Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 1 - Chương 11 + 12 + 13 + 14 + 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Rên rỉ!

............Hồi ức.............

"Van xin anh... cho tôi.... tôi không chịu được nữa rồi.... van xin anh.... tôi sẽ mãi mãi nghe lời anh.... anh làm thế nào tôi cũng được... tôi xin thề.... cho tôi một chút thôi... chỉ một chút thôi cũng được..."

Diệp Mạc quỳ trên mặt đất, hai tay gắt gao ôm lấy chân Tiếu Tẫn Nghiêm, thống khổ van xin, bên trong mạch máu của cậu như đang có hàng trăm hàng nghìn vạn con kiến ra sức cắn xé, toàn thân đau đớn đến không chịu nổi.

Trên mặt Tiếu Tẫn Nghiêm nổi lên một luồng khí hung ác lãnh khốc, tàn nhẫn nhìn chằm chằm Diệp Mạc, mặc kệ cho Diệp Mạc thống khổ khó chịu nắm lấy ống quần mình mà lôi kéo, hắn vẫn thờ ơ không chút động lòng. Cuối cùng một cước đạp Diệp Mạc té ngã vào cạnh bàn phía sau, nhưng Diệp Mạc đang bị độc tố giày vò khắp cơ thể, hoàn toàn không để ý đến phần lưng đau nhức, vội vàng đứng dậy quỳ hai gối xuống đất liều mạng dập đầu.

"Van xin anh... tôi biết sai rồi.... thật sự đã biết sai rồi... cho tôi đi..."

Trong mắt Diệp Mạc toát lên sự tuyệt vọng, thấy Tiếu Tẫn Nghiêm đang chằm chằm nhìn mình với ánh mắt tựa hồ như muốn xé nát chính mình, liên tiếp dập đầu, tiếng vang từ cái trán va đập với mặt đất trong chớp mắt lại kích động Tiếu Tẫn Nghiêm.

"Em còn muốn chết sao?" Tiếu Tẫn Nghiêm giận dữ gầm lên một tiếng, đột nhiên bóp lấy cổ Diệp Mạc "Em cứ thế muốn đi tìm chết đúng không? Lại dám đập bể ly cắt cổ tay tự sát, con mẹ nó, em xem lời nói của tôi là cái gì?!"

"....Cho.... cho tôi.... khó chịu quá.... làm ơn.... cầu xin anh..." Diệp Mạc bị bóp cổ đến nói không ra lời, hoang vu cùng tuyệt vọng đầy trời cuốn đến, thân thể khô gầy vô lực chống lại.

Sống không bằng chết, nhưng muốn chết cũng không chết được, Diệp Mạc nhận ra mình đã nằm giữa hai tầng cảnh giới, người không ra người mà quỷ không ra quỷ.

Cuối cùng, Tiếu Tẫn nghiêm thô bạo kéo một cánh tay Diệp Mạc lôi lên lầu trên, hai con ngươi đen kịt thăm thẳm phát ra thứ ánh sáng kinh người, trong giọng nói không chứa một chút gì gọi là thương hại "Tôi sẽ chỉ trói em lại, còn lại bất cứ cái gì cũng không cho, tôi xem em còn dám tự sát nữa không."

Sự hoảng sợ trong lòng Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này đã biến thành giận dữ dày đặc, Diệp Mạc muốn tự sát ư, chuyện này đối với Tiếu Tẫn Nghiêm mà nói đáng sợ hơn bất cứ điều gì.

Diệp Mạc tại sao lại muốn rời khỏi hắn chứ, rõ ràng bản thân hắn đã yêu cậu yêu đến điên cuồng, tại sao? Tại sao cậu lại muốn tự sát? Làm sao có thể để cậu chết được! Làm sao có thể để cho hạnh phúc hắn vất vả lắm mới có được cứ như thế chôn vùi sâu dưới tầng tầng khối băng dưới đất.

Diệp Mạc bị ném lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, Tiếu Tẫn Nghiêm cầm dây thừng người hầu đưa đến, trói chặt hai tay cậu lại sau lưng. Chờ cho người hầu đi rồi, Tiếu Tẫn Nghiêm hai tay rắn chắc ôm siết lấy Diệp Mạc vào lòng, Diệp Mạc giây phút này ở bên trong đang như đứng giữa nước sôi lửa bỏng phải chịu giày vò đau đớn khôn cùng, thân thể ở trong lồng ngực Tiếu Tẫn Nghiêm không ngừng run rẩy.

"Tiếu Tẫn Nghiêm... thả... thả tôi ra đi! Tôi không thể... chịu được... không chịu được nữa rồi... Cầu xin anh..." Thanh âm Diệp Mạc run rẩy, khó khăn mở miệng. Tiếu Tẫn Nghiêm yêu Diệp Mạc, thứ tình yêu cố chấp này Diệp Mạc vĩnh viễn cũng sẽ không cảm nhận được, bởi vì Tiếu Tẫn Nghiêm biết cái gì là yêu, nhưng lại không biết cách yêu một người.

Tiếu Tẫn Nghiêm hôn lên tóc Diệp Mạc, thanh âm hung hãn đột nhiên trầm thấp lại đáng sợ "Để trừng phạt em, tôi sẽ ngưng cho em gái em dùng thuốc trong 3 ngày, còn có thể sống qua 3 ngày đó không còn phải xem ý trời."

Chỉ cần vĩnh viễn giam giữ được Diệp Mạc ở bên người, Tiếu Tẫn Nghiêm có thể không từ bất kỳ thủ đoạn nào.

