Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

CHƯƠNG 2: Anh ấy có chút quyến rũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xung quanh trường đại học không thiếu khách sạn, Lạc Khải Nam cùng con ma men say rượu bất tỉnh đi nửa con đường, tìm ngẫu nhiên một khách sạn, dùng chứng minh nhân dân của mình để đặt phòng.

Chị gái ở quầy lễ tân nhìn họ thêm vài lần nữa với ánh mắt kỳ lạ.

Người đàn ông say rượu ăn mặc nghiêm túc cộng thêm khí chất tao nhã, trông không giống một dân chơi đi chơi đêm mà đúng hơn là... anh ta giống bị kẻ xấu bắt cóc sau khi say rượu.

Lạc Khải Nam biết mình nom chẳng giống người tốt, sợ cô nàng overthinking lại gọi điện báo cảnh sát, hắn mất kiên nhẫn gõ gõ bàn: "Nhanh lên một chút, nếu lỡ anh ta nôn ra ở đây thì tôi không chịu trách nhiệm."

Chị gái lễ tân nao núng, dù sao cô cũng không có hứng đi dọn dẹp bãi nôn đâu, vội vàng đưa thẻ phòng cho hắn rồi thúc giục: "Phòng 520, ra thang máy quẹo trái."

Trong lúc thang máy đi lên, Chiêm Tử Diên thiếu chút nữa là gục xuống lần.

Lạc Khải Nam mở cửa phòng tiêu chuẩn rồi dẫn anh vào, sau đó thả anh lên trên giường, tiếp theo thì cởi quần áo đi vào phòng tắm, hắn muốn tắm nước lạnh để gột rửa hết mồ hôi nóng hổi trên người.

Lúc hắn vừa bước ra khỏi phòng vừa lau tóc, nhìn thấy người đang nằm trên giường vì quá nóng đã cởi cúc áo sơ mi trắng, chẳng có chút đề phòng nào để lộ ra lồng ngực.

Vừa nhìn đã biết anh là dân văn phòng lâu năm, thiếu vận động, vừa trắng lại vừa gầy, xương sườn lộ rõ ra.

Lạc Khải Nam tìm thấy điều khiển điều hòa, hắn chỉnh xuống nhiệt độ vừa phải, sau đó quấn khăn tắm quanh eo rồi ngồi xuống giường, vỗ nhè nhẹ lên gương mặt đỏ bừng của Chiêm Tử Diên một lần nữa.

Chẳng có tý phản ứng gì.

Lúc nãy ở quán bar còn tán tỉnh hắn, vừa ôm hôn vừa chủ động cầu xin hắn ngủ với mình, đến lúc thực sự dẫn anh đi thuê phòng thì ngược lại lại yên tĩnh hẳn.

Lạc Khải Nam sờ lên má mình, hình như nhiệt độ vẫn chưa giảm xuống, trong lòng hắn cũng chẳng rõ là do thấy chán ghét hay hốt hoảng nữa.

Cái anh giáo sư này bị làm sao thế?

Cuộc sống cá nhân rối loạn như vậy, lỡ như ngày nào đó bị sinh viên bốc phốt, sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng của trường đại học, cuối cùng còn liên lụy cha của hắn ra mặt gánh hậu quả nữa.

Hiệu trưởng Lạc một mớ tuổi rồi, ông phải tốn sức để đối phó với thằng con trời đánh này, nếu lại xảy ra một vụ bê bối chấn động nào nữa, sợ là ông hai mắt trợn trắng đưa thẳng đến bệnh viện mất.

Hắn chỉ không nghe lời cha, chứ không đến mức hại gia đình đâu.

Cơn gió lạnh thổi từ máy điều hòa dần dần hạ nhiệt độ trong căn phòng xuống. Mồ ​​hôi trên người Chiêm Tử Diên đã khô hẳn, lồng ngực gầy gò của anh tiếp xúc với cơn gió mát, lạnh đến mức run rẩy, vô thức tìm kiếm nguồn nhiệt, vì vậy anh ôm chặt lấy người bên cạnh mình.

