Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tập dợt tổng duyệt của nhóm văn nghệ lớp hai rất tốt. Từ sau vụ đánh nhau giữa Lý Cẩm và Minh Chí Viễn, không khí trong lớp cứ thế hoà hợp hẳn, phe phái gì đó cũng dần không còn gay gắt nữa.

"Nào nào nào, tập trung này, chỗ này nốt cao có quãng khó, chú ý lấy hơi, đừng để hụt nhé. Cậu hát lại một lần, nếu ổn thì chúng ta sẽ chơi ở tone này, ok?" Lý Cẩm cầm dùi trống quơ quơ như nhạc công, rất dễ đã nắm bắt được điểm yếu mạnh của người trong nhóm. Trương Kì gật đầu, một lần nữa vào bài nhạc. Lời bài hát du dương, lại được viết ở tone cao, ngay cả nhịp cũng chỗ nhanh chỗ chậm, nhưng với khả năng của Trương Kì, điều tiết được là chuyện rất tốt.

Lúc này bắt đầu vào đệm nhạc, Trương Kì vì sơ suất mà hát trước một nhịp, sau đó mọi người đều không ai nhìn ai, bản thân mỗi người giống như đã thực sự làm được, người gõ trống người đánh đàn. Trương Kì cảm giác bản thân được tiếp thêm sức mạnh, lại một lần nữa lấy hơi, hát theo đoạn nhạc.

Cuối cùng kết thúc không sai sót.

Cả nhóm lúc này ùa tới, Lý Cẩm bá vai Trương Kì, "Được đấy chứ, hát hay quá. Tôi đã ghi âm lại rồi, sau này có thành ca sĩ bồ cũng đừng quên anh em bọn tui nhen." Câu sau cùng lại dùng giọng Tứ Xuyên trêu Trương Kì. Trương Kì phá lên cười, cũng vui vẻ nhận MP3 trên tay.

Qua giờ ăn trưa, Trịnh Siêu lại ghé qua lớp hai cùng Trương Kì đi mua chút đồ ăn vặt.

"Tập luyện ổn không?" Trịnh Siêu cắn ống hút, đâm vào hộp sữa, sau đó cứ khí thế hút lấy hút để.

"Tôi hỏi cậu mới đúng." Trương Kì hơi nghiêng đầu, thuận tiện để Trịnh Siêu bá vai, "Luyện tập phải có chừng mực, tôi biết cậu đánh nhau rất giỏi, nhưng chạy bộ lại khác. Khởi động không đúng sẽ gây chấn thương phần mềm." Lúc này nhìn thấy có bụi trên đầu Trịnh Siêu, bèn đưa tay quơ qua.

"Nhưng trước hội thao vẫn còn một tuần thi giữa kì, tập luyện thì tập luyện, cậu vẫn phải học." Trương Kì nói xong thì lôi điện thoại ra, "Tôi gửi cho cậu bài tập mẫu của tôi, làm lại theo là được. Đến khi hiểu rồi thì tắt máy, tự mình làm." Trịnh Siêu đối với thái độ này của Trương Kì vô cùng sùng bái, cuối cùng lộ ra bộ mặt đội ơn, "Anh hùng của tôi."

Trương Kì, "..."

...

Kết thúc tuần thi, học sinh coi như đã chẳng cần học gì nữa, ngay cả bài tập trên lớp cũng lười làm, trong giờ học cũng có vài học sinh ngái ngủ. Thời điểm tan học, học sinh lũ lượt chạy ra, trong lớp chỉ còn lại Minh Chí Viễn cùng Trương Kì.

"Cậu chưa ăn cơm sao? Có muốn mua gì không, tôi mua cho." Minh Chí Viễn dọn dẹp tập vở nhìn thấy Trương Kì vẫn cắm mặt vào bài tập mới đưa ra đề nghị. Trương Kì chỉ gật đầu một cái, sau đó nói, "Cậu cầm cái này, ghé qua nhóm tập mấy môn thi đấu, đọc thông báo cho bọn họ."

