Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Cho anh một gia đình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27: Cho anh một gia đình

Câu này được nói bằng giọng điệu rất hung dữ.

Chiêm Tử Diên bỗng bừng tỉnh, tim đập loạn nhịp, có cảm giác như đang bị bắt tại trận khi làm việc xấu.

Mạnh Tu chưa từng nhìn thấy trợ giảng nào hung dữ láo toét như vậy, không thể tin được: "Đây là người đến đón thầy?"

Chiêm Tử Diên vội vàng nói: "Đúng vậy, thật ngại quá thầy Mạnh, tôi đi trước nhé..."

Mạnh Tu cũng không có ý ép buộc, đây là chuyện đôi bên phải tình nguyện, nếu đối phương đã không đồng ý đành thôi vậy.

"Được, vậy đợi về Tấn Thành chúng ta gặp lại sau, thầy về nghỉ ngơi sớm đi." Anh ta buông tay, Chiêm Tử Diên như chú thỏ bay lập tức chạy thật nhanh về phía chàng trai kia.

Chàng trai rút tay ra khỏi túi quần để đón lấy anh, sau đó vòng tay qua ôm lấy vai anh, nhốt anh vào trong lãnh địa của mình, quay người rời đi.

Mạnh Tu không cam lòng nhìn họ rời đi, khẽ chậc một tiếng: "Haiz... Tôi đã nói thầy rất bắt mắt mà."

Trên đường về khách sạn, Chiêm Tử Diên luôn trong trạng thái lo lắng.

Nếu Lạc Khải Nam không đến đón, anh cũng không biết cuối cùng mình có dao động hay không nữa.

Mạnh Tu có ngoại hình ưa nhìn, nói chuyện hài hước, lại cùng ngành với anh, hẳn là cũng có chung sở thích. Quan trọng nhất, họ cùng trong một giới học thuật, Mạnh Tu tuyệt đối không thể đối xử tệ với anh, nếu không sẽ rất dễ thân bại danh liệt. Nếu họ có thể phát triển thành mối quan hệ ổn định lâu dài, vừa có thể hỗ trợ lẫn nhau, trên con đường sự nghiệp, có thêm một người hỗ trợ mình bao giờ cũng tốt hơn tự mình phấn đấu...

Chiêm Tử Diên suy nghĩ chăm chú, không biết họ đã đi đến trước cửa khách sạn từ bao giờ. Bốn chữ "Khách sạn như nhà" trên bảng hiệu tỏa ra ánh sáng ấm áp, như chào đón những lữ khách phiêu bạt trở về nhà.

Anh cười cay đắng trong lòng. Phân tích nhiều như vậy, anh chỉ đơn giản là đang cố gắng thuyết phục bản thân chấp nhận lời mời của Mạnh Tu, bỏ lỡ bến cảng này, có lẽ sẽ không còn bến cảng nào khác nữa.

Giống như tâm lý khi anh chấp nhận Thẩm Hạo vậy.

Ở độ tuổi này, còn muốn có một mối tình đơn thuần, đẹp đẽ, rung động lòng người, quả thật là mơ mộng hão huyền.

Dù sao ngay cả khi anh còn trẻ cũng chưa từng được trải nghiệm một lần.

Họ muốn thân thể của anh, còn anh thì muốn sự che chở của họ, đều là vì mục đích cá nhân mà lợi dụng lẫn nhau mà thôi.

Hiện thực cuộc sống không cho anh cái quyền kén cá chọn canh.

"Ting" một tiếng, cửa phòng khách sạn được mở, Lạc Khải Nam đi đằng trước anh.

Chiêm Tử Diên choáng váng vì mải mê suy nghĩ quá nhiều, không chú ý người đằng trước đã dừng chân, cho đến khi anh bị một lực mạnh kéo vào phòng ——

"Rầm!"

Cánh cửa phía sau bị đóng mạnh, còn anh thì bị ép vào tường.

Lạc Khải Nam nắm lấy cổ áo anh, sau đó vỗ lên mặt anh: "Anh đã tỉnh rượu chưa?"

Chiêm Tử Diên vẫn đang ngơ ngác, chưa kịp trả lời thì Lạc Khải Nam đã nói tiếp: "Vừa say xỉn đã quấn lấy người khác, nếu tôi không đến thì sao? Không muốn bị phát hiện đồng tính thì anh đừng uống nữa."

Chiêm Tử Diên phản ứng lại, gấp gáp giải thích: "Tôi không có say, là anh ta hẹn tôi..."

Sắc mặt Lạc Khải Nam chẳng tốt hơn, ngược lại sau khi nghe xong lời giải thích, một lớp sương lạnh giá hơn lại bao trùm lấy: "Không say thì tại sao không chống cự? Thật sự muốn đi cùng hắn ta? Vậy còn gọi tôi đến đón anh làm gì?"