Lạc Khải Nam đang định gửi tin nhắn về việc này, vừa gõ chữ "Cha", hắn đã bị chiếc ôm của anh làm cho đứng hình.

Hiệu trưởng Lạc hẳn là đã đi ngủ từ lâu, mãi không thấy trả lời tin nhắn, Lạc Khải Nam không tiếp tục nhắn tin nữa, hắn đặt điện thoại lên chiếc bàn cạnh giường, tức giận tách hai tay Chiêm Tử Diên ra, dùng sức kéo tay anh giơ lên đỉnh đầu.

Chiêm Tử Diên khẽ kêu lên, từ từ mở mắt ra, đột nhiên một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.

Đêm nay, Lạc Khải Nam lại bị anh dọa sợ lần nữa, lập tức buông tay ra: "Sao anh lại khóc?"

Chiêm Tử Diên say rượu nên không thể hiểu nỗi câu hỏi của hắn, nhìn hắn với đôi mắt đỏ hoe, anh lặng lẽ khóc, như thể anh đã bị đối xử vô cùng oan ức vậy.

Lạc Khải Nam chưa bao giờ gặp được một người đàn ông nào khó hiểu như vậy.

Bọn họ chẳng qua là có duyên gặp nhau, bản thân hắn đã giúp anh đến nhường này, xem như là đã tốt bụng lắm rồi.

Hắn định bụng sẽ không quan tâm đến nữa, lấy điện thoại trong túi của Chiêm Tử Diên ra, muốn tìm một người có thể hốt con ma men này.

Điện thoại của Chiêm Tử Diên chẳng biết bao lâu rồi chưa đổi mới, vẫn còn đang sử dụng kiểu dáng cũ của 6,7 năm về trước, không có mở khóa bằng gương mặt mà chỉ có mở khóa bằng vân tay.

Lạc Khải Nam cầm ngón tay trái của anh thử mở khóa thì thành công chỉ trong một lần.

Lỡ mà gặp phải người xấu, kiểu gì anh cũng bị lừa hết tiền cho xem.

Là phó giáo sư tại một trường đại học nổi tiếng, chắc hẳn Chiêm Tử Diên có rất nhiều mối quan hệ bạn bè. Lạc Khải Nam đã từng thấy danh sách bạn bè của cha mình rồi, ông chỉ cần viết vài cái status đắc nhân tâm là đã có cả đống cô dì chú bác vào thả like.

Nhưng mà trong danh bạ của Chiêm Tử Diên chỉ có cỡ trăm người, hắn lướt từ trên xuống dưới, lướt từ dưới lên trên, ấy vậy mà chẳng tìm được ai có ghi chú là "Ba", "mẹ", hoặc là tên của một người họ hàng nào.

Chỉ có duy nhất một người được để là "Anh".

Hắn thử bấm gọi cho người này, nhận lại được là một giọng nói lạnh lùng từ hệ thống: "Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Trong cơn tuyệt vọng, Lạc Khải Nam đành phải tìm danh sách bạn bè trên mạng xã hội của anh.

Vừa mở danh sách chat ra, điều đầu tiên đập vào mắt hắn chính là chữ "Anh" ở trên cùng.

Và những tin nhắn cuối cùng mà Chiêm Tử Diên gửi cho người nọ:

"Em chỉ có mình anh thôi, đừng rời bỏ em, có được không anh?"

Trước câu này là một dấu chấm than màu đỏ.

Nếu như không phải là lỗi mạng không gửi được, thì chỉ có thể là do bạn đã bị block.

Lạc Khải Nam dường như có thể dự đoán được câu chuyện trước đó, hắn nhìn người đàn ông đang lim dim trên giường, nơi khóe mi vẫn còn vương một giọt nước mắt, hắn bấm vào khung chat của anh với người kia rồi lướt lên trên.

Đây là người đàn ông mà Chiêm Tử Diên đã đặt cho một biệt danh thân mật là "Anh", thái độ của gả dành cho anh rất hờ hửng, căn bản đều là bên Chiêm Tử Diên chủ động nhắn tin, ví dụ như hỏi gã tối nay có về nhà ăn cơm không, có đang bận gì không.

