Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15: Siêu đẹp trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Siêu đẹp trai

Lạc Khải Nam dỗ dành người trong lòng, sau đó ngước mặt lên, bắn ánh mắt lạnh lùng về người đàn ông trước mặt.

Còn tưởng gã đẹp trai cỡ nào, cũng thường thôi.

Thẩm Hạo có khuôn mặt chữ điền, trán rộng, che khuyết điểm của gương mặt gã bằng kiểu tóc và tóc mái. Gã có đôi mắt một mí như nam chính trong phim Hàn Quốc, nhưng mà chưa đủ khí chất tới cỡ đó, bởi vì làn da và sắc mặt rất kém, mụn nổi lồi lõm đã làm giảm đi giá trị nhan sắc.

Lạc Khải Nam cười lạnh trong lòng.

Cũng chỉ tới cỡ đó thôi.

Chiêm Tử Diên cả ngày chỉ ở trong phòng làm việc, say mê việc nghiên cứu, hoặc chỉ đơn giản là anh nhìn không ra, nhưng mà hắn có nhiều bạn bè là dân ăn chơi nên biết rất rõ, Thẩm Hạo là kiểu người thường xuyên thức khuya rượu chè, là một kẻ sa đọa.

E rằng gã đã dạo chơi hết các khóm hoa dại ven đường khắp núi đồi ngoài kia, nhưng lại muốn giữ riêng cho mình một đóa hoa chân thành lương thiện. Để rồi sau mỗi một cuộc dạo chơi, gã vẫn có chỗ trên chiếc giường khách sạn êm ái.

Là ai ôm trong mình một giấc mộng không có thật.

Thẩm Hạo lùi lại vài bước, miễn cưỡng lấy lại được thăng bằng, ngẩng đầu nhìn lên, gã nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi ôm Chiêm Tử Diên vào lòng, tư thế rất thân mật, lập tức bùng nổ: "Hay lắm, Chiêm Tử Diên. Anh xem thường em quá rồi nhỉ, em đúng là có bản lĩnh thật đấy, em cắm bao nhiêu cái sừng trên đầu anh hả? Thiếu hơi đến vậy à?"

Lạc Khải Nam phát hiện, mỗi một câu mà gã phát ngôn, giống như đang đổ hết trách nhiệm về việc chia tay lên đầu Chiêm Tử Diên.

Trong suốt bảy năm hẹn hò, anh đã phải chịu bao nhiêu uất ức như vậy?

Chiêm Tử Diên dựa vào hắn, cúi thấp đầu không nói gì, dưới những cái vỗ về nhẹ nhàng của Lạc Khải Nam, cơ thể anh lại càng cứng đờ hơn.

Lạc Khải Nam chưa từng an ủi ai bao giờ, nhẹ giọng hỏi: "Anh vẫn ổn chứ?"

Chiêm Tử Diên không trả lời, cũng chẳng lắc đầu.

Lạc Khải Nam thấy anh có vẻ không thoải mái, lập tức thả tay, kéo anh về phía sau lưng mình, nói với Thẩm Hạo: "Cút khỏi đây ngay, tôi đếm đến ba."

Dạ dày Thẩm Hạo co thắt lại, không dám đụng tới hắn, nhưng gã không cam lòng, đứng né ra xa rồi chửi xối xả: "Tao chửi cậu ta có vài câu thôi thì làm sao? Cậu ta là người yêu của tao! Mày từ đâu xuất hiện hả..."

"Ba."

Lạc Khải Nam bỏ qua một hai, giơ nắm đấm thẳng về phía trước.

Thẩm Hạo sợ hãi đến mức lảo đảo, vội vàng bỏ chạy, không quên quay đầu lại mắng: "Mày thích đôi giày rách đó thì cứ lấy đi! Dù sao tao cũng không thèm!"

Lạc Khải Nam không đuổi theo.

Hắn đứng ra can thiệp vào chuyện của Chiêm Tử Diên và bạn trai anh, là đã đi quá giới hạn rồi.

Chắc hẳn, Chiêm Tử Diên không mong rằng xu hướng tính dục của mình sẽ bị lộ ra.

Chưa kể, hắn còn là con trai của hiệu trưởng trường anh.

Lạc Khải Nam xoay người lại, quả nhiên là đối diện với một ánh mắt hoang mang lo sợ.

