Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng ngày chủ nhật, Trương Kì như thường lệ lên trường tập dợt, ở trong nhà chỉ còn lại Trương Trác Văn cùng Lâm Dịch Như. Bởi vì cuộc họp và tập dợt của khối 11 rơi vào ca hai, nên Trương Trác Văn không vội, cứ từ từ ăn sáng, ăn xong rồi thì ra vườn tắm nắng. Lâm Dịch Như như cũ làm việc nhà, dọn dẹp sơ qua phòng ốc, cuối cùng là đem đồ đi phơi. Trương Trác Văn không quá quan tâm đến bà, chỉ mắt nhắm mắt mở làm thinh.

"Trác Văn, con giúp mẹ giũ quần áo ra có được không? Mẹ đang dở tay, còn cơm trưa phải làm nữa." Lâm Dịch Như từ trong bếp nói với ra, Trương Trác Văn không đáp, nhưng xem như đã đồng ý. Trên tai anh còn giắt theo máy nghe nhạc đời cũ, âm thanh không trong trẻo nhưng quả thật không nỡ đổi cái mới. 

     Bên trong sạp đồ ẩm có vài cái áo của hai anh em bọn họ, ít cà vạt của Trương Mục Sinh, với đồ ở nhà của Lâm Dịch Như. Trương Trác Văn tiện tay bốc trước mấy cái của Trương Kì, nhìn trên tấm áo trắng có vết nhăn, lại lấy tay chậm chạp vuốt vuốt. Thời điểm bốc đến cái áo cuối cùng, đột nhiên thấy trên đó có vài vết máu nhàn nhạt.

     Trương Trác Văn thử nghĩ tới một số khả năng nhưng vết máu lại trải theo đường dài, có chút thanh mảnh lại khiến anh suy nghĩ tới vấn đề khác. Sau khi giũ áo quần xong thì bắt đầu đi quanh nhà.

     Trong nhà Trương Mục Sinh không bao giờ đánh con cái, cho nên roi vọt đều không có. Lại nói nếu Trương Mục Sinh còn không đánh, Lâm Dịch Như càng không có khả năng ra tay.

     Nhưng thực ra đó chỉ là đối với Trương Trác Văn mà thôi. Trước kia Trương Kì còn nhỏ cũng bị Lâm Dịch Như đánh rất nhiều, nhưng có lẽ sau này một phần vì nể mặt Trương Mục Sinh, phần còn lại cũng không muốn Trương Kì làm xấu mặt mình.

     Trương Trác Văn chỉ mong bản thân nghĩ quá nhiều, lục lọi trong nhà kho cũng không thấy gì. Rốt cuộc chỉ có thể mang tâm trạng ngờ vực lẻn vào phòng em trai. Ở bên trong tìm thấy một tổ chim nhỏ, mấy con chim non cứ lúc rúc kêu tìm sữa. Trương Trác Văn có chút bất ngờ, nhưng điều bất ngờ hơn lại là bông băng chất đầy một góc.

    Có thể thấy chỉ vừa thay vài ngày trước.

     Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ láy điện thoại ra ghi lại tất cả. Thời điểm nhìn thấy Lâm Dịch Như, chỉ hận không thể nuốt chửng bà, "Mẹ làm gì Trương Kì?"

     Lâm Dịch Như có phần không hiểu, hỏi lại, "Làm gì là làm gì? Con có chuyện gì cần nói với mẹ sao?" Trương Trác Văn lúc này đã chịu không nổi, trực tiếp đứng trên cầu thang nói lớn, "Tại sao mẹ đánh Trương Kì?"

Lâm Dịch Như nghe tới có chút giật mình, hơi ngẩn đầu hỏi lại, "Con nói cái gì vậy?"

