Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22: Tim đập thình thịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22: Tim đập thình thịch

Một âm thanh vang vội.

Gió từ lòng bàn tay lướt qua tai, sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng đung đưa, giống như cơn mưa phùn thưa thớt trong gió thu tháng chín.

Chiêm Tử Diên luôn luôn như vậy, nhẹ nhàng mà sâu sắc, tựa như một cơn mưa ướt át, khiến lòng người ấm áp mà nặng trĩu, sinh ra rất nhiều sự mềm lòng cùng thương xót.

Lạc Khải Nam chẳng thể hiểu được, cơn tức giận chưa kịp bùng phát của mình tại sao lại biến mất. Hắn cũng chẳng hiểu làm sao, ánh mắt chẳng thể tách rời khỏi người đàn ông đang đứng trước mặt này.

Người đàn ông gầy gò, chỉ có duy nhất một kiểu áo sơ mi trắng quần tây đen, trên mặt chẳng có bất cứ cảm xúc gì, lạnh lùng thờ ơ, tựa như chẳng có bất kỳ vui buồn yêu ghét gì.

Nhưng chỉ cần người đàn ông này nở cụ cười với hắn, hắn sẽ kìm lòng không đậu mà xiêu lòng với anh.

Chiêm Tử Diên cuối cùng cũng muộn màng nhận ra cơn tức giận ẩn chứa trong tiếng vỗ này, anh căng thẳng đẩy kính lên, không để ý đến bụi phấn trên ngón tay, hai má lập tức trắng bệch.

"Cậu đang tức giận sao? Có chuyện gì vậy?"

Lạc Khải Nam cúi người, ngắm anh ở khoảng cách gần trong chốc lát, sau đó giơ tay lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da mát lạnh của anh, lau đi bụi phấn.

"Đừng có mách cha tôi nữa, anh không phải là người của tôi sao?"

Câu nói này có hơi nhiều nghĩa, Chiêm Tử Diên ngây ra hai giây, hỏi: "Cậu có ý gì?"

Lạc Khải Nam đã quen nghĩ gì nói đó, không cảm thấy lời mình nói ra có gì đó bất ổn, trả lời lại: "Không phải hôm qua anh đã đi báo cáo với cha tôi sao? Nếu còn như vậy, ngày mai tôi sẽ không đến trường nữa."

Thì ra là vì chuyện này.

Chiêm Tử Diên hoang mang hỏi: "Tại sao không được báo lại? Hiệu trưởng Lạc giao cậu cho tôi, muốn tôi giám sát, đốc thúc cậu mà. Hôm đó cậu cũng nghe rồi, thầy muốn tôi báo lại tình hình của cậu thường xuyên."

Đúng thật, vào hôm cha dẫn hắn đến gặp Chiêm Tử Diên có nói, "Sau này thằng nhóc này có vấn đề gì thì phải báo cho thầy ngay".

Nhưng mà lúc đó hắn và Chiêm Tử Diên chưa quen biết, bây giờ tình hình đã khác hoàn toàn rồi.

"Tôi nghĩ rằng chúng ta đã là bạn bè rồi." Hai tay của Lạc Khải Nam chống lên vách tường, bao vây Chiêm Tử Diên ở trong lãnh địa của mình, "Anh làm như vậy là phản bội bạn bè đó, giáo sư Chiêm."

Chiêm Tử Diên chớp mắt: "Nhưng mà tôi không có nói xấu cậu, chỉ toàn là khen thôi."

"Bản chất là giống nhau. Tôi ghét nhất là, những chuyện vốn dĩ là bí mật của chúng ta, anh lại đi nói cho người khác biết mà chưa được tôi đồng ý."

"Hướng dẫn nuôi mèo cũng là bí mật sao..."

"Sao lại không tính là bí mật? Tôi chỉ làm riêng cho anh mà." Lạc Khải Nam nhíu mày, ánh mắt rất hung dữ, "Anh thích đàn ông, đối với tôi mà nói cũng không phải bí mật không thể nói ra được, nhưng mà tôi lại giúp anh giữ bí mật ——"

Chiêm Tử Diên giơ tay lên che miệng của hắn, ngó trái ngó phải, xác nhận là không có ai: "Cậu nói nhỏ thôi... Tôi hiểu ý của cậu rồi, cho tôi xin lỗi."

Những ngón tay thon dài rõ ràng, nhưng lòng bàn tay lại rất mềm mại,  khi áp vào môi hắn, làm hắn có cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.

Lạc Khải Nam cụp mắt nhìn người đàn ông đang căng thẳng trước mặt mình, hắn nhận ra mình đã nắm được một điểm yếu của anh.

Chiêm Tử Diên chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm với mọi yêu cầu mà hắn đưa ra, miễn là những yêu cầu nằm trong phạm vi có thể.

Hắn chẳng phải người tốt lành gì, hắn có thể dùng điểm yếu này để đạt được thứ hắn muốn.

Nhưng Chiêm Tử Diên lại ngoan như vậy, cũng không cần hắn phải bắt nạt anh làm gì.

Lạc Khải Nam nắm lấy cổ tay gầy gò của anh, kéo xuống: "Anh nhớ rõ là được. Sau này trước khi báo cáo lại cho cha tôi, anh phải báo cáo trước cho tôi. Tôi đồng ý rồi thì mới được nói, có biết hay chưa?"

