Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Quyển 3 - Chương 21 + 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21: Ai dám ngăn cản!

Diệp Mạc giống như đi ăn trộm, đội bộ tóc giả lên đầu, vừa bước đi vừa khẽ cúi thấp đầu, thỉnh thoảng đưa mắt liếc nhìn xung quanh, nhìn cực kỳ giống như đặc vụ trong phim hành động.

Mỗi người lên du thuyền đều sẽ được phát cho một khối huy chương nhỏ bằng kim loại màu trắng bạc đính ở trước ngực, loại huy chương này có hình dạng đặc biệt khó có thể làm giả, dùng để đánh dấu phân biệt xem có phải là khách ở trên du thuyền này không, Lâm Tả Kha dĩ nhiên cũng có cho Diệp Mạc một cái, thế nên việc đi lại của Diệp Mạc ở trên du thuyền xem như là không có gặp phải bất kỳ trở ngại nào.

Du thuyền thực sự quá to lớn, có rất nhiều hành lang đường nối, thế nên Diệp Mạc liền tìm một nhân viên trên du thuyền xin một cái bản đồ để dễ dàng biết được lối đi.

Diệp Mạc cũng không định sẽ lập tức rời khỏi du thuyền, chỉ là muốn chờ Lạc Tần Thiên trở về, cân nhắc tới mối quan hệ của Phục Luân cùng với Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc cũng không dám lập tức trở về gian phòng, mặc dù Lâm Tả Kha là chủ nhân của chiếc du thuyền này, nhưng với thủ đoạn cùng năng lực của Tiếu Tẫn Nghiêm, một khi hắn đã ra tay, sợ có khi thần không biết quỷ không hay cậu bị hắn giết chết từ lúc nào mà chẳng có ai phát hiện ra.

Lầu hai của du thuyền có phòng ăn cơm Trung Hoa, cách bày trí tương đối cổ điển, xung quanh mỗi bàn ăn lớn đều có dùng một tấm bình phong in hình hoa mai ngăn cách, ở bên trong dùng cơm, vừa bí mật vừa phong nhã. Đương nhiên, Diệp Mạc chỉ là để canh chừng người khác.

Để nhân viên phục vụ bưng đồ ăn tới phòng chắc chắn là ăn không nổi, Diệp Mạc chỉ muốn trước tiên ở đây lấp đầy bụng, sau đó sẽ nhắn tin cho Lạc Tần Thiên biết vị trí hiện tại của mình ở trên du thuyền. Diệp Mạc gọi mấy món ăn bắt đầu dùng bữa.

Vừa mới động đũa chưa được 5 phút đã nghe thấy âm thanh có người đẩy cửa đi vào, vọng đến tiếng bước chân trầm ổn, Diệp Mạc phát hiện có người đi vào ngồi xuống ở vị trí bên cạnh mình, chỉ cách nhau một tấm bình phong bằng vải mỏng.

Diệp Mạc cũng không có quá để ý, lục tục đã có người tới đây dùng cơm, trùng hợp ngồi ở bên cạnh cậu, điều này cũng chẳng có gì là lạ. Đương nhiên, nếu như Diệp Mạc mà biết được nam nhân ngồi sát vách cậu chính là Tiếu Tẫn Nghiêm, đoán chắc chẳng cần đến 1 giây cậu sẽ vắt chân lên chạy nhanh.

Để thoát thân!

Ở trong tiềm thức của cậu, bị Tiếu Tẫn Nghiêm bắt được, chẳng khác nào rơi vào tay thân chết! Mỗi khi đang ở trong hy vọng tươi sáng, Tiếu Tẫn Nghiêm sẽ khiến tuyệt vọng mãnh liệt kéo tới dập tắt tia hy vọng của cậu. Huống gì lần này, chính cậu đã đùa giỡn với hắn trước!

Tiếu Tẫn Nghiêm sau khi ngồi xuống, mở ra màn hình điện thoại di động, khóe miệng nhếch lên một vệt cười âm hiểm, trên màn hình điện thoại di động hiện lên vị trí của Diệp Mạc qua thiết bị định vị, khoảng cách của cả hai lúc này không quá hai mét.

Trong thoáng chốc, Tiếu Tẫn Nghiêm thực sự rất muốn ngay lập tức xé nát đi bức màn bình phong ngăn cách hắn và Diệp Mạc, sau đó đứng trước mặt cậu ta với khuôn mặt hung dữ, hay là, trước tiền không cần nói gì nhiều mà dùng ngay nắm đấm chào hỏi, đánh cho cậu ta một trận gục xuống đất, sau đó mới bắt đầu tra hỏi.

Vào thời khắc này, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên phát hiện, hắn đã không còn cảm giác quá mãnh liệt về việc tra hỏi Diệp Mạc của hắn hiện đang ở đâu nữa rồi, có lẽ là ở trong lòng hắn, hắn đã tin tưởng, Diệp Mạc thực sự đã chết rồi.

