Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24: Cậu muốn chuyển đến nhà tôi không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Cậu muốn chuyển đến nhà tôi không?

Chương Hải Nhạc làm việc rất nhanh, chỉ mới mất một ngày, đã xử lý vé tàu và khách sạn sẵn sàng cho Lạc Khải Nam và Chiêm Tử Diên xuất phát.

Buổi tọa đàm sẽ diễn ra vào cuối tuần này, vừa đúng lúc trước Trung Thu một hôm.

Lúc Chiêm Tử Diên nhận được thông tin mới chậm chạp nhớ ra, anh bây giờ không phải là người không có gia đình rồi, ở nhà anh còn một bé mèo con meo meo nữa.

"Vậy Nam Nam phải làm sao đây?", anh sốt ruột hỏi, "Hai hôm liền không có ai ở nhà, nó sẽ cô đơn lắm không?"

Lạc Khải Nam ngồi ở đối diện chơi game, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: "Không đâu, nhiều khi nó còn mong anh đi nữa đó. Lúc nhỏ cha mẹ mà không có ở nhà, tôi vui cả ngày luôn."

"Nam Nam không phải kiểu mèo như vậy." Chiêm Tử Diên không tin, "Nó rất dính người, tôi bước đến đâu nó theo đến đó, buổi tôi còn leo lên giường ngủ cùng tôi. Nếu tôi mà đi công tác, chắc chắn nó sẽ nhớ tôi lắm."

Lạc Khải Nam hết nói nổi: "Nếu anh không yên tâm, vậy thì lắp một cái camera đi."

Mắt Chiêm Tử Diên sáng lên: "Cách hay!"

Lạc Khải Nam nhìn anh vui vẻ thanh toán giỏ hàng, sau đó thở dài nhẹ nhõm, như thể đã giải quyết được một vấn đề siêu nghiêm trọng.

Giống như một đứa trẻ ngây thơ dễ hài lòng.

Đàn ông đã đến độ tuổi ba mươi này, mong muốn chung của họ là lập gia đình, có một sự nghiệp thành công, lương càng cao, cũng như kiếm được nhiều tiền tiết kiệm càng tốt.

Nhưng Chiêm Tử Diên không quan tâm đến điều này, nguyện vọng của anh rất đơn giản, là không để mèo con của anh phải cô đơn.

Mèo con không thể nói tiếng người, cũng không hiểu cô đơn là gì. Phần lo lắng đó, có thể là nỗi cô đơn của chính Chiêm Tử Diên được chiếu lên chú mèo con.

Camera được giao đến vào ngày thứ hai, cũng chính là ngày họ xuất phát đi Dụ Thành.

Trước khi Chiêm Tử Diên ra ngoài, anh đã kiểm tra thức ăn cho mèo, nước uống, cát vệ sinh tận ba lận. Sau đó mới lưu luyến xách hành lý đi.

Gần như là vừa ra khỏi nhà, anh đã không nhịn được bấm vào video của camera, xem xem tình hình trong nhà.

Địa điểm hẹn gặp là trước cổng Tấn Đại, Chương Hải Nhạc đã sắp xếp xe đưa đón, đưa bọn họ đến trạm tàu cao tốc.

Lạc Khải Nam đến trước, không lâu sau đó nhìn thấy Chiêm Tử Diên đạp chiếc xe đạp cũ kỹ của mình, từ từ di chuyển đến.

Chỉ đi công tác có hai ngày, hai người họ cũng không mang nhiều hành lý, chỉ mang một túi nhỏ đựng đồ cần thiết và quần áo để thay. Cả hai ném hết hành lý ở ghế trước, sau đó cùng ngồi vào ghế sau.

Xe chạy một tiếng hơn thì mới tới trạm tàu. Lạc Khải Nam ngủ suốt đường đi, lúc tỉnh dậy nhìn thấy Chiêm Tử Diên vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, còn đang xem camera ở nhà, hắn không nhịn được ghé sát: "Có gì hay ho đâu, chắc chắn Nam Nam đang ngủ no say."

"Ừm, nó đang ngủ này." Chiêm Tử Diên chỉ cho hắn vị trí, "Nó ở đây này."

Camera được lắp ở phòng khách không quá lớn, vừa nhìn là thấy ngay, ở phía bên trái màn hình có một chiếc ổ mèo ở sát cửa sổ, trong đó có một chú mèo cam đang cuộn người ngủ thật là ngon, nắng chiều vừa vặn chiếu lên người nó.