Ngay cả lúc nãy, dù có đối mặt với Thẩm Hào, Chiêm Tử Diên cũng không hề tỏ ra lo lắng như vậy.

"Khải Nam... Xin lỗi vì đã để cậu gặp phải chuyện như thế này." Câu đầu tiên mà Chiêm Tử Diên nói ra là câu xin lỗi, câu thứ hai là lời cầu xin, "Xin cậu... Đừng nói cho ai biết. Chuyện này không thể để cho người khác biết được, nếu không tôi sẽ mất đi công việc."

Giọng nói rất nhẹ nhàng, mang theo chút run rẩy.

Mình đúng là người đầu tiên phát hiện ra ngôi sao này.

Lạc Khải Nam thầm nghĩ.

Anh nghĩ rằng mình là một ngôi sao chổi, chỉ cần chạm xuống trái đất, tất cả sẽ hủy diệt.

"Chỉ là thích đàn ông thôi mà? Có gì để đáng bàn tán đâu?" Lạc Khải Nam chỉ cần nhẹ nhàng nói một câu, đã đẩy ngôi sao này quay lại quỹ đạo bình thường, "Tôi cũng có một người bạn, gặp nhiều nên quen rồi."

Nghe vậy, Chiêm Tử Diên ngơ ngác, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn hắn.

Biểu cảm của anh trông rất buồn cười, nhưng cũng rất đáng yêu.

Giống như một chú chim non từ khi sinh ra đã bị nhốt trong chiếc lồng sắt, cứ nghĩ rằng chỉ cần bay khỏi lồng giam là sẽ bị con người bắn chết. Chú chim lỡ thoát khỏi chiếc lồng của mình, lại bay về cầu xin con người hãy khóa chân nó lại, đừng để nó bay được, nó sợ bản thân không có khả sinh tồn.

Chưa từng chờ mong sẽ được một lần tự do bay lượn.

Bỗng từ đâu có một người xa lạ xuất hiện, thả nó ra khỏi chiếc lồng, nó cảm thấy rất khó tin, loay hoay không biết phải làm sao cả.

Lạc Khải Nam giơ tay búng lên trán của anh: "Yên tâm, tôi sẽ không nói ra đâu."

Chiêm Tử Diên bình tĩnh lại, bước lùi về sau hai bước, cúi đầu khiêm nhường: "Cảm ơn cậu, Khải Nam."

Lạc Khải Nam nắm lấy vai anh, đẩy về, nhíu mày không vui: "Sao lại cúi đầu."

"Tôi muốn cảm ơn cậu..."

"Không cần đâu."

"Vậy cậu muốn điều gì..."

"Chẳng muốn gì."

"Nhưng mà cậu đã giúp tôi, tôi nên trả ơn..."

Lạc Khải Nam thấy phiền, cố ý nói: "Vậy thì anh đừng để ý đến tôi nữa, cứ nói dối với cha tôi là tôi ở trường rất ngoan, ngày nào cũng đến lớp, anh có làm được không?"

Ngón tay của Chiêm Tử Diên báu chặt lấy ống quần, đấu tranh với lương tâm dữ dội, vẻ mặt vô cùng rối bời: "Tôi suy nghĩ thêm đã..."

Tin thật luôn này.

Sao lại có người ngây thơ đến như thế ?

Lạc Khải Nam cười: "Tôi đùa thôi."

Chiêm Tử Diên thở một hơi nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt... Dọa tôi hết cả hồn."

Lạc Khải Nam nhìn gương mặt thả lỏng của anh, lông mày giãn ra, anh đẹp đến lạ thường, làm cho trái tim hắn khẽ rung động. Hắn chẳng thể lý giải nỗi đây là cảm xúc gì, bàn tay không tự chủ mà đưa về phía anh...

Nhưng nó đã bị tiếng kêu "ục ục" làm gián đoạn.

"........."

Chiêm Tử Diên chỉ chỉ bụng của hắn: "Cậu đói bụng sao?"

"Ừm..."

Lúc nãy chạy hì hục ra như vậy, còn chưa kịp cầm theo chiếc hamburger, để quên ở cửa hàng luôn, chắc bây giờ cũng đã bị nhân viên dọn dẹp mất rồi.

Hơn 170 ngàn tan thành mây khói, khoản lỗ này phải do người gây ra thiệt hại chịu trách nhiệm.