Ngay cả nam nhân kia làm sao biết được chuyện của hắn với Diệp Mạc, hắn thậm chí cũng không muốn đi truy cứu nữa...

Tách một tiếng, Tiếu Tẫn Nghiêm đánh cái bật lửa mang theo bên người, ở trên tấm bình phong lặng lẽ đốt thành một cái lỗ nhỏ. Tấm màn bình phong này được làm từ tơ tằm nên không dễ gì cháy, ngọn lửa chỉ chạm vào trong nháy mắt, thần không biết quỷ không hay.

Chỉ nhìn thấy được gò má Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không khỏi cười hanh một tiếng, vì để trốn tránh mà chọn cả việc đội tóc giả lên đầu! Cũng thật là nổi bật rồi đấy. Có vẻ như đang cực kỳ đói bụng, mà ăn uống cũng... thô tục!

Tiếu Tẫn Nghiêm cứ nghĩ rằng trong khoảnh khắc nhìn thấy nam nhân kia, hắn sẽ cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, vì bị lừa dối, bị lường gạt. Nhưng, lúc này mới phát hiện ra, thứ hắn muốn, kỳ thực chỉ là, cậu ta có thể ở bên cạnh hắn. Không phải là bởi vì yêu, chỉ là bởi vì có cậu ta ở bên, hắn liền sẽ cảm thấy, cậu ta đang tồn tại.

Thật ra yêu cầu của hắn vẫn rất đơn giản, bất kể là nhằm vào Diệp Tuyền, hay là Diệp Mạc. Nếu như, cậu ta chịu ở lại bên cạnh hắn, như vậy có phải cả hai sẽ không phải chịu bất cứ thống khổ nào rồi không.

Kỳ thực ngay cả Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không hiểu rõ, điều khiến cho cả hai khổ sở, không phải là Diệp Mạc không chịu ở lại bên cạnh hắn, mà chính là, người Diệp Mạc yêu, không phải là Tiếu Tẫn Nghiêm hắn!

Luôn có thể ở lúc nhìn kỹ vào Diệp Tuyền lại nhớ tới Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm thậm chí còn có loại ảo giác, Diệp Tuyền chính là được Diệp Mạc đã chết phái tới trả thù hắn, lặp lại những việc cậu ta đã làm khi còn sống, từng lần từng lần một dằn vặt hắn.

Diệp Mạc ăn có chút vội vàng, tựa hồ như đang không có thời gian, ánh mắt sáng quắc đến từ mặt bên, Diệp Mạc căn bản không có chú ý tới. Tiếu Tẫn Nghiêm hai tay khoanh trước ngực, lười biếng dựa vào ghế, rất hứng thú nhìn xuyên thấu qua bức màn kia quan sát Diệp Mạc, muốn tính sổ, cũng nên chờ đến khi cậu ta ăn no đã. Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên rất muốn biết, đến bước đường cùng, phản ứng của Diệp Tuyền sẽ như thế nào? Quỳ xuống đất cầu xin tha thứ? Hay là chấp nhận chịu chết?

Tấm bản đồ đặt ở bên cạnh bàn bị Diệp Mạc không cẩn thận chạm phải làm rơi xuống đất, Diệp Mạc đang uống canh, trực tiếp ngậm lấy cái muỗng mà khom người cúi xuống tìm kiếm, kết quả tấm bản đồ nhẹ nhàng thông qua khe hở bên dưới tấm bình phong bay qua phía đối diện. Diệp Mạc hơi nhíu nhíu đôi lông mày thanh tú, rất không tình nguyện từ trên ghế đứng lên, ngồi chồm hỗm cúi xuống đi kiếm, tay thò qua khe hở phía dưới bức màn quơ quào tìm kiếm lung tung phía đối diện.

Tiếu Tẫn Nghiêm nhìn thấy cánh tay thò qua, không khỏi nở nụ cười, rất nhanh sau đó, Diệp Mạc đã tìm thấy được tấm bản đồ, cùng lúc Tiếu Tẫn Nghiêm cũng bắt lấy cái tay kia.

Diệp Mạc cả kinh, theo bản năng thu tay lại, nhưng căn bản không giằng lại được quái lực đáng sợ của Tiếu Tẫn Nghiêm, mạnh mẽ bị kéo, ngay cả đứng dậy cũng đứng không được.

Diệp Mạc không bỏ cuộc, vẫn tiếp tục liều mạng thu tay trở về, nếu như không phải bởi vì sớm không thể phát ra được âm thanh nào thì Diệp Mạc đã sớm to tiếng mắng cho một trận. Tên khốn nạn nào lại bày trò tẻ nhạt như vậy, bộ hay ho lắm hay sao?

Ngay cả gào thét cũng không làm được, Diệp Mạc tức tối tới đỏ cả mặt, trong cơn tức giận, liền trực tiếp kéo giật tấm bình phong sang một bên.