"Nhà tôi ít khi có ánh mắt trời chiếu vào, Nam Nam lại rất thích ngủ trưa, ở vị trí này có thể phơi nắng được mười lăm phút." Chiêm Tử Diên đau lòng nói, "Nghe nói mèo rất thích phơi nắng, sống với tôi cũng tội nghiệp nó lắm."

Lạc Khải Nam: "Ban ngày anh mang nó đến trường thì sao?"

"Nhưng mà trong văn phòng của tôi hay có sinh viên lui tới, e rằng nó sẽ thấy sợ hãi."

Cái này thì đúng thật, Lạc Khải Nam nhớ lại trong hướng dẫn nuôi mèo của Kiều Hoài Thanh có nói, mèo không thích đổi chỗ liên tục, rất dễ bị kích động.

"Lúc anh mua nhà không xem kỹ càng sao? Hay là bị người ta lừa rồi?"

Chiêm Tử Diên lắc đầu: "Không phải đâu, vì giá nó rẻ."

Đây là căn nhà rẻ nhất ở khu vực gần trường rồi, tiền tiết kiệm của anh cũng chỉ đủ để mua một căn nhà thiếu ánh sáng như thế này thôi.

Lúc ấy, anh không nghĩ giống như Diogenes, anh cho rằng ánh mặt trời không quá quan trọng. Thậm chí anh đã sống trong một tầng hầm không có cửa sổ trong vài năm trời, cho nên có thể tiếp xúc được một chút ánh sáng là đã thỏa mãn rồi.

'Hay là để tôi nuôi nó cho." Lạc Khải Nam đột nhiên nói, "Tháng sau tôi cũng phải sống ở đầu đường xó chợ rồi, rất dư ánh sáng."

Chiêm Tử Diên nghe vậy thì rời mắt khỏi camera, khó hiểu hỏi: "Sao cậu lại phải ở đầu đường xó chợ?"

"Hết tiền, không thuê nổi căn phòng này nữa, cha tôi cũng không định cho tôi tiền tiêu xài." Hắn cố ý nói.

Hắn muốn thử xem phản ứng của Chiêm Tử Diên, biết đâu giáo sư Chiêm sẽ mềm lòng, đến nói giúp hắn vài câu để cha hắn mủi lòng.

Chuyên nhổ lông cừu người nhà, chính là truyền thống tốt đẹp của những "thằng con trời đánh".

Chiêm Tử Diên nghe xong, anh trầm ngâm nhìn lại màn hình, một lúc sau bất thình lên tiếng: "Cậu có muốn chuyển đến ở cùng tôi không? Dù sao tôi cũng có một căn phòng cho khách còn dư, ở tạm một học kỳ chắc không sao đâu."

"Tới nhà anh ở sao...?"

Sao tình huống lại phát triển theo hướng này?

Nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của hắn, Chiêm Tử Diên hiểu lầm rồi, cho nên anh giải thích: "Không phải có ý gì khác đâu, nếu như cậu để ý đến... vấn đề tình cảm của tôi, thì có thể từ chối, không sao hết."

"Tình cảm của anh thì có vấn đề gì..." Lạc Khải Nam mới hỏi nửa câu, sau đó hắn mới nhận ra.

Chiêm Tử Diên đang nói đến vấn đề xu hướng tính dục, có thể là do có tài xế ở đây nên anh không dám nói thẳng.

"Tôi không để ý đến vấn đề này." Lạc Khải Nam nói, "Anh không sợ cha tôi biết được sẽ mắng anh, đuổi việc anh?"

"Tôi có biên chế chính thức, không thể vì chuyện này mà bị đuổi việc đâu, với cả hiệu trưởng Lạc không phải người ích kỷ như vậy." Chiêm Tử Diên vỗ nhẹ vào mu bàn tay của hắn, "Đừng lo lắng cho tôi, cậu cứ suy nghĩ đi. Nếu muốn chuyển đến thì cứ báo trước một tiếng, tôi sẽ chuẩn bị phòng cho cậu."

Động tác này giống như đang an ủi trẻ con, Lạc Khải Nam cảm thấy không hài lòng, đưa tay ra nhéo lại mu bàn tay của anh: "Nói sau đi, cảm ơn anh."

Bàn tay của Chiêm Tử Diên thon dài trắng nõn, làn da trên mu bàn tay rất mỏng, có thể nhìn thấy rõ mạch máu ở dưới, chỉ bị nhéo nhẹ một cái mà trên da thịt đã hằn lên một vết đỏ nhàn nhạt.

Anh rút tay lại, xoa xoa một hồi, gật đầu nói không có gì.