Đối phương thường chỉ trả lời ngắn gọn vài từ, nhưng mà tỉ lệ trả lời cũng không cao, trong một tháng mà hai người họ nhắn tin cho nhau không quá 100 từ.

Cuộc nói chuyện dài nhất nhất chính là "buổi chia tay" lúc 5 giờ chiều nay.

Từ nội dung có thể thấy, cơ bản là đối phương chỉ đưa ra lời thông báo, nói chuyện không hề vòng vo, lạnh lùng nhắn cho Chiêm Tử Diên: "Chia tay đi, chắc cậu cũng cảm nhận được là tôi đã hết hứng thú với cậu rồi."

Lúc Chiêm Tử Diên trả lời lại là nửa tiếng đồng hồ sau đó, câu chữ rất bình tĩnh, không thể đọc được cảm xúc của anh lúc này là như thế nào: "Anh, tụi mình đã quen nhau 7 năm rồi, mất đi hứng thú là chuyện rất bình thường, anh đối với em giống như là gia đình vậy, em không muốn chia tay với anh, nếu anh cảm thấy em có chỗ nào chưa tốt thì em có thể thay đổi."

Đúng là một câu trả lời "văn mẫu".

Với cái cách nói chuyện như thanh niên nghiêm túc này, khó trách người ta lại mất hứng thú với anh.

Đối phương trả lời cũng chẳng nể mặt: "Đừng có dùng tình nghĩa ra để ép buộc tôi, sổ hồng nhà cậu cũng có viết tên tôi đâu. Cậu có thay đổi vẫn là cái kiểu im như hũ nút, chẳng bao giờ biết chủ động, tình cảm tôi dành cho cậu cũng đã bị mài mòn từ lâu rồi. Thôi đủ rồi đừng có nói gì nữa, quyết định vậy nhé, trong nhà cũng không có đồ gì của tôi mấy, cứ vứt cả đi."

Dường như thứ người nọ vứt đi không chỉ là đồ đạc, mà còn là tình cảm mà Chiêm Tử Diên vun vén 7 năm trời, gả ta ném đi như vứt bỏ một túi rác vậy.

Dù vậy, Chiêm Tử Diên vẫn gửi đi những tin nhắn không nhận được hồi đáp, nỗ lực níu kéo đối phương: "Đừng rời bỏ em."

Rõ ràng, bên kia đã phớt lờ nó.

Lạc Khải Nam đọc xong hết tin nhắn, đại khái hắn cũng đã hiểu được lý do vì sao tối nay Chiêm Tử Diên lại say đến như vậy.

Ngẫm lại thời gian, lúc mà Chiêm Tử Diên gặp gỡ người kia thì cũng cùng tuổi với hắn bây giờ, khoảng 24 tuổi.

Lạc Khải Nam không biết cảm giác bị chia tay là như thế nào, cũng chẳng thể đồng cảm được tâm trạng của Chiêm Tử Diên, nhưng sau khi hiểu được lý do, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường lặng lẽ thút thít kia, hắn chợt cảm thấy người này cũng rất đáng thương.

Thất tình nên đi quán bar để say rượu, gặp phải một người đàn ông xa lạ thì muốn lên giường, là anh đang muốn chứng minh bản thân mình không phải là người "chẳng ai cần" sao?

Nếu không phải tình cờ gặp được hắn, vừa rồi cú ngã kia, không làm anh đầu rơi máu chảy thì cũng chấn thương não.

Rõ ràng là bộ não của một giáo sư đại học, chấn thương rồi thì phải làm sao.

Lạc Khải Nam tự thấy mình xui xẻo, lỡ giúp người rồi thì giúp cho trót, hắn giúp Chiêm Tử Diên cởi chiếc sơ mi nhăn nhúm ra, sau đó cởi giày, đắp chăn lên người, để anh có một giấc ngủ ngon.

Chiêm Tử Diên lúc khóc cũng rất kiềm chế, nước mắt muốn chảy xuống cũng cố nhịn lại, anh nói mớ vài câu nghe không rõ rồi ngủ thiếp đi, có lẽ là do anh không thể nào quên được mối quan hệ 7 năm trời day dứt này.