Vốn dĩ là đang trong tư thế ngồi xổm, Diệp Mạc có lùi thấp lại một đoạn, lúc đang giận đùng đùng mà ngẩng đầu lên, trong nháy mắt hết thảy mọi vẻ mặt đều đông cứng lại, ở trong vòng 3 giây đồng hồ, Diệp Mạc cứ ngỡ rằng, cậu đang nằm mơ.

Khóe miệng phát ra tiếng cười gằn, Tiếu Tẫn Nghiêm ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Diệp Mạc, loại phương tự đột nhiên gặp mặt này, sợ là dù là ai cũng đều không thể lập tức có phản ứng lại được, huống gì người Diệp Mạc nhìn thấy, là người mà chính mình ngàn phòng vạn trốn, Tiếu Tẫn Nghiêm.

Leng keng một tiếng, cái muỗng trong miệng Diệp Mạc lanh lảnh rơi xuống đất, cũng là một tiếng này đã đem Diệp Mạc sực tỉnh lại. Một giây sau, Diệp Mạc giống như thú điên giãy dụa cánh tay bị Tiếu Tẫn Nghiêm bắt lấy, dùng cánh tay còn lại liều mạnh đánh xé Tiếu Tẫn Nghiêm.

Phản ứng như vậy, khiến cho Tiếu Tẫn Nghiêm bất ngờ.

Hắn liền biết, nam nhân này sẽ không dễ dàng chịu khuất phục hắn như vậy.

Tiếu Tẫn Nghiêm động tác nhanh nhẹn, nắm lấy cánh tay đang giương nanh múa vuốt kia của Diệp Mạc, cùng với cổ tay của cánh tay kia đang bị hắn nắm chặt, toàn bộ túm lấy nhấc lên, cả hai người đều đứng lên, chỉ có điều, Diệp Mạc chỉ có mũi bàn chân là chạm hờ mặt đất.

Mặc dù như vậy nhưng Diệp Mạc vẫn thuận lợi đạp cho Tiếu Tẫn Nghiêm mấy đá, mãi đến khi bị Tiếu Tẫn Nghiêm một phát nhấn xuống mặt bàn, Diệp Mạc vẫn không ngừng quẫy chân đạp đá.

Nếu như có thể phát ra âm thanh, Diệp Mạc tuyệt đối kêu to cứu mạng! Nơi này là địa bàn của Lâm Tả Kha, chỉ cần có nhân viên phục vụ thông báo cho Lâm Tả Kha một tiếng, Tiếu Tẫn Nghiêm tự nhiên sẽ kiêng kị một hai phần.

Vốn dĩ vì không biết thế nên mới kinh hoảng, hiện tại đột nhiên đối mặt với Tiếu Tẫn Nghiêm như vậy, Diệp Mạc trái lại trong lòng bỗng dưng không còn cảm thấy run sợ như trước. Nếu như lần này không có cách nào thoát thân thành công, vậy thật không bằng đi chết.

Nửa người bị ép ở trên mặt bàn, giữa hai chân bị một chân Tiếu Tẫn Nghiêm chèn vào khiến Diệp Mạc không thể nhúc nhích, chỉ có thể đơn giản mím môi đem đầu ngoảnh sang một bên.

Kiếm mi Tiếu Tẫn Nghiêm nhướng lên, một tay nắm lấy dưới cằm Diệp Mạc, mạnh mẽ kéo về phía chính diện.

"Cậu nói là tôi nên hỏi cậu trước, hay là đấm cho cậu hai quyền trước?" Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm trầm thấp, cúi người mở miệng, mặt ở khoảng cách gần áp sát dần từ phía trên Diệp Mạc.

Đối diện với ánh mắt của Tiếu Tẫn Nghiêm, Diệp Mạc có chút hoảng hốt, liền vội vàng hướng tầm mắt về hướng khác. Bởi vì không nói được nên phản ứng của Diệp Mạc lộ ra tư thế quật cường đến cùng.

"Nhìn tôi!" Tiếu Tẫn Nghiêm trầm giọng một câu, gần như muốn nghiền nát xương dưới cằm Diệp Mạc.

Diệp Mạc hơi há miệng, thống khổ nhắm mắt lại, nhưng ngay cả thanh âm khổ sở cũng đều không phát ra được.

Tiếu Tẫn Nghiêm thấy bộ dạng đánh chết cũng không mở miệng của Diệp Mạc, trong lòng cảm thấy rất giận dữ, ngón trỏ không báo trước hướng về giữa hai môi Diệp Mạc mạnh mẽ chen vào, thô bạo dùng sức, mãi đến tận khi khéo léo bắt lấy được đầu lưỡi ướt át của Diệp Mạc.

Diệp Mạc bị dọa cho sợ, ngón tay Tiếu Tẫn Nghiêm hiển nhiên còn có xu thế tiếp tục duỗi ra, dưới tình thế cấp bách, Diệp Mạc mạnh mẽ cắn răng, Tiếu Tẫn Nghiêm mặc dù đúng lúc thu tay lại nhưng vẫn bị Diệp Mạc cắn ra máu.