Cho nên Lạc Khải Nam nói: "Nếu anh thực sự thấy có lỗi thì mời tôi một bữa đi."

Chiêm Tử Diên không hề do dự gật đầu ngay: "Được, nhưng mà hôm nay không được, tôi lỡ hẹn với người khác, còn chưa kịp ăn xong, bây giờ phải quay lại xin lỗi người ta."

Ý của anh là nói Nhậm Thiệu Huy.

Biết vậy đã không mai mối rồi, phiền phức quá đi được.

Lạc Khải Nam chỉ có thể đáp: "Được, vậy hẹn hôm khác."

Hai người chào tạm biệt nhau ở ngã rẽ đường.

Thật ra Lạc Khải Nam đi cùng hướng với anh, nhưng mà Chiêm Tử Diên vừa mới xem mắt thất bại, bạn trai cũ thì kiếm chuyện, còn bị người khác phát hiện bí mật, chắc bây giờ anh cần chút không gian riêng tư để ổn định tinh thần.

Cho nên Lạc Khải Nam chỉ có thể đứng yên tại chỗ, đưa mắt nhìn anh bước về ngã rẽ.

Sau khi đi được một đoạn, Chiêm Tử Diên lấy túi chiếc điện thoại trong túi quần ra.

Giây tiếp theo, điện thoại trong túi hắn cũng rung lên.

Lạc Khải Nam có thể đoán được, híp mắt cười lấy điện thoại ra, quả nhiên nhìn thấy cái tên mà hắn mong đợi.

Giáo sư Chiêm là người hướng nội, e rằng anh chỉ có duy nhất một người bạn là hắn mà thôi.

Janson: "Kent, xin lỗi, chuyện tối nay không thành công, bạn trai cũ của tôi đột nhiên đến kiếm chuyện, còn bị trợ giảng của tôi phát hiện ra nữa, mọi cố gắng của cậu là công cốc rồi."

Kent: "Không sao đâu, vậy cậu trợ giảng đó phản ứng như thế nào?"

Janson: "Cậu ấy tốt bụng lắm, không hề bận tâm chút nào. Ngoại trừ cậu ra, thì cậu ấy là người hiểu lý lẽ nhất mà tôi từng gặp."

Lạc Khải Nam đọc tin nhắn, không nhịn được cong khóe miệng, càng nhếch càng cười to, cho đến khi nhận ra ánh mắt kỳ lạ của những người qua đường thì mới ngừng cười lại.

Bóng dáng của Chiêm Tử Diên đã biến mất khỏi tầm mắt, nhưng những tin nhắn vẫn tiếp tục được gửi đi, dù không hề dùng dấu chấm than, niềm vui và sự phấn khích vẫn hiện rõ trên từng dòng chữ:

"Tôi biết cậu ấy không hề tệ như vậy, cậu ấy chịu khó đến lớp nghe giảng, chưa bao giờ ngủ gật, ngay cả sinh viên chuyên ngành lâu lâu còn phải ngáp ngắn ngáp dài."

"Hôm đó tôi bị ngất đi, cậu ấy còn giúp tôi mua đồ ăn sáng, đắp chăn cho tôi. Ngay cả bạn trai cũ còn chưa từng vì tôi làm điều đó."

Chuyện bé cỏn con thế mà anh vẫn nhớ rõ vậy sao?

Lạc Khải Nam bị khen tới phổng lỗ mũi, có hơi xấu hổ, nhưng mà cũng có chút thinh thích, không biết nghĩ thế nào mà lại hỏi: "Vậy cậu ta với bạn trai cũ của anh, ai đẹp trai hơn?"

Chiêm Tử Diên trả lời rất nhanh, trừ thời gian gõ chữ ra, có lẽ anh đã trả lời mà không cần nghĩ nhiều: "Đương nhiên là cậu ấy, đặc biệt là khi cậu ấy đánh bạn trai cũ của tôi, đẹp trai vô cùng."

Đẹp trai vô cùng.

Lạc Khải Nam tựa lưng vào cửa kính thủy tinh của cửa hàng đằng sau, giơ nắm tay của mình lên ngắm nghía hết nửa buổi.

Sao vừa rồi mình không đi thêm vài đường quyền nhỉ?

Để đợi lần sau đi.


--------------------------

Lời tác giả: 

Hôm nay bạn học sinh Tiểu Lạc xứng đáng được bao nhiêu điểm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top