Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 11: Hình mẫu lý tưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Hình mẫu lý tưởng

Ngô Địch liếc qua thấy hắn đang video call, tò mò hỏi tới: "Anh Lạc gọi video với ai vậy?"

Kiều Hoài Thanh giơ ngón tay lên, giống như đi bắt gian tại trận: "Ha! Tui biết ngay mà!"

Lạc Khải Nam vội vàng giấu điện thoại, úp màn hình vào ngực, lạnh giọng nói: "Tao đi ra ngoài một lát."

Kiều Hoài Thanh bĩu môi nhìn theo bóng lưng của hắn: "Cậu có nhìn thấy cái ánh mắt vừa rồi của ổng không?"

Ngô Địch: "Làm sao vậy?"

Kiều Hoài Thanh cắn một miếng thịt cừu thơm phức: "Nhìn còn đói khát hơn nhìn thấy thịt nướng."

Lạc Khải Nam cất điện thoại, đi đến một góc vắng vẻ yên tĩnh, lại ngó thêm lần nữa, điện thoại đã cúp mất tiêu rồi.

Chắc chắn Chiêm Tử Diên đã nghe được câu hỏi của Ngô Địch, nên anh đã nhận ra là video call.

Lạc Khải Nam gãi gãi da đầu đang tê dại ra, trong đầu hắn tràn ngập hình ảnh lúc nãy.

Dáng vẻ đó của Chiêm Tử Diên thực sự rất quyến rũ người khác.

Không phải là ý xấu gì hết.

Hắn đợi một lúc, để đảm bảo Chiêm Tử Diên đã lau dọn xong rồi, sau đó mới gửi lời mời gọi video qua, lần này phải nửa phút sau mới có người nhấc máy.

Trên màn hình, Chiêm Tử Diên bận bộ đồ ngủ đã cài cúc, nhưng mà hơi nóng trên gương mặt vẫn chưa giảm đi, thậm chí còn đỏ bừng hơn trước, vẻ mặt bối rối không biết làm sao của anh hiện rõ ra, lắm la lắm lét giải thích: "Ngại quá, lúc nãy tôi vừa mới tắm xong nên bận đồ chưa đàng hoàng."

Một lời nói dối vụng về.

Lạc Khải Nam rất muốn cười nhạo người ta, nhìn anh có vẻ rất kiêng khem, không ngờ cũng sẽ cần tự xử như này ha.

Nhưng mà hắn chỉ nghĩ trong đầu mà thôi.

Nếu mà nói ra thật, chỉ sợ Chiêm Tử Diên sẽ cho hắn ăn bơ cả đời.

Cho nên hắn dùng kỹ năng diễn xuất tuyệt vời của mình, nhướng mày nói: "Anh nói gì vậy? Tôi đang đi ăn đêm, ồn quá nghe không có rõ. Hồi nãy tôi không biết là cuộc gọi kết nối rồi, đang cùng bạn bè cạn ly, lúc nhìn vào điện thoại thì anh đã cúp máy."

Chiêm Tử Diên nhẹ nhõm cõi lòng.

Anh không hề biết rằng tai nghe của Lạc Khải Nam có chức năng giảm tiếng ồn, anh nghe thấy xung quanh chỗ Lạc Khải Nam đang đứng cũng ồn ào thật nên càng tin lời của hắn hơn.

Cảm ơn trời phật, không bị hắn nhìn thấy.

Lạc Khải Nam tiếp tục hỏi: "Anh có muốn đi ăn khuya với bọn tôi không?"

Chiêm Tử Diên: "Tôi vừa mới ăn cơm, các cậu ăn đi, nhớ chú ý vệ sinh, về nhà sớm."

Nếu đã ăn tối rồi thì được.

Mục đích Lạc Khải Nam gọi điện là để hỏi về chuyện này, bây giờ hỏi xong rồi, nhưng không biết tại sao nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của anh, đột nhiên có cảm giác không muốn cúp máy, hắn tìm chủ đề để tiếp tục: "Tiết sáng mai là lúc mấy giờ?"