"Mẹ nó, cậu là chó à?!" Đuôi lông mày Tiếu Tẫn Nghiêm nhảy nhảy, sắc mặt đã biến ám trầm không ngớt, thích thú ban đầu sớm tan thành mây khói, phẫn nộ nhìn Diệp Mạc lúc nãy vẫn là một mặt quyết tuyệt, tay không chút do dự đưa lên.

Nghĩ là một cái tát sẽ giáng xuống, Diệp Mạc theo phản xạ định nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau buốt nhói ập đến, nhưng sau một hồi lâu, vẫn không có động tĩnh, lúc này mới cẩn thận từng chút một mở mắt ra.

Tay Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn giương lên ở không trung, chỉ là nắm lại thành hình quả đấm, trên mặt vừa lộ ra biểu hiện căm hận, lại vừa không đành lòng.

Ầm! Một tiếng vang thật lớn, nắm đấm chứa đầy sức mạnh kia rơi xuống trên mặt bàn bên đầu Diệp Mạc, chấn động mạnh khiến cả cái bàn rung động một hồi.

Diệp Mạc mang theo sợ hãi nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này, không biết có phải là cậu đang gặp ảo giác hay không mà Diệp Mạc cảm thấy, lúc này Tiếu Tẫn Nghiêm trông rất thống khổ.

"Theo tôi trở về!" Ở bên trong ngạc nhiên cùng nghi ngờ của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm không báo trước thốt lên một câu như vậy, thanh âm trầm lạnh, nghe vào như là mệnh lệnh không thể làm trái.

Có lẽ bởi vì căng thẳng mà lòng bàn tay Tiếu Tẫn Nghiêm toát ra hơi nóng, Diệp Mạc cảm thấy cơ thể Tiếu Tẫn Nghiêm lúc này rất nóng, giống như là... lên cơn sốt cao vậy.

"Làm sao? Không muốn?" Tiếu Tẫn Nghiêm nắm lấy khuôn mặt Diệp Mạc đến méo mó, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Diệp Mạc "Cậu cho rằng sau khi bị tôi phát hiện, cậu vẫn có thể thuận lợi rời đi?"

Diệp Mạc nhếch miệng, tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng ra đến miệng chỉ là thanh âm hơi thở.

"Con mẹ nó, cậu thật sự cho rằng chỉ một Lạc Tần Thiên liền có thể mang cậu rời đi?" Tiếu Tẫn Nghiêm gần như muốn bóp nát cái cổ Diệp Mạc.

Vừa nhắc tới Lạc Tần Thiên, Diệp Mạc lập tức liều mạng lắc đầu, cậu sợ nhất chính là Tiếu Tẫn Nghiêm đem hết thảy mọi tội đổ hết lên đầu Lạc Tần Thiên để tính toán.

Thấy phản ứng kịch liệt của Diệp Mạc, Tiếu Tẫn Nghiêm càng căm tức hơn, nam nhân này có thể nói chuyện yêu đương với Diệp Thần Tuấn, cũng có thể cùng Lạc Tần Thiên nhất kiến chung tình. Tại sao? Tại sao chỉ đối với riêng hắn là trốn tránh thật xa?

"Tôi hiện tại liền mang cậu rời khỏi thuyền, tôi con mẹ nó ngược lại muốn xem thử xem, ai dám ngăn cản!"

Tiếu Tẫn Nghiêm rất ít khi mất đi khống chế, từ khi bước vào thế giới trắng đen lẫn lộn, hắn chính là một tên đàn ông cực kỳ lý tính, cho dù ngay vào lúc thời khắc nguy cấp nhất, hắn cũng có thể thong dong phân tích, trấn định giải quyết.

Trở nên mất lý trí cực đoan như vậy, ngay cả chính hắn cũng không ngờ tới...

Tiếu Tẫn Nghiêm đem Diệp Mạc vác lên trên vai, nhưng bởi vì thân thể đột nhiên thất lực mà để Diệp Mạc từ trên vai trượt xuống, chân Diệp Mạc vừa chạm xuống đất liền cấp tốc hất tay Tiếu Tẫn Nghiêm, nhanh chân chạy ra cửa.

"Đứng lại!" Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên sống lên một tiếng, vừa mới nhấc chân chuẩn bị đuổi theo, trước mắt đột nhiên trở nên choáng váng.

Dùng tay chống lên mặt bàn, Tiếu Tẫn Nghiêm kiên trì lắm mới không ngã xuống, nhưng cảm giác choáng váng quay cuồng càng lúc càng mãnh liệt.

Lúc Diệp Mạc chạy ra đến cửa, theo bản năng quay đầu nhìn lại, phát hiện ra Tiếu Tẫn Nghiêm cũng không có đuổi theo, mà là gục đầu xuống mặt bàn, giống như đang ngủ vậy...
.....................
P/s: bạn Tiếu bị sốt dồi =)) tưởng siu nhơn k biết bịnh là gì chớ =))

Chương 22: Phục Luân vs Lạc Tần Thiên

Diệp Mạc không có lập tức rời đi ngay, mà là đứng ngơ ngác tại chỗ, nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm gục xuống bàn không nhúc nhích, trong lòng dấy lên nghi ngờ, nhưng dĩ nhiên chẳng dám tùy tiện lại gần.

