Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

🥵 Chương 10: Những điều Plato không thích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Những điều Plato không thích.

Lạc Khải Nam ngủ một giấc thẳng đến 2 giờ chiều.

Lúc tỉnh lại, trên người hắn có chiếc chăn mỏng, chính là chiếc chăn ngày hôm qua, có lẽ là Chiêm Tử Diên đã đắp cho hắn.

Hắn hít hít một cách vô thức.

Chăn có mùi xà phòng thoang thoảng, giống mùi hương trên người Chiêm Tử Diên vậy, chắc có lẽ là được anh thường xuyên giặt sạch.

Anh thầy này rất ưa sạch sẽ, chẳng trách tạo cho người khác một cảm giác không nhiễm bụi trần.

Trong phòng làm việc xuất hiện thêm hai người, một nam một nữ, vừa đúng lúc cũng đang đánh giá hắn.

Lạc Khải Nam xoay mặt sang đối diện với ánh mắt tò mò của họ, ánh mắt hắn đột nhiên lạnh lẽo, làm hai sinh viên phải né tránh tầm mắt đi.

Chiêm Tử Diên đứng ở giữa, giới thiệu hai bên với nhau: "Đây là sinh viên mà tôi sẽ hướng dẫn luận văn, Diệp Dĩnh Tuệ và Chu Tiêu. Đây là trợ giảng học kỳ này của thầy, Lạc Khải Nam."

Nói xong anh quay sang nói thêm với hai bạn sinh viên: "Nếu như thầy không ở đây, hai em có thể tìm cậu ấy."

Lạc Khải Nam lập tức từ chối: "Đừng tìm tôi, anh không ở trường thì tôi cũng không đến đâu."

Diệp Dĩnh Tuệ và Chu Tiêu sượng sùng nhìn hai người họ, không biết nên nghe theo ai.

Chiêm Tử Diên hết cách, đành nhường một bước: "Vậy thì có gì cứ đến phòng dạy học tìm thầy Cao Húc, hoặc là những thầy cô khác đều được."

Sau khi hai bạn nghiên cứu sinh rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người họ, Chiêm Tử Diên xoay ghế lại, đối mặt với cậu trợ giảng nào đó lúc nãy chẳng chịu nể mặt anh, vẻ mặt khó nén sự mất mát: "Cậu ghét triết học đến như vậy sao?"

Nghỉ trưa xong thì Lạc Khải Nam bắt đầu làm việc, vừa mở laptop vừa trả lời anh: "Không, tôi ghét nhất là ngữ văn, hận Người lái đò Sông Đà, tất cả những môn liên quan đến khoa xã hội đều ghét."

"Vậy sao cậu ra nước ngoài du học được? Cần phải có khả năng ngoại ngữ, tiếng Anh cũng là khoa xã hội mà."

"Tiếng Anh mà cũng cần học sao? Nghe nhiều là biết thôi."

"......" Chiêm Tử Diên không còn gì để nói với vị tuyển thủ tài năng này, xoay người lại bàn làm việc tiếp tục chấm bài.

Trong chớp mắt, văn phòng chỉ còn tiếng gõ máy tính cùng với tiếng giấy ma sát với nhau.

Lạc Khải Nam viết được vài dòng code, lơ đãng ngẩng đầu lên, trông thấy bóng lưng cô đơn kia.

Không biết làm sao, hắn lại nhớ về cái đêm Chiêm Tử Diên cố nén khóc, những giọt nước mắt không kìm được tuôn trào.

Hắn chưa bao giờ gặp được người nào mà lại giỏi kiềm chế cảm xúc bản thân như vậy, ngay cả khi say rượu cũng chỉ biết len lén khóc.

Nói không chừng lúc này anh cũng đang cảm thấy tủi thân, chỉ là không nói ra lời mà thôi.

Nếu để ý kỹ sẽ thấy tốc độ chấm bài của anh chậm hơn lúc thường.

Lạc Khải Nam cau mày.

Sao cái anh này cứ hay tủi thân thế? Có nặng lời gì đâu, tỏ vẻ đáng thương này cho ai xem hả?

Đúng là tự đánh giá cao bản thân mình.