Cơ thể Diệp Mạc bỗng nhiên chấn động, đụng đến ác ma chính là tội lỗi sai lầm nhất mà cậu không thể chống đỡ được, đột ngột nhảy xuống giường, Diệp Mạc lại quỳ gối dưới chân Tiếu Tẫn Nghiêm, ngay tại chỗ lần thứ hai dập đầu, chỉ là trên sàn còn có trải một tầng thảm dày, có thành ý dập đầu mạnh tới mức nào cũng không phát ra âm thanh giòn giã kia được.

Diệp Nhã vẫn luôn là điểm yếu của Diệp Mạc, mà Tiếu Tẫn Nghiêm luôn có thể đúng lúc đâm vào nơi đó, để cậu máu chảy không ngừng, mặc hắn tùy ý vo tròn dẫm nát.

Từ khi bị tiêm ma túy vào người, chuyện dập đầu của Diệp Mạc đã thành chuyện thường xuyên như cơm bữa, đồng thời liên tục khom người quỳ gối như thế, bên trong sớm đã mất đi tôn nghiêm và lòng tự trọng rồi.

"Cái gì tôi cũng đều đáp ứng anh, xin đừng làm hại Diệp Nhã, em ấy vô tội, anh làm gì tôi cũng được, nhưng xin anh hãy tha cho em ấy..." Tuyệt vọng từ thân thể đến nội tâm cùng một lúc khiến lý trí Diệp Mạc bắt đầu tan vỡ rã rời.

Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi ở trên giường, hai con ngươi hung ác xuyên thấu lòng người lúc này phát ra ánh sáng sắc bén như loại chim ưng dữ tợn, dưới đôi lông mày ẩn nhẫn lửa giận, đem chân mở lớn hướng về phía Diệp Mạc đang quỳ gối trước mặt, ngữ khí đột nhiên bình thản lại "Hầu hạ chỗ này của tôi cho thoải mái, tôi có thể sẽ tha cho cô ta."

Ý thức của Diệp Mạc bắt đầu trở nên mơ hồ, độc tố trong cơ thể giống như cỏ dại mọc lan tràn, nuốt chửng đi lý trí của cậu, trong lòng chỉ nghĩ đến em gái còn đang bệnh năng, đó là điều duy nhất cậu còn lo lắng trên cõi đời này.

"Tôi.... tay tôi còn đang bị trói..." Diệp Mạc khó khăn nói.

"Tôi muốn em dùng miệng, giống như kỹ nam quỳ trước mặt tôi dùng miệng liếm đến khi tôi thấy thoải mái mới thôi." Thanh âm lạnh như băng của Tiếu Tẫn Nghiêm hạ xuống.

Diệp Mạc chỉ cảm thấy máu đang sôi lên sùng sục, lý trí vẫn đang liều mạng duy trì cuối cùng đúng lúc này sụp đổ ầm ầm, run run đứng lên, thân thể loạng choạng lùi về sau vài bước, nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc nở nụ cười, một nụ cười vừa hé lại trông như sắp khóc.

Nhìn đôi mắt Diệp Mạc mờ mịt mất đi ánh sáng, nước mắt dâng lên, trái tim Tiếu Tẫn Nghiêm như bị ai đâm chọc đến đau đớn mất một lúc, bản năng muốn đưa tay ôm Diệp Mạc vào trong lòng, hắn không muốn như vậy, đây không phải là điều hắn muốn làm.

Nhưng ngay lúc này, Diệp Mạc bỗng nhiên quay đầu lại nhanh chóng xô cửa phòng ngủ.

Tiếu Tẫn Nghiêm giật mình như hiểu ra được gì đấy, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng đuổi theo sau muốn tóm lấy cậu.

Nhưng đã muộn.

Diệp Mạc vừa chạy ra khỏi phòng ngủ lập tức lao về phía lan can trắng ở lầu hai, không chút chần chừ, ngay trước mắt Tiếu Tẫn Nghiêm trở mình quẳng xuống dưới.

Trong không gian một tiếng "Mạc Mạc" thét lên chói tai, Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn thân thể Diệp Mạc ngã xuống bên dưới không cử động nữa, đôi ngươi bỗng nhiên phóng to "Vì sao... vì sao lại như vậy?"

...........Kết thúc hồi ức.........

Diệp Mạc trở về khu nhân viên, cấp tốc thay quần áo của chính mình, cũng may là giờ này mọi người đều đang bận rộn làm việc, trong khu nhân viên không có ai.

Không hề có chút do dự nào, Diệp Mạc liền hướng về cửa sau đi ra, đó là cửa ra vào dành cho nhân viên ở Kim Nghê, từ chỗ này đi ra ngoài sẽ không gây ra chú ý cho người nào cả.

Bất kể thế nào đi nữa, cậu cũng sẽ không bao giờ trở lại bên cạnh tên ác ma kia.

....................

P/s: tuôi mợt quá thằng công quá =.= còn ở đó hỏi vì sao, táng xéo não cho tỉnh giờ =.='

Chương 12: Lừa mình dối người

Chỉ vì một mệnh lệnh của Tiếu Tẫn Nghiêm, bên trong Kim Nghê nháy mắt trở nên sôi sùng sục, những tay sai của Tiếu Tẫn Nghiêm làm việc rất có năng suất, không phải là bởi vì họ đã được đào tạo huấn luyện nghiêm chỉnh, mà chỉ cần dựa vào nỗi sợ hãi của họ đối với Tiếu Tẫn Nghiêm cũng đủ làm cho bọn họ làm việc hết sức cẩn trọng rồi.

