Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Hội thao diễn ra sau trận tuyết lớn. Cả sân trường phần lớn đều đã được dọn sạch, một số đồng học bắt đầu tập khẩu hiệu cùng chuẩn bị băng rôn. Lạc Tinh Tinh thấy vậy cũng bắt một số bạn nữ trong lớp làm theo, chính mình bận đồng phục cỗ vũ, làm vài động tác tung hoa.

    "Ôi dời đất ơi Tiểu Tinh, em thôi ngay." Minh Chí Viễn chạy lại ôm eo bạn gái, cởi áo khoác bọc lại hai đùi hở hang của cô, dám cá nếu Lạc Tinh Tinh còn nhảy nữa sẽ khóc ầm lên, "Tiểu tổ tông của anh, em ăn bận đàng hoàng đi, cầm băng rôn không phải được rồi sao?"

    Lạc Tinh Tinh bị ôm đến phát cáu, dùng bông cổ vũ đập vào mặt Minh Chí Viễn, "Người ta ai cũng bận như vậy."

    Minh Chí Viễn hoàn toàn không thua, hai mắt hốt hoảng đỏ lên, "Mấy thằng con trai khác nhìn em thì sao? Không ngại à."

    "Không." Lạc Tinh Tinh dứt khoát kéo tay Minh Chí Viễn, "Với cả đồ tôi mua cho anh anh có bận đâu? Việc gì tôi phải bận theo ý anh?"

     Minh Chí Viễn sau đó khóc ầm lên. Trương Kì cảm thấy mọi việc không ổn, cho nên ghé qua lớp kế bên mượn của bạn nữ một cái quần bó, đưa cho Lạc Tinh Tinh, "Cậu bận thêm vào đi, bên ngoài trời cũng rất lạnh. Bận váy cũng được, nhưng giữ ấm cơ thể là cần thiết."

     Mà hôm nay Trương Kì không bận đồng phục, cậu khóac ngoài một chiếc áo sơ mi tay ngắn, bên trong bận áo thun bó, tóc mái được hớt hết sang một bên, khi đưa đồ hiện ra vẻ mặt vô cùng năng động. Lạc Tinh Tinh thoáng cái lòng mềm nhũn, sau đó cũng đồng ý.

     "Lần sau đừng giận cậu ấy nữa nhé, cậu ấy chỉ ghen thôi." Trương Kì hơi ghé vào tai Lạc Tinh Tinh nói nhỏ. Lạc Tinh Tinh lại thì thầm, "Cho ghen bốc dấm luôn."

    Sau đó cả hai cùng phì cười.

    Bên ngoài lúc này có tiếng chuông tập trung, đại lễ nghi thức trước hội thao chuẩn bị bắt đầu.

    Học sinh đua nhau chạy xuống đứng theo hàng, nhìn ngang ngó dọc coi sát bước chân. Trương Kì đứng bên sân nghi lễ, nhìn vào chính giữa, Trương Trác Văn trên tay cầm một cây chỉ huy, theo tiếng trống bắt đầu hô khẩu hiệu, dàn học sinh bên dưới bắt đầu hát quốc ca. Đoàn người phía trên làm lễ đi hai vòng, Trương Trác Văn quấn trên người mấy vòng vải đi kèm đồng phục, cả người cao ráo thẳng tắp, chậm rãi cùng dàn nghi lễ đi xung quanh. Mái tóc Trương Trác Văn sáng màu dưới nắng, từng bước chân đều đặn như khi học quân sự, Trương Kì nhìn đến mức khó thở, chỉ thấy trong mắt anh trai tràn ngập kiêu ngạo cùng tự hào.

     Đó đã từng là thời khắc đẹp đẽ nhất khiến Trương Kì hiểu ra rằng, bản thân yêu đối phương đến nhường nào.