Chiêm Tử Diên cầm bút đỏ, liên tục chấm bài, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Lên năm nhất đại học rồi, sao mà chữ đứa nào đứa nấy xấu thế.

Ngoáy y chang một đống giun đất, xem không rõ chữ gì với chữ gì hết.

Không được, anh phải ghi tên từng đứa lại, ngày mai lên lớp nhắc nhở....

"Này." Một giọng nói vang lên từ phía sau.

Chiêm Tử Diên quay đầu lại: "Không được gọi thầy giáo như vậy."

Lạc Khải Nam không quan tâm, giơ tay lên ném cái gì đó.

Chiêm Tử Diên bắt được, anh mở lòng bàn tay ra xem, là một hộp kẹo bạc hà.

Lạc Khải Nam cũng ngậm trong miệng một viên, thản nhiên bước tới, liếc nhìn mớ bài tập đang bày trên bàn làm việc: "Cần tôi giúp không?"

Chiêm Tử Diên đổ một viên kẹo ra và cho vào miệng, chợt cảm thấy sảng khoái, cả người cũng có tinh thần hơn: "Không cần đâu, đây là đề chủ quan, không có đáp án cụ thể, cậu không chấm được."

"Ồ, vậy tôi về đây."

"Cậu không ăn tối cùng tôi sao?"

"Không phải anh hẹn người khác rồi à?"

Vốn dĩ Chiêm Tử Diên muốn nói tối nay tôi không có lịch hẹn nữa, có thể cùng cậu ăn tối, nhưng vừa nghĩ tới có khi Lạc Khải Nam cũng có những mỗi quan hệ riêng, không chừng còn phải đi hẹn hò với bạn gái, bản thân anh không cần phải làm việc dư thừa, cho nên trả lại hộp kẹo bạc hà cho hắn: "Ừm, vậy cậu về đi."

"Cho anh đó." Lạc Khải Nam không nhận lại, cầm lấy túi lên, hôm nay lại trốn về sớm.

Chiêm Tử Diên bó tay, mở hộp tủ rồi bỏ kẹo bạc hà vào.

Cảm giác mát lạnh trong miệng rất dữ dội, giống như một cơn bão mạnh, đến mức khó có thể cưỡng lại.

Nó rất giống cảm giác mà Lạc Khải Nam mang lại cho anh.

...

Một buổi chiều yên tĩnh, đủ để làm rất nhiều việc.

Chiêm Tử Diên chấm bài xong, đọc thêm được một kỳ mới của tạp chí Mind, về nhà vẫn không ngừng tay, cơm nước cũng chẳng màng.

Dạo gần đây anh đang bận chuẩn bị cho quyển chuyên khảo tự viết của mình, thời gian rảnh rỗi đều dùng để viết sách.

Đã có nhà xuất bản liên hệ anh, nội dung cũng đã được đôi bên bàn bạc xong, dự kiến hai tháng tới sẽ hoàn thành, nếu suôn sẻ thì mùa xuân năm sau là có thể xuất bản.

Cũng vì chuyện này mà ngày nào anh cũng đọc rất nhiều sách để tìm cảm hứng, hoàn thiện chi tiết. Hai hôm trước bởi vì bị Thẩm Hạo làm ảnh hưởng tâm trạng, bây giờ càng cảm thấy chẳng cần thiết phải để bản thân mình trở nên như vậy.

Tuổi thọ của tri thức dài hơn tuổi thọ xác thịt rất nhiều, một trăm năm sau, anh và Thẩm Hạo cũng chỉ là một nhúm cát bụi, nhưng mà sách của anh thì có thể lưu lại rất lâu về sau.

Ánh đèn nhỏ ngoài cửa sổ cũng dần dần biến thành ánh sáng từ hàng ngàn ngôi nhà.

Lúc Chiêm Tử Diên đang say mê đọc sách thì màn hình điện thoại sáng lên, có một tin nhắn mới hiển thị: "Janson, anh ăn cơm chưa?"

Một câu chào rất quen thuộc, có vẻ Kent thực sự xem anh là bạn bè rồi.

Hiếm khi Chiêm Tử Diên trả lời tin nhắn nhanh như vậy: "Vẫn chưa, tôi đang đọc sách."

