Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13: Thảm kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sở Kỳ cùng tiểu Hoàng cùng nhau lên đường đã mấy ngày, có tiểu Hoàng Sở Kỳ cảm thấy hành trình cũng không như vậy vô vị. 

Vì có người của quân đội đi trước mở đường nên ngoại trừ tang thi ra thì đường cũng không gặp nhiều lắm chướng ngại. Sở Kỳ mấy ngày hôm nay vẫn luôn chú ý tìm kiếm các trạm xăng dầu để thu thập thêm. Xăng, dầu Sở Kỳ phía trước thu thập được không nhiều nên lúc này hắn tranh thủ thu thập.

Sở Kỳ hiện tại đang ở trên một con đường ngoại ô, con đường này cũng trùng với con đường đoàn người phía trước đi qua, còn nội ô thành phố thì không ai có lá gan đi vào, hiện tại nó đã trở thành thủ phủ của tang thi. Đến ngã tư đường, Sở Kỳ đang định rẽ phải thì có người đột nhiên xông ra, nếu như không phải Sở Kỳ phảm ứng nhanh phanh gấp thì hai người đã bị xe đụng phải. Mặc dù bọn họ quần áo bẩn thỉu, tóc tai rối loạn nhưng Sở Kỳ vẫn nhìn ra bọn họ là người, không phải tang thi.

Sở Kỳ kì thật muốn tiếp tục lái xe đi nhưng lại đột nhiên cảm thấy hai người này nhìn có chút quen thuộc nên mở cửa xuống xe.

Hai người ngồi ở cách đầu xe chỉ khoảng hơn một mét, là một phụ nữ và một nam hài tử. Người phụ nữ trên người quần áo loang lỗ vết máu, Sở Kỳ nhìn ra có vết thương do súng gây ra, cũng có bị tang thi trảo, nhưng nam hài trên người tuy rất chật vật nhưng lại không có vết thương nào đáng ngại, cũng không bị tang thi trảo, có thể đoán được là người phụ nữ dùng bản thân che chở cho nam hài.

Động tĩnh không nhỏ hấp dẫn tang thi lại đây, Sở Kỳ lặng lẽ phóng thích ra uy áp để chúng rời đi mới xem xét tình hình hai người. Người phụ nữ đã là đèn cạn dầu, nàng nằm trên mặt đất run run vươn ôm lấy nam hài, nam hài ôm chầm lấy nàng khóc rống.

Sở Kỳ lúc này mới phát hiện bọn họ hai người là thê tử và nhi tử của Mạnh Bình, khi đó Mạnh Bình dẫn theo họ tới từ biệt hắn, hắn vẫn còn có ấn tượng. Không phải bọn họ đã rời đi cùng quân đội sao, sao hiện tại lại rơi vào tình cảnh này?

Người phụ nữ lúc này cũng đã chú ý tới Sở Kỳ, nàng nhìn Sở Kỳ sau đó kinh ngạc:''Ngươi là Sở Kỳ có phải không?''. Nàng còn nhớ rõ Sở Kỳ bởi vì hắn dung mạo muốn người ta quên đi cũng khó.

''Ân, chính là ta, ta cũng nhớ ngươi là thê tử của Mạnh Bình, sao các ngươi lại ra nông nỗi này?''. Sở Kỳ hỏi nàng.

Nghe Sở Kỳ hỏi, nàng trên mặt cười khổ, đứt quãng âm thanh mà kể lại nguyên nhân. 

Thật ra ngày đó nàng cùng trượng phu thực là lên đường rời đi cùng với quân đội, nhưng đi rồi hai ngày thì Mạnh Đình Bảo lại đột ngột phát sốt cao. Bất đắc dĩ hai người không thể tiếp tục cùng mọi người lên đường mà phải tìm nơi dừng lại chiếu cố nhi tử bị bệnh. Mạnh Đình Bảo sốt cao hôn mê liên tục hai ngày, uống thuốc mà không khỏi, hai người thực lo lắng sợ nhi tử xảy ra chuyện nên mạo hiểm ra ngoài tìm khác dược. Đến ngày thứ ba Mạnh Đình Bảo rốt cuộc tỉnh lại, sốt cũng lui đi hai vợ chồng mới thở phào nhẹ nhõm. Chuẩn bị lên đường đuổi kịp đoàn người ngày đó bọn họ mới phát hiện xăng sắp tiêu hao hết, nên tính toán đi tìm trạm xăng dầu.