Nhớ tới nhiệt độ lòng bàn tay Tiếu Tẫn Nghiêm vừa nãy, Diệp Mạc quả quyết suy đoán, cái tên ác ma tai bệnh bất xâm này, bị sốt rồi.

Diệp Mạc biết rất rõ, Tiếu Tẫn Nghiêm ngông cuồng tự cao tự đại từ trong xương tủy, đầu óc chỉ có cướp đoạt cùng tính toán, bởi vì quyền cao thế lớn, sức chịu đựng của tâm lý lẫn thân thể đều quá mức khỏe mạnh cứng rắn, hắn xưa nay không hề để mấy cái bệnh nhỏ hay vết thương nhỏ vào mắt, thậm chí không xem thân thể chính mình chẳng qua chỉ là thân thể máu thịt của người phàm trần mà đối xử, đến khi thân thể một khắc chân chính ngã xuống, không ai biết được, hắn phát bệnh gần như đồng nghĩa với việc Tử thần đang kề sát bên người.

Bầu không khí an tĩnh quỷ dị hơn mười giây, Diệp Mạc cắn môi một cái, quay người rời đi khỏi phòng ăn. Cậu dựa vào cái gì mà đi giúp hắn! Tốt nhất là để hắn gục chết ở nơi này mới đúng!

Diệp Mạc vừa mới rời khỏi phòng ăn, lại dừng bước chân, trên gương mặt thanh tú xoắn xuýt một mảnh, không bởi vì Tiếu Tẫn Nghiêm, mà chỉ là bởi vì chính mình không đành lòng.

Bức bình phong nơi bàn ăn tách ra, không ai biết Tiếu Tẫn Nghiêm đang nằm gục ở nơi nay, mặc dù nhân viên phục vụ có phát hiện, phỏng chừng cũng sẽ chỉ cho rằng Tiếu Tẫn Nghiêm đang ngủ. Không có mệnh lệnh của Tiếu Tẫn Nghiêm, thủ hạ của hắn cũng sẽ không tùy tiện đi vào tìm, Diệp Mạc suy đoán, nếu như giờ cậu mặc kệ mà bỏ đi, Tiếu Tẫn Nghiêm có thể sẽ cứ ở trong tình trạng như vậy một lúc lâu. Huống gì, hình như người ở phòng ăn đều giống như bị Tiếu Tẫn Nghiêm ra lệnh cho đi ra ngoài hết...

Bị sốt không phải lập tức chết liền, nhưng nếu để lâu thì...

Diệp Mạc căm hận lòng tốt của chính mình lúc này, lòng cảm thông thương xót lan tràn thế này chỉ làm cho cậu tự mình chuốc lấy khổ. Giống như trước đây Lạc Tần Thiên đã từng trêu chọc cậu, cho dù có đối mặt với một tên đại ác bị người người mắng chửi thì Diệp Mạc cũng không thể trơ mặt nhìn người đó gặp nạn mà không cứu được.

Quên đi! Đáng đời! Tiếu Tẫn Nghiêm đáng đời! Hắn bị vậy cũng đáng!

Diệp Mạc xoay người, cấp tốc chạy đến bên người Tiếu Tẫn Nghiêm, muốn xác định tình trạng của Tiếu Tẫn Nghiêm một chút, nhưng không ngờ trong khoảng khắc chạm vào vai Tiếu Tẫn Nghiêm, liền bị Tiếu Tẫn Nghiêm mãnh liệt kiên nhấn xuống ở trên bàn.

Mặc dù là bị sốt đến ý thức trở nên mơ hồ nhưng thiên tính cảnh giác của Tiếu Tẫn Nghiêm không cho phép hắn bị đánh lén trong bóng tối.

Diệp Mạc có ảo giác như cánh tay của mình như bị đứt đoạn mất rồi, mồ hôi hột lớn như hạt đậu từ trên trán rơi xuống, cậu đúng là uống lộn thuốc rồi, lại đi nổi lòng từ bi với cái tên ác ma hung dữ này làm gì chứ!

Trong cơn mông lung, Tiếu Tẫn Nghiêm thấy rõ người bị chính mình khóa trái trên bàn, đại não chậm rãi buông lỏng, nhẹ nhàng yếu ớt phun ra một cậu "Là... cậu."

Vừa dứt lời, Tiếu Tẫn Nghiêm liền ngã xuống trên người Diệp Mạc. Cũng chưa phải hoàn toàn hôn mê, chỉ là đầu óc quá đau nhức, không nhấc lên được một chút xíu khí lực nào.

Diệp Mạc theo bản năng đẩy Tiếu Tẫn Nghiêm ra, nhưng trong nháy mắt chạm vào gò má Tiếu Tẫn Nghiêm, cậu kinh sợ đến mức mắt trợn to, nhiệt độ này căn bản không phải người thường có thể chịu đựng.