Kent lập tức thay đổi thái độ: "9h rồi mà vẫn chưa ăn tối? Đi ăn nhanh lên."

Chiêm Tử Diên không nhịn cười được.

Giọng điệu của Kent giống như bậc phụ huynh có con nhỏ vậy.

Anh còn nhớ hồi học tiểu học, bản thân rất thích xem hoạt hình, vừa tan học là vứt hết sách vở ngồi trước tivi, lúc ba mẹ tới gọi anh đi ăn cơm cũng là giọng điệu này: "Còn chưa chịu đi ăn cơm?! Đi ăn nhanh lên."

Anh đắm chìm trong sở thích đó, không muốn rời khỏi màn hình tivi, cho dù có bị đánh mắng như cơm bữa, nhưng cũng vui vẻ chấp nhận.

Bây giờ sở thích của anh đã chuyển sang đọc sách, giống như buổi tối hôm nay, đã đọc là không dứt ra được, dù sao từ lâu rồi cũng không còn ai quản lý mình nữa.

Chiêm Tử Diên im lặng thở dài, trả lời lại: "Tôi đi ăn liền."

Kent: "Lần sau phải tự biết đó."

Chiêm Tử Diên cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao Kent cũng nhỏ tuổi hơn, anh còn khiến người ta lo lắng cho mình, đáng lẽ không nên như vậy.

Nhưng mà đúng thật là anh cũng hơi đói, đứng dậy đi xuống nhà bếp, anh mở chiếc tủ lạnh nhỏ chỉ có một cánh, tìm xem có món gì ăn được không.

Đáng tiếc, cuối cùng chỉ tìm được một chén cơm thừa.

Anh ngâm nó trong nước sôi cho mềm rồi ăn cùng một hũ dưa muối.

Tuy no bụng nhưng trong miệng lại cảm thấy nhạt nhẽo.

So với món bánh rán lúc sáng và bữa trưa ba món mặn hai món xào, cơm ngâm này chẳng có mùi vị gì cả. Cũng không biết là do từ xa xỉ chuyển sang tiết kiệm, hay là do thiếu một người ăn cùng.

Có lẽ... Anh nên giữ Lạc Khải Nam ở lại cùng mình ăn tối.

Ý nghĩ hoang đường này khiến anh không khỏi cười khổ.

Sao mà bản thân lại thảm đến mức mong đợi một người mới gặp sẽ giúp anh xoa dịu nỗi cô đơn? Lạc Khải Nam đâu có trách nhiệm đó.

Rõ ràng tự nhủ rằng dù chỉ có một mình những cũng phải sống thật tốt, nhưng thực tế là, bản thân lại cảm thấy trống rỗng mỗi khi đêm tối ùa về.

Chạy không khỏi thất tình lục dục, có lẽ là căn bệnh chung của con người.

Anh có thể nghiên cứu sâu sắc tất cả các triết lý liên quan đến tình yêu, dõng dạc phân tích chúng trước mặt học trò của mình, nhưng khi đến lượt bản thân, lại chẳng thể nào tự chữa lành được chính mình.

Quay về phòng ngủ, quyển sách đặt đại ở trên giường đang mở, tự động lật ra vài trang.

Chiêm Tử Diên nhìn nó, chương này nói về chủ đề "tâm trí hay cơ thể mới là chủ nhân đích thực".

Từ xưa đến nay đã có rất nhiều nhà triết học thảo luận về chủ đề này, từ thuyết duy tâm khách quan của Plato, đến thuyết nhị nguyên của Descartes, không một ai có thể đưa ra một kết luận chắc chắn.

Có lẽ đây chính là sức hấp dẫn của triết học, những người nghiên cứu nó phải không ngừng suy đoán và chứng minh, cho dù là triết gia vĩ đại cỡ nào, họ cũng sẽ bị tra hỏi và thử thách bởi suy nghĩ của vô số thế hệ trong tương lai. Những người cứng nhắc hoặc không có chính kiến rất khó học tốt được môn này, thông thường họ cũng sẽ không chọn môn triết học.

Đó chính là một trong những lý do anh chọn học ngành này ngay từ đầu, và vẫn ở lại trường giảng dạy sau khi tốt nghiệp.