Trương Trác Văn không định dồn bà vào thế tra khảo, nhưng trong mắt đã hấp háy nước, giống như phần lớn tất cả đều là phẫn uất đau xót, "Bà ép cha tôi kết hôn, bà dồn tôi vào bước đường như vậy, Trương Kì nó có lỗi gì khiến bà phải đối xử với nó như thế?!" Trương Trác Văn càng nói càng mất kiểm soát, mớ hông băng dính máu khô đều ném xuống chân cầu thang, rơi cả lên người Lâm Dịch Như, "Bà có còn là con người không hả?!"

Dứt lời định tiến lên gây hấn với Lâm Dịch Như, nhưng Trương Trác Văn lại không may bước hụt, hẫng một nhịp, cả người lăn từ trên cầu thang lăn xuống, thời điểm nằm dưới chân cầu thang mới hoàn hồn, lúc này phát hiện trên đầu lẫn chân đều đau nhức. Lâm Dịch Như hoảng hốt chạy đi kêu cứu, Trương Trác Văn không nhớ rõ sau đó mọi chuyện thế nào, chỉ thấy trước mắt xoay mòng, khi tỉnh dậy đã phát hiện mình nằm trong bệnh viện.

Trương Mục Sinh sau khi nghe Lâm Dịch Như gọi đến cũng bắt một chuyến xe từ Tô Châu chạy về, quảng thời gian không quá lâu, nhìn đến con trai nằm quấn đầy băng gạc, ông đột nhiên cảm thấy chân mình mềm nhũn, suýt chút nữa đã ngã xuống. Lâm Dịch Như đứng ở bên cạnh khóc không nên lời, giống như chính Trương Trác Văn mới thực sự là con bà vậy.

Càng nhìn mọi thứ, anh càng cảm giác Trương Kì bị lu mờ, bị cái bóng của mình che mất. Thậm chí cả tình thương của cha mẹ cũng không hề đặt lên người cậu một phân nào. Trương Trác Văn đột nhiên gồng lên, trên mặt chảy xuống vài giọt mắt, bàn tay vung lên, "Bà đi ra ngoài cho tôi, tôi không muốn nhìn mặt bà! Cút, cút ngay!" Mà trong lúc truyền nước, áp lực máu nhiều hơn, thành ra dây truyền thoáng cái hơn 1/3 đã tràn máu ra. Trương Mục Sinh không có kiến thức về điều đó, chỉ có thể đưa vợ ra ngoài, còn bản thân thì ngồi trấn an con mình.

Ông bôn ba ngoài xa hội, hơn bốn mươi mấy tuổi đều chưa từng có suy nghĩ lớn tiếng với Trương Trác Văn, càng không muốn nhìn nó khóc lóc như vậy. Gương mặt Trương Trác Văn khi khóc lại hệt như kéo ông vào đoạn thời gian mẹ nó mất, vô cùng đau khổ.

     Anh không muốn nhìn đến Trương Mục Sinh, chỉ lặng lẽ rấm rức quay người ra ngoài ban công, tay nắm thành quyền, nước mắt cũng không kìm được rơi đầy trên gối.

     "Cha có gì nói với con không?" Trương Trác Văn không muốn nhiều lời, chỉ lẳng lặng đưa ra câu hỏi.

     Trương Mục Sinh không biết trả lời thế nào, cứ trầm mặc ngồi xoa lên bờ vai con mình.

     "Ngay cả khi Lâm Dịch Như mang thai, cha nhất định sẽ không nói với con, cho đến khi con phát hiện ra, có đúng không?" Trương Trác Văn dù biết rõ câu trả lời, nhưng nhìn thái độ do dự của Trương Mục Sinh, lại chậm chạp cong người lại.

     "Được rồi, nếu hôm nay con không bị như thế, có lẽ cha cũng sẽ không biết hoặc cho rằng con tự sẽ biết." Trương Trác Văn nhìn ánh nắng buổi trưa nhàn nhạt, cười khô khốc, "Cuối cùng cha chỉ lo cho tình cảm của chính mình, ngay cả Trương Kì có lẽ cha cũng không để nó vào mắt."