Các cửa ra vào lớn đều bị cấp tốc phong tỏa, hộp đêm Kim Nghê lộng lẫy xa hoa vô tận lập tức đã biến thành nhà tù biệt giam cách ly với bên ngoài. Mà Diệp Mạc lại chậm mất một bước, không thể thuận lợi rời khỏi đây được.

Tiếu Tẫn Nghiêm khuôn mặt đầy máu xuất hiện trước mặt đám người Tây Uy Cường khiến tất cả bọn họ đều phải hít vào một ngụm khí lạnh, Tiếu Tẫn Nghiêm một đời khát máu tàn bạo như ma quỷ chưa từng trải qua hình ảnh chật vật như vậy. Vừa hãi hùng khiếp vía, tất cả đều vừa đồng thời ngầm đoán xem, là ai, là kẻ nào điên rồ đã làm người đàn ông này bị thương thành ra như vậy, nên nhớ, Tiếu Tẫn Nghiêm đã từng là lính đánh thuê, đao kiếm sớm đã không thể đụng chạm phá vỡ tới lớp phòng thủ kiên cố của hắn được.

Ánh mắt Tiếu Tẫn Nghiêm sắc bén như lưỡi dao, lóe lên hàn quang, cả người trông cực kỳ hung dữ khủng khiếp, vẻ mặt như thế khiến tất cả mọi người cảm thấy cứ như bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể giết người ngay được.

Ánh mắt tràn ngập hàn ý đảo qua Mạnh Truyền Tân đang đứng một bên, thanh âm hắn lạnh như băng không có chút nhiệt độ nào "Tìm Diệp Mạc cho tôi!" Nói xong thì xoay người ngồi trên một cái ghế salông, để cho bác sĩ tư nhân bên người bắt đầu băng bó cho hắn.

Mệnh lệnh vừa nói ra, Tây Uy Cường dẫn người bắt đầu từ lầu một lục soát lên, còn Mạnh Truyền Tân thì đứng trước cửa ra vào Kim Nghê, lần lượt kiểm tra từng khách hàng, sau đó mới thả cho bọn họ đi.

Trình Tử Thâm ngồi bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm, nhìn đầu Tiếu Tẫn Nghiêm bị quấn một lớp lại một lớp băng gạc, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi "Tẫn Nghiêm, là ai..."

"Là Diệp Mạc đánh." Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm bình thản dị thường "Cậu ấy không chết, đang ở ngay trong Kim Nghe, tận mắt tôi nhìn thấy" Lời nói kiên định mạnh mẽ không chút ngần ngừ, sự khẳng định chắc chắn trong câu nói như thế khiến cho người khác không dám có thêm bất kỳ nghi vấn nào.

Trình Tử Thâm thấy đôi mắt sắc bén của Tiếu Tẫn Nghiêm đang nhìn chằm chằm vào đám đông lộn xộn phía trước không chớp mắt lấy một cái, âm thầm thở dài, không hỏi lại nữa, chỉ xoay người đi tới phòng quản lý, anh thật sự không thể chịu nổi loại ảo tưởng lừa mình dối người của Tiếu Tẫn Nghiêm nữa, cứ tưởng rằng tên con trai kia chết rồi, mọi thứ sẽ trở nên bình yên, không ngờ tới lại khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm càng rơi sâu vào Địa Ngục, hóa thành Tu La hỉ nộ vô thường.

Tiếu Tẫn Nghiêm là tổng tài của tập đoàn Hoàng Sát, lại là người đứng đầu hắc đạo bạch đạo ở Đông Nam Á, sự hùng mạnh cùng tàn nhẫn của hắn là phải trải qua sóng to gió lớn mới hình thành nên, cả cách làm việc cùng thủ đoạn cũng phải trải qua mưa gió gột rửa, một người đàn ông ác ma địa ngục như hắn lại đối với một tên nam nhân lưu luyến mãi không quên, đây căn bản hoàn toàn không hợp với tác phong làm việc của Tiếu Tẫn Nghiêm.

Trình Tử Thâm đem camera lầu chín đi ra, anh nhất định phải để cho Tiếu Tẫn Nghiêm hết hy vọng, để hắn chấp nhận sự thật Diệp Mạc đã chết, sau đó sẽ bắt đầu một cuộc sống mới lại từ đầu. Bên cạnh hắn xưa nay không thiếu mỹ nữ nhiều như mây, ngay cả đủ loại nam nhân cũng chỉ cần hô một tiếng là có, Trình Tử Thâm tin rằng, chỉ cần qua vài ngày nữa, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ hoàn toàn quên đi tên nam nhân kia.

Camera rất nhanh được mở lên, trên hình ảnh, một chàng trai bưng rượu đi vào cửa, không lâu sau đó, cậu ta từ bên trong chạy như điên ra ngoài, Tiếu Tẫn Nghiêm máu đầy mặt cũng đuổi theo ra ngoài.

Hình ảnh được chiếu lên, Trình Tử Thâm sai người phóng to hình ảnh, nhìn thấy rõ khuôn mặt Diệp Tuyền, khuôn mặt anh trầm tư một lúc.

Trình Tử Thâm có biết Diệp Mạc, dù chưa từng nhìn thấy Diệp Tuyền là Diệp Mạc khi sống lại, nhưng anh đoán rằng chàng trai trên hình kia chính là con trai của Hạ Hải Long, bởi vì anh đã từng đặc biệt dặn dò quản lý để cậu ta bưng rượu tới cho Tiếu Tẫn Nghiêm.

