Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 25: Bị chinh phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Bị chinh phục

Sau khi tàu cao tốc đến trạm Dụ Thành, hai người bắt xe về đến khách sạn mà Chương Hải Nhạc đã đặt sẵn, chỉ cách trường đại học Dụ Thành khoảng mười phút đi bộ.

Bây giờ đã là 12 giờ trưa, buổi tọa đàm sẽ bắt đầu lúc 3 giờ chiều. Vì để kịp chuẩn bị sớm nên hai người quyết định sẽ giải quyết bữa trưa ở gần khách sạn.

Ở gần khách sạn có rất nhiều hàng quán, hơn nữa lại nằm ở vị trí gần trường đại học, cho nên giá cả vừa rẻ lại vừa ngon. Lạc Khải Nam không kén ăn, hắn theo chân Chiêm Tử Diên vào một quán ăn gia đình nhỏ.

Trong lúc chờ món lên, hai người mắt to mắt nhỏ ngồi nhìn nhau. Chiêm Tử Diên phát hiện trong mắt Lạc Khải Nam xuất hiện những đường chỉ tơ máu, không nhịn được cằn nhằn: "Bớt thức khuya lại đi, chú ý sức khỏe một chút. Lúc nãy cậu ngồi chơi game suốt dọc đường, có phải cay mắt rồi đúng không?"

Kiểu khuyên nhủ này Lạc Khải Nam cũng đã nghe phải hơn tám trăm ngàn lần, hắn cũng lười giải thích lại. Nhưng nhìn thấy sự quan tâm chân thành tràn ngập trong ánh mắt của Chiêm Tử Diên, hắn vẫn kiên nhẫn trả lời một câu: "Không chơi thử thì không phát hiện ra lỗi, tôi muốn khi nó phát hành ra phải là bản hoàn chỉnh nhất."

Bàn tay đưa chén trà lên miệng của Chiêm Tử Diên dừng lại giữa không trung: "Cái gì phát hành?"

Lạc Khải Nam cũng khựng lại, cảm thấy bối rối: "Trò chơi ấy."

"Tại sao lại cần cậu đi kiểm tra lỗi của nó?"

"Tôi là người tạo ra nó, tôi không làm thì ai làm đây ?"

"Cậu biết làm trò chơi...?"

"......" Cuối cùng Lạc Khải Nam cũng nhận ra giữa hai người họ thiếu thông tin cỡ nào, "Anh không hề biết tôi đang làm trò chơi sao?"

Chiêm Tử Diên lắc đầu.

Dám cá là Lão Lạc không hề nhắc tới.

Cũng đúng, chơi game, tạo ra game, đối với người lớn thì không có gì khác nhau, đều là thú vui vô bổ.

"Vậy anh cho rằng bình thường tôi làm gì trên máy tính?"

"Thì chơi game thôi...."

"......"

Thì ra trước đây hình tượng của hắn trong lòng Chiêm Tử Diên, chính là một kẻ nghiện game.

Trách không được hèn gì cứ muốn cải tạo hắn cho bằng được.

Lạc Khải Nam không biết nên buồn cười hay tức giận: "Ngày nào tôi cũng ngồi trước mặt anh để viết code, hồi nãy trên tàu cao tốc còn ngồi kế bên anh chơi thử game. Cho dù cha tôi không nói, nếu anh chịu bỏ một chút thời gian để tìm hiểu tôi thì cũng sẽ hiểu, cũng không đến mức đối xử với tôi như vậy chứ?"

Chiêm Tử Diên vô cùng xấu hổ, rụt tay lại đặt lên đầu ngối, ngoan ngoãn như học sinh mắc lỗi sai: "Xin lỗi, tôi không nghĩ đến mặt này."

Anh luôn cho rằng lời nói của Lạc Vĩnh Xương sẽ có "độ uy tín" hơn. Trước khi giao Lạc Khải Nam cho anh, ông luôn nói về con trai mình những chuyện kiểu như Lạc Khải Nam rất nghiện chơi game, không chịu tìm việc làm, hoặc là Lạc Khải Nam cứ suốt ngày ở nhà, cắm đầu vào máy tính từ sáng đến tối.

Bây giờ nghĩ kỹ lại, những lời nói của hiệu trưởng rất mang tính chủ quan. Nếu Lạc Khải Nam không đi tìm công việc, nhưng là bởi vì phải ngồi trước máy tính để làm ra trò chơi của mình, vậy thì... Điều này hết sức bình thường mà!