     Trương Mục Sinh lúc nào đứng bật dậy, ông muốn phản kháng lại lời nói của con trai, nhưng ông chợt nhận ra, những điều nó nói hoàn toàn là sự thật. Trương Mục Sinh đơn thuần chỉ muốn giải thích rằng ông chưa bao giờ quên đi mẹ của nó, thậm chí chưa bao giờ quên rằng bản thân yêu bà. Tuy vậy, ông thật sự đã bị quãng thời gian bên Lâm Dịch Như làm mài mòn loại suy nghĩ đó.

     Đàn ông, thứ họ cần là gia đình. Còn phụ nữ, thứ họ cần lại chỉ đơn thuần là hạnh phúc của người khác. Nếu như mẹ còn sống, hẳn bà cũng sẽ khuyên Trương Mục Sinh tiếp tục bước đi.

    Trương Trác Văn thực ra nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy chính mình quá mức ích kỉ, nhưng có lẽ thiếu thốn tình cảm lâu dài đã khiến anh nghĩ như vậy, thậm chí muốn chìm trong sự yêu thương đùm bọc. 

     Trương Kì lúc này chạy tới, trên người thậm chí còn chưa cởi áo khoác thể dục, cả người mướt mồ hôi. Sau khi thấy Trương Mục Sinh thì đột ngột ngừng lại, hơi lúng túng lấy tay lau mồ hôi, còn cảm giác chính mình quá vô phép vô tắc.

     "Chào cha, con vào thăm anh hai." Vừa nói vừa cúi đầu, Trương Trác Văn nghe tiếng em trai thì vội lau nước mắt, hơi động đậy muốn kêu nó lại. Trương Mục Sinh mặc dù còn kiêng kị lời nói của Trương Trác Văn, ông cũng không thể nhìn nổi bộ dạng lem luốc của con cái như vậy. Chỉ nói một câu "đi rửa tay" mới cho cậu vào.

     Trương Kì nể mặt Trương Mục Sinh, cho nên cũng không quá làm trò, ngồi một bên sờ tới sờ lui tay của anh trai. Ngoài trời thời tiết rất lạnh, Trương Kì chạy vội tới mà đầu tóc loạn cả lên, cả bàn tay cũng lạnh, Trương Trác Văn thấy vậy thì lấy chăn trùm lên người em trai, cũng tiện tay vuốt lại tóc cho nó.

     "Em xong buổi dợt chưa? Chạy gấp như vậy có sao không?" Trương Trác Văn hơi đau lòng, khe khẽ hỏi.

     Trương Kì lại không đến mức như vậy, cười toe, "Em cũng không gấp, chỉ lo anh không tham dự hội thao được, thầy cô sẽ tiếc lắm." Nói xong thì hơi len lén nhìn sang Trương Mục Sinh, cuối cùng mới gượng gạo bảo, "Anh bị thương cũng nên nghỉ ngơi, tối nay em nấu cháo mang qua nhé?" Dứt lời thì trả lại chăn, có chút gấp gáp, "Em ra ngoài một chút."

     Trương Kì vừa bước ra ngoài, người đứng ở cửa đón cậu chính là Lâm Dịch Như. Bà cũng không nể nơi đông người trực tiếp cấu vào cánh tay Trương Kì, "Mày nói gì với Trương Trác Văn? Mày có biết nó ảnh hưởng đến tao không? Tao nhắc lại biết bao nhiêu lần tất cả đều là mày tự làm tự chịu, nếu hôm nay thằng bé có chuyện gì, tất cả đều là lỗi tại mày." Vừa nói vừa hạ tay tát lên mặt Trương Kì. Trương Kì không dám tránh, chỉ mặc cho bà giận dữ phát tiết. Trương Mục Sinh hoàn toàn không ngăn cản, bởi vì ông đã quy toàn bộ trách nhiệm lên đầu đứa nhỏ này.

     Một vài y tá đứng đằng xa cũng thì thầm to nhỏ, kẻ nói này nói nọ, cuối cùng chỉ khiến cả hai người Trương Mục Sinh lẫn Lâm Dịch Như mất mặt.

