Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20: Nam anh Nam em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Nam anh Nam em

Lạc Khải Nam đó giờ chưa biết xin lỗi ai.

Lên lớp mầm đã có gan bóc ngói phá nhà, tiểu học đã chống đối phụ huynh giáo viên, tất cả đều là chuyện thường như cơm bữa, bị mắng bị đánh hắn cũng không nhận sai.

Bây giờ nhìn lại nội dung tin nhắn mình vừa gửi đi, cả người nổi da gà.

Đây là ai? Sao lại rén đến cỡ này.

Hắn đang do dự có nên thu hồi tin nhắn hay không thì Chiêm Tử Diên đã nhấn đọc rồi, anh lại nhắn cho Kent trước: "Kent, tôi đã hiểu lầm trợ giảng của tôi rồi."

Giọng điệu có vẻ rất hối hận.

"Cậu ấy rất quan tâm những gì tôi nói, tôi lại đi nói này nói kia sau lưng người ta... Đúng là không nên mà. Xin cậu hãy quên hết những gì tôi đã nói lúc nãy đi."

Tiếp đó, tài khoản chính của hắn nhận được tin nhắn từ Chiêm Tử Diên: "Không cần phải xin lỗi đâu, tên cậu nghĩ ra cái nào cũng hay hết, cảm ơn cậu."

Lạc Khải Nam nhìn tin nhắn hai bên, cảm thấy bản thân đã làm chuyện thông minh nhất trên đời, đó chính là dùng tài khoản phụ để kết bạn với anh.

Giống hệt như hắn đang bật hack.

Anh có nghĩ gì cũng chỉ biết giấu trong lòng, nếu không coi Kent là người bạn đáng tin cậy, chắc hắn sẽ không bao giờ có cơ hội hiểu được suy nghĩ nội tâm của Chiêm Tử Diên.

"Ừm, anh cũng nghĩ thêm vài cái tên đi, thứ hai chúng ta cùng nhau chọn." Hắn nhắn lại.

Quả nhiên Chiêm Tử Diên rất thích kiểu trò chuyện có qua có lại như thế này, anh liền nhắn lại hai chữ "Được đó."

Lạc Khải Nam tiếp tục dùng tài khoản Kent nhắn cho anh: "Sau này đừng có đoán mò nữa."

Janson: "Cũng tại vì không chịu được, lỗi tại tôi, cũng may là cậu ấy không biết gì hết."

Cũng may là hắn đã biết được hết.

Lạc Khải Nam cong khóe miệng, hắn không trả lời nữa, bấm sang khung chat nhóm: "Cảm ơn nhé."

Ngô Địch: "Đặt tên thôi mà anh, chuyện nhỏ. Anh có người bạn nuôi mèo hồi nào thế, anh Lạc? Em có quen không? Nếu rảnh thì đi uống một bữa, mấy nay stress quá rồi."

Kiều Hoài Thanh: "Không phải chứ, họ Lạc kia, bây giờ ông càng ngày càng chill ha. Cả ngày không chịu làm việc, còn có thời gian rảnh đi đặt tên mèo cho người khác? Game của chúng ta có cần làm nữa không? Nếu không thì nhanh thanh toán lương cho tui!"

Lạc Khải Nam: "Gấp làm gì, tối nay thức đêm bù lại."

Kiều Hoài Thanh: "Vậy thì còn được."

Thật ra là gấp lắm rồi, cả ngày hôm nay hắn vẫn chưa làm được gì hết.

Nhưng trước khi bắt đầu công việc, hắn cần chỉnh lại cách làm việc một chút.

Lạc Khải Nam xoa xoa màn hình điện thoại, suy nghĩ một hồi, quyết định chỉnh lại chế độ không làm phiền, chặn tất cả cuộc gọi và tin nhắn.

Hắn di chuyển ngón tay, bỏ số của Chiêm Tử Diên ra khỏi danh sách sẽ chặn.

Sau 10 giờ đêm, đường đèn dần chớp tắt, cả thành phố chỉ còn ánh sáng từ những ngôi sao xa.

