Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hìn

Beta: Gà

Checker: Gà

***

Chương 29.

[Cố Ngộ Sâm: Ồ.]

Tạ Diễm nhìn chằm chằm tin nhắn của Cố Ngộ Sâm một lúc lâu, luôn cảm thấy từ "Ồ" đơn giản này đang biểu lộ một loại cảm xúc tinh tế, có thể ngửi thấy mùi chua chua thoang thoảng qua điện thoại.

Tạ Diễm không khỏi bật cười.

Nhưng cười chưa được bao lâu, trước khi Tạ Diễm có thể đợi câu trả lời của Cố Ngộ Sâm, trong lòng cậu đột nhiên có linh cảm - Cố Ngộ Sâm sẽ không muốn làm lớn chuyện đó chứ?

Tạ Diễm ngay lập tức ngừng cười, gửi một tin nhắn khác cho Cố Ngộ Sâm.

Vương Hỏa Hỏa: Chồng~

Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc thăm dò thăm dò.jpg

Vương Hỏa Hỏa: Anh muốn làm gì?

Vài phút sau, Tạ Diễm chờ được câu trả lời của Cố Ngộ Sâm.

Cố Ngộ Sâm: Anh vừa đi hỏi giá mua tòa nhà Hành Đông.

Vương Hỏa Hỏa: !!!

Vương Hỏa Hỏa: Đừng nói với em là anh muốn mua tòa nhà Hành Đông đấy nhé?!!

Cố Ngộ Sâm: Anh định vậy.

Nhìn thấy tin nhắn này, vẻ mặt của Tạ Diễm lập tức sịt keo, ý cười trên khóe miệng cứng đờ.

Đột nhiên cậu không thể cười được nữa.

Vương Hỏa Hỏa: Anh mua tòa nhà Hành Đông để làm gì?

Cố Ngộ Sâm: Nuôi cá.

Cũng may là Tạ Tấn không nhìn thấy câu trả lời này, nếu không anh ấy chắc chắn sẽ ghét bản thân mình vì có tần số giống như Cố Ngộ Sâm ở một khía cạnh nào đó.

Tạ Diễm lập tức nhìn ra ý đồ của Cố Ngộ Sâm, trong lòng cảm thấy bất lực muốn bật cười.

Vương Hỏa Hỏa: Em chỉ là một con cá mặn nhỏ, chỉ cần cho em một bể cá, em thực sự không cần biển.

Vương Hỏa Hỏa: Chồng ơi?

Vương Hỏa Hỏa: Cố Ngộ Sâm? Anh còn ở đó không vậy?

Cố Ngộ Sâm: Anh đã hỏi giá rồi.

Cố Ngộ Sâm: Tiếc là anh trai em không bán :)

Vương Hỏa Hỏa: ...

Cậu thực sự nhìn thấy sự ai oán và vị chua vô tận trong câu nói của Cố Ngộ Sâm, cậu không thể không gửi cho anh một biểu cảm an ủi.

Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc sờ sờ.jpg

Nhưng mà anh trai không bán cũng là chuyện bình thường mà phải không? Hiện tại nhà họ Tạ vẫn đang không ngừng phát triển, không lưu lạc đến mức phải bán mấy tòa nhà văn phòng.

Cố Ngộ Sâm: Gấu trúc cọ cọ.jpg

Cố Ngộ Sâm: Nụ hôn gấu trúc.jpg

Hai người trò chuyện trên WeChat một lúc rồi kết thúc cuộc trò chuyện vì Cố Ngộ Sâm có việc phải làm.

Tạ Diễm không cất điện thoại ngay mà nhìn chằm chằm vào danh thiếp của Cố Ngộ Sâm một lúc, sau đó quyết định thay đổi ghi chú của anh.

Trước đây cậu đã muốn thay đổi ghi chú, nhưng lại không biết nên đổi ghi chú nào cho Cố Ngộ Sâm, cuối cùng cậu chỉ ghim khung chat của Cố Ngộ Sâm lên trên cùng mà không thay đổi ghi chú.

Lúc này, một tia cảm hứng chợt lóe lên, Tạ Diễm không chút do dự thay đổi chú thích thành Cố Ngộ Sâm - nước sốt chua ngọt.

Chua và ngọt, món ưa thích của Tạ Diễm, cũng giống Cố Ngộ Sâm.

Sau khi đổi xong, Tạ Diễm vẫn không hài lòng, sau khi suy nghĩ, cậu lại thêm vào hai chữ: "Của tôi".

– Nước sốt chua ngọt của tôi.