"Ừm." Chiêm Tử Diên suy nghĩ lại, cảm thấy vẫn cần phải nói ra, "Tôi có thể hiểu tâm lý không muốn bị cha mẹ kiểm soát của cậu. Nhưng thật ra, hiệu trưởng Lạc chỉ đang quan tâm cậu mà thôi, còn được cha mẹ quan tâm là một chuyện hạnh phúc đó."

Lạc Khải Nam có thể cảm nhận được từng hơi thở nóng ấm phất qua gò má của mình, hắn hoàn toàn không nghe được anh đang nói gì, qua loa gật đầu: "Anh nói xong chưa, nhà triết gia?"

Chiêm Tử Diên thấy hắn không tập trung, cũng đành hết cách, chuyển chủ đề: "Cậu còn ghét chuyện gì không? Chúng ta thống nhất luôn đi."

Ánh mắt của Lạc Khải Nam chậm rãi miêu tả gò má trong trẻo của anh: "Ghét anh không chịu ăn uống đàng hoàng."

Họ tựa vào nhau rất gần, ánh mắt mãnh liệt kia luôn nhìn chằm chằm vào gương mặt anh, Chiêm Tử Diên không hiểu vì sao lại thấy bối rối, anh quay mặt đi né tránh: "Lâu lâu mới có lần, đâu có sao."

Lạc Khải Nam vô thức nghiêng người về phía trước, đến gần anh hơn: "Một lần cũng không cho. Anh phải làm gương, nếu không Nam Nam sẽ học hư theo anh."

"Nó ăn uống đầy đủ lắm, hết hạt là tôi lại lấy thêm, bất kể lúc nào."

"Như vậy cũng không được, anh sẽ biến nó thành heo đấy."

"Nó còn nhỏ mà, đang còn tuổi ăn tuổi lớn, ăn nhiều chút cũng không sao." Chiêm Tử Diên cảm thấy khoảng cách này quá gần rồi, anh đưa tay đặt lên ngực của Lạc Khải Nam, nhẹ nhàng đẩy một cái, "Cậu cũng thật là, chắc chắn cũng mới ngủ dậy chưa ăn gì đúng không? Nhanh đi ăn trưa đi, cậu cũng còn nhỏ, cần bổ sung đầy đủ chất."

Lạc-Khải-Nam-không-có-chỗ-nào-nhỏ không hề nghĩ như vậy, hắn ưỡn ngực lên để anh cảm nhận được cơ bắp của mình, đồng thời còn chạm vào lồng ngực của anh, bóp nhẹ một cái: "Anh mới cần bổ sung đầy đủ dưỡng chất..."

Xúc cảm dưới lòng bàn tay hết sức kỳ diệu.

Chiêm Tử Diên rất ít khi vận động, người anh không có nhiều cơ bắp. Nhưng gần đây dưới sự giám sát chặt chẽ của hắn, anh đã ăn uống điều độ hơn, tăng thêm được mấy lạng thịt, cho nên khi chạm tay vào sẽ không cảm thấy xương sườn, ngược lại còn cảm nhận được sự đàn hồi mềm mại.

Lồng ngực bị đè xuống, áo sơ mi trắng mỏng tênh nhăn nhúm lại.

"......."

Trong nháy mắt Lạc Khải Nam đã nhận ra, hành động của mình đã đi quá giới hạn.

Chiêm Tử Diên không phải đám bạn xấu của hắn, muốn đùa sao là đùa. Suy nghĩ của Chiêm Tử Diên rất nhạy cảm, anh dễ nghĩ nhiều, có thể chỉ vì hành động nhỏ của người khác mà suy tư được hơn tám trăm chữ trong đầu.

Chiêm Tử Diên sẽ nghĩ như thế nào về hành động sỗ sàng lúc nãy của hắn?

Thực tế là, Chiêm Tử Diên chẳng nghĩ được gì trong đầu hết.

Mặc dù anh có hơi hoảng sợ trước trước hành động vượt quá giới hạn này, xấu hổ đến đỏ bừng tai. Nhưng mà anh nghĩ rằng, Lạc Khải Nam đã xem anh là bạn, dùng cách của người trẻ tuổi để đùa giỡn với mình.

Anh lớn hơn Lạc Khải Nam vài tuổi, Lạc Khải Nam lại là trai thẳng, anh sẽ không đa cảm đến mức tưởng tượng rằng những hành động này ám chỉ điều gì.

Hơn nữa, cho dù Lạc Khải Nam thích đàn ông, cũng chưa chắc sẽ chịu thích một người vô vị như anh.

Được đối xử như những người bạn cùng trang lứa, trong lòng anh đã đủ vui vẻ rồi. Anh không so đo với hành động quá mức này, quay gương mặt nóng bừng đi, nhẹ giọng nói: "Ừm, cơm tối tôi sẽ cố gắng ăn nhiều hơn."

Sau đó ngẩng đầu lên, chân thành hỏi: "Cậu sẽ ăn tối cùng tôi chứ?"

"....."

Lạc Khải Nam vẫn đang ôm lấy ngực anh, nhịp tim đập thình thịch điên cuồng...

Không, dường như không phải là âm thanh từ nhịp tim của Chiêm Tử Diên, mà là của chính hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top