Diệp Mạc nhớ tới cảnh tượng vừa nãy bị Tiếu Tẫn Nghiêm nhấn xuống mặt bàn, không khỏi hoảng sợ, người đàn ông này, quả thực không phải là người thường mà!

Hao tốn sức lực chín trâu hai hổ, Diệp Mạc mới từ dưới thân Tiếu Tẫn Nghiêm bò ra ngoài, nhìn gương mặt tuấn tú của Tiếu Tẫn Nghiêm mệt mỏi đến mi tâm nhíu lại, cơn tức giận ban đầu tự nhiên tan thành mây khói.

Chưa từng nhìn thấy Tiếu Tẫn Nghiêm như vậy, ở trong lòng Diệp Mạc, người đàn ông này vẫn luôn cường tráng lãnh khốc như bức tượng đồng, lực sát thương mãi mãi không hề suy yếu.

Diệp Mạc lấy ra điện thoại của Tiếu Tẫn Nghiêm, từ bên trong điện thoại tìm ra số điện thoại của Mạnh Truyền Tân, sau đó mở ra, lại sau đó mới sực nhớ... cậu đang không thể nói được!

Không nhịn được ở trong lòng tức tối mắng chửi Phục Luân một trận, gã đàn ông kia chỉ đơn giản là đang muốn đùa giỡn với cậu! Đáng ghét!

Diệp Mạc vất vả nhấc Tiếu Tẫn Nghiêm lên đi ra ngoài, Tiếu Tẫn Nghiêm chỉ cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung ra, khó chịu vô cùng, mơ mơ màng màng hơi hé mắt, ánh mắt suy yếu nhìn nam nhân bên cạnh.

Trọng lượng thân thể Tiếu Tẫn Nghiêm gần như đều đặt hết lên người Diệp mạc, thân thể gầy yếu nhỏ bé của Diệp Mạc gần như muốn sụp đổ, để đề phòng cả người Tiếu Tẫn Nghiêm bị té ngã xuống, Diệp Mạc gần như gồng người lên dùng hết sức lực của mình.

Chuyển biến của sự tình tựa hồ có hơi hoang đường, rõ ràng cậu không thể chờ đợi được muốn chạy trốn ngay lập tức. Vào lúc này, theo lẽ thường thì cậu nên tranh thủ lúc hắn bệnh mà để hắn chết quách đi mới đúng chứ?

"Tại sao cậu lại không thừa cơ hội này chạy trốn?" Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên vô lực mở miệng, tuy rằng khí thế đã suy yếu, nhưng thanh âm vẫn trầm thấp vững chắc. Hắn cũng không phải đến đi cũng đi không nổi, chỉ là lúc này, hắn rất muốn buông xuông một chút.

Diệp Mạc dường như không ngờ tới Tiếu Tẫn Nghiêm vẫn còn có sức lực để nói chuyện, chỉ giật mình nhìn Tiếu Tẫn Nghiêm một chút, sắc mặt phức tạp, thu lại tầm mắt tiếp tục hướng về phía trước bước đi.

Thân thể Tiếu Tẫn Nghiêm rất nặng, mặc dù có cách một lớp vải áo nhưng Diệp Mạc cũng có thể cảm nhận được rõ rệt loại nhiệt độ hết sức không bình thường kia.

Thật không thể hiểu nổi hắn trước đó làm sao có thể chống đỡ làm như không có chuyện gì xảy ra được.

Thấy Diệp Mạc không trả lời, Tiếu Tẫn Nghiêm đột nhiên khẩn cấp ôm sát người mình dán vào Diệp Mạc, đem Diệp Mạc chống đỡ ở trên bức tường của phòng ăn, đem khuôn mặt nóng hổi chôn ở trong ngực Diệp Mạc.

Loại động tác này giống như đứa trẻ đang kể lể oan ức với mẹ của mình, khiến cho Diệp Mạc theo phản xạ nhất thời tính làm động tác đẩy người kia ra, nhưng lại ngưng lại tùy theo ý hắn, thậm chí còn chẳng tính toán đến chuyện cũ mà người đàn ông này đã gây ra bao nhiêu thống khổ cho mình.

Diệp Mạc dựa lưng vào tường, có chút không biết nên làm gì bây giờ, Tiếu Tẫn Nghiêm liền như cứ như vậy ở trước mặt cậu thể hiện ra mặt yếu ớt nhất, cùng với dáng vẻ thô bạo hung ác lúc trước khác biệt rất nhiều, Tiếu Tẫn Nghiêm như vậy khiến cho Diệp Mạc không thể tiếp tục căm tức nổi.

Nhưng mà, làm sao có thể không căm tức hắn chứ!

Bên trong phòng ăn không có một bóng người, lúc Tiếu Tẫn Nghiêm đi vào, tất cả đã lặng lẽ âm thầm rời đi hết rồng, thế nên trong không gian yên tĩnh an lành, chỉ có tiếng hít thở của Diệp Mạc cùng Tiếu Tẫn Nghiêm.