Tới rồi trạm xăng dầu, Mạnh Bình định xuống đỗ xăng cho xe nhưng không ngờ từ trong chỗ khuất trạm xăng lại nhảy ra năm người đem hắn và xe vây lên. Bọn họ tay cầm súng nhắm vào Mạnh Bình, một nam nhân ngữ khí kiêu căng:'' Kêu người trên còn lại trên xe bước xuống, các ngươi đem hết vật tư, thức ăn lại đây, ta rộng lượng mà tha cho các ngươi một mạng''.

Mạnh Bình biết mình đây là bị người đánh cướp, vì sợ bọn họ thương tổn mình thê nhi nên hắn cũng làm theo. Mạnh Đình bảo mẫu tử  vừa xuống xe, năm người thấy tức khắc mắt sáng lên, hận không thể ngay lập tức nhào lên. Một người vẻ mặt đáng khinh, mở miệng chửi bậy:'' M* nó thì ra là có mỹ nhân a, lão tử đây hôm nay đúng là gặp may, nhịn lâu ngày như vậy hôm nay nhất định sảng khoái''.

Đám người cũng phụ họa lên:'' Đúng đúng, mấy hôm trước kia đoàn người đông chúng ta không xuống tay được, hôm nay phải con m* nó hảo hảo phát tiết, các ngươi xem tiểu bằng hữu cũng thật thủy linh nha''. Vừa nói vừa xoa xoa tay nhìn chằm chằm hai người.

Mạnh Bình thấy vậy trong lòng lộp bộp không xong, chỉ sợ hôm nay không thể bình an mà rời đi, hắn thê tử cũng vẻ mặt trắng bệt gắt gao mà nắm tay Mạnh Đình Bảo. Thấy đám người kia đã muốn nhào lên, Mạnh Bình quay đầu lại nhìn thê tử, không ra tiếng mà dùng khẩu hình miệng nói với nàng. Làm vợ chồng gần mười năm, sao nàng có thể không hiểu Mạnh Bình muốn nói gì, hắn nói hai chữ ''Chạy mau'', nàng tuy không muốn nhưng mà còn có tiểu Bảo ở đây, nàng ở lại chẳng những kéo chân sau còn liên lụy tiểu Bảo. Nghĩ vậy nàng nhịn xuống rơi nước mắt đối với Mạnh Bình khẽ gật đầu. Mạnh Bình quay lại nhìn đám người, thừa lúc đám người buông lỏng cảnh giác, hắn quát lên một tiếng rồi xông lên, hắn thê tử thừa dịp này ôm Mạnh Đình Bảo chạy hướng ngược lại. 

Đám người tuy phản ứng chậm nhưng trong tay có súng, bọn họ nhanh chóng hướng về phía Mạnh Bình cùng hắn thê tử đang chạy mà nổ súng. Mạnh Bình dùng hết sức bình sinh mà ngăn cản đám người, hắn trên người vết thương càng ngày càng nhiều, hắn biết chính mình chỉ sợ không qua khỏi, hắn chỉ thầm mong thê tử cùng với tiểu Bảo được an toàn.