Lúc này Chiêm Tử Diên mới nhận ra mình đã hiểu lầm sâu sắc cỡ nào.

"Bỏ đi, cũng không phải chỉ mình anh nghĩ như vậy."

Phục vụ đã mang đồ ăn lên, Lạc Khải Nam không nói lời nào nữa, cầm đũa lên và lặng lẽ ăn.

Cũng chẳng có gì để nói cả.

Nhóm của họ tổng cộng chỉ có ba người, Kiều Hoài Thanh chịu trách nhiệm phần mỹ thuật, Ngô Địch chịu trách nhiệm phần âm nhạc, còn lại là phần của hắn. Trong mắt của Lạc Vĩnh Xương, tiểu đội 3 thành viên này của hắn cũng chỉ như con nít nghịch bùn mà thôi.

Nếu hắn phản bác lại, Lạc Vĩnh Xương sẽ hỏi: "Con mần mò lâu như thế đã kiếm được bao nhiêu tiền?"

Cho dù hắn có giải thích biết bao nhiêu lần, rằng muốn tạo ra một trò chơi phải tốn rất nhiều thời gian, đầu tư rất nhiều tiền bạc, đợi đến khi bản chính thức được phát hành mới có thể có kiếm lời. Nhưng Lạc Vĩnh Xương vẫn không xem trọng những gì hắn nói.

Lắm lúc bực bội, hắn không nhịn được nói bừa: "Cho dù không kiếm được đồng nào thì con vẫn sẽ tiếp tục làm."

Lạc Vĩnh Xương phẫn nộ mắng: "Con có thể làm được đến bây giờ là bởi vì cái nhà này vẫn hỗ trợ tài chính cho con, con đâu phải lo nghĩ điều gì! Con thực sự cho rằng bản thân có bản lĩnh à? Nếu như không có gia đình làm chỗ dựa tài chính, xem con làm kiểu gì được!"

Lạc Vĩnh Xương nói được làm được, sau đó thì hắn bị đuổi ra khỏi nhà và bị cắt tiền sinh hoạt.

Cũng không phải là nghèo đến mạt rệp, dù sao thì bản beta cũng kiếm được chút đỉnh tiền, hơn nữa trong thẻ của hắn vẫn còn một ít vốn đầu tư phát triển. Nhưng đây đều là tiền mồ hôi công sức của cả ba người, mặc dù Kiều Hoài Thanh và Ngô Địch cho phép thì hắn cũng không thể lấy để tiêu xài cho chính mình.

Hơn nữa làm game rất đốt tiền, số tiền nhỏ này căn bản sẽ không đủ để họ phát hành bản chính thức. Sau này có khả năng phải tìm thêm nhà đầu tư, nếu hắn lại xài mất đi một phần thì khả năng cao không thể phát hành game đúng lịch.

Những điều này quá phức tạp, hắn cũng lười giải thích với Chiêm Tử Diên.

Họ là hai thái cực khác nhau hoàn toàn. Một bên thì có công việc ổn định, được tôn trọng, có vị trí trong xã hội, còn bên kia thì hoàn toàn ngược lại.

Chắc hẳn Chiêm Tử Diên cũng có cùng suy nghĩ với Lão Lạc, làm sao có thế thấu hiểu được tâm trạng của hắn...

"Là game về thể loại gì vậy? Tôi có thể chơi được không?"

Lạc Khải Nam dừng đũa, không có biểu cảm gì ngẩng đầu lên: "Tôi biết anh không thích chơi game mà, không cần phải hùa theo tôi đâu."

"Không phải hùa theo, mà là tôi rất tò mò." Chiêm Tử Diên đẩy mắt kính, ánh sáng của sự chân thành được khúc xạ qua lăng kính: "Bất kể cậu tạo ra game như thế nào, tôi cũng sẽ không đưa ra lời nhận xét qua loa đâu."

"Cái tôi cần là ý kiến để cải thiện chứ không phải là thổi phồng."

"Được, vậy tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa ra ý kiến."

Lạc Khải Nam nhận ra hắn đã bị anh cuốn vào, nhíu mày nói: "Tôi không có nói là sẽ cho anh chơi thử."

"Tại sao? Phải giữ bí mật à? Nhưng mà tôi thấy cậu cho cô bé lúc nãy chơi mà."

"Anh có để ý đến sao...?"

"Có mà."

Thì ra Chiêm Tử Diên cũng có quan sát hắn.