     Trương Trác Văn sau khi kết thúc nghi lễ, bản thân lại di chuyển đi thay đồng phục để thi đấu. Thời gian thi đấu bắt đầu vào khoảng mười một giờ trưa, từ đây đến đó còn hơn hai tiếng, Trương Trác Văn lúc này gọi điện thoại cho Trương Kì.

"Em ang ở âu hế?" Trương Trác Văn bật loa ngoài, kẹp điện thoại giữa hai răng, vừa ngọng nghịu nói vừa tranh thủ thay áo quần.

Trương Kì đang đi chung với nhóm Trịnh Siêu, bọn họ đang ồn ào trả phiếu mua đồ ăn, cậu hơi nép sang một bên, "Em đang ở quầy thức ăn số ba của lớp năm năm hai, anh đang ở đâu? Em chạy lại."

Trương Trác Văn nghe được giọng em trai nhẹ nhàng, trong lòng dù bận rộn sáng giờ cũng dần trở nên vui vẻ, từ răng cầm ra điện thoại nhỏ, "Ra tập trước khi diễn không nhóc? Tới chỗ anh đi, đang ở phòng thay đồ nam."

Trương Kì không nghĩ nhiều lập tức đồng ý. Trịnh Siêu để ý, hơi cúi đầu, "Anh trai gọi à."

"Ừ, tôi đi trước nhé, một lát gặp lại." Nói xong thì chạy mất. Trịnh Siêu lúc này hơi ngờ ngợ, quay lại hỏi Lý Cẩm, "Hai người đó thân thế sao?"

Lý Cẩm đang ngốn trong miệng hộp đồ nướng không chú ý, quay lại hỏi, "Hái hì?"

Trịnh Siêu thấy hai má cậu nhóc phồng lên, bên trong nhét đầy thức ăn đột nhiên cảm thấy rất đáng yêu, liền đổi ý trêu, "À không, tôi chỉ muốn nói là cậu đáng yêu lắm."

     Lý Cẩm không hiểu, chỉ nghiêng đầu, vừa lúc này Minh Chí Viễn cùng Lạc Tinh Tinh đang tranh nhau đồ ăn, đè bẹp lên người cậu chàng. Lý Cẩm bị đẩy ngã, đồ ăn trên tay rơi hết xuống đất, trước mắt một mảng đen kịt, gào lên, "Tụi bây cút hết cho ông."

    Trịnh Siêu đứng bên cạnh lại được một phen cười tới sảng khoái.

      ...

     Thời điểm Trương Kì tới vẫn thấy Trương Trác Văn loay hoay bận phục trang. Bộ đồ hôm nay của anh là áo khoác tay dài thể thao, bên trong bận áo ba lỗ, ở dưới thì bận quần của dàn nghi thức. Trương Kì định đến giúp anh trai, đột nhiên nhìn thấy trên trán mồ hôi chảy vào vết thương, mới lấy khăn giấy ra thấm bớt, "Còn chưa lên đủ da non, anh cẩn thận nhé."

     Trương Trác Văn không gạt tay Trương Kì, thuận thế hơi ngả đầu cho cậu lau, còn mình nhấc chân kê lên kệ tủ để thắt dây lưng quần. Nhưng dây lưng quần khó thắt, Trương Trác Văn thắt mãi lại thành ra dễ tuột, thắt nút thì khó gỡ.

     Trương Kì hơi cúi đầu, giống như ngồi xuống dưới thắt lưng anh trai, chậm rãi đưa tay buộc thành hình nơ lệch (1), một số dây dợ khác bị cậu cuộn lại nhét trở vào lưng quần, nhìn tổng thể tương đối gọn gàng.

    Trương Trác Văn cười cảm ơn Trương Kì, cánh tay hơi dùng lực xoa lấy lưng cậu. Mà động tác này khiến Trương Kì hơi ngượng, gãi gãi mũi.

    Không khí trong phổi Trương Trác Văn nhanh chóng bị rút cạn.

    "Anh đột nhiên phát hiện điều này." Trương Trác Văn lúc này hai má đã hơi đỏ, khe khẽ nói.