Nước sốt chua ngọt chỉ thuộc về Tạ Diễm, dù Cố Ngộ Sâm chua hay ngọt gì thì đều thuộc về Tạ Diễm.

Tạ Diễm vừa định cất điện thoại vào thì nhận được tin nhắn từ anh trai cậu, Tạ Tấn.

Anh cả: Em hãy bảo Cố Ngộ Sâm đừng nổi điên nữa, please.

Tạ Tấn đang nói về chuyện Cố Ngộ Sâm muốn mua lại tòa nhà Hành Đông. Anh ấy không ngờ Cố Ngộ Sâm lại có thể hào phóng như vậy, một tòa nhà lớn như thế mà nói mua là mua.


Nhưng liệu Cố Ngộ Sâm có thể mua được tòa nhà của nhà họ Tạ không?

Cố Ngộ Sâm muốn ăn đào* à!

(*có nghĩa là muốn ăn c*c, chỉ những người có suy nghĩ kỳ quái và phi thực tế.)


Vương Hỏa Hỏa: Được rồi, em sẽ quay lại dạy cho anh ấy một bài học để ảnh không tiêu tiền bừa bãi nữa.

Anh cả: ...

Anh cả: Tốt nhất là em nên bảo cậu ta đừng quá keo kiệt.

Nếu đã keo kiệt rồi thì cứ để Tạ Diễm quản, chẳng lẽ còn có thể keo kiệt tới chết được sao?

Bây giờ Tạ Tấn đã hiểu, Cố Ngộ Sâm đúng là một người tính toán chi li, keo kiệt bủn xỉn, nhưng nếu tiêu tiền cho Tạ Diễm, thì có lẽ Cố Ngộ Sâm cũng không tính toán gì.

Quen biết nhau được bảy tám năm, cuối cùng Tạ Tấn cũng nhìn thấy thứ gì đó tỏa sáng ở Cố Ngộ Sâm.

Cưng chiều Tạ Diễm, điểm này rất giống anh ấy, đáng khen.

Tạ Tấn vừa mới khen Cố Ngộ Sâm, giây tiếp theo khi anh ấy kiểm tra vòng bạn bè trên WeChat thì lập tức nhìn thấy những trạng thái mới của Cố Ngộ Sâm.

Cố Ngộ Sâm: Suýt thì quên mất, tôi cũng là một trong những cổ đông của bất động sản Hành Đông : )

Tạ Tấn: ...


Theo lý thì bạn tốt trong vòng bạn bè của Cố Ngộ Sâm có rất nhiều. Khi anh đăng thứ gì đó lên thì chắc chắn rất nhanh sẽ có lượt thích và bình luận. Nhưng mà trong khi Tạ Tấn còn đang suy nghĩ nên trả lời Cố Ngộ Sâm như thế nào, lại không thấy bất kỳ lượt thích hay bình luận nào.

Điều này chỉ có thể là...


Trạng thái này của Cố Ngộ Sâm chỉ hiển thị với anh và Tạ Tấn.

Tạ Tấn: Đm! Đây là loại hành động con nít gì vậy?


Ấn tượng tốt đẹp của anh đối với Cố Ngộ Sâm lập tức biến mất hoàn toàn vì trạng thái này.


Tạ Tấn tiện tay chụp ảnh màn hình rồi gửi ảnh cho Tạ Diễm. Anh ấy muốn Tạ Diễm nhìn thấy bộ mặt thật của Cố Ngộ Sâm.

Anh cả: [Hình ảnh]

Anh cả: Theo những gì anh thấy thì nó thực sự toẹt dời.

Tạ Diễm không khỏi thở dài sau khi nhận được tin này.

Đến rồi, đến rồi, hai đứa nhỏ chưa tốt nghiệp mẫu giáo lại mổ nhau rồi.

Tạ Diễm tránh nặng tìm nhẹ, lập tức thay đổi chủ đề.

Vương Hỏa Hỏa: A Sâm thực sự là cổ đông của công ty sao?

Nếu là thật thì thế giới này thật sự kỳ diệu. Cậu vốn tưởng rằng trước khi gặp Cố Ngộ Sâm, mối quan hệ giữa hai người sẽ là tám cực không đến được nhau*. Không ngờ Cố Ngộ Sâm lại là cổ đông của công ty cha cậu.

(*có ý nghĩa diễn tả mối quan hệ xa cách hoặc không liên quan giữa hai bên.)


Anh cả: Có lẽ vậy.

Anh cả: Cuộc đời của Cố Ngộ Sâm như hack vậy. Học đại học đã bắt đầu đầu tư, đầu tư vào cái nào là có lời cái đó.