Chiêm Tử Diên nhìn thấy trên mạng nói, mèo con đến nhà mới rất dễ bị căng thẳng, cũng sợ nó sẽ chạy tới chạy lui làm đổ vỡ đồ, cho nên anh chuyển ổ mèo vào gần giường ngủ, mở đèn để tiện trông nó.

Quýt nhỏ không hề bị lạ nhà, nó uống sữa no say, được một lúc là lim dim hai mắt, để cho anh tùy ý đặt nó vào chiếc ổ bông mềm mại, đắp thêm chiếc chăn nhỏ, thế là nằm ngủ như người thật.

Người ta nói rằng, khi mèo ngủ hở bụng có nghĩ là nó rất tin tưởng chủ nhân của nó, cũng không biết là thật hay giả, nhưng Chiêm Tử Diên vẫn vui vẻ tin vào điều đo. Anh trèo lên giường, lấy điện thoại chụp đủ góc độ của quýt nhỏ.

Bình thường anh không có mong muốn chia sẻ điều gì, nhưng mà hôm nay lại không kiềm chế được.

Chỉ là anh không biết là có thể chia sẻ điều này với ai.

Chắc là Kent đã đi ngủ rồi, còn Lạc Khải Nam... Có lẽ cậu không thích những chuyện lặt vặt thế này đâu.

Sau khi suy nghĩ một hồi, anh quyết định sẽ đăng nó lên mạng xã hội.

Anh không cài đặt chế độ giới hạn người xem, nhưng không ngờ rằng chỉ mới có 5 phút, đã có hơn mười mấy lượt bấm thích và bình luận, trong đó có cả sinh viên đã tốt nghiệp.

Không còn mối quan hệ thầy trò ràng buộc, giọng điệu của những sinh viên này hiển nhiên thoải mái hơn rất nhiều:

"Cuối cùng thầy Chiêm cũng biết cách đăng lên mạng xã hội rồi!"

"Mèo con đáng quá yêu! Không ngờ thầy Chiêm cũng thích thú cưng ạ."

Cũng có vài người đồng nghiệp bình luận, trong đó có Cao Húc: "Tiểu Chiêm của chúng ta đã có Nothing của riêng mình rồi à?"

Câu này chỉ có đồng nghiệp của anh mới hiểu được, Nothing là con mèo của một triết gia rất yêu mèo, thậm chí ông còn lấy tên nó để đặt tên cho cuốn sách của mình.

Vì vậy, hiếm khi Chiêm Tử Diên nói đùa lại một câu: "Đúng rồi, bước tiếp theo chính là cho nó xuất hiện trong sách của em."

Các sinh viên thì dè dặt hơn nhiều, đa số chỉ bấm thích, hơn nữa còn tập hợp lại với nhau, hỏi xem có bao nhiêu người nhìn thấy bài đăng này thì hú một tiếng, mọi người nhao nhao đến check-in.

Giáo sư Chiêm không hề biết, hành động khoe chú mèo con của anh, đã làm cho tất cả học sinh cảm thấy sốc biết bao. Một mình anh nằm nhìn quýt nhỏ ngủ no say, bản thân cũng lim dim buồn ngủ, nhưng lại không buông điện thoại ra, cứ liên tục tải mới lại bài đăng.

Anh lim dim mơ màng, cũng không biết bản thân đang đợi ai nữa, chỉ là trong lòng cảm thấy, chỗ bấm thích hình như thiếu đi một cái tên.

Hình như không có tên người đó, anh cảm thấy có một chút xíu xiu tiếc nuối.

Chiếc đèn bàn cũ kỹ trên đầu giường, chất lượng cũng chẳng còn tốt lắm, ánh sáng từ nó phát ra chẳng thể chiếu sáng toàn bộ được căn phòng. Cũng may là anh đã quen với cuộc sống tăm tối, cho nên thị lực ban đêm của anh sẽ hơi mạnh, nếu không thì làm sao phát hiện ra được chú mèo nhỏ ở dải phân cách.