Kết quả vừa xem đã hiểu ngay, Tiếu Tẫn Nghiêm đã nhìn lầm con trai Hạ Hải Long thành Diệp Mạc, hung thủ đã làm Tiếu Tẫn Nghiêm bị thương chính là cậu ta.

"Mau lập tức đi tìm người này." Trình Tử Thâm chỉ vào Diệp Mạc trên màn hình camera lạnh giọng ra lệnh "Sau đó mang cậu ta tới trước mặt Tiêu tổng."

Chương 13: Kinh hoảng

Mặc dù Trình Tử Thâm đã đem camera đến cho Tiếu Tẫn Nghiêm xem, nhưng khi Diệp Mạc bị mang tới trước mặt Tiếu Tẫn Nghiêm thì Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua cậu, thanh âm lạnh lùng nói "Không phải người này!"

Diệp Mạc cúi đầu, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên muốn phát điên với chính mình, quả nhiên là bởi vì say rượu nên mới xuất hiện ảo giác.

Lúc này, Tây Uy Cường đột nhiên chỉ vào Diệp Mạc lớn tiếng nói "Cái tên tiểu tử này chính là con trai của Hạ Hải Long, có khi là Hạ Hải Long sai nó tới hại Tẫn ca không chừng."

Nghe xong, ánh mắt mọi người đều chiếu về phía Diệp Mạc, Diệp Mạc thất kinh, liền vội vàng xua tay nói "Tôi không quen biết Hạ Hải Long nào cả, tôi chỉ nghe theo lời quản lý sai đưa rượu tới phòng Tiếu tổng thôi mà, tôi thật sự không có muốn hại bất kỳ người nào hết."

Lời nói vô cùng thành thật, con mắt già đời khôn ngoan của Trình Tử Thâm có thể nhìn ra được trong đôi mắt trong veo của Diệp Mạc sự thành thật không dối trá, Trình Tử Thâm quay đầu lại nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, phát hiện ra Tiếu Tẫn Nghiêm đang nhìn chằm chằm vào Diệp Mạc đang cúi đầu mà đánh giá, trong con ngươi đen kịt nổi lên một tia sáng khó đoán, giống như đang trầm tư suy nghĩ lại vừa như đang toan tính điều gì đó trong đầu.

"Tôi hỏi cậu." Gương mặt Trình Tử Thâm nghiêm túc nhìn Diệp Mạc "Cậu là người đã làm Tiếu tổng bị thương đúng không?"

Hai nắm tay Diệp Mạc căng thẳng siết chặt "Vâng... là tôi, nhưng mà tôi thật sự không có cố ý, Tiếu tổng uống say, đem.... tôi trở thành..."

"Đệch! Mày tưởng mày là ai!" Tây Uy Cường xông lên phía trước một bước, dùng sức đẩy mạnh Diệp Mạc một cái, Diệp Mạc lảo đảo lùi về sau, bị mấy tên tay sai giữ lấy "Tẫn ca thèm liếc mắt tới mày đó là phúc phận của mày, con mẹ nó, mày lại còn dám ra tay đánh người!" Nói xong, một đấm tay muốn vung tới.

"Dừng tay" Thanh âm trầm thấp lười biếng của Tiếu Tẫn Nghiêm truyền tới.

Tây Uy Cường trừng mắt với Diệp Mạc một cái, sau đó im lặng không nói nữa mà lui về tại chỗ. Tiếu Tẫn Nghiêm từ ghế salông đứng lên, trên mặt vẫn không hề biểu lộ ra vẻ gì.

Diệp Mạc cúi thấp đầu, chỉ cảm thấy có một bóng đen đang hướng tới gần mình, gần như toàn bộ ánh sáng trước mặt đều bị ngăn trở, u ám đáng sợ, Diệp Mạc từ từ ngẩng đầu lên, sau đó liền nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm đã đi đến trước mặt mình, trong tíc tắc đối mặt với ánh mắt sắc bén kia khiến hồn phách của cậu đều chấn động, Diệp Mạc vội vàng dời tầm mắt đi, chỉ cảm thấy tim mình dường như sắp vọt ra khỏi miệng rồi.

Khuôn mặt Tiếu Tẫn Nghiêm dần dần tới gần Diệp Mạc, thân thể Diệp Mạc cứng ngắc, đến thở cũng không dám thở mặt, cuối cùng chỉ biết lặng lẽ cắn răng nhắm mắt lại, càng cúi thấp đầu hơn nữa.

Tiếu Tẫn Nghiêm hơi cúi thấp mặt xuống bên cạnh gáy Diệp Mạc, hai mắt nhắm lại, nhẹ nhàng hít mũi, tựa hồ như đang muốn ngửi thấy mùi hương gì. Cơ thể Diệp Mạc căng cứng cả ra, cậu biết rõ, đây là động tác theo thói quen của Tiếu Tẫn Nghiêm.

Ngày trước khi Diệp Mạc còn bị giam cầm, mỗi ngày Tiếu Tẫn Nghiêm trở về, đều sẽ làm động tác này, lúc kết thúc, Tiếu Tẫn Nghiêm thường sẽ lộ ra nụ cười như ma quỷ, sau đó ở bên tai Diệp Mạc nhẹ giọng nói "Thật tốt, toàn bộ đều là hơi thở của tôi."

Tiếu Tẫn Nghiêm đứng thẳng người lại, lạnh lùng nhìn Diệp Mạc "Chúng ta có phải đã từng gặp qua ở đâu rồi không."

