho hắn ta quản lý.

Vào thời điểm đó, nhiều người ở thị trấn DeLand đã nghĩ rằng phu nhân Molly bị điên, bị tình yêu che mắt, không sớm thì muộn, nhà Gilbert cũng sẽ lụn bại trong tay phu nhân Molly.

Nhưng bất ngờ thay, kẻ nghèo nàn kia quản lý nhà Gilbert rất tốt.

Hắn ta có tài năng, đầu óc và mánh khóe tuyệt vời, nhanh chóng lột xác từ một kẻ nghèo hèn trở thành một quý tộc mới, chen chân vào xã hội thượng lưu Luân Đôn.

Ở trong tay hắn, sự huy hoàng của nhà Gilbert vượt xa ngày trước.

Bước ngoặt xảy ra hơn một thập kỷ sau đó.

Vào một mùa thu lạnh lẽo, phu nhân Molly mắc một căn bệnh lạ rồi qua đời.

Người chồng mới của bà rất đau lòng, nên đuổi hết người giúp việc, mang theo Gilbert Jr. rời khỏi thị trấn DeLand, không một ai biết bọn họ đã đi đâu.

Gia đình Gilbert biến mất ở thị trấn DeLand, chỉ còn lại một tòa dinh thự hoang vu bị bỏ lại ở phía Tây trường đua, làm cho biết bao người thổn thức.

"Dinh thự nằm cách thị trấn khá xa, nhưng vào thời điểm phu nhân Molly mắc bệnh, ở thị trấn cứ nghe thấy tiếng la hét đau đớn tột cùng truyền tới từ trong dinh thự. Đặc biệt là những hôm mưa dầm liên miên, nghe đáng sợ vô cùng."

George thấp giọng nói: "Mẹ tôi từng đến thăm phu nhân Molly, bà ấy nói rằng lúc đó phu nhân trông rất tệ, mặt trắng như ma, phu nhân còn phát điên và liên tục chửi rủa. Giáo phụ của nhà thờ trong thị trấn cũng từng đến xem thử, nhưng vô dụng. Phu nhân Molly cứ thế mà qua đời."

"Kể từ đó cho đến tận bây giờ, vào ban đêm hoặc những ngày mưa nhiều mây, sẽ có người trong trấn nghe thấy tiếng la hét vang lên trong dinh thự."

Thiếu niên mặt tàn nhang ít nói ngồi an phận bên cạnh nghe xong chợt rùng mình, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi.

Ninh Chuẩn không thắc mắc gì thêm về chuyện dinh thự Gilbert, mà lại kể cho Geogre nghe một vài câu chuyện kỳ lạ khác.

Lê Tiệm Xuyên dựa vào một bên, uống bia đắng, giống như không tập trung lắm.

Thời tiết vào cuối thu thay đổi rất nhanh.

Sau khi dùng bữa trưa với bánh sandwich và khoai tây nướng, mọi người còn chưa kịp chuẩn bị cho hoạt động đua ngựa tiếp theo, bầu trời của thị trấn DeLand đã chuyển màu âm u nặng nề.

"Ôi, Chúa ơi!" Mọi người ở khu nghỉ ngơi ảo não chau màu, họ buộc phải kết thúc cuộc giải trí ngắn ngủi ngày hôm nay, chuẩn bị lên xe ngựa về nhà.

Nhưng cơn mưa lớn đến rất nhanh, thậm chí chớp mắt một cái đã biến thành một cơn bão.

Hầu hết các xe ngựa vẫn chưa rời khỏi trường đua, lúc này có người chăn ngựa chạy tới, hô to nói: "Cây cầu bắt qua trấn bị nước sông cuốn sập rồi!"

Đây là một tin tức rất xấu. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An

Bão tố ầm ầm như muốn hủy diệt đất trời, cây cối bị thổi đến nghiêng lệch, ngựa giỏi bồn chồn hí vang, hoàn toàn không thể ngồi xe ngựa trở lại nội thành. Trong cơn mưa to gió lớn, thị trấn DeLand là nơi duy nhất bọn họ có thể trú ẩn.

Trường đua đã cử người đến để thương lượng với mọi người, khuyên mọi người đến dinh thự Gilbert ở phía xa nghỉ ngơi tạm thời. Công trình kiến trúc duy nhất ở bên đây cầu chỉ có nhà đá của trường đua ngựa và tòa dinh thự kia.

Không có lựa chọn nào khác, sau khi phàn nàn một hồi, mọi người vẫn phải đi đến dinh thự bỏ hoang.

Đây là một buổi chiều ảm đạm và vô cùng khó chịu.

Một vài chiếc xe ngựa đội mưa xối xả, nối đuôi di chuyển vào dinh thự dưới sự hướng dẫn của nhân viên trường đua ngựa.

Người câm điếc trông coi dinh thự nhận lấy vài bảng Anh tiền boa, niềm nở mở cửa, lại tìm đến một vài cây nến trắng rọi sáng tòa nhà.