     Trương Kì sau đó cũng không dám ở lại quá lâu, trực tiếp nói vọng vào phòng rồi ra về.

     Thương tích của Trương Trác Văn chỉ là chấn thương nhẹ, chân không có vấn đề gì, chỉ có phần đầu bị tổn hại, vết thương hơi sâu, phải khâu gần mười mũi trên trán. Cũng không cần nghỉ học quá lâu, vết thương chỉ cần hạn chế chạm nước là được. Trương Kì sau khi về nhà lại tiếp tục bị mắng cho một trận. Thời điểm trở lên phòng, cậu lại nhìn thấy mớ bông băng của mình, thầm nghĩ có lẽ chính là Trương Trác Văn làm ra chuyện này.

     Nhưng hiện tại Trương Kì chính là một con chó nhỏ cụp đuôi, cứ lẳng lặng ôm vết thương đi về phòng. Cậu ngồi xuống góc nhỏ của hai con chim non, chim non bây giờ đã mọc đủ lông cánh, thậm chí còn biết làm nũng. Vừa quen mùi Trương Kì đã nhảy tới bên tay cậu, chà chà cái đầu nhỏ vào lòng bàn tay. Trương Kì cố nén uỷ khuất vào lòng, dù gì từ trước đến nay cha mẹ vẫn đối xử với cậu như vậy. Trương Kì được sống cùng cả cha lẫn mẹ, có lẽ vẫn nên đồng cảm với cuộc sống của Trương Trác Văn nhiều hơn.

     Dù cậu cũng không hiểu tại sao bản thân lại trở nên thừa thãi như vậy.

     Ban đêm, Trương Kì lén cầm thức ăn vào cho Trương Trác Văn. Bởi vì sợ vết khâu kị đồ hải sản, thịt bò, cho nên cậu chỉ mang cháo trắng. Lúc vào vẫn thấy Trương Trác Văn ngồi học, có lẽ Trương Mục Sinh đã mang sách vở lên đây cho anh.

     "Trương Kì, sao đi về mà không vào báo anh?" Trương Trác Văn hơi ngẩn đầu, dưới trán băng bó một lớp bông băng, nhìn tổng thế giống như cái cây khô queo đầy yếu ớt.

     "Em về tắm rửa, không cha lại la mất." Nói đoạn đưa cháo tới, cười bảo, "Em có nấu cháo cho anh này." Trương Kì đứng nghiêng người, vết thương trên mặt cũng không hiện ra rõ ràng. Chỉ có ít vết trầy xước trên tay.

    Trương Trác Văn gập sách lại, sau khi kéo em trai lại gần thì nâng mặt nó lên, vuốt vuốt gò má sưng đỏ, "Mẹ lại đánh em à? Sao lúc trước không nói với anh?"

    Trương Kì dụi mặt vào lòng bàn tay anh trai, cười khẽ, "Dù gì em cũng không đau, giống như là đánh nhau với lũ Trịnh Siêu thôi." Trương Trác Văn càng nhìn càng đau lòng, không hiểu nghĩ gì lại nói, "Lần sau không được như thế nữa, có chuyện gì thì nói với anh."

     "Vâng." Trương Kì cũng không hỏi lí do tại sao anh lại làm như vậy, nhưng đối với Trương Trác Văn, Trương Kì vốn đã không hề có sức phản kháng, mềm mại đồng ý, "Cảm ơn anh." Trương Trác Văn nhìn em trai của mình, nhìn phần da sau cổ mềm mịn trắng sáng, thoáng cái đã cảm giác như chính mình ngập trong nước.

     Trương Kì không nói nữa, đứng lên giúp Trương Trác Văn ăn bữa khuya. Cháo cậu nấu rất dễ ăn, Trương Trác Văn bày đặt làm trò, bắt Trương Kì đút cho mình. Trương Kì không cãi, cười cười xúc từng thìa đưa tới miệng Trương Trác Văn. Khoé môi Trương Trác Văn lúc ẩn lúc hiện, nhìn anh trai chậm chạp ăn cháo, Trương Kì thoáng cái bị hẫng một nhịp, khoé môi Trương Trác Văn đồng thời ghé thẳng vào tay em trai, nhìn từ góc độ của Trương Kì, giống như là kiểu dáng hôn mu bàn tay của một số nam nữ trên lớp.

