Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


      Trương Kì trở về phòng đã là hơn nửa tiếng sau đó. Cả mình mẩy cậu bị Lâm Dịch Như đánh hoàn toàn tê rần, phát đau, thậm chí có nơi còn chảy cả máu. Trương Kì ngồi trên giường vệ sinh vết thương, nhưng cũng không tính là vệ sinh, chỉ là nhìn xem chúng còn chảy máu hay không mà thôi.

     Lâm Dịch Như đánh cậu bằng roi mây, chỉ để lại vài vết roi không đáng lo, nhưng cũng cần xem xét kĩ lưỡng. Đương lúc nhìn thì lọt vào mắt Trương Kì là bông băng ở chân mà trước đó Trương Trác Văn đã thay qua cho cậu. Trương Kì đưa tay sờ xuống, đột nhiên cảm thấy vô cùng ấm áp. Cuộc sống của cậu trước giờ trong Trương gia hoàn toàn không thoải mái. Cha thì xem như lúc mặn lúc nhạt, mẹ thì không cần bàn, Lâm Dịch Như vốn đã không bao giờ muốn nhìn mặt cậu quá nhiều. Chỉ có một mình Trương Trác Văn quan tâm cậu, chăm sóc cậu, thậm chí là người đối xử với cậu giống người nhất.

     Trương Kì trong lòng qua bao nhiêu năm đã dần nổi lên một loại cảm giác giống như tôn sùng. Cả đời sẵn sàng mãi tôn sùng người ấy, phục tùng người ấy đến mức cậu suýt chút nữa còn để Trương Trác Văn ở một vị trí cao nhất trong tim.

    Mặc dù nghĩ tới sẽ có một ngày Trương Trác Văn coi đó là sự phiền phức nhưng Trương Kì có lẽ vẫn sẽ không bỏ được thói quen ấy.

Quá nửa đêm, bên ngoài phòng Trương Kì có tiếng động. Trương Kì từ xưa đến nay ngủ đều không sâu, vừa nghe thấy có âm thanh liền tỉnh, sau đó trong lòng vì sợ ăn trộm trên tay cũng cầm theo một cây gỗ. Thời điểm mở cửa cẩn thận nhìn ra, chỉ thấy một Trương Trác Văn lụi cụi bưng chén dĩa đi cất, sau đó chậm chạp đi vào nhà vệ sinh muốn rửa mặt.

Trương Kì nhìn rõ hai tay Trương Trác Văn sưng tấy, còn có dấu hiệu muốn rỉ mủ trong lòng đột nhiên râm ran, cuối cùng chạy tới giữ tay anh lại.

     "Trương Kì? Em không ngủ sao, đi ra đây làm gì?" Trương Trác Văn hơi kinh ngạc, nhìn cánh tay của em trai đặt trên mu bàn tay, có chút xấu hổ.

     Trương Kì không nói không rằng, lẳng lặng kéo tay anh trai về phòng, sau đó đột nhiên bật khóc, "Anh giận em có phải không? Tại sao không kêu em dậy?"

     Trương Trác Văn lúng túng không biết làm sao, hai tay bị đau không dám đặt lên vai đứa nhóc, lính quính một hồi mới cẩn thận dùng cánh tay quẹt nước mắt trên mặt Trương Kì. Bởi vì thái độ căng thẳng của Trương Kì trước đó khiến anh không biết phản ứng thế nào, cứ mặc nhiên cho rằng thằng bé giận dỗi, bây giờ nhìn lại hoá ra thằng bé là mặc cảm.

     Là nó sợ anh sẽ không quan tâm nó nữa.

     Trương Trác Văn tự mình hành xử như vậy cũng là một phần lo lắng cho Trương Kì, nhưng anh không ngờ Trương Kì có cho vàng cũng không nỡ quá quắt với Trương Trác Văn.

     "Không có đâu, anh làm sao mà giận em được. Anh nghĩ là em đã ngủ rồi, hơn nữa bây giờ là ban đêm. Rắc rối mãi cha lại trách." Vừa nói vừa gắng sức ôm lấy Trương Kì, đợi cho thằng bé bình tĩnh không khóc nữa mới cười, "Vả lại anh chỉ muốn đi vệ sinh với rửa mặt thôi. Kêu em làm gì."