Viết những lời này xong, Tạ Tấn đi ra ngoài, ánh mắt xuyên qua cửa sổ, nhìn về phía một tòa nhà lớn cách đó không xa. Trụ sở chính của YC ở đó, đế chế kinh doanh do Cố Ngộ Sâm tạo ra.

Mặc dù Tạ Tấn không đối đầu với Cố Ngộ Sâm, nhưng anh ấy không thể không thừa nhận năng lực vượt trội và ánh mắt độc ác của Cố Ngộ Sâm.

Tạ Tấn vừa cảm thán xong thì nhận được câu trả lời từ Tạ Diễm.

Vương Hỏa Hỏa: Oa! Vậy thì A Sâm của em thực sự quá tuyệt vời!

Tạ Tấn chua chát trong lòng.

May mắn thay, giây tiếp theo Tạ Diễm đã mang đến một bản vá*.

( *như một câu tục ngữ, có nghĩa là bù đắp những thiếu sót)


Vương Hỏa Hỏa: Anh cả em siêu siêu lợi hại, tuổi còn trẻ đã có thể quản lý được cả công ty, giúp công ty không ngừng phát triển..

Tạ Tấn đã tốt trở lại.

Anh cả: Ừ.

Anh ấy suy nghĩ một lúc rồi hỏi lại Tạ Diễm.

Anh cả: Em thực sự không cảm thấy Cố Ngộ Sâm quá keo kiệt sao?

Làm gì cũng phải tính toán chi li chút tiền ấy, vậy thì kiếm được nhiều tiền để làm gì?

Lần này Tạ Tấn nhận được đoạn ghi âm của Tạ Diễm, dường như có quá nhiều điều muốn nói, Tạ Diễm cũng lười gõ chữ.

Tạ Diễm: "Keo kiệt hả? Em nghĩ đó chỉ là lối sống của anh ấy thôi. Anh ấy sống theo cách mình muốn, không bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác, cũng không ép buộc người khác phải sống theo cách của mình. Theo em thì điều đó không có gì là sai cả. Hơn nữa, sau khi sống với anh ấy, em càng không cảm thấy anh ấy keo kiệt. Về cơ bản, em thậm chí còn không nhận ra mình muốn gì, em chỉ không nhịn được liếc mắt nhìn thứ gì đó nhiều một chút thôi là anh ấy đã có thể cảm nhận được ngay. Hôm sau, thứ đó sẽ lập tức xuất hiện trước mắt em. Sau khi ở bên anh ấy, em luôn mong chờ những giây phút tiếp theo, ngay khi không có gì xảy ra, em vẫn sẽ rất hạnh phúc khi nghĩ rằng anh ấy vẫn ở đó."

Tạ Tấn không thể thấy được vẻ mặt của Tạ Diễm khi nói những lời này, nhưng chỉ cần nghe giọng điệu của Tạ Diễm là Tạ Tấn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Tạ Diễm lúc này nhất định là rất hạnh phúc, chắc chắn khóe miệng đang nhếch lên.

Quả nhiên, đúng như Tạ Tấn nghĩ, khi Tạ Diễm nói ra những lời này, vẻ mặt cậu dịu dàng, vui vẻ và hạnh phúc.

Cậu cụp mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, ý cười trên khóe miệng lại càng sâu.

Chiếc đồng hồ này là món quà mà Cố Ngộ Sâm tặng cho cậu sau khi anh đi công tác ở nước A về. Nó là một mẫu đã ngừng xuất bản của một thương hiệu nào đó.

Nhưng ý nghĩa của chiếc đồng hồ này đối với Tạ Diễm không phải nằm ở chỗ ngừng xuất bản hay thương hiệu, mà là ý nghĩa của chính chiếc đồng hồ đó.

Trước đây cậu cũng có một chiếc đồng hồ giống hệt vậy, đó là món quà sinh nhật mười tám tuổi của cha tặng cho cậu. Cậu vẫn luôn đeo nó trên tay, cũng đã được sáu, bảy năm rồi.

Khoảng thời gian trước, chiếc đồng hồ đó đã bị hỏng hoàn toàn. Tạ Diễm cũng không hề nói với Cố Ngộ Sâm chuyện này, cậu chỉ lặng lẽ tháo chiếc đồng hồ ra rồi cất vào tủ làm kỷ niệm.

Không biết Cố Ngộ Sâm phát hiện ra trên tay cậu không còn đồng hồ từ lúc nào, mà hôm sau khi đi công tác về, lúc Tạ Diễm tỉnh dậy thì cậu đã nhìn thấy một chiếc đồng hồ nằm lặng lẽ trên tủ đầu giường, giống hệt chiếc đồng hồ cậu đeo trước đó.