    Trương Trác Văn thoáng nhận ra, chỉ hơi cụp mắt một chút, sau đó thực sự hôn lên.

    Trương Kì hét toáng lên, nhìn gương mặt anh trai cười khì trước mặt, gò má vụt một cái tràn ngập màu hồng phấn. Thời điểm lấy lại bình tĩnh, Trương Trác Văn đã chuyển sang đọc sách, cũng không muốn ăn nữa.

    Trải qua một đêm như vậy, Trương Kì cũng dần cảm giác da mặt mình đay lên một lớp.

     ...

    Qua hơn bốn ngày thì Trương Trác Văn đã tháo chỉ. Lương Bính cũng tới thăm ông tướng nhà mình, đứng từ phòng giải phẫu nhìn vào miệng cứ phun linh tinh bừa bãi.

    "Ối giời, cây kéo nó cắt kìa em." Lương Bính vỗ vỗ vai Trương Kì.

     "Ối giời, nó kéo chỉ ra kìa em." Lương Bính lúc này kéo kéo tóc cậu, tuỳ hứng còn xoay người Trương Kì bắt nhìn vào. Trương Kì sợ anh trai có chuyện gì, cũng không dám nhìn.

     "Ối giời, ..." Trương Kì lúc này đã chịu không nổi, bịt miệng Lương Bính lại, "Anh nói ít lại một chút cũng không chết ai đâu." Nói xong thì thấy Trương Trác Văn ngồi dậy đi ra ngoài, trên trán ẩn ẩn có một vết sẹo mờ.

     Trương Trác Văn nhìn bàn tay Lương Binh còn đặt trên vai Trương Kì, trong người có chút bực bội, "Cậu tới thăm tôi, vậy hoa đâu?" Vừa nói vừa cấu nhẹ vào tay Lương Bính, Lương Bính có phần không hiểu, ngây thơ hỏi lại, "Cậu cắt chỉ rồi thì đi ăn là được, cần phải mua hoa à?"

Trương Trác Văn nghe tới, lại cười, cũng không tiếp tục truy cứu, "Được vậy đi ăn. Mùa đông này tốt nhất nên ăn thịt nướng, tàu hũ chiên cũng là ý kiến tốt." Nói xong thì chậm rãi dán một cái băng dính lên trán, sau đó bá cổ Trương Kì, "Bây giờ lập tức đi."

...

Lương Bính nhìn tên quán ăn treo hai chữ hùng dũng lẩu nướng Hàn Quý thì đột nhiên cảm thấy mình đã đụng phải ổ kiến lửa rồi. Quán ăn này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng thường chỉ phù hợp cho gia đình, chi phí cũng khá cao. Lương Bính hơi sợ, bàn tay mân mê ví tiền sau túi vài cái, chỉ cầu trời cho Trương Trác Văn không gọi gì quá đắt.

Trương Trác Văn ngồi cùng phía với em trai, cầm trên tay thực đơn đưa tới, bảo Trương Kì gọi gì tuỳ ý. Trương Kì mẩm nghĩ người trả tiền là Trương Trác Văn nên gọi có hai món, Trương Trác Văn không hài lòng.

"Em không thương anh nữa sao? Anh vừa ra viện chỉ cho anh ăn có hai món." Nói xong thì cướp lấy thực đơn, gọi thêm một nồi lẩu uyên ương, ít đồ xào cay, mì trứng, đậu phụ chiên thịt. Một bàn thức ăn thịnh soạn bưng lên, Trương Kì nhanh tay chụp trước một tấm hình gửi vào nhóm wechat, sau đó mới bắt đầu ăn. Bởi vì lẩu cay bỏ khá nhiều ớt, Trương Kì ăn một lúc đã mặt mũi đỏ bừng, hít lấy hít để không khí.