Nàng ôm tiểu Bảo ra sức chạy, sau lưng đã trúng đạn, máu tươi thấm ướt cả áo nhưng giờ phút này nàng không quan tâm, nàng chỉ một đường chạy thoát khỏi đám người kia. Nàng không biết chạy bao lâu, đám người phía sau tựa hồ không còn truy đuổi nữa, nhưng lúc này tang thi bị mùi máu tươi hấp dẫn mà kéo tới. Gắt gao che chở Mạnh Đình Bảo trong lòng, nàng ra sức tránh né muốn chạy thoát khỏi chúng, trên người cũng bị tang thi trảo ra không ít vết thương. Nàng biết mình không còn nhiều thời gian nữa, nhưng nàng muốn ít nhất tìm một nơi để tiểu Bảo được an toàn. Sau đó nàng chạy đến ngã tư đường gặp phải xe của Sở Kỳ.

Sở Kỳ nghe nàng thuật lại cũng đã rõ mọi chuyện. Mạt thế không chỉ là nguy cơ mà còn là cơ hội cho một số người bản tính tàn nhẫn, lúc này đây luật pháp, đạo đức gì đó đã không còn trói buộc nữa, nên bọn họ tha hồ mà làm theo bản tính của mình không sợ điều gì cản trở.

''Khụ Khụ''. Nàng trong miệng tràn ra máu nhưng vẫn cố sức nhìn Sở Kỳ, ánh mắt nàng đầy khẩn cầu, ngữ khí run run cầu xin:'' Sở Kỳ, ta biết ngươi không phải người xấu, ta có một việc muốn thỉnh cầu ngươi. Ta không cầu ngươi giúp ta trả thù, ta chỉ xin ngươi giúp, giúp ta đem tiểu Bảo đưa đến căn cứ an toàn. Ta cầu xin ngươi''.

Tiểu Bảo bắt lấy tay nàng, nước mắt không ngừng cầu xin:''Mẹ đừng nói nữa, tiểu Bảo sẽ không rời bỏ mẹ, mẹ đừng rời bỏ tiểu Bảo được không? Cầu xin mẹ, ngươi đừng bỏ tiểu Bảo lại một mình, tiểu Bảo rất sợ''.

Nàng vươn tay xoa đầu rồi gạt đi nước mắt trên mặt tiểu Bảo, nàng nhìn tiểu Bảo nghiêm túc nói:'' Tiểu Bảo ngoan, phải nghe lời Sở Kỳ ca ca, không được bướng bỉnh. Sau này không có ba mẹ ở bên cạnh phải mạnh mẽ lên, phải hảo hảo mà sống sót có biết hay không''.

Tiểu Bảo lúc này ánh mắt bỗng nhiên kiên định:'' Mẹ , tiểu Bảo hiểu rồi, sau này tiểu Bảo sẽ mạnh mẽ, sẽ hảo hảo sống sót, sẽ nghe lời Sở Kỳ ca ca''. 

"Tiểu Bảo ngoan", nàng quay sang nhìn Sở Kỳ tựa hồ muốn biết chắc chắn hắn đáp án.

"Hảo, ta đáp ứng ngươi''. Sở Kỳ trả lời nàng. Nhìn nàng, Sở Kỳ nhớ lại chính mình mẫu thân trong phòng cấp cứu, nàng cũng cầm tay hắn, bảo hắn hảo hảo sống, cũng nhẹ nhàng xoa đầu hắn, gạt đi hắn nước mắt. Nên trong phút chốc Sở Kỳ đáp ứng nàng thỉnh cầu.

Nghe Sở Kỳ đáp ứng, nàng trên mặt nở nụ cười, tay từ từ buông lỏng, ánh mắt tang rã từ từ khép lại, hơi thở đoạn. Tiểu Bảo ôm chầm lấy nàng kêu ''mẹ,mẹ''.

Một lúc lâu sau Sở Kỳ đi đến trước mặt tiểu Bảo, vươn tay đặt vào tiểu Bảo một khẩu súng, Sở Kỳ cầm tay tiểu Bảo hướng súng chỉa vào đầu hắn mẫu thân :'' Mẹ của ngươi đã dị tang thi trảo, nếu ngươi không muốn nàng cũng biến thành một con tang thi thì giúp nàng ra đi thanh thản''.