Nhưng ánh đèn mờ ảo khiến con người ta muốn say giấc, Chiêm Tử Diên rốt cục cũng không chịu nổi nữa. Điện thoại trượt đến bên mép gối, anh giống như quýt nhỏ, ngửa bụng lên trời, chìm vào giấc ngủ.

Rạng sáng năm giờ, chân trời xuất hiện tia nắng ban mai, đàn chim ngoài cửa sổ cũng đã thức dậy.

Cả đêm Lạc Khải Nam gấp rút bổ sung tiến độ làm việc, sau đó giao công việc tiếp theo cho Ngô Địch và Kiều Hoài Thanh, cuối cùng mới tắt chế độ máy bay.

Chiêm Tử Diên cũng chẳng gửi tin nhắn mới tới, nhưng ảnh đại diện của anh đã đổi thành một bé mèo con đang ngủ say sưa.

Lạc Khải Nam nằm trên giường, ngắm ảnh đại diện của anh, sau đó bấm vào mục trang chủ của bạn bè, phát hiện tấm hình mà anh đã đăng tải.

Chiêm Tử Diên đăng tổng cộng 9 tấm hình, đều là những ảnh không khác gì nhau, nhưng mà mỗi tấm là một góc độ, hệt như là ông bố vui mừng vì vừa sinh được con trai, chụp rất nhiều để khoe với mọi người.

Hình tượng lạnh lùng của anh tan tành rồi.

Vốn dĩ Lạc Khải Nam muốn bấm thích rồi bình luận, nhưng nhìn thấy ông bô của mình cũng có bấm thích bài đăng.

Nếu cùng chung bạn bè thì sẽ có thông báo nhắc nhở.

Nói không chừng Lão Lạc sẽ hỏi đông hỏi tây. Thôi vậy, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

Cuối cùng, hắn đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại ngủ bù giấc. Trong lòng âm thầm bình luận một câu: Đáng yêu lắm.

Cả mèo lẫn người.

...

Nguyên cái cuối tuần, việc mà Chiêm Tử Diên quan tâm nhất, chính là đặt tên cho quýt nhỏ.

Anh không thích cái tên của mình, cũng biết rõ hậu quả của một cái tên xấu đem lại, cho nên vô cùng cẩn thận trong chuyện này.

Mặc dù mèo con không có suy nghĩ phức tạp như con người, nhưng con người không phải là mèo con, cho nên làm sao hiểu được nội tâm của mèo con đây?

Có lẽ mèo con cũng muốn có một cái tên vừa hay vừa ý nghĩa.

Lúc anh nói cho Lạc Khải Nam nghe quan điểm này của mình, Lạc Khải Nam không nhịn cười được: "Năm nay anh mới ba tuổi à?"

Lúc đó hai người họ đang ăn cơm ở căng tin, đã đến giờ ăn nên căng tin đông nghẹt người, các dãy bàn đều chật kín sinh viên.

Mặc dù khung cảnh rất ồn ào, nhưng tông giọng loa siêu trầm của Lạc Khải Nam vẫn thu hút các bạn sinh viên nữ xung quanh, càng thảo luận càng sôi nổi: "Đờ mờ, anh đẹp trai kia có giọng nói hay quá."

"Hay tụi mình qua kết bạn?"

"Nhưng mà đối diện ảnh là... Mình không dám đâu."

Lúc này, vị giáo sư nổi tiếng lạnh lùng đưa mắt nhìn qua các cô nàng, đôi mắt sau tròng kính ấy lạnh lùng thờ ơ, tràn đầy ý cảnh báo.

Mấy cô nhóc bị dọa không dám lên tiếng.

Chiêm Tử Diên thu lại ánh mắt, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Anh không quen việc bị người ta nhìn chăm chú khi ở ngoài lớp học, nhưng với chiều cao của Lạc Khải Nam, đẹp trai chân dài, đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý, anh muốn tránh cũng không được.

Cũng may mấy cô bé rất biết lịch sự, thấy giáo sư nhìn sang, cho nên không tiếp tục bàn luận nữa.

Anh đẩy đẩy gọng kính, tiếp tục nói về chủ đề ban nãy: "Sao lại nói tôi như vậy?"

Lạc Khải Nam: "Bởi vì anh ngây thơ."