Chiêm Tử Diên nhíu nhíu mày: "Ngày mai là thứ 7 mà?"

"Ồ, đúng ha, mai là thứ 7, tôi quên mất."

Chiêm Tử Diên tưởng rằng hắn uống say rồi, bất đắc dĩ nói: "Uống ít thôi, rượu nhiều hại thân."

"Chỉ uống có hai lon bia, nồng độ cồn rất ít." Lạc Khải Nam ngồi xuống bên ven đường.

Sau khi đứng cách xa ra quán thịt nướng, gió đêm mát mẻ làm giảm bớt đi cơn nóng, thổi khô mồ hôi trên người, cảm giác rất dễ chịu.

Hệt như cảm xúc mà Chiêm Tử Diên mang lại.

"Hôm trước tôi còn ngửi được mùi rượu trên người anh, rõ ràng là bản thân cũng có uống rượu, không có tư cách để trách mắng người khác."

Chiêm Tử Diên tin là thật, nghĩ mình lại xây dựng hình tượng không tốt, lời nói và hành động không ăn khớp với nhau, xấu hổ mà đáp: "Bình thường tôi không có uống rượu, chỉ có thử một lần duy nhất đó. Cậu đang còn trẻ tuổi, bây giờ mà đã nghiện rượu, sau này đi làm còn phải xã giao rất nhiều, lúc đó vừa có hại cho dạ dày, tính tình cũng thay đổi nữa."

Lạc Khải Nam nhìn được sự lo lắng chân thành trong đôi mắt anh, thầm đoán lý do, khẽ hỏi: "Anh biết rõ như vậy là do anh từng gặp phải người như vậy rồi sao?"

Chiêm Tử Diên khựng một giây, lại tiếp tục gật đầu: "Ừm... Là người yêu cũ của tôi."

"Sao lại xấu xa như vậy? Người đó đánh anh hay là mắng anh?"

"Chưa tới mức đánh nhau."

Vậy thì có mắng anh rồi.

Lạc Khải Nam híp mắt, cảm thấy nắm đấm của mình hơi ngứa.

Sao tối đó hắn không lưu số điện thoại của tên súc vật đó vậy nhỉ? Vừa đúng lúc hắn đang thiếu cái bao cát luyện cơ tay.

Chiêm Tử Diên nhân cơ hội khuyên hắn: "Dù sao cũng đã chia tay rồi, nhưng mà cậu thấy đó, uống rượu vừa hại người mà còn hủy hoại tình cảm nữa."

Lạc Khải Nam: "Đây là vấn đề về nhân cách, không phải do rượu, sao mà đạo lý đơn giản như vậy anh cũng không chịu hiểu chứ, giáo sư Chiêm ơi?"

Chiêm Tử Diên không thốt nên lời trong giây lát.

Đương nhiên anh hiểu rõ điều này, cũng không muốn bào chữa cho Thẩm Hạo, chỉ là anh muốn mượn lý do này để khuyên Lạc Khải Nam thôi, không ngờ đến lại bị hắn phản biện lại.

Suy nghĩ của Lạc Khải Nam trưởng thành hơn anh tưởng rất nhiều, ít nhất là tốt hơn cái tên Thẩm Hạo đã qua ba mươi, nhưng lại thường hay đổ lỗi cho rượu để bào chữa cho chính mình.

Chiêm Tử Diên tự biết bản thân đuối lý, đành chịu thua: "Cậu nói cũng đúng, người có nhân cách tốt thì uống rượu cũng không thể làm chuyện xấu được, không phải vấn đề do rượu. Tôi chỉ là... Muốn tốt cho cậu mà thôi."