Anh cảm thấy rất thoải mái trong môi trường suy nghĩ tương đối tự do này.

Nhưng mà lúc này, anh lại muốn làm điều gì đó thoải mái hơn.

Điều mà Plato cho rằng là bẩn thỉu.

Chiêm Tử Diên trở mình, tháo kính ra và đặt lên đầu giường, sau đó chầm chậm cởi từng cúc áo ngủ.

Lồng ngực gầy gò lộ ra từng chút một.

Sau nhiều năm đi làm, thân hình từng gầy đến mức như có thể bẽ gãy của anh cũng đã có chút da thịt hơn, nhưng đối với trai thẳng như Thẩm Hạo, thì cũng không có chút hấp dẫn nào, cho nên gã không bao giờ chạm vào anh.

Nhưng anh cũng giống như trong tin nhắn chia tay mà Thẩm Hạo đề cập, anh không bao giờ chủ động.

Tuy vậy, dù sao anh cũng là một người đàn ông trưởng thành, anh cũng có lúc có nhu cầu cần giải quyết.

Có lẽ do bị suy nghĩ của cha mẹ ảnh hưởng, anh luôn cảm thấy bản thân làm những chuyện như thế này là không đứng đắn, là vô liêm sỉ. Trước kia chỉ có thể nhân lúc Thẩm Hạo không ở nhà, len lén chốt cửa phòng lại tự mình giải quyết, còn phải luôn đề phòng Thẩm Hạo có thể bất ngờ về nhà nữa.

Nhưng mà bây giờ Thẩm Hạo sẽ không bao giờ quay về nữa, cuối cùng cũng có thể thoải mái làm điều mình muốn.

Tắt đèn phòng ngủ đi, chỉ chừa lại ánh sáng ấm áp tỏa ra từ chiếc đèn bàn cũ kỹ cạnh giường.

Trong phòng ngủ yên tĩnh dần dần phát ra một số âm thanh nhẹ nhàng khác lạ.

Cho dù không có ai trong nhà, Chiêm Tử Diên cũng không dám lớn tiếng quá. Trong tòa nhà này, mỗi hộ đều ở gần nhau, anh sợ hàng xóm sẽ nghe thấy.

Cuốn sách được gấp lại và đặt sang một góc, chân lý và kiến thức trong tâm trí anh cũng bị gạt sang một bên, nhưng anh buồn bã nhận ra rằng, cho dù anh có được quyền tự do làm chủ cơ thể, thì anh cũng không thể tưởng tượng được bất cứ gương mặt nào có thể mang lại cho anh niềm vui và sự ham muốn ngay bây giờ.

Ngay cả Thẩm Hạo anh cũng chẳng muốn nhớ tới, dù rằng họ đã hẹn hò nhiều năm như vậy, nhưng niềm vui thì chỉ có được vài giây.

Một số triết gia luôn chỉ trích rằng, niềm vui xác thịt mang lại là một trong những nguồn gốc của tội lỗi và sa đọa. Về phương diện này anh không có ham muốn quá nhiều, chắc cả đời này cũng chẳng cần lo bản thân mình sẽ sa đọa.

Niềm vui mà anh dành cho bản thân vào lúc này còn lâu mới đạt đến mức sa đọa, anh vẫn rất tỉnh táo và lý trí như mọi khi. Nhiệt độ dần dần tích tụ, cuối cùng cũng lên đỉnh một cách khó khăn, anh run rẩy thở mạnh một hơi, lồng ngực phập phồng, dường như trái tim trống rỗng cũng được lấp đầy trong giây lát.

...

Cuộc sống về đêm của Tấn Thành bây giờ mới bắt đầu, các quán bán đồ nướng trên đường phố đang bốc khói nồng nặc.

Lạc Khải Nam bị Ngô Địch và Kiều Tình Thanh rủ ra ngoài ăn khuya, lúc đang nướng thịt thì nhớ tới Chiêm Tử Diên, trong lòng có hơi lo lắng, cho nên dùng tài khoản clone dò hỏi thử.

Kết quả y như rằng, anh ấy lại bỏ bữa nữa.