"Tôi không..."

"Được thôi, đi đi." Lạc Khải Nam buông tay, mở cửa phòng, "Lỡ cắt ngang hai người rồi, xin lỗi, giờ anh quay lại tìm hắn ta hẳn là còn kịp."

Chiêm Tử Diên thì ra không kén chọn, chỉ cần là đàn ông là có thể chấp nhận.

Cũng đúng thôi, dù sao ngay lần đầu tiên gặp nhau, Chiêm Tử Diên đã lao vào vòng tay hắn rồi.

Đối với hắn đã như vậy thì đối với người đàn ông khác chắc cũng thế.

Nếu như hắn không cắt ngang hai người họ, biết không chừng lúc này Chiêm Tử Diên đã cùng người ta lên giường rồi.

Lạc Khải Nam tự nhận bản thân không phải người dễ tức giận, nhưng hắn vừa nghĩ đến điều đó, một sự tức giận khó kiềm chế cứ như vậy dâng lên, khiến hắn không tự chủ được thốt ra lời châm chọc: "Vậy anh đi đi, còn ở đây làm gì vậy? Đi mà ngủ với người ta đi."

Chiêm Tử Diên sửng sốt nhìn hắn chằm chằm.

Dần dần, khóe mắt anh ửng hồng lên, cúi đầu xuống đầy xấu hổ, như thể anh đã làm một điều gì đó vô cùng tồi tệ, bị người ta phát hiện rồi dồn vào đường cùng.

Cánh cửa rộng mở, sự im lặng chết chóc bao trùm bầu không khí.

Nửa phút ngắn ngủi trôi qua, những vị khách cùng tầng cũng trở về khách sạn, tiếng cười nói càng ngày càng gần.

Lạc Khải Nam như bừng tỉnh, trở tay đóng cửa phòng lại. Hắn nâng cằm người trước mặt lên, nhíu mày hỏi: "Anh khóc sao?"

Đôi mắt Chiêm Tử Diên ửng đỏ, nhưng không rơi nước mắt, chỉ lắc đầu nhẹ.

Lạc Khải Nam vẫn còn tức giận, giọng nói vẫn hơi hung dữ: "Vừa rồi anh muốn nói gì với tôi?"

Chiêm Tử Diên nuốt nước bọt, khàn khàn nói: "Tôi không cầu xin anh ta ngủ với tôi, cũng không đồng ý với anh ta... Nhưng nếu tôi muốn có người yêu, tôi phải trả một cái giá. Tôi không giống như cậu, Khải Nam, sẽ không có ai chịu ở bên tôi vô điều kiện."

"Anh muốn yêu đương đến vậy sao?"

Làm sao lại thành anh muốn yêu đương được chứ! Chiêm Tử Diên bất lực nghĩ, Lạc Khải Nam hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ của anh.

Thân phận và hoàn cảnh khác biệt, đã định đoạt cách suy nghĩ của họ cũng sẽ hoàn toàn khác biệt.

Giống như Lạc Khải Nam nỗ lực làm việc vì lý tưởng, vì thành công, còn anh phấn đấu đến mức này chỉ để không còn rơi vào cảnh túng quẫn.

"Tôi muốn có một gia đình." Đầu óc anh choáng váng, không thể nói rõ ràng, nhét hộp bánh Trung thu trong tay vào lòng Lạc Khải Nam: "Tôi đi tắm, cậu nghỉ ngơi sớm nhé. Cái này cho cậu, mang về ăn cùng với gia đình đi... Chúc cậu Trung thu vui vẻ."

Lạc Khải Nam cầm hộp bánh, không kịp bắt được Chiêm Tử Diên đang muốn bỏ chạy, trơ mắt nhìn anh loạng choạng bước vào phòng tắm, khóa cửa lại, nhốt chính mình vào trong.

Lạc Khải Nam vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn dòng chữ "Gia đình đoàn viên" được in ép kim trên nắp hộp, tâm trạng của hắn cũng dần dần dịu xuống.

Đêm hôm đó hắn đọc được tin nhắn của Chiêm Tử Diên nhắn cho Thẩm Hạo, những dòng chữ này hiện lên trong đầu:

"Em không mong anh sẽ rời đi, em chỉ muốn có một gia đình."

"Tôi biết anh chưa từng thích tôi, tôi biết chứ."

.......

Những câu "Tôi muốn có một gia đình" trước đây của anh khiến hắn bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện.

Giống như nhiều người đàn ông coi việc kết hôn sinh con là nhiệm vụ, Chiêm Tử Diên chưa bao giờ mong đợi vào "tình yêu", vì vậy khi chọn bạn đời, anh hầu như không có bất kỳ yêu cầu nào.