Lạc Khải Nam đã nghe câu này vô số lần kể từ khi hắn còn bé xíu, đây gần như là câu niệm chú của ông bô: "Cha chỉ muốn tốt cho con mà thôi!"

Mỗi lần nghe thấy là hắn thấy phiền, chỉ muốn bịt tai lại rồi bấm nút biến khỏi trái đất.

Nhưng mà giọng nói của Chiêm Tử Diên rất đỗi dịu dàng, âm thanh trong trẻo, giống như một dòng suối trong vắt chảy qua thành phố xa hoa nhộn nhịp, xoa dịu sự nóng nảy trong lòng hắn.

Hắn chưa bao giờ gặp được một thầy giáo như thế này, thấy cũng hơi... đặc biệt.

Những người đặc biệt xứng đáng được đối xử đặc biệt.

"Nhưng mà trước hết anh sửa lại cái tật ăn uống không đúng giờ của mình đi." Lạc Khải Nam cuối cùng nói, "9h hơn mới ăn tối, còn trễ hơn cả tôi."

Chiêm Tử Diên gật đầu, sợi tóc trên trán nhún nhảy theo động tác lắc lư: "Ừm, tôi đang cố thay đổi mà."

Ngoan lắm.

Khiến người ta rất muốn xuyên qua màn hình điện thoại, chạm vào mái tóc mềm mại của anh.

Chắc chắn là do anh có gương mặt trẻ măng, không có cảm giác khoảng cách tuổi tác, cho nên mới khiến hắn có suy nghĩ kỳ lạ như vậy.

Kết thúc cuộc gọi, Lạc Khải Nam quay về quán thịt nướng, tiếp tục công cuộc nướng thịt.

Kiều Hoài Thanh nháy mắt với hắn: "Ai đó? Phải anh chàng ở quán bar hôm trước không?"

Lạc Khải Nam lười phản bác, thản nhiên nói "Ừ".

Nghe vậy thì Kiều Hoài Thanh càng phấn khích hơn: "Đờ mờ, thật luôn hở? Không phải ông coi game là vợ à? Rốt cục anh chàng đó xinh đẹp cỡ nào mà rù quến được ông vậy, có thể mời ảnh làm người mẫu khỏa thân cho tui được không?"

Ngô Địch nhìn thấy gân xanh trên trán Lạc Khải Nam giật giật, lập tức cảm thấy sai sai, ra sức mà nháy mắt với Kiều Hoài Thanh.

Kiều Hoài Thanh không sợ chết tiếp tục nói: "Hay là ông cũng tham gia chung với ảnh? Dạo gần đây tui vẽ sẽ gầy mà thấy không đủ đô, cứ thiếu thiếu cái gì, nếu mà hai ông đứng trước mặt tui... Ứm ứm!"

Một miếng bánh bao nướng đột nhiên từ đâu bay tới bịt miệng cậu lại.

Lạc Khải Nam ấn chặt đôi đũa không cho cậu nhè ra: "Cấm lên tiếng trong vòng 1 giờ."

Ngô Địch vừa khóc vừa cười.

Hay lắm, bị cấm chat ngoài màn hình.

Cậu giơ chai bia lên, cứu giá Kiều Hoài Thanh đang gào thét trong im lặng: "Anh Lạc, đừng có để ý cậu ta, chúng ta cạn nào."

Lạc Khải Nam đã quá quen thuộc với cái mỏ hỗn hay nói bậy của Kiều Hoài Thanh rồi, chỉ cảnh cáo một chút rồi buông đũa ra, tiện tay cầm lấy chai bia trên bàn.

Đầu ngón tay chạm vào thân bình mát lạnh, đột nhiên gợi hắn nhớ đến giọng nói trầm khàn của Chiêm Tử Diên lúc nãy.

"Không uống nữa..." Hắn rút tay lại.

Lạc Khải Nam cũng không đụng đũa vào đồ ăn đến tận cuối buổi.