     Trương Kì nghe đến đột nhiên nhảy cẫng lên, hỏi, "Tay anh đau, có thể làm được gì chứ?"

     Nhìn thấy thái độ Trương Kì, Trương Trác Văn có chút hứng thú, bày mưu tính kế chọc ghẹo người trước mặt, "Thế anh đi vệ sinh, em tính đứng nhìn sao?" Nói đoạn thấy sắc mặt Trương Kì đỏ ửng, mới thoả mãn gõ gõ trán, "Đùa thôi, nếu được em lấy giúp ăn cái khán vậy." Nói xong thì đứng lên đi vào nhà vệ sinh. Xong sau đó hình như quên gì, đi ngược vào phòng nhắc nhở.

"Màu lam nhé."

     Bởi vì trong nhà phân định rõ màu sắc để tránh nhầm lẫn đồ đạc, cho nên khi lựa một số đồ dùng cá nhân, Lâm Dịch Như luôn chú ý điều này. Màu lam là màu yêu thích của Trương Trác Văn, còn màu vàng là của Trương Kì.

Nhưng bà lại không biết, con trai mình cũng đồng dạng thích màu lam. Trương Kì cầm chiếc khăn ngắm nghía, nhìn dấu thêu của bản thân ở trên đó, bỗng dưng cảm thấy rất vui vẻ. Trong lòng giống như thiếu nữ nhộn nhạo, thời điểm ấy cũng vô thức ôm khăn lên ngửi.

Ngoài cửa có tiếng động, có lẽ Trương Trác Văn đã đi vệ sinh xong xuôi. Trương Kì nghe tiếng liền vội vàng giả vờ nhúng khăn vào chậu nước trong phòng.

"Giặt chưa xong sao?" Trương Trác Văn hơi khó hiểu, cả khoá quần cũng lộm cộm chưa kéo xong đã tiến tới gần. Trương Kì quay lưng với anh cho nên không để ý, thời điểm cầm khăn mặt trên tay đứng lên lại va vào người Trương Trác Văn. Trương Trác Văn đứng không vững, chỉ có thể vừa vặn giương hai tay đón lấy, cùng nhau ngã xuống.

    Tiếng động lớn vang ngược trở lại từ vách tường, khiến cả hai thoáng chốc không biết làm cái gì.

     Xung quanh bốn bề an tĩnh, thậm chí Trương Kì còn nghe rõ tiếng tim đập. Cũng không phải là lần đầu tiên hai anh em tiếp xúc thân mật như thế này, nhưng đối với Trương Kì, nhiệt độ ở tay chạm lên da thịt của Trương Trác Văn đột nhiên giống như có lửa, nóng bỏng.

     Trương Kì ngầm xác định tình huống hiện tại, muốn đứng lên đỡ Trương Trác Văn dậy, nhưng thời điểm ngồi lên lại thấy khoá quần anh trai đã tụt xuống phân nửa, lấp ló sau quần còn có nội y.

     Mặt Trương Kì lúc này nhìn tới phát đỏ, cả hai mang tai không chỉ nhiệt lượng tăng gấp mà cả cánh tay cũng chống đỡ không nổi, trong ngực như có gì đó thiêu đốn, nóng ran từ cổ xuống hạ thân. Hiện tại dù muốn cư xử phải phép cũng khó, Trương Trác Văn nhận ra ánh mắt Trương Kì đang đặt tại địa phương nào cũng bắt đầu trở nên lúng túng, hai anh em thấp thỏm một hồi, kẻ ừ người ờ, sau đó Trương Kì liền chạy vội về phòng, không dám hồi tưởng lại đoạn kí ức lúc nãy.

     Trương Trác Văn sau khi cầm được khăn tay, từ trong khăn truyền ra hơi ấm, cả người cũng thoáng chốc nhẹ tênh. Ánh mắt hơi do dự đặt nó xuống, sau đó trở về giường muốn lấy một cuốn sách đọc. Nhưng chữ nghĩa quả thật không vào đầu. Trương Trác Văn khó hiểu, cả quá trình cứ lặp lại hành vi trước đó, duỗi tay, co lại, sau đó thì chậm chạp nhìn xuống hạ thân, thấy nơi đó sắp có phản ứng thì đột nhiên mặt mũi đỏ bừng, chui trở vào chăn.