     Trương Kì hơi không hiểu, cười hỏi, "Là gì anh ạ?"

     "Ừm thì..." Trương Trác Văn nhìn ra ngoài, bước chân lúng túng lùi lại mấy bước, "Thì ra anh cũng có thể thích một người đến như vậy."

     Mà Trương Kì nghe xong cảm giác như chính mình bị hẫng đi một vài giây, trong lòng thoáng cái lạnh như băng. "Anh thực sự muốn tìm bạn gái ạ?"

     Trương Trác Văn đối với câu hỏi này chợt nhận ra Trương Kì hiểu lầm ý mình, vừa ngẩn đầu nhìn lên đã thấy gương mặt em trai ngượng ngùng, cuối cùng dần trở lại một loại đau lòng. "Anh không..." Trương Kì lúc ấy đã không chịu nghe câu trả lời của anh trai, hai mắt thoáng cái đỏ ửng, "Vậy mà em những tưởng anh không có chuyện gì là giấu em." Nói xong thì lập tức chạy đi. Trương Trác Văn không hiểu chuyện gì, lập tức muốn theo, vừa ra cửa đã bị Lý Bình chặn lại.

    Lý Bình mấy ngày qua đương nhiên sống không thoải mái, ấn tượng tốt với Trương Trác Văn xem như đã mất sạch, vài lần cô muốn kiếm cớ trò chuyện, nhưng đều bị anh từ chối thẳng thừng. Hôm nay chỉ canh được ngay phòng thay đồ nam để có thể lấy lại hình tượng. Trương Trác Văn đối với cô không có thiện cảm, trong lòng lúc này cũng gấp gáp muốn chạy đuổi theo em trai thoáng cái dùng sức đẩy Lý Bình. Lý Bình đứng không vững, cũng phần do cố ý, sau đó ngã xuống, cỗ tay tiếp đất sai thế dẫn đến chấn thương phần mềm. Trương Trác Văn nghe tiếng kêu của cô thì quay lại nhìn, dưới cổ tay của Lý Bình lúc này đã ẩn ẩn sưng lên.

     Nhưng chưa hơn hai tiếng nữa là thi, Trương Trác Văn cũng không rảnh ở lại, chỉ đơn giản kêu một đồng học đưa cô lên y tế trường.

Chuyện này sau đó đồn ra rất nhanh. Nếu không xử lí ổn thoả chỉ có thể lại liên luỵ đến thành tích của Trương Trác Văn. Trương Trác Văn xoay đi xoay lại, cuối cùng lại trở về phòng y tế của Lý Bình, trực tiếp hỏi, "Rốt cuộc là cậu muốn cái gì?"

    Lý Bình khoé mắt hơi ửng lên, đáy mắt hấp háy chút nước, "Tôi chỉ là thích cậu thôi."

     "Nhưng tôi không thích cậu." Trương Trác Văn thẳng thừng, hai mày lúc này nhíu chặt.

     Lý Bình dường như rất cố chấp hoàn toàn không để lời từ chối của anh vào đầu, "Không thể là tôi sao? Cậu thích mẫu người như thế nào, tôi có thể thay đổi vì cậu mà." Hai mắt cô lúc này thoáng cái đã rơi đầy nước, trông rất đáng thương. "Hay cậu đã có người mình thích rồi?" Lý Bình giương ánh mắt tội nghiệp ra nhìn Trương Trác Văn, anh bất giác giống như có cái kim châm vào da thịt.

     "Cậu cũng không cần bêu tin tôi làm cậu bị thương, đó là do cậu cứ dính lấy tôi." Trương Trác Văn hơi mất kiểm soát, suýt chút nữa đã giơ tay đánh người. May mắn bàn tay anh dừng lại ở không trung, thoáng cái lại thả xuống. "Cậu làm như thế thì có ích gì chứ? Thanh danh tôi không tốt, tôi cũng sẽ không hẹn hò với cậu." Nói xong thì dứt khoát xoay người, cũng không để ý Trương Kì đã nấp sau cửa nghe được tất cả.