Bữa ăn khuya hôm nay là do Ngô Địch bao, lúc thanh toán, những người bạn khác trêu chọc hắn một câu: "Anh Lạc, hôm nay không giành trả bill hả?"

Trước đây Lạc Khải Nam rất hào phóng, mỗi lần đi chơi cùng đám bạn đều chủ động giành trả tiền, còn bây giờ hắn nghèo rớt mồng tơi, hôm nào có người bao thì mới đi.

Người bạn này không biết hắn bị cắt tiền tiêu xài, đoán mò nói: "Có phải anh đang để dành tiền mua quà cho cha không? Hình như tuần sau là ngày Nhà giáo hả?"

Ngô Địch cười lớn: "Anh Lạc tặng quà gì cho cha ảnh được? Bình oxy hả? Hay là thuốc trợ tim?"

Lạc Khải Nam xoay cái chai rỗng, nói: "Không mua quà cho cha, mua quà cho thầy giáo."

Ngô Địch giật mình: "Thầy giáo nào cơ?"

"Là thầy giáo đó."

"Hả? Không phải anh chê phiền phức sao... Ồ, em hiểu rồi, anh tính chơi khăm anh ta hả?"

"Không, tặng quà thật." Trong lòng Lạc Khải Nam thầm nghĩ, tặng cho anh một người yêu.

Cứ nghĩ rằng Chiêm Tử Diên là người ít ham muốn, không cần phải tuyển gấp người yêu.

Nhưng mà với tình hình hiện tại, xem ra rất khẩn cấp.

Với cái tính rụt rè của anh, ngoại trừ lần say rượu đó ra, anh sẽ chẳng bao giờ chịu chủ động.

Cần phải có người đẩy anh ra khỏi cái bóng của việc thất tình.

Nếu là người lạ thì Lạc Khải Nam cũng lười quan tâm, nhưng Chiêm Tử Diên thì khác.

Cũng có thể do cách họ quen biết không giống người bình thường, duyên cớ khiến hắn nhìn thấy được một mặt yếu đuối, tràn đầy khát vọng dưới lớp vỏ lạnh lùng điềm tĩnh của anh.

Nhìn thấy phản ứng của Chiêm Tử Diên dành cho Kent, có thể biết được hắn chính là người đầu tiên phát hiện ra những bí mật đó.

Theo khoa học, khi bạn phát hiện ra một sự vật mới thì có thể dùng tên của bạn để đặt tên cho nó, từ đó có mối quan hệ gắn kết, không thể tách rời với nhau, chẳng hạn như khi con người tìm ra những chòm ngôi sao.

Tương tự, trai thẳng Lạc Khải Nam cho rằng, bản thân mình đã phát hiện ra một khía cạnh khác của Chiêm Tử Diên, vì vậy giữa hắn và Chiêm Tử Diên đã có một mối quan hệ liên kết vi diệu, hắn phải chịu trách nhiệm với anh là chuyện nên làm.

Ngay cả khi ngôi sao của hắn không được biết điều đó.

Khi hắn đề cập với Chiêm Tử Diên về việc tìm người yêu, Chiêm Tử Diên đã từ chối, có lẽ là do sợ bị hắn phát hiện ra xu hướng tính dục của mình.

Nếu đã như vậy, để biết rõ được đáp án, đành phải dùng một thân phận khác thôi.

10 giờ tối, Chiêm Tử Diên dọn dẹp mớ bừa bộn trên giường, tắm rửa xong, anh chuẩn bị lên đọc sách một lúc rồi đi ngủ. Ngay lúc này, màn hình điện thoại hiển thị có tin nhắn mới.

Kent: "Janson, tôi nghĩ rằng cần phải có một người nhắc nhở anh ăn uống đúng bữa, anh thích kiểu người như thế nào? Tôi có một người bạn trong giới này, hắn quen biết nhiều kiểu người lắm, có thể giới thiệu cho anh."