Lạc Khải Nam đâu ngờ rằng mình chỉ dùng một chút sức đã để lại một vết hằn, vô thức muốn nắm lấy tay anh để giúp anh xoa xoa.

Nhưng lý trí của hắn đã kịp thời ngăn cản.

Mình điên rồi, sao lại muốn xoa tay cho một người đàn ông.

Không biết tay Ngô Địch và Kiều Hoài Thanh đã bị hắn đánh bao nhiêu lần, cho dù không nặng, dấu đỏ cũng biến mất rất nhanh, không ai để trong lòng cả. Bởi vì con trai đánh nhau ầm ĩ như vậy là bình thường, ai cũng sẽ không có ý nghĩ kỳ lạ muốn giúp người còn lại xoa xoa.

Lạc Khải Nam nắm chặt nắm đấm.

...... Nhưng tại sao hắn lại muốn xoa tay cho Chiêm Tử Diên chứ?

Từ Tấn Thành đến Dụ Thành sẽ mất hai giờ đi xe, sau khi lên tàu cao tốc, Chiêm Tử Diên chỉ lặng lẽ ngồi đọc sách, trong lòng Lạc Khải Nam đang rối bời, hắn bèn mở game lên để chuyển sự tập trung.

Hai người họ ngồi cạnh nhau, một người thì đại diện cho dân đi công tác điển hình: Mang cặp táp, áo sơ mi trắng quần tay đen, đeo kính nhã nhặn. Người còn lại thì như các sinh viên bình thường: Áo hoodie phối quần jeans, đeo tai nghe bluetooth, cùng một chiếc ba lô lớn trên vai.

Chẳng ai nghĩ hai người họ là bạn đồng hành với nhau.

Ghế trước có một cô bé rất tinh nghịch, hết quay sang nhìn cửa sổ lại đứng trên ghế ngồi, hoặc nhìn chằm chằm hai người họ ngồi ở phía sau.

Người mẹ trẻ tuổi quay xuống xin lỗi: "Xin lỗi, lần đầu tôi dẫn nó đi chơi, con bé háo hức quá mức."

Thực ra cô bé không có gây tiếng động ồn ào gì, chỉ là bị người lạ nhìn chằm chằm cũng sẽ cảm thấy hơi bất tiện. Chiêm Tử Diên không thể tập trung đọc sách được, anh lịch sự đáp: "Không sao đâu."

Vừa dứt lời, một bên tai của anh có gì đó đeo vào, đó là chiếc tai nghe bluetooth còn lại của Lạc Khải Nam, nhạc game sôi động được chuyển sang tiếng đàn piano du dương êm dịu.

Lạc Khải Nam ngẩng đầu, nhướng mày lạnh lùng nhìn cô bé: "Có muốn cùng chơi game không?"

Cô bé đỏ mặt gật đầu. 

Sau khi được mẹ cô bé đồng ý, hai người đổi chỗ ngồi cho nhau, Lạc Khải Nam lên đằng trước ngồi, hắn vặn âm lượng trò chơi xuống mức thấp nhất rồi dạy cô bé những thao tác cơ bản.

Mẹ cô bé xin lỗi: "Xin lỗi, đã làm phiền hai cậu rồi".

Chiêm Tử Diên lắc đầu nói không sao, sau đó cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Đệm tai nghe rất mềm, đeo rất thoải mái, hơn nữa anh còn có thể cảm nhận được một chút nhiệt độ còn sót lại từ trên người của Lạc Khải Nam.

Thân nhiệt của người trẻ tuổi rất cao, ngay cả nhiệt độ tai cũng ấm áp như thế, sắp vượt qua nhiệt độ ổn định 38 độ của Nam Nam rồi.

Đúng thật là "Nam anh Nam em".

Chiêm Tử Diên không nhịn được, cong cong khóe miệng.

Lạc Khải Nam không biết bản thân đang bị so sánh với Nam Nam, hắn đang dạy cô bé cách nhặt đồ trong game, điện thoại rung lên một tiếng, có tin nhắn mới từ "Janson":

"Kent, quên mất nữa, tôi vẫn chưa cho cậu xem ảnh mèo nhà tôi."

Thích khoe mèo có thể là đặc điểm chung của tất cả con sen trên thế giới này. Lạc Khải Nam nhìn quả quýt nhỏ đang vươn vai trong ảnh chụp, không tự chủ được mà lộ ra nụ cười: "Đáng yêu lắm."

Ngón tay dừng lại trên màn hình một lát, cuối cùng không nhịn được, nói thêm một câu: "Giống hệt chủ nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top