"Tôi sẽ không tính toán chuyện cậu đem Diệp Mạc ra gạt tôi, càng sẽ không trách cậu chuyện cậu dám bỏ trốn." Thanh âm Tiếu Tẫn Nghiêm trầm thấp lần thứ hai chậm rãi truyền đến "Những gì Lạc Tần Thiên cho cậu, tôi đều có thể cho, chỉ cần..."

Không nói hết lời cuối cùng, Tiếu Tẫn Nghiêm liền không còn âm thanh, tiếp đó khó nhọc ngẩng đầu lên, cằm nhẹ nhàng chống đỡ trên tóc Diệp Mạc, một lúc lâu mới chậm rãi nói "Chỉ cần cậu chịu ở bên cạnh tôi." (Jian: có tí đường rồi kìa ;A;)

Lời như vậy, Diệp Mạc đã nghe quá nhiều rồi, nhiều đến mức cậu căn bản chẳng có tí phản ứng nào.

Diệp Mạc biết, giờ khắc này Tiếu Tẫn Nghiêm giống như một kẻ say, bởi vì tứ chi vô lực nên mới tỏ ra cực kỳ dịu ngoan như vậy, khiến cho người ta không phòng bị. Chứ nếu như hắn vẫn đang khỏe mạnh, sợ là đã sớm túm lấy tóc cưỡng ép lôi cậu về địa bàn của hắn.

Trong cõi u mình tựa hồ thật sự có định mệnh, Tiếu Tẫn Nghiêm khát khao chính mình có thể xuyên thấu được tất cả, thân thể, tâm linh, kiếp trước, kiếp này của người kia.

Nhưng đó chỉ là Tiếu Tẫn Nghiêm tưởng bở, cho tới nay, đều là.

Thống khổ của Tiếu Tẫn Nghiêm đều là tự tìm đến, bởi vì hắn yêu một người con trai không hề yêu mình. Mà thống khổ của Diệp Mạc, đều là do Tiếu Tẫn Nghiêm gây ra, bởi vì Tiếu Tẫn Nghiêm vĩnh viễn sẽ không bởi vì Diệp Mạc không yêu hắn mà từ bỏ.

Tiếu Tẫn Nghiêm đem mặt vò ở trong tóc Diệp Mạc, xúc cảm mềm mại, cùng với khí tức quen thuộc khiến cho hắn khó có thể kháng cự được, càng để thân thể vốn dĩ đang khó chịu có thể được thư giãn thả lỏng trên người Diệp Mạc.

Diệp Mạc thấy Tiếu Tẫn Nghiêm càng lúc càng áp sát như thế, không ngừng đem mặt cọ cọ trên tóc của cậu, hơn nữa cằm Tiếu Tẫn Nghiêm kiên cường tựa trên đầu cậu khiến cậu có chút đau nhức, Diệp Mạc trong lòng sinh lửa hận, đột nhiên tức giận đẩy một cái, Tiếu Tẫn Nghiêm đang chìm đắm chính mình trong mái tóc ngắn mềm mại của người kia, không hề đề phòng bị Diệp Mạc trực tiếp đẩy ra khiến hẳn lảo đảo vài bước lùi về phía sau, sau đó ở trước mặt Diệp Mạc, ngã xuống.

Bên trong du thuyền không có loại phục vụ dơ bẩn cùng cực giống như ở Thiên Đường, thế nhưng không tránh được có người đem theo tình nhân hoặc nô lệ trên giường của mình mang tới thuyền, màn đêm từ từ buông xuống, không phải ai cũng thích thú chìm đắm trong những thú vui giải trí trên du thuyền. Có người lên thuyền, chỉ ngắm cảnh, có người mượn thuyền để nghỉ ngơi ngay cả lộ mặt cũng chẳng buồn nhấc chân.

"Phục gia... cầu xin ngài... đừng mà! A!!!"

Bên trong gian phòng tràn ngập ánh sáng, Phục Luân hơi nghiêng đầu, ngón tay đeo chiếc nhẫn ngọc lớn rất có tiết tấu gõ gõ đều trên thanh vịn tay ghế, ánh mắt nhàn nhãn thưởng thức cảnh tượng trước mắt.

Một mỹ thiếu niên toàn thân sáp nến nhỏ giọt xuống bị hai người đàn ông nhấn ở trên giường, hai chân trắng nõn thon dài bị một người đàn ông dùng sức nhấn ở hai bên, làn da giữa bắp đùi tràn đầy những vết cắn tím đỏ tương tự, một người đàn ông trong tay cầm một hộp trang bị đầy đủ các công cụ SM tinh xảo, không để ý đến thiếu niên đang đau đớn gào thét mà cứ như thế lần lượt dùng ở trên người thiếu niên.

"Ồn chết mất" Phục Luân rất thiếu kiên nhẫn phun ra một câu "Lấp kín miệng, để tôi thấy rõ vẻ mặt của cậu ta xem."