Thời điểm Minh Chí Viễn rời đi, Trương Kì mới dừng một chút.

Hiện tại trời đã chuyển đông hẳn, bên ngoài nhiệt độ sớm tối hạ thấp, Trương Kì lại sợ lạnh. Nhưng đồng phục mùa đông có áo sơ mi quá dài, Trương Kì chỉ đành khoác thêm một lớp áo len màu nỉ, xung quanh cổ choàng khăn của Trương Trác Văn hôm ấy. Một số bạn học thấy Trương Kì như con mèo nhỏ gắn chuông, đi đâu cũng "đinh đong" thì trêu, Trương Kì đối với mấy việc này không để bụng, chỉ bảo là nghe lạ tai.

Bên ngoài trời hơi âm u, nhưng có lẽ không dập được lửa nhiệt đang cháy của thế vận hội. Lúc này lướt qua mắt Trương Kì là bóng dáng anh trai đang kiểm tra qua một số hoạt động, cũng luyện tập cho nghi thức.

Dáng người Trương Trác Văn không tính là quá cao, nhưng ngũ quan anh tuấn, ngón tay từng đốt rõ ràng. Vả lại anh chơi thể thao rất cừ, so ra với Trương Kì có lẽ thân mình khoẻ khoắn hơn rất nhiều. Trương Trác Văn đứng trên bục, miệng dõng dạc hô khẩu hiệu, hơn ba mươi học sinh đứng trong hàng thẳng tắp, trái quay phải quay, nhìn cực kì trang nghiêm. Cuối cùng là hát Quốc ca, thời điểm được nghỉ, Trương Trác Văn chỉ ngồi tại chỗ uống nước, đột nhiên phát hiện Trương Kì đang nhìn mình.

Ánh mắt hai người thoáng chạm nhau, Trương Trác Văn đưa tay vẫy vẫy, Trương Kì hơi kinh ngạc, sau đó cũng mỉm cười.

Trong thời gian ấy Trương Trác Văn lẫn Trương Kì không có quá nhiều thời gian gặp nhau trên trường như trước, mãi mới có cơ hội nhìn thẳng mặt, Trương Kì cũng chỉ nhàn nhạt cười.

Trương Trác Văn sau đó quay đầu, phía bên kia có một bạn nữ bận lễ phục đi tới, đột nhiên nhận ra hai vệt hồng ửng trên tai Trương Trác Văn. "Học trưởng vừa gặp người yêu à? Mặt đỏ như thế."

"..." Trương Trác Văn hơi chần chừ, mang tai cũng dần nóng lên. "Nóng thật."

Đồng học kia, "..."

Nhưng qua đến hết buổi chiều, bên phía nhóm luyện bóng rổ và chạy bền có một học sinh nam trật chân, một học sinh nam khác thì bị chấn thương nặng. Cả lớp hai đều huy động các bạn nam khác hỗ trợ, nhưng hầu hết nếu không tham gia bộ môn thể thao thì đều nắm nhiệm vụ bên sân khấu hoặc đã tham gia chuẩn bị cho văn nghệ. Sĩ số nam trong lớp hai chỉ có chưa tới hai mươi lăm người, hơn hai mươi học sinh còn lại đều là nữ, thời gian lại quá gấp rút, chọn mãi mới được Minh Chí Viễn và Trương Kì.

Trương Kì không biết chơi bóng rổ, chỉ có thể chọn thêm bộ môn chạy bền, Minh Chí Viễn lại quá gà mờ, căn bản của bóng rổ chỉ biết đập bóng và chuyền đơn giản qua lại. Từ đây tới hội thao chưa đầy một tuần, mọi chuyện trở nên càng khó khăn với lớp hai.

Lý Cẩm lúc này đứng ra chỉ đạo Minh Chí Viễn chơi bóng, còn Trương Kì chỉ có thể nhờ anh trai phụ đạo. Trương Trác Văn sức lực rất tốt, đương nhiên việc giúp em trai rất sẵn lòng, như đôi lúc vẫn do bận bịu bên văn phòng mà không có thời gian, lúc ấy Trương Kì đành nhờ Trịnh Siêu.