Nhưng mà Chiêm Tử Diên còn rất trẻ, cũng không cần hôn nhân để giữ thể diện chứ đừng nói đến việc có con.

Anh dường như chỉ muốn có một gia đình

Mặc dù không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng rõ ràng anh đang mắc một căn bệnh, bất kỳ người đàn ông nào cũng được, miễn là họ coi trọng mình và có thể ở bên cạnh mình.

Anh chỉ muốn chấm dứt căn bệnh "cô đơn" này.

Dù là Thẩm Hạo, Nhậm Thiệu Huy hay Mạnh Tu, tất cả đều là những bác sĩ mà anh tìm đến để cầu cứu.

Nếu như cứ mặc kệ anh như vậy, sớm muộn gì anh cũng tự hủy hoại bản thân mình.

Lạc Khải Nam đặt hộp bánh Trung thu xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên màn hình máy tính vẫn sáng, nhân vật mà hắn tạo ra đang nhắm mắt nằm trên giường nhà mình, trông rất thoải mái, bong bóng biểu thị trạng thái ngủ lơ lửng to nhỏ.

Hắn không phải là bác sĩ, không biết cách chữa bệnh.

Nhưng hắn là người sáng tạo.

Anh có thể tạo ra cho Chiêm Tử Diên một gia đình.

Nước trong phòng tắm khách sạn nóng lên rất nhanh.

Hơi nước mịt mù xua tan đi cái lạnh trong lòng anh chốc lát, nhưng lại khiến khí huyết dâng lên, men rượu cũng theo đó xộc vào làm choáng váng đầu óc.

Chiêm Tử Diên lảo đảo bước ra khỏi phòng tắm, lắc đầu, cố gắng giữ thăng bằng, âm thầm cầu nguyện trong lòng rằng Lạc Khải Nam đã đi ngủ.

Tiếc thay, ông trời không nghe thấy lời anh.

Lạc Khải Nam đang nằm trên chiếc giường đơn của mình, đôi chân dài cong lại, đặt chiếc máy tính xách tay lên đùi, dường như đang bận rộn làm việc gì đó.

Vốn dĩ Chiêm Tử Diên muốn lặng lẽ đi về giường nằm, nhưng Lạc Khải Nam lại gọi anh lại: "Muốn chơi thử trò chơi của tôi không?"

Chiêm Tử Diên không biết đây có được gọi là tín hiệu muốn làm lành của hắn hay không.

Sắc mặt của Lạc Khải Nam đã dịu đi nhiều, còn chủ động nói chuyện với anh, chắc có lẽ muốn làm lành với anh.

"Tôi muốn thử lắm, nhưng mà bây giờ tôi phản ứng rất chậm, để hôm khác được không?"

"Được, vậy xem phim không?"

Chiêm Tử Diên nhìn đồng hồ, chỉ mới chín giờ tối thôi, cho nên anh đã nói "Được.". Kéo cơ thể choáng váng của mình chậm rãi đến bên giường hắn.

Lạc Khải Nam vỗ vỗ vị trí bên cạnh, suy nghĩ của Chiêm Tử Diên rất chậm, anh không nhận ra có gì đó không đúng, nghe lời của hắn mà nhích lại gần.

Hai người vai kề vai, cùng nằm trên chiếc giường đơn chẳng mấy rộng rãi, máy tính đặt ở trên người Lạc Khải Nam, Chiêm Tử Diên nghiêng đầu qua để nhìn kỹ hơn: "Có phim gì vậy?"

Lạc Khải Nam cảm nhận được cổ mình hơi lành lạnh, cuối đầu kiểm tra... Thì ra là do mái tóc ướt chưa được sấy khô của Chiêm Tử Diên dán sát vào.

Gương mặt anh bị men rượu và hơi nóng hung đến ửng đỏ, vết đỏ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lan từ cổ đến xương quai xanh....

Ánh mắt Lạc Khải Nam dần dần di chuyển xuống, đột nhiên sửng sốt.

Bộ đồ ngủ mà anh đang mặc trên người trông rất quen thuộc, giống như... Là bộ đồ anh đã mặc vào hôm hắn gọi video đến.

Ký ức ngày hôm đó lại ùa về một lần nữa, dữ dội như cơn bão, sức mạnh không hề suy giảm mà còn tăng thêm.

Dù sao ngay bây giờ, Chiêm Tử Diên hàng thật giá thật cũng đang nằm bên cạnh hắn.

Cả người hắn căng thẳng, nhịp tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn.

"Anh muốn xem phim gì...?"

Chiêm Tử Diên đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt dưới hàng mi dài có chút mơ hồ, ngơ ngác nhìn màn hình máy tính: "Cậu có đề cử gì không?"

Lạc Khải Nam: "Vậy xem phim hài không?"