Chiêm Tử Diên cảm thấy bị ai đó xem thường, thành thật phản bác: "Có một câu nói triết học cổ xưa: Bạn không phải là cá thì làm sao biết được niềm vui của cá? Nếu là mèo thì cũng vậy. Đối với những sự vật chúng ta không hiểu, thì không nên dùng suy nghĩ chủ quan của mình để áp đặt cho nó."

"Xem như tôi chưa nói gì đi." Lạc Khải Nam không hiểu nỗi mấy chuyện dài dòng, chuyển chủ đề, "Cho nên, rốt cục anh đã chọn cái tên nào cho nó?"

Chiêm Tử Diên dùng đũa gắp một miếng rau xanh cho vào miệng, anh chậm rãi nhai, vẻ mặt có chút chần chừ: "Thật ra... Tôi cũng nghĩ ra một cái tên rồi, nhưng mà thấy chưa thích hợp lắm."

Gương mặt anh khá gầy, lộ ra đường nét rõ ràng, lúc này anh đang ngậm thức ăn trong miệng, hai má phồng lên, cảm giác gương mặt có chút da thịt hơn, giống như thỏ con đang gặm cỏ.

Lạc Khải Nam cảm thấy rất thú vị, không ăn cơm nữa, hắn chống cằm, chăm chú nhìn gương mặt của anh: "Nói ra nghe thử?"

Chiêm Tử Diên không cảm nhận được ánh mắt của hắn, anh đang bận chìm trong suy nghĩ của bản thân: "Tôi muốn gọi nó là Hoài Nam, bởi vì có câu Quýt ngọt trồng ở đất Hoài Nam, nhưng mà như vậy thì sẽ trùng tên với cậu rồi."

"Thì có sao đâu, chữ Nam cũng đâu phải mình tôi độc chiếm." Lạc Khải Nam cảm thấy không sao cả, "So với mấy cái tên tôi chọn thì hay hơn nhiều, chọn cái này đi."

Chiêm Tử Diên yên tâm rồi: "Nếu cậu thấy không sao thì được rồi, vậy tên ở nhà của nói sẽ gọi là... Nam Nam, có được không?"

Lạc Khải Nam đang giơ đũa ra gắp thịt thì ngừng lại, "Tại sao không gọi nó là Hoài Hoài?"

Chiêm Tử Diên từ chối một cách rất chính đáng: "Hoài Hoài đọc giống như là Hài Hài, nó đâu có hài hước, nó rất dễ thương mà."

"...." Lạc Khải Nam cảm thấy bản thân tự chôn cái hố cho mình, nhưng lời cũng đã nói ra, hắn cũng không để ý nhiều, nếu không lại giống nhỏ mọn.

Hắn không cảm thấy bị xúc phạm bởi cái tên này, chỉ là cảm thấy nó quá thân mật.

Đó là cách mẹ hắn gọi hắn, trước khi hắn bắt đầu lên cấp hai.

Mặc dù sau này hắn càng ngày càng nổi loạn, số lần bà Dư tức giận gọi đầy đủ tên con trai mình "Lạc Khải Nam" cũng ngày một nhiều hơn, nhưng cái tên thân mật này vẫn khắc sâu trong ký ức của hắn.

Kiểu biệt danh như thế này, chỉ dành cho những người thân nhất của mình để gọi, đừng nói đến việc hắn chỉ mới quen biết Chiêm Tử Diên được một tháng. Ngay cả Kiều Hoài Thanh hay Ngô Địch, nếu dám gọi như vậy là hắn cho no đòn ngay.

Hắn nên cảm thấy khó chịu, bảo Chiêm Tử Diên không được nói như vậy, ai muốn bị trùng tên với thú cưng chứ?

Nhưng có lẽ do giọng nói của Chiêm Tử Diên quá trong trẻo, dễ nghe vô cùng, hắn suy nghĩ một hồi, cảm thấy không có vấn đề gì cả.

Dù sao thì mèo cũng nuôi ở nhà mà, Chiêm Tử Diên có gọi thì hắn cũng chẳng nghe thấy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top