Trương Trác Văn vừa xuất viện, không dám ăn nhiều, chỉ tiện tay đưa cậu li nước, "Ăn từ từ thôi." Trương Kì gấp đến đỏ mặt, trực tiếp ở trên tay anh trai húp nước. Mà một màn này đều bị Lương Bính ngồi đối diện chứng kiến, trong lòng đã buồn vì mất tiền, bây giờ lại giống như con cẩu độc thân bị phát cơm chó.

"Hai người có thể bớt thân thiết một xíu không? Tôi sắp ghen rồi." Lương Bính mặt nặng mày nhẹ nhắc nhở.

Trương Trác Văn không để vào tai, hất cằm một cái, "Thì sao? Ghen tuông cái gì?"

"Nhìn cứ như đút cho bạn gái ăn í." Mà lời này đến tai Trương Kì, lại đột ngột khiến cậu rối ren múa máy cả lên.

"Thì làm sao? Cứ coi như bọn tôi yêu nhau đi, chết cậu à?" Trương Trác Văn không chịu thua, mồm mép đáp lại.

Trương Kì bần thần ngồi một chỗ, cả khoé miệng dính ớt cay xè cũng chẳng buồn lau, hai mắt oan uổng a a ư ư muốn giải thích.

Trương Trác Văn quay người lại, tiếp tục đưa khăn tới. "Lau miệng đi."

Lương Bính, "..."

...

Sang thứ ba, Trương Trác Văn đi học lại. Một số thầy cô sợ sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của trường nên có đến hỏi thăm, nhưng Trương Trác Văn thật sự thấy bản thân không có vấn đề gì, thậm chí vẫn làm tốt trách nhiệm. Giáo viên thấy vậy mới thật sự an tâm.

     Trương Kì vừa tan học liền có bạn chạy tới khoác vai, nhìn đến là Lý Cẩm.

     "Có nghe lại không?" Vừa nói vừa đưa ra cái MP3 vừa được trả vài hôm trước.

     Trương Kì nhìn một chút, "Cái này mua hết bao nhiêu?"

     "Câu muốn mua hả?" Lý Cẩm hỏi, sau đó nhìn biểu hiện trên mặt của Trương Kì, cười, "Thích thì cứ cầm đi, tôi cũng không dùng. Này là tôi bỏ tiền túi ra mua, không tốn kém đâu." Lý Cẩm nói xong thì nháy mắt, Trương Kì cũng không kì kèo, lập tức nhận lấy, trong đầu dần bài tính xem nên đáp lễ lại là món gì cho phù hợp.

Trương Trác Văn lúc này qua kiếm em trai, vừa vặn đang thấy cậu nghe gì đó trên MP3, cười hỏi, "Nghe gì đấy, bạn tặng à?"

Trương Kì xoay người lại, vừa vặn chạm phải ngực Trương Trác Văn, mang tai lúc này hơi đỏ.

"Bài nhạc cho hội thao sắp tới, anh nghe không?" Vừa nói vừa rút một bên tai nghe đưa tới, Trương Trác Văn không từ chối, chậm chạp cầm lấy giắt vào tai.

Trong tai nghe vang lên giọng hát trầm ấm của Trương Kì, độ hoà phối nhạc rất tốt, càng nghe càng du dương, không khí giữa cả hai đột nhiên trở nên ám muội.

     Tháng năm thanh xuân rực rỡ, nhiệt huyết tuổi trẻ nồng nàn, kỉ niệm xinh đẹp nhất, bên cạnh anh có em, bên cạnh em có anh.

     Trương Trác Văn lúc ấy hai mắt nhắm hờ, bên tai là giọng hát trầm ấm, đi bên cạnh là khí tức ấm ám của Trương Kì. Trong đầu lặng lẽ hiện ra những lời hát tiếp theo.

     Thanh xuân của em không hối tiếc, thanh xuân của anh không hối tiếc, bởi vì anh đã từng vì em mà rung động, em cũng từng vì anh mà rung động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top