Sau khi thúc giục người ta xong, hắn vừa uống hai lon bia vừa nướng thịt, sau đó nhìn điện thoại, đã hơn nửa tiếng rồi, Chiêm Tử Diên vẫn chưa trả lời lại tin nhắn, không biết rốt cục là anh đã chịu ăn tối hay chưa.

Kiều Hoài Thanh ngồi ở đối diện, vừa nướng thịt vừa tức giận: "Khi nào chúng ta mới có thể thuê một người thiết kế UI vậy, từ nhân vật, cảnh nền, hiệu ứng... tất cả đều do tui làm hết! Tui không có thời gian để đi tìm tình yêu luôn!"

Ngô Địch nói: "Chúng ta làm gì có tiền mà thuê thêm người, cậu đừng có than nữa, một mình anh Lạc đã làm 80% công việc, đã không có lương còn đầu tư hết vốn cá nhân vào, ảnh còn chưa nói gì kìa."

Kiều Hoài Thanh: "Ai biểu ổng ngờ u, tui mà là ổng thì tui đi tìm công ty lớn xin vào làm, ráng vài năm kiếm được mớ tiền thì nghỉ việc đi làm game."

Ngô Địch lắc đầu: "Anh Lạc đã từng nói rồi, nếu mà như vậy thì bản thân sẽ trở thành một chiếc ốc vít đầy mùi đồng, dần dà sẽ trở nên rỉ sét, cũng không còn năng lượng như bây giờ nữa."

"Cũng có lý, thôi được rồi, xem như ổng cũng có can đảm." Kiều Hoài Thanh nâng ly lên, "Nè, tên họ Lạc kia, tui kính ông một ly... Ủa? Ông đang nói chuyện với ai vậy? Sao nhìn điện thoại chăm chú rứa?"

Lạc Khải Nam còn không thèm nhướng mi, trả lời lại: "Không có ai hết."

Chiêm Tử Diên từ nãy giờ không trả lời lại tin nhắn, chẳng biết anh đang làm gì nữa.

Đừng nói là lại chạy đến quán bar tìm người nữa đi?

Hắn suy nghĩ một hồi, quyết định gọi video call.

Quán thịt nướng ngoài trời oi bức, xung quanh ồn ào, trán hắn chảy mồ hôi nóng, không tiện cầm sát điện thoại để nghe loa ngoài, vì vậy hắn đeo tai nghe bluetooth vào.

Vừa kết nối thì màn hình sáng lên.

Chiêm Tử Diên mới tự xử xong, đầu óc vẫn đang lâng lâng, anh không nhận ra đây là cuộc gọi video, sau khi bắt máy thì đặt điện thoại tựa trên đầu giường, rút khăn giấy ra để lau tay, thản nhiên hỏi hắn: "Có chuyện gì sao?"

Lạc Khải Nam nghe thấy giọng nói trầm khàn phát ra từ tai nghe, hắn quên cả ăn xiên thịt cừu đã đưa đến bên miệng, ngơ ngác ngắm nhìn người đang ở trên màn hình:

Áo ngủ của Chiêm Tử Diên cũng giản dị như phong cách ăn mặc hàng ngày của anh, bằng vải thuần bông, không có họa tiết gì, màu sắc đơn giản.

Nhưng lúc này cúc áo đang mở rộng.

Lộ ra khuôn ngực gầy gò và làn da trắng nõn giống hệt như đêm hôm đó, khác biệt duy nhất là, lồng ngực bị ánh sáng mơ hồ chiếu vào, ở chỗ phiếm hồng nào đó lấp lánh ánh sáng, hình như có chất lỏng đang chảy xuống, có thể là mồ hôi... hoặc là thứ gì đó.

Chiêm Tử Diên không đeo mắt kính, cúi thấp đầu, dùng khăn giấy lau đi chất lỏng trên lồng ngực, sau đó đưa tay lau xuống chỗ camera không thể quay được.

Hình như anh hơi lả người, môi khẽ hé ra thở hỗn hễn, một mảng đỏ bừng trên gương mặt.

Chỉ có bảy tám giây ngắn ngủi, nhưng Lạc Khải Nam cảm thấy, cả đời hắn chắc sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top