    Trương Kì đợi cho anh trai rời đi mới bước vào trong, nhìn Lý Bình khóc nức nở, lúc này giương tay xô ngã cô. Lực đạo không mạnh, chỉ làm Lý Bình mất đà ngã xuống. Nhưng cánh tay Lý Bình vốn không bị trật giờ lại thành thực bị trật, khiến cô đau đến khóc càng lớn hơn.

    Âm thanh này sau đó thu hút một số đồng học. Cuối cùng thông tin sửa lại, người làm Lý Bình bị thương không phải là Trương Trác Văn, mà là Trương Kì.

    Lý Bình sau đó phải vào viện băng bó, Trương Kì lúc ấy cũng bị huỷ tư cách tham gia hội học sinh, miễn cưỡng được cho phép tham gia biểu diễn trong hội thao. Nhóm Trịnh Siêu biết chuyện liền chạy tới, một bên giúp Trương Kì thanh minh, nhưng trước tất cả mắt quan sát của giáo viên, Trương Kì đã nhận người làm ra điều đó chính là mình.

    "Cậu bị ngu à?" Trịnh Siêu sau khi lôi Trương Kì đến một góc, đè cậu vào tường, gắt gao nắm lấy cổ áo kéo lên.

     "Tôi không ngu." Trương Kì gương mặt hờ hững, gương mặt cậu có chút tái nhợt, khoé môi run run giống như đau đớn, "Tôi không muốn anh ấy chịu tiếng xấu." Trịnh Siêu nghe tới càng nổi nóng, đối với Trương Kì chưa bao giờ nổi giận bùng phát, ánh mắt như loé ra tia lửa.

     Hành lang đột ngột vang lên tiếng đánh giòn tan. Lý Cẩm lúc ấy đã thấy cánh tay Trịnh Siêu giương lên, nhưng bản thân cậu chàng ngăn không kịp, thời điểm vươn tay ra chỉ ngăn được một nửa lực đạo, cánh tay Trịnh Siêu sau khi va chạm với Lý Cẩm vẫn thẳng theo mặt của Trương Kì đấm tới.

Lý Cẩm đau đớn nhăn mày, ôm lấy cánh tay bị va quẹt, Trịnh Siêu nhận ra bản thân phạm sai lầm, lúc này mới ngồi xuống kiểm tra cánh tay của Lý Cẩm.

"Có làm sao không?" Trịnh Siêu đau lòng đưa tay xoa lên chỗ bị thương, cẩn thận hỏi. Lý Cẩm nhân lúc này vội lấy lòng, "Nếu cậu không gây chuyện với Trương Kì nữa thì tôi cũng không để ý."

Trịnh Siêu nhanh chóng đáp ứng, "Được." Sau đó cả hai dắt nhau đi bôi thuốc, chỉ còn lại Minh Chí Viễn với Lạc Tinh Tinh.

Lạc Tinh Tinh cẩn thận móc trong túi ra một cái khăn ướt, sau khi gỡ bao thì áp lên má Trương Kì. "Lần sau đừng nói chuyện như thế nữa nhé, Trịnh Siêu tính tình cọc cằn lắm." Minh Chí Viễn có hơi sốt sắng, trực tiếp vào vấn đề, "Lý Bình lại gây chuyện nữa à? Sao lần nào cũng cứ bám lấy anh em nhà cậu thế?"

Trương Kì cố định khăn trên má, chỉ nửa nhìn nửa mơ hồ, "Cô ấy thích anh hai. Cho nên sẽ tìm mọi cách bám lấy anh ấy." Nói xong lại nhìn chằm chằm vào tay mình, "Tôi chỉ là trả đũa thôi, cô ấy còn lấy trộm đồ của tôi. Tôi đương nhiên phải đánh một cái, một cái đó chẳng nhằm nhò gì đâu."