    Trong đầu thầm nghĩ, bản thân hẳn là có bệnh rồi!

    Trải qua một đêm trong lòng hai người ai cũng biết đã nảy sinh những loại tình cảm gì, hay có những chuyện gì không nên nói ra. Bởi vì một mối quan hệ thường rất mong manh, nếu đôi lúc bộc lộ cảm xúc dư thừa, đương nhiên sẽ đánh mất loại quan hệ tốt đẹp ấy.

     ...

Lần đầu tiên Trương Kì đi học mà không chờ Trương Trác Văn. Trương Mục Sinh đằm tính cũng bắt đầu thấy kì lạ.

Bởi vì tới sớm, không có việc gì đáng làm, Trương Kì cầm khăn đi giặt, lau sơ qua một lần bảng. Nhìn đến tên bảng trực hôm qua chưa sửa, cũng tiện tay đề tên người trực tiếp theo.

Lúc này Minh Chí Viễn tới. Cậu nhóc thấy Trương Kì lụi hụi trên bảng thì vẫy tay kêu, "Trương Kì, tới sớm thế sao?"

Trương Kì ừm một tiếng xem như đáp lại, sau đó lủi thủi đi xuống chỗ ngồi. Bởi vì là con nhà gia giáo, Trương Kì đương nhiên sẽ không làm mấy trò mất hình tượng mồ hôi nhễ nhại, đến thức ăn cũng kĩ lưỡng tự chuẩn bị hoặc đi mua. Điều đó đồng thời cũng khiến đa phần các nam sinh không thích cậu, mà các nữ sinh đôi lúc cũng không hứng thú với loại trầm tính như vậy.

Nhưng trên thế giới lại ngẫu nhiên xuất hiện thêm một Minh Chí Viễn cực kì thích làm phiền, ngày ngày bám dính Trương Kì chỉ để xin đồ vặt.

Trương Kì đột nhiên ngẩn đầu, Minh Chí Viễn ngồi ở bàn bên giật mình, nhìn thấy gương mặt Trương Kì từ mơ hồ chuyển dần sang ngượng ngùng, lúc này mới thỏ thẻ, "Mày có người yêu à?"

Trương Kì không phát giác Minh Chí Viễn tiến tới nên tránh không được, vội bịt tai lùi ra sau ghế, "Không có." Minh Chí Viễn dường như nghe những lời này hoàn toàn không hiểu, còn cợt bỡn trêu, "Tai đỏ thế kia, mắt mũi cứ để đâu đâu, nói xem mày không có bạn gái thì là cái gì?"

Vừa nói vừa ngả ghế ra, điệu bộ giống như là Bồ Tát giáng trần, "Được rồi, có việc gì cứ nói, mày biết tao không phải loại không có hiểu biết." Vừa nói vừa cười, chọc đến mức Trương Kì không có lỗ nào để chui. Mà Trương Kì sau vài lần bị sượt qua sượt lại, vả lại cũng không có kinh nghiệm gì dày dặn, cuối cùng cũng hỏi, "Nếu, nếu nhìn vào nơi ấy của đối phương... mà có phản ứng, thì có tính là thích không?"

    Minh Chí Viễn không tin vào lỗ tai, dốc hết sức để nghe, nghe tới hai chữ "nơi ấy" thì coi như bình tĩnh hay điềm đạm gì cũng vứt hết, trực tiếp ghì đầu Trương Kì xuống, "Thằng này, mày nhìn như vậy đã ăn con người ta rồi sao? Có đeo bao không?"

    Trương Kì không hiểu, còn tưởng Minh Chí Viễn đùa mình, hỏi lại, "Bao gì cơ?"

     "Bao... thì là cái bao, cái loại dùng để "ấy ấy" đó." Minh Chí Viễn cố gắng giải thích, nhưng nhìn phản ứng của Trương Kì, cuối cùng đành thành thật, "Là bao cao su, mày có đeo không?"

    "Sao tôi phải dùng? Tôi có muốn cái "ấy ấy" của cậu đâu?" Trương Kì hơi khó hiểu, vẫn cố gắng nhắc lại. "Tôi muốn hỏi nếu nhìn thấy mà phản ứng, có phải là bình thường không."