"Cứ tin tôi, tôi sẽ giúp cậu trở nên sức mạnh!" Trịnh Siêu nắm tay thành đấm, ra vẻ siêu anh hùng. Trương Kì hơi gượng, "Thực ra là mạnh mẽ, không phải sức mạnh, sai từ rồi."

Bắt đầu với việc ép tay chân, Trương Kì thân mình tính ra dẻo dai, đối với mấy cái này rất nhanh đã làm quen, sau đó cả hai bắt đầu chạy tính giờ. Đường đua có bốn chặng tất cả, trong đó người chạy chặng đầu sẽ là người chạy chặng cuối, mỗi chặng cỡ 40m, may mắn Trương Kì nắm vị trí số ba, chỉ cần trong tích tắc có thể truyền cho người chạy cuối thì khả năng thắng cuộc không hề thấp.

Những lần đầu tiên hướng dẫn, Trương Kì chạy không quen cứ một lúc lại căng cơ, một lúc lại chột rút. Trịnh Siêu đối với mấy chấn thương này trước nay đều chịu đựng cho qua, hoàn toàn không có tí kinh nghiệm nào giảm đau, cuống quýt chạy đi tìm người giúp. Trương Trác Văn may mắn lần nào cũng tới kịp, ngồi phía đối diện xoa nắn chân cho em trai.

Bởi vì sân vận động cách văn phòng học sinh hai khu, phải đi qua tổng cộng hơn ba hành lang, hai tầng lầu, Trương Trác Văn trên trán lấm tấm mồ hôi, ngay cả đầu mũi và hai gò má cao cũng đỏ ửng cả lên. Làn da Trương Trác Văn không tính là trắng, những cũng vừa vặn nhìn rõ mấy vệt hồng ửng nhàn nhạt.

Trương Kì cảm thấy chân bớt đau, hơi dùng lực muốn cử động thử lại bất cẩn co đầu gối đúng thời điểm Trương Trác Văn muốn tiến tới kiểm tra phần đùi trong. Một tiếng động chạm da thịt giòn tan vang lên. Trương Kì hoảng hốt nhoài người về phía trước, nhưng do chân bị đau, cuối cùng lại thành ra được Trương Trác Văn đỡ ngược lại, nằm gọn lỏn trong lòng anh trai.

Mang tai đỏ ửng của Trương Kì kề sát vành môi anh trai, thời điểm Trương Trác Văn vì đau mà thở ra, đồng thời lại giống như chuồng chuồng lướt ngang tai, làm Trương Kì thoáng cái mặt đã chuyển dần thành màu hồng nhạt.

Trịnh Siêu ngồi bên cạnh khó hiểu, "Cậu cũng thấy nóng à?"

Trương Trác Văn đột nhiên nhận ra hành động của mình, vội vàng đặt Trương Kì xuống, giữ khoảng cách nhất định. "Chắc là nóng rồi, tôi cũng thấy nóng."

Trịnh Siêu cứ thế tưởng thật, bắt đầu cởi áo khoác quạt lấy quạt để. Trương Kì sau đó hắt xì một cái, giống như vả nước lạnh vào mặt gã.

"Ờm,... xin lỗi nha." Trương Kì nhìn Trịnh Siêu cứng người, hơi áy náy. Trương Trác Văn lấy hơi, bất ngờ bật cười.

...

Vào những ngày cuối cùng, Trương Kì tiến bộ rất tốt, cả người cũng dần có tí da thịt săn chắc, cũng không phải thận trọng đến mức quấn mấy lớp áo.