Sắc mặt Lạc Khải Nam khá hơn một chút, nói: "Bây giờ chỉ mới là giai đoạn thử nghiệm, cần thêm người chơi trải nghiệm và nêu ý kiến. Tôi cho cô nhóc chơi thử là bởi vì muốn xem thêm cảm nhận từ người chưa từng chơi game."

Chiêm Tử Diên tuy nghe không hiểu gì, nhưng thái độ vẫn rất tích cực: "Tôi chưa bao giờ chơi game hết, tôi cũng có thể thử đưa ra ý kiến cho cậu."

Lạc Khải Nam lấy làm lạ: "Tại sao anh lại muốn chơi thử như vậy?"

Chiêm Tử Diên thành thật đáp: "Bởi vì đây là trò chơi do cậu làm ra mà."

Lạc Khải Nam ngây người.

Bời vì đây là trò chơi do hắn tạo ra, cho nên anh muốn thử trải nghiệm.

Loại lý do này, trong sách có một câu rất giống nghĩa để hình dung về nó: "Yêu ai yêu cả đường đi lối về".

Nhịp tim hắn đột nhiên trở nên mạnh mẽ: "Để hôm khác đi, hôm nay còn phải đi nghe buổi hội thảo mà."

"Ừm cũng đúng ha." Giọng điệu của Chiêm Tử Diên lộ ra một chút mất, không giấu nổi sự thất vọng.

Lạc Khải Nam nghĩ một hồi, dùng đũa gõ gõ vào chén: "Muốn đưa ra ý kiến cũng không nhất thiết phải chơi game. Lúc nãy ở trên tàu, anh cũng nghe thấy nhạc nền của trò chơi rồi, cảm thấy thế nào?"

Chiêm Tử Diên giống hệt như học sinh bị giáo viên gọi tên, anh ngồi thẳng người trả lời: "Nghe hay lắm, nhịp điệu nhẹ nhàng, có thể khiến mọi người bình tĩnh lại, rất thích hợp để phát trong hiệu sách."

"Ừm, đây là đoạn nhạc được phối cho cảnh nền ở thư viện, do bạn tôi sáng tác đấy."

"Cậu với bạn cậu giỏi thật đó." Chiêm Tử Diên không thèm cầm đũa, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, "Trò chơi này cậu làm nó bao lâu rồi?"

Lạc Khải Nam cụp mắt xuống, nói: "Ý tưởng này nảy ra lúc tôi còn học cấp ba, nhưng lúc đó chưa đủ khả năng thực hiện, chỉ có thể hoàn thành phần nội dung trước. Sau đó đến năm tư đại học mới bắt đầu làm, cũng khoảng 3 năm rồi."

"Ba năm sao?"

"Ừm." Hắn dự đoán câu tiếp theo của Chiêm Tử Diên sẽ là "Lâu như vậy rồi á."

Ba năm có thể làm được rất nhiều việc, ví dụ như học lên cao học, thăng chức tăng lương, kết hôn sinh con.... Tất cả đều tốt hơn so với việc đầu tư thời gian vào một trò chơi chưa thể nắm chắc được tương lai.

"Tốn nhiều thời gian vậy sao." Quả nhiên Chiêm Tử Diên sẽ nói như vậy, nhưng anh tiếp tục nói thêm, "Vậy thì cậu rất tuyệt vời đó. Đại đa số sinh viên bằng tuổi cậu bây giờ còn chưa xác định được mục tiêu cuộc đời đâu, cho dù là có, cũng không thể kiên trì được như vậy."

"........."

Sao lại không giống kịch bản thế này?

Lạc Khải Nam không nghe được câu đã đoán sẵn, cảm thấy là lạ, đành cười tự giễu: "Có thể kiên trì tới bây giờ là vì nhà tôi có tiền, có cơ hội để mắc sai lầm."

Chiêm Tử Diên lắc đầu: "Nếu như trong nhà có của cải mà vẫn cố gắng nỗi lực như cậu thì đã không có câu "giàu không quá ba đời" rồi. Tôi nghiêng về suy nghĩ là do bản thân cậu xuất sắc. Dù sao cậu cũng tự thi đậu đại học, tự học các kỹ năng, game cũng là tự cậu tạo ra, những thứ này chẳng hề liên quan gì đến tài sản nhà cậu hết."

"........."

Lạc Khải Nam cảm thấy bản thân giống như đang đánh vào một đám mây, cho dù hắn có sử dụng cách gì thì người trước mắt cũng có thể giải quyết được.