     "Rốt cuộc là mày thấy cái gì?!" Nghe Trương Kì lòng vòng rắc rối, Minh Chí Viễn không đạt được vấn đề cũng phát cáu, quát lên.

     "Dương vật." Trương Kì hai má hơi đỏ, thẹn thùng bảo.

     Minh Chí Viễn lúc này thực sự đã phát điên, ngay giữa trán "bụp" vào mặt Trương Kì một cái, "Tiên sư nhà mày, ba cái dương vật này nọ ngày nào đi vệ sinh chẳng thấy, nói cái gì thì làm ơn suy nghĩ đi, tao còn tưởng thứ mày nói là cái kia kìa." Nói xong còn hất mũi, "Tao còn tưởng mày đã trưởng thành rồi."

     "Không có chí khí." Cuối cùng chốt lại một câu. Trương Kì có vẻ không phục, kiêu ngạo trả đũa, "Còn cậu là thứ trong đầu chỉ có tình dục."

     Mà cả một tiết học hôm ấy, trong đầu Trương Kì chỉ hiện lên mãi hai chữ "chí khí" đó của Minh Chí Viễn, đến giờ ăn trưa liền bám riết lấy hắn, hỏi này hỏi nọ.

     "Mày bị điên à?" Minh Chí Viễn kìm không được, chửi ầm lên.

     "Tôi không điên."

     Minh Chí Viễn hít một hơi, giống như cây súng đã lên nòng tuôn một tràng, "Mày phản ứng với cái đó của đàn ông làm gì? Đáng lẽ ra mày nên phản ứng với một bộ ngực căng tràn của bạn nữ nào đó chứ? Sao từ sáng đến giờ cứ mãi trầm ngâm vậy? Còn nếu đã phản ứng thì đó chỉ là sinh lí thôi, bộ mày chưa thấy đàn ông nhìn đàn ông mà cương à?" Nói xong còn thoả mãn vỗ vỗ, "Tao cũng sẽ không chấp nhặt dù mày thành cái dạng gì đâu."

    Trương Kì không nói gì, lúc này lại bỏ xuống sân tập, tự mình chạy một vòng sân.

     Bây giờ đã là buổi chiều, hôm nay là ca trực ban của năm hai, cho nên cậu phải ở lại muộn hơn mọi khi. Nhớ ra Trương Trác Văn đã về sớm, Trương Kì cũng thấy an tâm. Nếu bây giờ gặp anh, cũng không biết nên nói cái gì.

     Lúc này phía trước có bóng người chạy ngang, Trương Kì đứng lại nghe, hình như là đám học sinh lớp bên bát quái.

"Mày có thấy thằng Trịnh Siêu nó quá quắt không? Nó vừa giật bạn gái với tao đấy. Cũng một phần do cái tay của nó tao đánh không lại, không thì tao cũng dần chết nó rồi." Giọng một người từ trong nhóm vọng ra.

Lại có thêm vài đứa nhao nhao kể đông kể tây, gì mà Trịnh Siêu gia cảnh bần cùng, mẹ làm gái, rồi gì mà nó mồ côi. Tất cả những lời này Trương Kì đều nghe không lọt, cuối cùng từ phía sau tường đi ra, thẳng thắn thừa nhận.

"Tôi không biết lời mấy người nói có bao nhiêu sự thật. Nhưng đi đánh giá gia đình người khác thì không hay đâu." Trương Kì nhớ mang máng rằng Trịnh Siêu là đứa hay dẫn đầu đi gây chuyện trong trường. Nhưng thành tích cũng thuộc loại khá giỏi, suy đi tính lại thì một kẻ như thế sao có thể làm ra loại chuyện giật bạn gái người khác chứ?

Người ban nãy mở đầu màn bêu xấu bước ra, mặt mày không mấy vui vẻ, "Mày bênh nó? Nó cho mày ăn thuốc rồi hay sao lại bênh nó? Thứ hai mặt như nó thì chỉ tổ rác nhà."

Trương Kì cũng không thua, nghiêm chỉnh nhìn thẳng, "Vậy thì thứ nói xấu sau lưng người khác cũng không hơn cậu ấy đâu."

Mà đồng học trước mặt nghe tới bị phỉ báng thì phẫn nộ lao lên, ý tứ muốn dần Trương Kì ra bã, nhưng được nửa đoạn, một cái gậy bóng chày từ trên quật xuống, ép cánh tay của thằng nhóc đó xuống đất.