Minh Chí Viễn xoa xoa gò má Trương Kì, "Cũng không nên như thế, người không thích Lý Bình rất ít, đếm trên đầu ngón tay chỉ có vài người. Chẳng ai lại tin lời cậu nói đâu." Trương Kì không quá để ý, lúc này bên ngoài có tiếng còi tập trung, nhóm của Trịnh Siêu lại đổ ra.

Trịnh Siêu tay phải ôm eo Lý Cẩm tay trái xoa lên vết thương trên tay, lúc này cũng đi tới rồi, tranh thủ hỏi, "Tay đau thế có chơi bóng được không?" Lý Cẩm bị thương chỉ giống như vết bầm, không ảnh hưởng gì nhiều, lúc này quay qua cốc đầu Trịnh Siêu, "Còn thừa năng lượng, tôi sẽ giết chết lớp năm các cậu."

   Trương Kì nhìn hai bọn họ kẻ chèo người hứng, đột nhiên cảm thấy không đau nữa, chậm chạp quay đầu sang Minh Chí Viễn, "Bọn nó gạo nấu thành cơm rồi à?"

    Minh Chí Viễn lúc này cởi bớt áo ngoài, lộ ra cơ thể cường tráng, "Ai mà biết, từ lúc ném tuyết xong thì cứ như vậy, tôi tôi cậu cậu, thấy mà ghê." Nói xong thì bắt đầu vào sân điểm danh người tham gia, Lý Cẩm lúc này cũng chạy vào. Bên rìa chỉ còn lại Trương Kì thơ thẩn với bộ môn thi chạy. Trương Trác Văn hứa luyện cho cậu đợt cuối cũng không làm được, lúc này thoáng có hơi buồn phiền.

     Đột nhiên ở đằng sau có người vỗ vai, Trịnh Siêu đưa điện thoại của mình cho Trương Kì, dặn, "Một lát nữa Lý Cẩm chạy qua góc này thì chụp nhé, tôi sang góc bên kia."

     Nói xong thì cầm máy ảnh kĩ thuật đứng ở cuối sân. Trương Kì có phần lúng túng không biết làm sao, cũng không biết nên nhắm thế nào cho chuẩn, xoay qua xoay lại lại chụp mờ mất mấy tấm. Trên sân lúc này có người ghi bàn, là Lý Cẩm, theo sát phía sau hỗ trợ là Minh Chí Viễn. Cả hai phối hợp rất ăn ý, ghi bàn một cú hai điểm. Xung quanh cả khối lớp reo ầm lên, Lạc Tinh Tinh cũng từ đâu chui ra, kéo theo các bạn nữ trong lớp nhảy điệu cỗ vũ.

    "Các anh yêu của lớp hai cố lên." Bọn họ đồng thanh hô. Xung quanh đột nhiên ầm ầm cười lên. Minh Chí Viễn không ngượng, còn quay người hét toáng lên, "Bận quần chưa tổ tông của tôi, coi tôi chiến thắng nhé." Nói xong thì tấp tục trận đấu thứ hai.

Trương Kì tập trung lại, muốn chụp một tấm hình thật đẹp. Lúc này trận đấu trở nên sôi nổi, lớp năm phản công, Trương Kì bị đồng học xô đẩy chèn ép. Thời điểm điện thoại gần rơi xuống, từ phía sau có người đỡ lấy.

Trương Kì quay đầu nhìn lại, Trương Trác Văn cũng tranh thủ hôn lên môi cậu.

Nụ hôn vừa mờ nhạt vừa mãnh liệt, hai má Trương Kì thoáng cái đỏ ửng, Trương Trác Văn lại lạnh nhạt.

Trương Kì hơi hụt hẫng, gương mặt cậu chảy qua một luồng khí lạnh. Gió lúc này lùa qua tóc mai, cậu lại loáng thoáng trông thấy gương mặt anh trai dần nổi lên tầng hồng nhạt.

"Người anh thích... là em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top