Lạc Khải Nam liếc xem mấy giờ, cũng đã khá trễ rồi, hắn cũng không muốn quay lại bên quán bar nữa, hắn chuyển bill cho Ngô Địch rồi bảo rằng gặp phải người quen nên đi về trước, tiện tay thanh toán luôn rồi.

Từ trên xuống dưới của hắn chẳng còn bao nhiêu đồng, đành lấy chỗ này đắp chỗ kia, trừ tiền tiêu xài cho tháng này ra, tháng sau chắc hắn không đóng nỗi tiền thuê nhà mất.

Lạc Khải Nam suy nghĩ một chút, cảm thấy dù làm người tốt thì cũng nhất định phải có điểm giới hạn, không thể để vô cớ bị lợi dụng mất tiền được.

Cuối cùng, hắn cầm lấy điện thoại của Chiêm Tử Diên để add một tài khoản clone ít dùng của hắn.

Sau đó hắn gửi ảnh chụp màn hình hóa đơn và tiền phòng, đồng thời "đòi nợ" người đang nằm trên giường một cách chính đáng: "Xin chào, tôi là người đã đưa anh đến khách sạn, tôi đã giúp anh thanh toán tiền thuê phòng rồi, đây là số tiền, tổng cộng là 2 triệu, sau khi ngủ dậy hãy gửi lại tôi."

Không thể để cho ông bô biết mình lại đi ăn chơi, cũng không thể để Chiêm Tử Diên biết chuyện gặp phải con trai của sếp, nghĩ thôi là thấy đủ xấu hổ rồi.

Lạc Khải Nam vén chăn lên, sau đó chụp một bức ảnh bán nxde của Chiêm Tử Diên, hắn nghĩ rằng nếu cái anh thầy này không trả lại tiền, hắn sẽ dùng bức ảnh này để uy hiếp anh.

Nhưng mà chắc chẳng cần dùng đến đâu.

Dù sao thì đây cũng là giáo sư của một trường đại học, chắc nhân cách anh ấy đâu thể tệ đến vậy.

Hành động xong, Lạc Khải Nam chuẩn bị đi rồi, hắn liếc mắt nhìn Chiêm Tử Diên đang say giấc nồng một lần nữa.

Ngủ rất an ổn, không có biểu hiện muốn nôn.

Hắn cúi người vỗ nhẹ lên trán anh: "Lớn thế này rồi, sao lại khóc vì thất tình, cứ quen thêm người mới chẳng phải tốt hơn sao?"

Chiêm Tử Diên đang say giấc nào có thể đáp lại lời của hắn, Lạc Khải Nam cũng chẳng mong người này sẽ trả lời lại.

Nhưng mà lúc này, hắn phát hiện đằng sau mớ tóc bị vén qua một bên của Chiêm Tử Diên lộ ra một vết sẹo ẩn trên trán.

Dài chỉ cỡ một hạt đậu, không hiện rõ ràng lắm.

Giống như bị một vật sắc nhọn nào đó va phải, để lại một cái hố nhỏ khá nông.

Trên người ai chắc hẳn cũng có một vài vết sẹo do va đập, ngay cả hắn cũng có, là một vết sẹo nông để lại sau khi đánh nhau với đám bạn thời đi học, hiện tại đã mờ đi.

Lạc Khải Nam cũng chẳng quan tâm lắm, hắn rời khỏi căn phòng, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa, sau đó đi thang máy xuống dưới sảnh, bước ra đường lớn, cơn gió mát thổi vào mặt khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn, hơi nóng trong người cũng giảm đi bớt.

Đúng là một đêm khó quên.

Nhưng mà... lúc nãy ở quán bar, sau khi Chiêm Tử Diên ôm hắn hôn hắn dụ dỗ hắn, ánh mắt long lanh đợi hắn trả lời, phải nói làm sao nhỉ...

Mặc dù miêu tả một người đàn ông tuổi ba mươi như thế này có vẻ không phù hợp, nhưng vào lúc đó, hắn thực sự cảm thấy đối phương có... có chút quyến rũ.

Chỉ một chút mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top