Diệp Mạc kinh ngạc, trong nháy mắt cậu còn tưởng là Tiếu Tẫn Nghiêm đã biết cái gì rồi chứ, nhưng sau đó thoáng qua nhớ tới lần tới bệnh viện thăm Diệp Nhã, đã gặp mặt Tiếu Tẫn Nghiêm một lần.

"Có gặp một lần lúc ở bệnh viện." Diệp Mạc ăn ngay nói thật, vào lúc này nếu nói sai đi bất kỳ cái gì cũng sẽ bị Tiếu Tẫn Nghiêm vạch trần lời nói dối, sợ là lúc đó muốn chết cũng chết không toàn thây.

Nhìn Diệp Mạc bề ngoài tỏ ra cứng cỏi bình tĩnh nhưng mồ hôi lại chảy ròng ròng. Tiếu Tẫn Nghiêm nhíu mày, tựa hồ đã nhớ ra chuyện gì đó, hắn xưa nay không có thói quen nhớ những kẻ không có giá trị, nhưng Diệp Mạc thanh thuần xinh đẹp, ánh mắt trong suốt lại làm cho Tiếu Tẫn Nghiêm trong đầu mơ hồ nhớ lại ấn tượng không rõ ràng lắm.

"Tôi nhớ cậu đã nói, cậu là bạn của Diệp Mạc, tên Diệp Tuyền." Tiếu Tẫn Nghiêm ngồi trở lại ghế salông, hai chân bắt chéo, mười ngón tay đan vào nhau, cao cao tại thượng vĩ đại tàn nhẫn toát ra khí chất vương giả của kẻ thống trị.

"Vâng" Vào lúc này, Diệp Mạc cũng chỉ có thể khẽ nhắm mắt trong giây lát rồi mở lên, dù sao cũng còn hơn là để Tiếu Tẫn Nghiêm biết được mình chính là Diệp Mạc thật bị ngược đãi đến chết đã sống lại.

"Cậu mất trí nhớ?"

"Ừm, nhiều nhất chỉ có thể nhớ được chuyện vào hai tháng trước."

"Nói như thế có nghĩa cả Hạ Hải Long cậu cũng không biết?"

"Ừm."

"Biết căn hộ riêng của tôi là phòng nào rồi chứ."

"A?" Diệp Mạc không hiểu rõ lắm, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi, chỉ nhỏ giọng nói "Biết"

"Đến phòng đấy chờ tôi."

Diệp Mạc ngây người ra, đây là ý gì?

"Tẫn ca nói chuyện với mày, mày điếc hả?" Tây Uy Cường quát lớn, Diệp Mạc lúc này trong lòng mới run sợ, quay người, ở trong ánh nhìn của mọi người mà thấp thỏm bất an đi về phía thang máy.

Khi Diệp Mạc bước vào thang máy, ánh mắt của Tiếu Tẫn Nghiêm mới thu hồi lại, có chút mệt mỏi xoa nắn mi tâm, gằn giọng nói "Tìm cái lão già chết tiệt Hạ Hải Long kia đến đây cho tôi, còn nữa, phái người điều tra rõ ràng triệt để về thằng nhóc kia."

Mạnh Truyền Tân nói một tiếng vâng, xoay người rời khỏi Kim Nghê, Tây Uy Cường có chút không chịu được "Tẫn ca, rõ ràng là hai cha con bọn chúng cấu kết với nhau làm chuyện xấu muốn hại người, tên tiểu tử kia đang cố tình muốn giở trò, Tẫn ca, ngài tuyệt đối đừng bị lừa, tốt nhất là bắt thằng nhãi đấy cho..."

Trình Tử Thâm trừng mắt nhìn Tây Uy Cường một cái, Tây Uy Cường mới hậm hực im lặng.

Tiếu Tẫn Nghiêm là ai chứ, làm sao có thể để cho một nam nhân làm hỗn loạn đầu óc được, mặc dù mấy ngày nay đã bị mất đi người yêu, mặc dù nội tâm đang như cuồng phong mưa bão, nhưng bề ngoài từ trước đến giờ vẫn không hề thay đổi, vẫn là một nam nhân mạnh mẽ vững vàng, phục trang hoàn mỹ, mị lực không chê vào đâu được, chuyện làm ăn vẫn xử lý nhanh chóng gọn gàng dứt khoát, ăn nói vẫn hùng dũng khoáng đạt.

Trong mắt Tiếu Tẫn Nghiêm lóe lên tia âm u thâm trầm, giống như đang nghĩ đến âm mưu nào đấy, cầm áo khoác, khoác lên vai, Tiếu Tẫn Nghiêm vừa đi về phía thang máy, vừa lạnh lùng nói "Tiếp tục mở Kim Nghê, đêm nay miễn phí toàn bộ chi phí cho khách hàng."

...............

P/s: Chương sau thằng Nghiêm bảo em Mạc ký hợp đồng giả làm người yêu của nó, 2 đứa sẽ sống chung trong 2 tháng =..=

Chương 14: Làm người yêu của tôi

Diệp Mạc đứng ở phòng khách trong căn hộ riêng không dám ngồi xuống, lẳng lặng mà chờ đợi Tiếu Tẫn Nghiêm tới, loại cảm giác mưa gió bão bùng cát bay đá lăn sắp nổi lên khiến trái tim Diệp Mạc nhảy múa không ngừng,

Nếu Tiếu Tẫn Nghiêm đã bảo cậu ở chỗ này chờ hắn tới, tất nhiên sẽ không vì chuyện cậu đã làm hắn bị thương mà giết cậu, nếu không thì lúc nãy hắn đã ra tay rồi.