Mệnh lệnh của Phục Luân vừa nhẹ nhàng hạ xuống, thủ hạ lập tức đem một viên cầu nhét vào trong miệng thiếu niên, cũng bẻ ngoặt gương mặt thiếu niên hướng về phía Phục Luân.

"Phục gia, tiểu tử này hình như hôn mê rồi." Một thủ hạ cẩn thận báo cáo chi tiết lại.

Có thể mang danh xưng bạo quân ở Đông Nam Á, Phục Luân tự nhiên có một pháp tắc sinh tồn cường hãn tàn nhẫn tuyệt tình, hắn không giống như Tiếu Tẫn Nghiêm, giận không để ngoài mặt, không bạo phát uy khí, thế nhưng cách hắn đối xử với kẻ địch và kẻ phản bội, thủ đoạn tuyệt không hề nhẹ nhàng hơn so với Tiếu Tẫn Nghiêm. Thậm chí, thủ đoạn của Phục Luân càng biến thái hơn! Vì thế nên thủ hạ bên cạnh hắn cũng giống như thủ hạ bên cạnh Tiếu Tẫn Nghiêm vậy, luôn trong trạng thái chiến đấu cực kỳ căng thẳng.

"Xúi quẩy" Phục Luân không hài lòng xoa xoa lông mày "Dẫn đi"

Thiếu niên mới vừa bị mang đi không lâu, một thủ hạ gõ cửa đi vào.

"Phục gia, Lạc thiếu gia Lạc gia tộc muốn gặp mặt ngài."

"Lạc Tần Thiên?" Phục Luân nhíu mày, không đoán ra được ý đồ của Lạc Tần Thiên tới tìm gặp mình. Chẳng lẽ, là vì tên Diệp Tuyền kia bị hắn làm cho câm?

Phục Luân biết Lạc Tần Thiên muốn tránh né Tiếu Tẫn Nghiêm và mang Diệp Tuyền rời đi, nhưng điều Phục Luân không thể hiểu nổi chính là, vì sao Lạc Tần Thiên lại động tâm với một người mà gặp mặt còn chưa được bao lâu? Hơn nữa còn muốn liều lĩnh cùng Tiếu Tẫn Nghiêm chính diện giao phong nguy hiểm như vậy để mang Diệp Tuyền đi.

Phục Luân giờ khắc này xác thực cảm thấy hối hận đối với việc lúc trước từ bỏ Diệp Tuyền, hắn làm sao cũng không thể ngờ tới, tên nam nhân từng đối với mình ra sức lấy lòng quyến rũ này, hiện tại lại có thể mê hoặc đến ba nam nhân có quyền thế xoay quanh cậu ta.

Xem ra hắn nên gọi Diệp Tuyền trở về với hắn, dù sao giá trị của cậu ta hiện tại không chỉ đơn giản là một nô lệ biểu diễn khiêu dâm cho hắn xem nữa rồi.

Phục Luân cùng Lạc Tần Thiên hẹn gặp nói chuyện ở trên boong thuyền đèn đuốc sáng choang, Lạc Tần Thiên nâng ly rượu cao cổ đang cùng một cô gái tóc vàng mắt xanh dùng tiếng Anh nói chuyện, thấy Phục Luân xuất hiện, mới cùng cô gái kia nói xin lỗi, sao đó cùng Phục Luân ngồi xuống ghế trước một cái bàn ở trên boong tàu.

"Lạc thiếu thật hăng hái, không cần để ý đến tiểu tình nhân đang gặp nguy hiểm, lại cùng một đám đàn bà... Ha ha, nghĩ cũng dễ hiểu, là đàn ông mà..."

Phục Luân không hề che giấu tia trào phúng trong lời nói, cười khanh khách nhìn nam nhân trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú trước mặt, quả thực, tên đàn ông này có có vẻ ngoài cùng khí chất khiến nữ nhân yêu mến say mê.

"Phục gia nói sai rồi." Lạc Tần Thiên cười khẽ "Nam nhân kia không phải tình nhân của tôi, mà là, người yêu."

"Thật hiếm thấy đấy, Lạc gia tộc lại cho phép người thừa kế ngàn dặm xa xôi từ nước Đức tới nơi này tìm một nam nhân, tôi đoán..." Phục Luân có thâm ý khác nhìn Lạc Tần Thiên hơi biến sắc, ý cười càng nồng "Lạc thiếu hẳn là lén lút chạy tới đây đi."

"Có vẻ như Phục gia đối với chuyện của Lạc gia tộc rất có hứng thú nhỉ." Lạc Tần Thiên rõ ràng thanh âm trầm lạnh đi mấy phần, Phục Luân chỉ hơi nhướng mày, cũng không có phản bác gì cả, hai tay khoanh lại trước ngực, tư thái miễn cưỡng mở miệng "Quên đi, Lạc thiếu vẫn là nên đi thẳng vào vấn đề, nói cho tôi, hẹn gặp mặt tôi là vì chuyện gì?"

................

P/s: làm truyện này chán quá, cù cưa mãi =.='

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top