Mạnh Đình Bảo nhìn trong tay súng, tuy không muốn nhưng hắn biết mẹ rất ghét, rất ghê tởm tang thi, nàng sẽ tuyệt đối không muốn biến thành tang thi, hắn phải giúp nàng, không thể để nàng trở thành chúng. ''Đoàng'' một tiếng súng vang lên, Sở Kỳ cũng thực ngạc nhiên Mạnh Đình Bảo quyết đoán, hắn còn tưởng rằng Mạnh đình Bảo sẽ khóc rống mà phản đối. Vậy cũng tốt, đối với một đứa trẻ 8 tuổi ở mạt thế mà nói, càng sớm trưởng thành thì tỉ lệ sống sót càng cao.

Mạnh Đình Bảo dùng tay gạt đi nước mắt, nén khóc mà nhìn Sở Kỳ, như đợi Sở Kỳ nói với hắn phải làm gì. Sở Kỳ khẽ thở dài:'' Ta về sau cũng gọi ngươi tiểu Bảo đi, ta giúp đem mẫu thân ngươi đặt lên xe. Ngươi chỉ đường, chúng ta trở lại trạm xăng dầu''.

Nghe đến trạm xăng dầu, tiểu Bảo trên mặt hiện lên thống hận, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh mà gật gật đầu.

Tới trạm xăng dầu, Sở KỲ quan sát trạm xăng dầu bên ngoài có vết máu chưa khô, nhưng lại im ắng nhìn như không có ai, xem ra đám người kia đã mai phục dùng chiêu cũ.

Sở Kỳ bước xuống xe, để tiểu Bảo ở lại trong xe với tiểu Hoàng. Đúng như dự đoán, chỉ tiến lên vài bước năm người đã xông ra chặn đường. Trên người năm người cũng có vết thương, hẳn là giằng co với Mạnh Bình để lại. Bọn người lúc này cũng thấy Sở Kỳ cùng hắn, Sở Kỳ như cũ áo khoác che kín mặt nên không ai để ý hắn nhiều lắm, nhưng nhìn đến chiếc hãn mã được cải trang xe thì hai mắt sáng rực tham lam. Kẻ cầm đầu lên tiếng:'' Ngươi để xe cùng vật tư lại rồi nhanh rời đi, hôm nay ta tâm tình tốt tha cho ngươi một mạng''.

Có kẻ thấy vậy hùa theo, ngữ khí đáng khinh:'' Nếu ngươi dung mạo đẹp thì muốn ở lại cũng được, chúng ta rất hoan nghênh a''. Nói xong một đám haha cười.

Sở Kỳ cũng không tức giận, không mặn không nhạt mà nói:'' Đáng tiếc ta hôm nay tâm tình không tốt, cho nên các ngươi đều để mạng lại đây đi''.

Chưa để bọn người phản ứng lại, Sở Kỳ đã phóng ra băng chùy cắt đứt yết hầu tên cầm đầu, bốn người còn lại hốt hoảng nổ súng, nhưng các viên đạn bay thẳng sắp đến Sở Kỳ thì đột nhiên ngừng lại giữa không trung, Sở Kỳ nhẹ phất tay, các viên đạn lấy tốc độ nhanh chóng bay ngược trở lại cắm vào ấn đường từng tên một. Bốn tên không tiến động ngã xuống, Sở Kỳ quay người gọi tiểu Bảo xuống xe. Tiểu Bảo xuống xe nhìn thấy xác của bọn người thì tức khắc căm hận hai mắt đỏ lên, cướp lấy chủy thủ bên hông Sở Kỳ xông lên điên cuồng đâm vào xác bọn người. Sở Kỳ cũng không ngăn cản mà để  cho hắn phát tiết.

Đợi tiểu Bảo phát tiết xong, trên người hắn đã nhiễm không ít máu, tiểu Bảo cầm chủy thủ đến trước mặt giơ lên đưa cho Sở Kỳ:'' Thực xin lỗi''.