"Thằng chó." Trịnh Siêu nhảy từ hàng rào trên đầu bọn họ xuống, hắn tiện tay cầm cái gậy bóng chày quơ qua quơ lại trước mặt. "Thằng nào bêu xấu tao thì bước ra đây, đụng đến thằng oắt này làm gì?" Vừa nói vừa vung gậy, làm cả bọn nháo nhào lùi xuống.

"Đại ca, không phải bọn em đâu, là tên này nói này." Một người trong đám bọn họ xin xỏ, nhưng Trịnh Siêu tính tình quyết đoán, trực tiếp vung gậy đập vào bả vai của nó. "Mày câm mồm cho tao, tao nghe giọng mày lớn nhất."

"Còn mày." Vừa nói vừa chỉ gậy sang phía đồng học kế bên, "Nói to thứ hai, tai tao còn tốt lắm." Vừa dứt lời cũng lao lên quất vào cổ của người đó.

Những kẻ còn lại thấy tình hình không khả quan liền bỏ chạy, sau khi thấy bọn chúng đi hết rồi mới kéo tay Trương Kì dẫn đến một bồn rửa gần đó.

"Rửa tay."

Nói xong hình như còn không muốn đi, tựa lưng vào bồn rửa chăm chú nhìn Trương Kì. "Mày là cái tên bị bọn đàn em tao cướp tiền đúng không? Cướp bao nhiêu?"

Trương Kì giật mình, có chút sợ hãi khom lưng chăm chú rửa tay, không muốn cùng trò chuyện cùng Trịnh Siêu. "Tôi không để ý đâu."

"Tao hỏi là cướp bao nhiêu?" Vừa nói vừa nhăn mày, cây gậy bóng chày cũng bị gõ bộp bộp mấy cái lên lưng. "Hay mày là thiếu gia nhà Trương gia nên chẳng tiếc mấy đồng bạc đó? Đúng là đồ dư tiền."

Trương Kì cả quá trình đều cúi gằm mặt không trả lời, Trịnh Siêu không phải loại sẽ kiên nhẫn, thấy đối phương không hợp tác trò chuyện liền phát cáu, bật dậy vùng vằng rời đi. Trương Kì nhìn theo bóng phủ trên đất của hắn mà kì lạ, đột nhiên phát hiện chỗ bồn nước Trịnh Siêu đứng có một viên đá chặn lại, nhấc lên thì thấy khoảng hơn hai mươi tệ được chặn ở dưới.

    Trương Kì có chút vui vẻ, suy đi tính lại Trịnh Siêu cũng không xấu như mình tưởng.

     Tối hôm ấy trực ban trở về, mình mẩy Trương Kì có hơi đau nhức, nhìn xung quanh trong nhà, hình như Trương Mục Sinh lại có công việc, thấy trong nhà vắng hoe, Trương Kì cũng chỉ lẳng lặng ăn phần cơm trên bàn, sau đó lên giường đi ngủ.

     Cậu không muốn gặp mặt Trương Trác Văn, thứ cảm giác khó xử cứ khuấy đều trong đầu Trương Kì, suýt chút nữa đã khiến cậu thấy chính mình không bình thường.

     Mà Trương Trác Văn qua một ngày chưa nghe giọng Trương Kì có chút nóng nảy, lăn qua lộn lại trong phòng cũng không biết làm gì, cuối cùng lại nghĩ ra một trò. Giữa vách tường phòng của hai anh em chỉ là một lớp xi măng mỏng dán giấy dán tường, Trương Trác Văn tìm một chút liền lấy ra tua và đinh. Trước hết giữ vững đinh, sau xoắn theo chiều xung quanh. Loay hoay hơn một tiếng, cuối cùng rút đinh thì được một lỗ nhỏ trên đó.

    Trương Trác Văn nghĩ mãi không không ra tại sao bản thân nghiêm chỉnh lại đi làm cái trò này, cuối cùng dũng khí nhìn qua cũng không có, bèn lấy giấy báo vo lại, nhét vào.

     Gì chứ, Trương Trác Văn kiêu ngạo như vậy, anh chỉ muốn Trương Kì tự vì mình tìm tới mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top