Bên trong căn phòng vô cùng rộng lớn, làm Diệp Mạc cảm thấy rét run cả người, phía sau truyền đến thanh âm mở cửa của Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc cuống quýt quay đầu lại, làm ra bộ dạng sợ hãi hèn mọn

"Tiếu... Tiếu tổng." Diệp Mạc cúi đầu, khúm núm mở miệng.

Tiếu Tẫn Nghiêm thoáng liếc nhìn Diệp Mạc rồi trực tiếp đi tới salông phía trước ngồi xuống.

Diệp Mạc không đoán nổi giờ phút này vẻ mặt của Tiếu Tẫn Nghiêm là gì, ánh mắt hơi nhấc lên nhìn thấy đôi chân Tiếu Tẫn Nghiêm là liền không dám tiếp tục ngước nhìn lên trên nữa, im lặng mà chờ đợi sự phán xét từ Tiếu Tẫn Nghiêm.

Tiếu Tẫn Nghiêm lười biếng quét ánh mắt nhìn Diệp Mạc từ đầu tới chân một lần nữa, Diệp Mạc mặc một bộ đồ nhân viên vest đuôi tôm đơn giản, thân thể gầy yếu ở dưới ánh đèn hiện ra có chút vô lực, ngũ quan thanh tú thuần khiết có vài phần trông như một cậu bé còn vẻ non nớt thơ ngây, vì Diệp Mạc cúi đầu quá thấp nên Tiếu Tẫn Nghiêm không thể nhìn thấy rõ được tâm tình trong mắt cậu lúc này, có điều dựa vào hành động hai tay nắm chặt lại với nhau có thể nhìn ra được hiện giờ cậu đang vô cùng lo sợ bất an.

Đôi mày kiếm sắc đen dày của Tiếu Tẫn Nghiêm có chút nghiêm nghị "Cậu rất sợ tôi?"

Có ai mà không sợ anh chứ hả? Diệp Mạc nghĩ thầm "Tôi thật sự không phải cố ý muốn làm ngài bị thương... vì vậy nên Tiếu tổng, xin ngài đại nhân rộng lượng mà bỏ qua cho tôi đi!"

Tiếu Tẫn Nghiêm hơi ngả người tựa vào ghế salông, giống như con báo săn lười biếng, từ tính thanh âm đã hòa hoãn hơn rất nhiều "Yên tâm đi, tôi sẽ không làm hại cậu."

Nắm tay Diệp Mạc từ nãy đến giờ vẫn luôn siết chặt cuối cùng cũng thả lỏng ra "Cảm ơn Tiếu tổng, tôi nhất định sẽ báo đáp lại đại ân đại đức của ngài, sẽ tận tâm tận trách làm việc ở Kim Nghê."

"Cậu cho rằng cứ làm việc tốt ở Kim Nghê là có thể báo đáp được tôi?" Tiếu Tẫn Nghiêm trầm giọng nói một câu, lộ ra nụ cười khan có thâm ý khác "Kim Nghê xưa nay không hề thiếu nhân viên giỏi."

Đầu óc Diệp Mạc có chút mơ hồ "Tiếu tổng... ý của ngài là?"

"Cậu đang rất cần tiền?" Thanh âm nói chuyện của Tiếu Tẫn Nghiêm rất nhẹ nhàng, bình thản nói.

Diệp Mạc không rõ ý tứ câu nói ra sao, chỉ có thể thành thật mà gật đầu, hai công việc buổi sáng và buổi tối, một ngày ngủ không tới 5 tiếng đồng hồ, đây không phải là đang cần tiền mà là hết sức yêu tiền. Nếu như là chỉ mình Diệp Mạc thôi thì dĩ nhiên cậu có thể sống an nhàn chẳng lo bụng đói, nhưng mà Diệp Mạc lại muốn rời khỏi cái thành phố này, mang theo em gái đi...

"Tôi cho cậu 10 triệu!" Thanh âm trầm thấp mạnh mẽ vừa mới ném ra, Diệp Mạc liền kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm.

Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này thấy rõ trong đôi mắt kia, trong suốt, rung động, con ngươi to tròn đen láy kia khiến người ta không nhịn được muốn tàn phá vẻ đẹp của nó. Trong chớp mắt, Tiếu Tẫn Nghiêm lại xuất hiện ảo giác, chỉ là lần này hắn rất nhanh đã có thể tỉnh lại quay về với hiện thực.

Nhìn Diệp Mạc hoảng sợ không nói nên lời, đáy mắt Tiếu Tẫn Nghiêm thoáng phát ra một tia cười thỏa mãn quỷ dị, bất kể ai cũng không thể chống lại được ma lực của đồng tiền, bị đồng tiền hủy hoại thân thể, bị đồng tiền làm cho tâm hồn trở nên sa đọa, trên thế gian này có rất nhiều người vì đồng tiền mà trở nên thấp hèn.

"Làm tình nhân của tôi! Sau khi chuyện thành công, tôi sẽ cho cậu thêm 10 triệu nữa." Thanh âm của Tiếu Tẫn Nghiêm không giống như là đang đưa ra điều kiện thuyết phục, mà chính là mệnh lệnh, không cho phép có sự chống cự hay bác bỏ.

Thấy Diệp Mạc vẫn còn kinh ngạc há hốc mồm ra không nói được nên lời, Tiếu Tẫn Nghiêm tiếp tục gằn giọng "Tôi muốn cậu tối nay phải lập tức chuyển tới chỗ ở của tôi, ngày mai ở trước mặt giới truyền thông, tôi sẽ tuyên bố cậu là người yêu của tôi, nhưng cậu yên tâm, tôi đối với cậu chẳng có chút hứng thú nào hết, trong thời gian chung sống với nhau, tôi sẽ không chạm vào cậu, thời gian là 2 tháng."