Sở Kỳ cầm lấy chủy thủ bình tĩnh mà nhìn hắn:'' Không cần xin lỗi, ngươi không làm sai''.

Sở Kỳ mang tiểu Bảo đi vào trạm xăng dầu, không xa thì thấy được thi thể của Mạnh Bình nằm dưới đất, trên thi thể khắp nơi đều là vết thương lớn lớn bé bé, có thể dễ dàng biết được trước khi chết đã bị tra tấn dã man. Lúc này tiểu Bảo đã không thể kiềm nén được mà ôm chầm lấy thi thể Mạnh Bình khóc tê tâm liệt phế. Sở Kỳ để cho hắn thoải mái khóc, lặng lẽ tiến vào thu thập xăng, xăng trong bồn chứa số lượng rất nhiều, phỏng chừng là không lâu trước mạt thế trạm xăng vừa mới nhập hàng, hiện tại tiện nghi cho Sở Kỳ.

Thu thập xong xuôi Sở Kỳ trở ra, tiểu Bảo lúc này cũng đã bình tĩnh lại, Sở Kỳ cùng tiểu Bảo mang xác Mạnh Bình đặt trong xe cạnh hắn thê tử. Sở Kỳ lái xe tìm một khoảng đất trống, đào hố giúp hai phu thê họ chôn cất cùng nhau.

Mạnh Đình Bảo quỳ trước mộ hai người dập đầu, nước mắt không ngừng rơi trên gương mặt trẻ con, Sở Kỳ cũng không biết thế nào an ủi hắn nên chỉ im lặng đứng bên cạnh.

Quỳ xong tiểu Bảo đứng lên đi tới trước mặt Sở Kỳ, ánh mắt kiên định mà nhìn hắn:'' Sở Kỳ ca ca, xin ngươi cho ta đi theo ngươi có được không?''.

Sở Kỳ nhìn hắn một lúc:'' Ta nhưng không phải bảo mẫu, không đảm bảo an toàn của ngươi, ta chỉ đáp ứng lời hứa với mẫu thân ngươi đem ngươi đưa đến căn cứ an toàn''.

Tiểu Bảo nghe vậy cũng không lộ ra thất vọng mà càng khẳng định nói:'' Sở Kỳ ca ca ngươi yên tâm, ta không cần ngươi đảm bảo an toàn, ta sẽ tự mình học chém giết tang thi''.

''Ta nhưng không thu người vô dụng''. Nghe Sở Kỳ nói vậy, tiểu Bảo biết bản thân có hi vọng, hắn nhẹ nhàng cầm lên một cành cây héo ở dưới chân, tiểu Bảo tập trung vào cành cây, cành cây khô héo từ từ trở nên có sức sống mộc ra thêm hai, ba chiếc lá xanh nhỏ. Từ khi phát sốt tỉnh lại thì tiểu Bảo đã cảm thấy cùng thực vật thật thân thiết, nhưng chưa kịp nói với ba mẹ thì thảm kịch đã xảy ra.

Sở Kỳ ngay từ đầu khi nghe tiểu Bảo phát sốt cao liên tục hai ngày trong lòng đã ẩn ẩn đoán ra là thức tỉnh dị năng, chỉ là không ngờ lại là mộc hệ. Tiểu Bảo làm xong dị năng tiêu hao có chút quá mức, mặt trở nên trắng bệt, nhưng vẫn chăm chú mà nhìn Sở Kỳ. Thấy Sở Kỳ trên mặt biểu tình cũng chỉ là nhàn nhạt không thay đổi, tiểu Bảo không cấm có chút thất vọng mà gục đầu xuống. 

''Nếu ngươi muốn đi theo ta, phải cùng ta kết huyết khế , nếu ngươi sau này sinh phản bội chi tâm,  khế ước sẽ làm ngươi đau nhập cốt tủy cùng linh hồn, sau đó ngươi thân thể sẽ từ từ bị ăn mòn cuối cùng trở thành một bãi máu loãng, kể cả linh hồn cũng tan biến trong thiên địa không được luân hồi. Nếu là như vậy, ngươi có còn muốn đi theo ta hay không?''.