Tòa nhà trung tâm của dinh thự Gilbert là một biệt thự hoa viên bốn tầng.

Bọn họ được sắp xếp trong phòng khách ở tầng trệt.

Phòng khách rất rộng rãi, có lò sưởi âm tường, trên bàn trang trí đèn thủy tinh, màn cửa sổ ren hoa rủ xuống, tấm thảm trải sàn in đầy những hình dạng quỷ dị của bóng cây đung đưa điên cuồng ngoài cửa sổ, ngoài ra còn có một vài bức tranh trang trí và đồ gốm tinh xảo mang màu sắc phục cổ nặng nề.

Trong không khí đầy bụi và mùi gỗ mục nát.

Mọi người tìm một nơi để ngồi xuống.

Một phu nhân trẻ tuổi có tướng mạo cay nghiệt dường như có phần không hài lòng với hoàn cảnh của nơi này, sai bảo nữ hầu và người đánh xe của mình đi tìm thứ gì đó để dọn dẹp lò sưởi âm tường.

"Thật khủng khiếp." DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An

Cô ta lẩm bẩm. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An

Một cặp vợ chồng trung niên ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ, người vợ tóc xoăn sợ hãi khi nhìn vào những cái bóng ngoài cửa sổ, người nép sát vào vòng tay của chồng mình, chồng bà thì thầm trấn an bà.

Một vài thanh niên tham gia hoạt động đua ngựa buổi sáng, hoặc dựa, hoặc đứng vây quanh một cái bàn, vui vẻ trao đổi kinh nghiệm đua ngựa, cũng chẳng hề quan tâm cơn bão này. Ngoài ra, còn có ba, năm người đàn ông trung niên quen biết nhau, đang cầm nến thưởng thức, miệng ngậm tẩu bình phẩm những bức tranh sơn dầu và đồ sứ trong phòng khách.

Hai người phụ nữ và người hầu của họ ngồi sát lò sưởi âm tường, vẻ mặt mang theo chút căng thẳng lo lắng, thỉnh thoảng liếc nhìn sắc trời bên ngoài.

Đám Lê Tiệm Xuyên ngồi trong góc, George và thiếu niên tàn nhang cũng ở bên cạnh bọn hắn.

Trong phòng khách chỉ có tiếng trò chuyện khe khẽ, song đều bị sấm chớp rền vang ngoài cửa sổ át mất.

Lê Tiệm Xuyên hơi rũ mắt, trông như đang ngẩn người, nhưng sự chú ý của hắn đều đặt trên những người ở trong phòng.

Trong những người này, chắc chắn có người chơi, vả lại không chỉ một người. Năm giác quan của hắn vượt xa mức bình thường của con người, vì vậy, dù cho tiếng sấm rất lớn, hắn vẫn có thể phân biệt rõ ràng những lời thì thầm đó.

Hắn đang đề phòng bọn họ, cũng đang đợi bọn họ để lộ sơ hở.

Hai người hầu được vị phu nhân trẻ cay nghiệt kia phái đi vẫn chưa trở về.

Phu nhân trẻ có chút khó chịu. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An

Cô ta chần chờ một chốc, rồi quyết định cầm lấy một cây nến trắng, đứng dậy đi tới lối ra của phòng khách để gọi người hầu của mình.

Dinh thự bỏ hoang và một cơn mưa xối xả khủng khiếp sẽ luôn khiến cô ta nảy sinh một số liên tưởng không hay.

Đặc biệt là bóng của những cành cây đang múa may điên cuồng bên ngoài cửa sổ kia, chúng nó giống như những cây đầm lầy treo đầy da người trong truyện kinh dị sởn tóc gáy, chuyên săn lùng những lữ khách bị lạc đường trong mưa, kinh khủng và quỷ dị.

Sắc mặt của phu nhân trẻ tái nhợt. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An

Cô ta cố gắng tự trấn an mà bước đi, khóe mắt vô thức quét qua khe hở giữa rèm cửa sổ ---

"A!" Tiếng la đột nhiên bùng lên. DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An

Mọi người giật nảy mình, đồng loạt quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.

Cây nến trong tay phu nhân trẻ rơi xuống đất, ngọn lửa tắt ngúm dưới chân cô ta.

Cô ta run rẩy, hoảng sợ nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cây... trên cây..."

Lộp bộp --- đùng! DO NOT RE-UP | Vũ Lạc Trường An

Một làn mưa bất chợt nện vào cửa sổ.

Cơn gió thổi vào từ cửa sổ bỗng nhiên cuốn lên một góc rèm cửa, từng vệt máu từ trong nước mưa hắt lên cửa sổ thủy tinh, rồi từ từ chảy xuống.

Ngoài vệt máu, hai bộ da người móp méo, dài ngoằng thòng xuống từ trên cành cây bên ngoài cửa sổ, đập một cái đùng dính luôn lên cửa kính.

Sắc mặt của mọi người lập tức trắng bệch.

Hết chương 10

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top