"Co đùi lên cao, nhoài người về trước, giữ trọng tâm, nhịp thở phải đều!" Trương Trác Văn đứng ở một bên cầm loa phát đi phát lại câu khẩu hiệu, một số học sinh cũng cùng luyện tập thấy thế thì bật cười, Trương Kì đối với mấy trò đùa của anh trai cũng đã quen, cho nên cứ chăm chú vào đường chạy. Dần dần hơi thở cũng ổn định, kỉ lục 2,5m/s. Sau khi về đích thì được Trương Trác Văn đưa cho một chai nước thể thao, kiểu dáng xem rất kì lạ, "Thử xem." Bên trong là ít nước mật ong cam Trương Trác Văn pha, Trương Kì rất phấn khích, uống xong mới nói cảm ơn.

     Trương Trác Văn nhìn mặt mũi em trai lấm lem, đột nhiên cởi bớt lớp áo khoác mỏng, "Hay là chạy thử nhé? Nếu em về đích trước tối nay hoặc ngày mai anh sẽ đãi em, còn nếu em về đích sau, sáng mai làm đồ ăn trưa cho anh." Trương Kì bản tính vốn hiếu thắng, nghe lời đề nghị như vậy thì lập tức đồng ý. Sau đó nhờ một đồng học thổi còi, bắt đầu cong người chạy.

     Trương Trác Văn ngày xưa từng bỏ học đi chơi rất nhiều, bị đúp lớp hai lần, sức khoẻ tương đối tốt, ngoài việc đó còn hay luyện tập chơi một số bộ môn thể thao đương nhiên đối với chạy quãng đường ngắn rất có lợi. Trương Kì sức không bằng, nhưng dạo gần đây tập luyện tốt, cũng không thua kém anh trai là mấy. Cả hai thi nhau chạy, lúc thì Trương Kì nhỉnh hơn, lúc lại là Trương Trác Văn nhỉnh hơn. Mái tóc cả hai tán loạn bay, trên trán dần có mồ hôi kéo cả những sợi tóc dính vào.

     Trương Trác Văn nhìn em trai đang gắng sức chạy, trong lòng cứ thế không biết đã nghĩ gì, đôi chân dần giảm tốc, cố tình hẫng đi một lần tráo chân. Trương Kì được đà tiến tới, nhanh chóng cán đích.

     Một số đồng học vừa thấy cảnh này liền hô hào tán dương, cả sân sau thoáng cái đã chìm trong biển âm thanh reo hò. Bởi vì Trương Trác Văn trước đây đừng đạt huy chương vàng cấp tỉnh chạy bền, việc thắng cả trong luyện tập có lẽ Trương Kì là người đầu tiên làm được.

     Trương Trác Văn nhìn Trương Kì nhào vào đám đông, trên lưng áo mồ hôi nhễ nhại bết vào, sau đó được rất nhiều học sinh tung hô, chỉ lẳng lặng mỉm cười. Lương Bính từ đằng sau đi tới, sau khi thì thầm to nhỏ với Trương Trác Văn thì cả hai cùng rời đi.

     "Cậu cố tình làm như thế à?" Lương Bính không phải kẻ ngu, tinh ranh hỏi.

     Sau đó trên mặt Trương Trác Văn hiện lên một nụ cười thoả mãn, "Tôi không cố tình thì thằng bé làm sao thắng được. Từ đây đến ngày thi, tôi chỉ mong nó có được tinh thần thoải mái."

     Lương Bính không quá khó hiểu, từ lúc nhận thấy Trương Trác Văn thay đổi, ngay cả khi từ sơ trung S lên cao trung vẫn hiểu bạn mình như vậy.

     "Hẳn thế, sếp Trương nhà ta cũng biết rơi vào lưới tình cơ đấy." Lương Bính nháy mắt một cái, đểu cáng trêu chọc.

     Trương Trác Văn cũng không thua, áo khoác đã bị anh dắt quanh hông, đi giống như có áo choàng, vừa nghiêm túc lại vừa láu cá, trợn mắt doạ nạt, "Đừng có ăn nói linh tinh đấy, sau này không đi với cậu nữa." Nói xong thì nhanh chóng chạy vào văn phòng, khoá cửa.

    Lương Bính không hiểu gì, chỉ biết trơ mắt nhìn bạn thân. "..."