Chiêm Tử Diên lắc đầu: "Tôi không thích xem phim hài..."

"Tại sao chứ?"

"Xem nhiều rồi sẽ bắt đầu có ảo tưởng, tưởng rằng mình cũng có thể có được kết thúc viên mãn như vậy."

Lạc Khải Nam im lặng một lúc, hỏi anh: "Tại sao anh lại cho rằng bản thân không thể có được?"

"Bởi vì không có ai cho tôi..."

"Nếu như có người muốn cho anh? Anh sẽ nhận chứ?"

"Nhận, đương nhiên là nhận..." Chiêm Tử Diên nhận ra bản thân quá ngu ngốc, nói xong thì nắm lấy cánh tay của Lạc Khải Nam, "Xin lỗi, Khải Nam. Tôi không phải là một người thầy tốt, làm cho cậu phải chê cười. Nhưng tôi không phải là kiểu người như cậu nghĩ, thật đó... Tôi chỉ là, chỉ là tối nay tôi cảm thấy, rất khó chịu..."

Bình thường anh sẽ không nói mấy câu như thế này, nhưng bây giờ đầu óc anh vừa choáng váng vừa buồn ngủ. Men say như mũi kim châm vào đầu, kích thích ham muốn tâm sự mãnh liệt, bám lấy người sống duy nhất bên cạnh như bám lấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng.

"Tối nay trong bữa tiệc, các thầy cô khác đều đi cùng người nhà... Chỉ có tôi là không có."

"Cậu có biết không, nhà tôi ở gần đây lắm, chỉ cần đi hai tiếng là đến..."

"Nhưng mà, tôi không về được nữa."

"Cậu ra ngoài ở còn có người nhớ, có người mong cậu về. Tôi... Tôi không có ai cả, không ai mong tôi về, cũng không ai đến đón tôi về..."

Lạc Khải Nam nhìn chằm chằm vào đôi môi mấp máy kia, phát ra âm thanh khàn khàn đầy chua xót.

Ánh mắt hắn vô thức nhìn lên, lướt qua sống mũi, lông mày, mái tóc của Chiêm Tử Diên...

Ngay cả độ cong của đôi mi khi cụp xuống, cũng có thể khuấy động một cơn lốc trong lòng hắn.

Hắn không phải là người dễ bị cảm xúc lấn át, nếu có thể, thì chắc chắn là vì, người kia đã ở trong tim hắn rồi.

Sẽ bỗng dưng nổi nóng, sẽ kềm lòng không đậu mà đau lòng... Tất cả đều là những bằng chứng xác thực.

Không thể phủ nhận, cũng không muốn phủ nhận.

Sự quan tâm của hắn dành cho Chiêm Tử Diên, chắc chắn đã vượt ra khỏi phạm vi bạn bè.

Bóng đêm ôn hòa lắng đọng một mảng tĩnh lặng, Chiêm Tử Diên gối đầu lên nhịp tim kiên định và mạnh mẽ của hắn, dần dần thư giãn, cơn buồn ngủ ập đến, tiếng thở ngày càng nhẹ đi.

Ngay khi anh sắp ngủ thiếp đi, tiếng thì thầm vang lên bên tai: "Anh nói sai rồi, tôi đã đến đón anh mà, phải không?"

Chiêm Tử Diên tỉnh táo một chút, mơ màng cười: "Ừm, cám ơn cậu..."

Ngón tay của Lạc Khải Nam luồn vào mái tóc ẩm ướt của anh, mát xa giúp anh giảm bớt choáng váng: "Ai cho anh một gia đình, anh sẽ đi theo người đó sao?"

Chiêm Tử Diên thoải mái khẽ rên hừ một tiếng, cơn buồn ngủ dâng trào: "Ừm..."

Anh đáp lại bằng giọng mũi, lời còn chưa nói xong, bên vai của Lạc Khải Nam đã nặng trĩu.

Chiêm Tử Diên gật gù dựa vào hắn, phát ra tiếng thở đều đều.

Lạc Khải Nam giữ nguyên tư thế này rất lâu, lâu đến mức vai hắn tê mỏi, lúc này mới xoay người, nhẹ nhàng đặt anh nằm xuống giường, tháo kính, rồi lặng lẽ nhìn ngắm khuôn mặt đang say ngủ của đối phương.

Trăng tròn rực sáng bên ngoài cửa sổ, sắc trăng trong trẻo chiếu lên, bao phủ họ một cách chậm rãi.

Giờ phút này những rung động trong tim lại càng thuần khiết hơn ánh trăng.

"Dễ bị bắt cóc như vậy, thật là tùy hứng..." Lạc Khải Nam nhẹ nhàng búng trán người đang ngủ say, "Vậy thì đã đồng ý rồi đó, anh không được phép hối hận."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top