Sao dạo gần đây lắm người muốn mai mối cho anh thế?

Chiêm Tử Diên bắt đầu nghi ngờ hình tượng của bản thân: Lẽ nào trông mình giống người cô đơn trống rỗng lắm hở?

Vốn dĩ anh muốn từ chối, nhưng suy nghĩ kỹ lại, anh cứ sống khép kín như vậy mãi cũng không ổn.

Cho dù không hẹn hò thành công, thì xem như là kết bạn mới, thêm một người bạn tri kỷ, bao dung như Kent cũng không phải là chuyện xấu.

Thế là anh hỏi lại: "Có những người như thế nào?"

Kent: "Nhiều lắm, anh nói cho tôi biết trước anh thích kiểu người như thế nào, có yêu cầu gì không?"

Chiêm Tử Diên suy nghĩ: "Nhân cách tốt là được, tôi không có yêu cầu gì quá đặc biệt."

Chỉ có nhiêu đó?

Lạc Khải Nam tạm dừng chạy chương trình, dựa vào lưng ghế trong phòng làm việc, cau mày lại.

Điều này đồng nghĩa với không có yêu cầu mà?

Chiêm Tử Diên vừa là tiến sĩ vừa là giáo sư đại học, đẹp trai, tính tình dịu dàng, rao ở trên thị trường xem mắt chắc chắn phải là best seller, sao có thể tùy tiện chọn người yêu như vậy được?

Hắn không thể chấp nhận cái đáp án này, đành phải hướng dẫn anh từng bước: "Anh nói cụ thể hơn đi, ví dụ như yêu cầu chiều cao bao nhiêu? Thu nhập như thế nào? Sở thích ra sao?"

Nhưng Chiêm Tử Diên vẫn vô cùng hiền lành đáp: "Sao cũng được, miễn là người có nhân cách tốt."

Lạc Khải Nam vẫn không chấp nhận, đổi cách nói khác: "Như thế này đi, để tôi hỏi rồi anh chỉ cần chọn đáp án là được. Thích người lớn tuổi hơn anh hay nhỏ tuổi hơn anh? Không được nói là sao cũng được, bắt buộc phải chọn một cái."

Mấy phút sau Chiêm Tử Diên mới trả lời lại, có lẽ anh đã suy nghĩ rất lâu: "Người lớn tuổi hơn."

Lớn hơn thì sẽ dễ giao tiếp hơn.

"Vậy béo hay gầy?"

"Gầy và đừng có cơ bụng." Lúc Thẩm Hạo điên lên ném đồ đạc, anh cũng không dám ngăn cản, anh sợ phải trải qua cảnh tượng khủng khiếp đó nữa.

"Hướng nội hay hướng ngoại?"

"Hướng nội." Người hướng ngoại chắc sẽ thấy anh tẻ nhạt lắm.

Lạc Khải Nam hỏi xong một lượt, sau đó viết hết tất cả đáp án ra giấy, cuối cùng rơi vào trạng thái im lặng.

"Vậy là anh thích một người lớn tuổi hơn mình, vừa gầy vừa hướng nội, thu nhập ổn định, thích đọc sách, không uống rượu, không chơi bời, ham muốn ít, hiếu thảo với cha mẹ?"

Chiêm Tử Diên:  "Đúng vậy."

".........."

Tại sao mọi thứ lại hoàn toàn trái ngược với hắn?

Lạc Khải Nam nhíu mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.

Vậy có nghĩa là... Hắn là kiểu người mà Chiêm Tử Diên ghét nhất?


----------------------

Lời tác giả:

Ai lỡ đưa bản thân vào tròng không cần tôi phải nói nữa.

Lạc Khải Nam ấy, bảo cậu ấy là trai thẳng, nhưng cậu ấy lại rất hiểu vợ mình muốn gì. Nhưng bảo là cậu ấy cong, cậu ấy lại đi giới thiệu người yêu cho vợ.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top