Diệp Mạc đã không biết nên nói cái gì nữa rồi, ý tứ trong câu nói của Tiếu Tẫn Nghiêm rất rõ ràng, chỉ cần cậu an an ổn ổn đóng vai người yêu của hắn trong 2 tháng, không chỉ có thể nhận được số tiền 20 triệu, mà thậm chí còn có thể bảo toàn thân mạng rời khỏi nơi này.

Nhưng mà, tại sao lại thành ra như vậy chứ?

"Sao hả? Cậu không muốn?" Thanh âm của Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên hạ thấp xuống.

Diệp Mạc trong lòng kêu khổ, cậu còn có cơ hội được lựa chọn sao? Ở cái thành phố này mà dám trái lời Tiếu Tẫn Nghiêm thì chẳng khác gì đi tìm cái chết, mà giờ phút này cậu chỉ cần nỗ lực phủi bỏ sạch quá khứ, giả bộ làm một Diệp Tuyền hoàn toàn xa lạ với Tiếu Tẫn Nghiêm là được rồi.

Diệp Mạc rất không muốn đồng ý, chưa nói tới mục đích Tiếu Tẫn Nghiêm muốn lợi dụng cậu rốt cuộc là để đạt được cái gì, chỉ cần nỗi sợ hãi đối với hắn ở trong lòng cậu là đủ để cho cậu muốn tránh hắn ra thật xa rồi.

Nhưng mà, nếu cậu dám nói không đồng ý thử xem là biết hậu quả thế nào, so với bất kỳ ai Diệp Mạc rõ hơn hết. Một nam nhân dám đập đầu mình đến mức chảy máu, Tiếu Tẫn Nghiêm sợ là sẽ hành hạ dằn vặt thêm nữa chứ để chết đi thì quá dễ dàng rồi.

"Đương... đương nhiên là đồng ý rồi, dù sao thì có có.... có nhiều tiền như vậy." Diệp Mạc chỉ có thể nói như thế. Nhưng thật sự thì cũng đúng, số tiền kia quả thật có thể để cậu mang theo Diệp Nhã đang bệnh nặng rời khỏi nơi này, rời khỏi Tiếu Tẫn Nghiêm.

Đôi mắt đen tuyền sâu không thấy đáy của Tiếu Tẫn Nghiêm lóe lên vẻ khinh bỉ, hàng lông mi thật dài phủ đi sắc thái hiện lên trong ánh mắt, kể cả sự toan tính âm mưu thâm độc tàn nhẫn cũng được ẩn đi.

Chương 15: Đột nhiên tức giận

Diệp Mạc có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, đi một vòng cuối cùng cũng trở lại căn biệt thự đã tạo ra cho cậu vô số ký ức đáng sợ này.

Bước vào bên trong phòng khách, Diệp Mạc thậm chí còn cảm thấy chuyện Tiếu Tẫn Nghiêm thượng cẳng chân hạ cẳng tay với cậu chỉ như mới diễn ra vào ngày hôm qua thôi, loại đau đớn kia giống như vẫn còn hiện hữu rõ rệt trên cơ thể cậu.

Diệp Mạc thấy người hầu mang hành lý của cậu đem vào căn phòng dành cho khách, trong lòng mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm một cái, xem ra lời Tiếu Tẫn Nghiêm nói là thật, trong thời gian cậu đóng giả làm người yêu của hắn, hắn sẽ không chạm vào cậu.

Tối hôm đó, Diệp Mạc yên lặng nằm trong căn phòng dành cho khách, lăn qua lộn lại ngủ không được, chỉ cảm thấy căn biệt thự rộng lớn này rất lạnh lẽo trang nghiêm, những vong linh vô tội bị Tiếu Tẫn Nghiêm tàn nhẫn sát hại đang mở to hai mắt nhìn cậu chằm chằm, còn có người thanh niên lương thiện đã giúp cậu chạy trốn cuối cùng phải chết dưới họng súng của Tiếu Tẫn Nghiêm.

Diệp Mạc tự dưng cảm thấy lạnh cả sống lưng, tới tận nửa đêm rồi mà vẫn còn bật đèn, sau đó thì đem thân thể co lại rúc ở tận cuối cùng sâu bên trong giường, tựa hồ chỉ có như thế cậu mới thấy có chút cảm giác an toàn.

Diệp Mạc tin tưởng bản thân cậu có thể bình yên vô sự đi qua được 60 ngày này, bởi vì bây giờ cậu là Diệp Tuyền, không phải Diệp Mạc.

Đêm còn dài, Diệp Mạc nửa mơ nửa tỉnh cho tới tận khi trời gần sáng.

Không biết Tiếu Tẫn Nghiêm trở về nhà từ lúc nào, ngồi ở bên trong phòng ăn, gương mặt vô cảm dùng bữa sáng, sau khi Diệp Mạc rửa mặt xong thì chậm chạp không dám bước xuống lầu, giống như đang sắp phải đối mặt với mãnh thú và đại hồng thủy vậy.

Lúc Diệp Mạc đi tới phòng khách thì không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, hai người hầu đứng bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm xem như không nhìn thấy Diệp Mạc, vẫn nghiêm nghị đứng thẳng ngay ngắn. Diệp Mạc có chút lúng túng, cũng không dám mở miệng nói chuyện, Tiếu Tẫn Nghiêm thì hơi cúi thấp đầu im lặng dùng cơm, giống như một bức tranh sơn dầu thần bí quỷ dị, ẩn bên trong khí tức âm u.