Huyết khế của huyết tộc không phải là chuyện vui đùa,  một khi đã kí kết bất kì một ai cũng không thể chống cự. Ở Thiên Hoàng đại lục, huyết tộc nổi tiếng tàn nhẫn một phần không ít cũng là nhờ này huyết khế.

Tiểu Bảo có chút ngơ ngác mà nhìn Sở Kỳ, hắn không hiểu cái gì là huyết khế, cũng không biết 'không được luân hồi' là như thế nào, hình như là rất đau rất đau. Nhưng tiểu Bảo thực thông minh mà biết Sở Kỳ đây là chưa tin tưởng hắn, sợ ngày sau hắn tâm sinh phản bội nên mới làm như vậy. Kỳ thật tiểu Bảo trong lòng đã đem Sở Kỳ trở thành hắn thân nhân duy nhất, lúc hắn tuyệt vọng nhất Sở Kỳ xuất hiện, giúp hắn báo thù, giúp hắn chôn cất cha mẹ, còn đáp ứng hắn mẫu thân thỉnh cầu. Dù có trưởng thành đến đâu thì tiểu Bảo hiện tại cũng chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi, với tiểu Bảo mà nói, Sở Kỳ không khác gì bầu trời thiên sứ cứu rỗi lúc hắn tuyệt vọng, cho nên tiểu Bảo khẳng định với chính bản thân mình sẽ không bao giờ phản bội Sở Kỳ.

Tiểu Bảo nhìn ánh mắt Sở Kỳ:'' Sở Kỳ ca ca , ta đồng ý, chỉ cần có thể đi theo ngươi ta đều đồng ý, Sở Kỳ ca ca yên tâm, tiểu Bảo tuyệt đối sẽ không phản bội ngươi, tiểu Bảo sau này sẽ trở nên cường đại bảo vệ ngươi''.

Sở Kỳ biểu tình thoáng nhu hòa:''  Được, nếu ngươi đã quyết định xong thì không cần hối hận, hiện tại nhắm mắt lại, thả lỏng''.

Tiểu Bảo làm theo Sở Kỳ chỉ dẫn nhắm mắt lại, Sở kỳ giảo phá ngón trỏ, đặt ngón trỏ lên ấn đường tiểu Bảo, trong lòng mặc niệm chú ngữ. Tiểu Bảo chỉ cảm thấy trong đầu nhiều thêm cái gì đó, cảm giác cùng Sở Kỳ càng thân thiết thêm một chút. Huyết khế lập xong, Sở KỲ mang tiểu Bảo đang định trở lại xe thì nghênh đón phác lại đây tiểu Hoàng. Tiểu Bảo lúc này đây cũng tò mò cùng tiểu Hoàng bốn mắt nhìn nhau. Sở Kỳ lên tiếng coi như giới thiệu'' Đây là tiểu Hoàng, là...gà con''.

Lại quay sang tiểu Hoàng chỉ vào tiểu Bảo:'' Đây là tiểu Bảo, sau này cùng nhau lên đường, hai ngươi phải hòa thuận mà ở chung''.

Tiểu Hoàng mắt to chớp a chớp nhìn tiểu Bảo, sau đó một nhảy nhảy vào lòng tiểu Bảo, tiểu Bảo cũng thuận thế mà ôm nó vào lòng thuận mao. Sở Kỳ thấy hay vật nhỏ hỗ động đột nhiên trong lòng sinh ra một tia ấm áp. Sau đó tổ hợp kỳ ba: một huyết tộc, một người, một gà cùng nhau lên xe khởi hành. 

Cùng lúc đó, cũng có một đoàn ba chiếc hãn mã đang cùng một mục tiêu mà di chuyển, trong chiếc xe dẫn đầu một nam nhân tuấn mỹ vô trù mắt đang nhắm bỗng mở bừng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top