Tạ Diễm biết rằng thương hiệu của chiếc đồng hồ này đã ngừng sản xuất cách đây 5 năm. Trên thị trường, mua được nó đã khó, càng đừng nói là hiện tại, giá cao ngất trời.

Mặc kệ Cố Ngộ Sâm đã dùng cách nào để mua được chiếc đồng hồ này, nhưng chắc chắn anh đã đặt tâm huyết của mình vào đó.

Đây chỉ là chuyện nhỏ trong cuộc sống thường ngày của Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm, nhưng chính những chuyện nhỏ nhặt này lại khiến trong lòng Tạ Diễm như những dòng suối ngọt ngào, làm cho Tạ Diễm mỗi một ngày đều là hạnh phúc.

Tạ Diễm thoát khỏi dòng suy nghĩ, lại nhìn thấy tin nhắn của Tạ Tấn.

Anh cả: Dù anh không đồng ý với lối sống của cậu ta, nhưng anh sẽ chọn tôn trọng cậu ta.

Nhìn được tin nhắn này, Tạ Diễm sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh cậu đã hiểu được ý nghĩa đằng sau nó.

Trước khi cậu kịp trả lời, Tạ Tấn lại gửi thêm một tin nhắn khác.

Anh cả: Khi nào có thời gian thì đưa câu ta về thành phố Kinh một chuyến, tụi em vẫn chưa kết hôn, sao không dẫn người yêu về khoe với ba.

Tạ Diễm mỉm cười, ngón tay di chuyển trên bàn phím điện thoại.

Vương Hỏa Hỏa: Tuân lệnh!

Vương Hỏa Hỏa: Chờ mấy ngày nữa, sau khi gặp ba mẹ A Sâm xong thì em sẽ đưa anh ấy về nhà.

Anh cả: Em đi gặp ba mẹ cậu ta sao?

Anh cả: Khi nào?

Vương Hỏa Hỏa: Có lẽ là thứ hai tuần sau.

Anh cả: Được rồi, lúc đó vẫn còn ở thành phố K, để anh đi cùng.

Tạ Diễm biết Tạ Tấn sợ cậu chịu thiệt, muốn đi theo để bảo vệ cậu.

Cho nên cậu cũng không có từ chối lòng tốt của Tạ Tấn.

Vương Hỏa Hỏa: Dạ dạ.

Vương Hỏa Hỏa: Gấu trúc gật đầu.jpg

Có thể coi đây là cuộc hẹn trước để phụ huynh hai bên gặp mặt ăn một bữa.

***


Buổi tối khi về nhà, Tạ Diễm nói với Cố Ngộ Sâm rằng Tạ Tấn muốn cùng cậu đi gặp ba mẹ Cố Ngộ Sâm.

Cố Ngộ Sâm không có gì ngạc nhiên: "Anh biết rồi."

"Anh không từ chối sao?" Tạ Diễm đi đến bên cạnh Cố Ngộ Sâm, tựa đầu vào cánh tay anh, thân mật dính lấy nhau.

"Tại sao anh phải từ chối?" Cố Ngộ Sâm nói: "Đáng lẽ anh nên để phụ huynh hai bên gặp nhau. Ba mẹ em không ở thành phố K, nếu anh trai em ở đây thì anh cũng nên để ba mẹ anh và anh trai em gặp nhau."

Tạ Diễm dụi đầu vào cánh tay của Cố Ngộ Sâm.

Đột nhiên cậu ngẩng đầu lên, nheo mắt nhìn anh.

"Em nghe nói hôm nay anh đã đăng trạng thái lên vòng bạn bè? Tạ Diễm cười như hồ ly xảo quyệt: "Sao em không thấy?"

Tay của Cố Ngộ Sâm bỗng dừng lại.

Tạ Diễm nói thêm: "Hay là nói, em không nhìn thấy là vì trạng thái đó của anh chỉ có anh em mới..."

Cố Ngộ Sâm không để Tạ Diễm nói hết câu đã lập tức cúi đầu hôn lên môi Tạ Diễm, dùng nụ hôn nồng cháy và ái muội để chuyển hướng sự chú ý của cậu.

Tạ Tấn đúng là một con quỷ trẻ trâu, vậy mà còn đi mách lẻo.

_____



Tác giả có lời muốn nói:

[Kịch nhỏ]

Tạ Tấn: Cố Ngộ Sâm chưa tốt nghiệp mẫu giáo!

Cố Ngộ Sâm: Con quỷ trẻ trâu Tạ Tấn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top