     ...

     Buổi tối Trương Kì về cùng lúc với Trương Trác Văn, vẫn như thường ngày là Lâm Dịch Như ra đón. Bà trông thấy bộ dáng lấm lem của hai đứa nhỏ liền hơi khoa chịu, "Coi kìa, dơ quá. Hai đứa mau đi tắm đi. Mùi mồ hôi giặt khó ra lắm đấy."

    Trương Kì chỉ vâng dạ, còn Trương Trác Văn lại lạnh lùng nhìn bà một cái. Lâm Dịch Như cảm nhận được ánh mắt khó chịu của con chồng, chỉ có thể dịu giọng cố gắng lấy lại không khí thoải mái, "Được rồi, quần áo hai đứa bỏ vào thau ngâm, một lát mẹ giặt cho." Trương Kì có phần không hiểu, sau đó Trương Trác Văn lại mập mờ, cũng không biết là nói với ai, "Cẩn thận sức khoẻ."

    Lâm Dịch Như giống như bị một ánh mắt theo dõi, sau khi nhìn thấy hai đứa nhỏ khuất sau cầu thang mới nhìn xuống cái bụng đã dần lớn hơn một vòng. Cái thai này nếu giữ không cẩn thận, nguy cơ cao có thể bị Trương Trác Văn phá hỏng.

     Trương Kì trước tiên đi thay đồ, sau khi kiểm tra trong phòng tắm không có ai mới nhảy vào, tranh thủ kì cọ rồi ngâm mình trong bồn nhỏ được dựng bằng ván gỗ. Đương lúc mơ màng thì ngoài cửa có tiếng động, Trương Trác Văn cũng nghĩ là Trương Kì đã tắm xong, trực tiếp loã thể bước vào. Thân hình cân đối lập tức lờ mờ hiện ra sau lớp hơi nước ấm nóng.

     Trương Trác Văn thoáng cái kinh ngạc, nhưng bây giờ bỏ đi cũng rất khó xử. Bèn bắt ghế ngồi bên vòi sen, "Em tắm bồn thì tắm, anh dội sơ rồi ra ngay." Trương Kì nhìn thân thể anh trai đến khô khốc miệng lưỡi, cũng không biết nên làm gì, chỉ có thể ngồi lì trong bồn, cố gắng không để bản thân nhìn lung tung hay làm gì thái quá. Mặc dù trước kia anh em bọn họ rất hay tắm chung, nhưng sau này có một số thứ tình cảm thay đổi, thật sự rất khó để cùng nhau đối mặt.

     Nhưng nước trong bồn ngồi lâu không phải sẽ dịu đi mà cứ nóng dần như vậy, Trương Kì ngồi cũng sắp tẩu hoả nhập ma, đầu óc quay cuồng. Trương Trác Văn mặc dù cả quá trình đều cố gắng làm lơ, nhìn nhìn thấy Trương Kì mặt mũi đỏ gay như vậy đành hỏi, "Em không định ra à? Sắp ngất rồi kìa."

     Trương Kì cũng cảm thấy bản thân sắp không chịu nổi nữa, thuận theo Trương Trác Văn, chậm rãi quấn khăn treo trên tường mới dám bước ra. Cũng bởi vì ngồi một tư thế trong thời gian lâu khiến hai chân Trương Kì bị tê cứng, vừa đứng lên đã lảo đảo muốn ngã, Trương Trác Văn bất đắc dĩ phải vòng tay ôm thằng bé, sau đó chính mình cũng quấn khăn đi ra ngoài. Tư thế nằm trong lòng như vậy khiến Trương Kì rất xấu hổ, không khí cũng dần trở nên gượng gạo.

     Trương Trác Văn giống như vô ý, xốc em trai lên một chút, sau đó thì thầm sát mang tai Trương Kì, "Giữ vững một chút, ngã xuống sẽ đau lắm." Mà trái tim nhỏ bé của Trương Kì, lần đầu tiên thực sự rung động, liên tục phập phồng đập mãnh liệt...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top