Cuối cùng thả đồ ăn trong tay xuống, lúc này Tiếu Tẫn Nghiêm mới liếc nhìn Diệp Mạc một chút, giờ khắc này Diệp Mạc cũng giống như hai người hầu kia, lẳng lặng mà đứng bên cạnh bàn, chỉ là hai bàn tay căng thẳng nắm chặt lấy nhau, giống như một thiếu niên đang lo sợ luống cuống, Tiếu Tẫn Nghiêm miễn cưỡng giơ ngón tay lên chỉ vào mấy tờ giấy đặt trên bàn ăn, thanh âm không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào "Tới đây, ký vào hợp đồng đi."

Diệp Mạc ngơ ngác lúc này mới hoàn hồn, liền vội vàng tiến tới phía trước cầm lên mấy tờ giấy, trước tiên chăm chú ký vào, sau đó mới chăm chú mở ra xem nội dung. Chỉ có như thế mới biểu thị được sự thành kính của cậu đối với hắn, trước đây đã từng ở chung với Tiếu Tẫn Nghiêm chịu đủ mọi thiệt thòi, Diệp Mạc hiểu rất rõ tính khí của hắn.

Tối hôm qua Tiếu Tẫn Nghiêm đã nói qua rồi, trên hợp đồng cũng đã viết rất rõ ràng, chỉ cần cậu ngoan ngoãn tận trách đóng vai người yêu của Tiếu Tẫn Nghiêm trong vòng 2 tháng, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ cho cậu tổng cộng 20 triệu, cuối cùng là đặc biệt nhấn mạnh sẽ không chạm tới cậu một chút gì hết.

Câu nói cuối cùng là Tiếu Tẫn Nghiêm thuận tiện nói ra luôn, nhưng hắn không biết chính cái điều kiện không chạm vào người cậu mới khiến cho Diệp Mạc có can đảm đối mặt với hắn trong 2 tháng tới.

"Xin hỏi Tiếu tổng..." Diệp Mạc vô cùng lễ phép nhỏ giọng khẽ hỏi "Hai tháng này...."

"Nên làm như thế nào tôi sẽ nói cho cậu biết." Tiếu Tẫn Nghiêm tựa vào ghế ngồi, thanh âm băng lãnh như đao "Nếu như cậu làm cái gì không nên làm." Hai con mắt sắc bén híp lại, hàm chứa sát khí rét buốt, nhấc ly rượu đỏ trên tay lên, trong thoáng chốc, khóe miệng khẽ nhếch lên, đó chính là nụ cười mà Diệp Mạc sợ hãi nhất, bởi vì hắn có thể ngay một giây sau đó nói ra câu tàn nhẫn đáng sợ nhất "Bên trong cái ly này, chính là máu của cậu."

Giống như lời nói như thế cậu đã từng nghe qua nhiều lần, Diệp Mạc chỉ liên tục gật đầu, trong mắt cũng không phủ đầy kinh hoảng, điều này khiến Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy có chút bất ngờ.

Đột nhiên Diệp Mạc nhớ tới nội dung trên hợp đồng, bản thân phải đóng được cho tròn vai người yêu của hắn, nếu là người yêu thì...

Nghĩ như thế, Diệp Mạc kéo cái ghế trước mặt định ngồi xuống, trong lòng nghĩ bản thân làm như thế có khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm cảm thấy cậu thật sự thật sự đã làm việc dựa theo hợp đồng rồi hay không.

Chỉ là vẫn còn chưa kịp ngồi xuống, ly rượu đỏ đã hắt lên trên mặt Diệp Mạc, Diệp Mạc vẫn còn chưa hoàn hồn vì thứ nước lạnh lẽo đột nhiên giội trên mặt, liền sau đó đột nhiên bị một cước đạp ngã xuống đất.

Tiếp theo là thanh âm tràn ngập ý tứ hung hãn làm mọi thứ trong vòng 3 thước đều đóng băng vang lên "Ai cho phép mày ngồi xuống! Mày xứng đáng ngồi ở cái ghế kia hả?"

Diệp Mạc chẳng biết làm sao nữa, bừng tỉnh nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm, xung quanh cái bàn ăn to lớn chỉ có duy nhất 2 cái ghế, chẳng phải cái ghế này không phải là chuẩn bị cho cậu trong vai trò tình nhân mà cậu đảm nhiệm hay sao? Diệp Mạc cảm thấy oan ức lắm, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài mặt, bản thân trước đây khi còn bị Tiếu Tẫn Nghiêm độc chiếm, lúc nào cậu cũng bị ép phải ngồi đúng chỗ đó.

Bỗng nhiên, Diệp Mạc hiểu ra được nguyên nhân khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm giận dữ, hóa ra là bởi vì.... nơi đó là chỗ của bản thân đã chết đi.

"Đem cậu ta đi thay quần áo" Tiếu Tẫn Nghiêm sầm mặt lại trầm giọng nói, giữa hai lông mày giống như đang ẩn chứa oán thù tích lũy ngàn năm, xoay người mở cánh cửa phòng ăn to lớn bước ra, hắn giận dữ không phải là vì tên nam nhân trước mắt kia, mà là giận chính bản thân mình, luôn có thể bị một chút chuyện cỏn con đơn giản như thế khơi ra khối cầu gai đau đớn nhất bên trong nội tâm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top