Hắn không cam lòng tiếp tục tấn công: "Thành công hay thất bại vẫn chưa biết mà, những lời nói khích lệ như thế này ai mà chẳng nói được. Lỡ như thất bại, anh sẽ cho rằng tôi đã lãng phí ba năm, làm những chuyện vô nghĩa chứ?"

Dường như lần này Chiêm Tử Diên không thể nói lại được, anh gắp một miếng cà tím lên, chầm chậm nhai trong miệng, hồi lâu cũng chẳng lên tiếng.

Lạc Khải Nam cho rằng anh bỏ cuộc rồi, chuẩn bị tiếp tục ăn cơm thì nghe anh hỏi: "Vậy cậu cho rằng chuyện gì mới gọi là có-ý-nghĩa chứ, Khải Nam?"

Lạc Khải Nam ngẩng đầu: "Trong mắt cha tôi là đi làm kiếm tiền."

"Nhưng cậu không đồng ý, đúng không? Bởi vì chuyện đó không có ý nghĩa gì với cậu cả." Chiêm Tử Diên nói thật lòng, "Ý nghĩa của cuộc đời là gì, chẳng ai có thể đưa ra được câu trả lời thuyết phục cả. Theo Epicureanism, mục đích của cuộc sống là tận hưởng niềm vui, để cuộc sống trở nên thú vị hơn. Nhưng chủ nghĩa khuyển nho thì đề cao khổ hạnh, kêu gọi mọi người từ bỏ sự thoải mái, trở về với cuộc sống giản dị. Họ chỉ chọn cách sống mà họ muốn và theo đuổi ý nghĩa cuộc sống của họ, không có ai đúng hay sai ở đây."

"Chúng ta cũng như vậy. Tôi chọn học một chuyên ngành mà trong mắt người khác là nhàm chán và không thể kiếm ra tiền, cậu thì chọn đi theo con đường tạo ra trò chơi bất chấp kết quả thành công hay thất bại. Đây là đều lựa chọn của mỗi chúng ta, không có ai tốt hơn cũng chẳng có ai tệ hơn."

"Tôi cho rằng cậu xuất sắc, chứ không cho rằng cậu nhất định sẽ thành công. Chỉ là tôi cảm thấy, cậu đang có những kỹ năng rất tốt ở một lĩnh vực mà tôi chẳng hề có tý khái niệm nào, hơn nữa lại đang không ngừng cố gắng để duy trì mục tiêu của mình. Cậu thực sự rất giỏi, chỉ vậy mà thôi."

"Cho dù cuối cùng trò chơi cậu tạo ra  không đạt được thành công, tôi vẫn cho rằng cậu rất giỏi, rất kiên định và khác biệt so với người khác."

Ánh mắt của Chiêm Tử Diên dịu dàng nhưng kiên quyết.

"Cho nên là không cần áp lực quá đâu, Khải Nam. Cứ dốc hết sức mình thôi, cho dù có thất bại, cũng không sao cả... Nếu không ổn nữa thì cứ vừa làm trợ giảng cho tôi, vừa thử sức làm trò chơi khác."

Anh mỉm cười: "Tôi có thể xin với nhà trường, trả lương cho cậu. Tuy rằng không phải lương quá cao, nhưng chỉ cần cậu không chê, tôi sẽ luôn chào đón cậu. Xem như là lời cảm ơn vì cậu đã giúp tôi nhiều như vậy."

Nói xong, Chiêm Tử Diên tiếp tục cuối đầu ăn cơm.

"......."

Lạc Khải Nam im lặng, cơm ở trong miệng cũng quên cả nhai.

Qua một hồi lâu, hắn thấp giọng hỏi: "Lỡ như tôi cứ liên tục thất bại thì sao? Anh đâu thể thuê tôi cả đời được."

Chiêm Tử Diên cắn đầu đũa, nhẹ nhàng nói: "Cũng không phải là không thuê được cả đời... Trong văn phòng quá vắng vẻ, có thêm người nói chuyện cũng tốt mà. Nếu như cậu muốn ở lại làm tới khi về hưu cũng được."

Lạc Khải Nam ngước lên đối diện với đôi mắt chân thành kia.

Nhẹ nhàng và ẩm ướt, tựa như cơn mưa rào vào lúc hoàng hôn.

Dùng đôi bàn tay gầy gò mở cửa lòng hắn, cùng gió nhẹ bước vào.

Hắn muốn khép lại cánh cửa ấy, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Chỉ có thể để nước mưa từ từ thấm đẫm, đầm đìa, trái tim như mềm ra, tan chảy từng chút một, cho đến khi hòa tan vào trong đó... Và bị mưa chinh phục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top