Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5: Mau nuốt hết cho tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần thứ hai Chiêm Tử Diên tỉnh lại trong ngày là bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức.

Anh lảo đảo ngồi dậy, phát hiện đã có ai đó đắp chăn cho mình, phía sau cổ cũng có lót một chiếc gối.

Điều hòa trong văn phòng cũng được chỉnh ở nhiệt độ rất vừa phải, bảo sao anh lại có thể ngủ ngon giấc như vậy.

Chiếc đồng hồ cũ trên tường báo đã một giờ rưỡi.

Vậy là anh đã chợp mắt được khoảng một tiếng.

"Dậy rồi à? Anh ăn đi."

Một giọng nam đột ngột vang lên bên cạnh khiến anh giật mình, anh chợt nhớ ra trước khi ngất đi mình không phải ở một mình, còn có con trai của hiệu trưởng Lạc cũng ở đó.

Lúc anh chuẩn bị mắng Lạc Khải Nam thì đột nhiên ngất xỉu trước mắt người ta...

Xấu hổ chết mất.

Mới ngày đầu tiên đã không tạo được uy tín, đã vậy còn để lại ấn tượng yếu đuối trước mặt hắn, chỉ sợ sau này muốn chỉ bảo cho Lạc Khải Nam chắc phải tốn nhiều công sức hơn nữa.

Chiêm Tử Diên túm chặt chăn, lúng túng quay đầu lại, nhìn thấy Lạc Khải Nam đang đeo tai nghe bluetooth ngồi chơi máy tính kế bên anh.

Tại sao nói là "chơi", bởi vì trên màn hình máy tính đang hiển thị giao diện game.

Ở khoảng trống giữa hai người có đặt một hộp cháo và một hộp sủi cảo.

Căng tin ở trường rất tâm lý với sinh viên hay dậy muộn, dù cho đến 3 giờ chiều nhưng vẫn còn bán đồ ăn sáng, chỉ là bạn mua càng trễ thì càng ít sự lựa chọn hơn, cho lên Lạc Khải Nam chỉ mua được hai món này.

Hắn không biết Chiêm Tử Diên thích ăn món nào, nhìn anh không giống người bình thường, chắc là sẽ thích mấy món thanh đạm nhỉ?

Nếu Chiêm Tử Diên dám cau mày thì hắn sẽ cướp lại không cho ăn nữa đâu.

Làm người tốt cái gì chứ, tháng này hắn còn không biết bản thân có đủ tiền để tự mua đồ ăn sáng không nữa.

Quả nhiên Chiêm Tử Diên đã nhíu mày, hỏi: "Đây đều là cậu mua?"

Lạc Khải Nam ngừng chơi game, lạnh lùng nhìn anh: "Đúng, thì làm sao?"

"Cảm ơn, bao nhiêu tiền vậy? Để tôi chuyển lại cho cậu."

À, thì ra là muốn trả lại tiền.

Lạc Khải Nam rất ưng bụng cái tính không thích nợ nần người khác của anh giáo sư này.

Hắn mở mã QR rồi đưa điện thoại qua: "Anh kết bạn..."

Chiêm Tử Diên chuẩn bị quét mã thì đột nhiên Lạc Khải Nam rút điện thoại lại ngay lập tức.

Chiêm Tử Diên chẳng hiểu mô tê gì "?"

"Mở nhầm mã." Lạc Khải Nam đăng xuất khỏi tài khoản clone đã kết bạn với Chiêm Tử Diên, đổi sang tài khoản khác.

Chiêm Tử Diên chẳng nghi ngờ gì, anh đợi hắn đưa lại mã, sau khi kết bạn xong thì chuyển cho đối phương tiền đồ ăn.

Tên tài khoản của Lạc Khải Nam là "Nam", ảnh đại diện là cũng là hình ảnh giống nhân vật trong game theo phong cách pixel.

Sở thích của giới trẻ ngày nay cũng giống nhau ghê á.

Chiêm Tử Diên muốn lưu tên đầy đủ của Lạc Khải Nam, nhưng mà viết đến chữ thứ hai thì bị khựng lại: "Tên của cậu viết như thế nào, là Khải nào Nam nào?"

Lạc Khải Nam lấy điện thoại của anh, tự viết tên của mình vào, sau đó đưa lại: "Viết như thế này."

Chiêm Tử Diên nhìn qua và nói: "Tên của cậu có ý nghĩa rất hay, chỉ người có tài năng vượt trội và đạo đức tốt."

Lạc Khải Nam mang máng nhớ lại người cha già của mình cũng từng nhắc đến ý nghĩa tên của hắn, còn nói hắn hoàn toàn không xứng đáng với mong đợi của cái tên này.

Hắn nghe xong chỉ cảm thấy phiền.

Nhưng bằng cách nào đó, hai từ này khi phát ra từ miệng của Chiêm Tử Diên, hắn lại cảm thấy rất êm tai.

Có lẽ là bởi vì giọng nói của Chiêm Tử Diên nghe rất dễ chịu.

Giống như âm thanh khi ta gõ vào ngọc, trong trẻo mát lạnh, tạo cho người ta cảm giác xa cách không dễ gần gũi, nhưng ai có tai đều sẽ thích nghe.

Có qua có lại, Lạc Khải Nam hỏi bâng quơ một câu: "Vậy tên anh thì sao? Có nghĩa là gì?"

Chiêm Tử Diên cụp mi xuống và nói: "Cha mẹ tôi hy vọng rằng tôi là con trai duy nhất trong gia đình, có thể nối dõi huyết thống trong nhà."

Lạc Khải Nam cười nhạt trong lòng.

Chiêm Tử Diên thích đàn ông, điều đó có nghĩa là kỳ vọng của cha mẹ anh là không thể thực hiện được.

Cháo được nấu loãng đến mức không còn hạt, gần như biến thành món súp, Chiêm Tử Diên uống một hơi, dạ dày cũng dễ chịu hơn hẳn, hàng lông mày nhíu chặt của anh cũng thả lỏng hơn.

Hơi nóng làm mờ cặp kính trong suốt, anh tiện tay tháo kính ra và đặt sang một bên, sau đó tiếp tục múc từng muỗng cháo.

Lạc Khải Nam nhìn đôi môi nhạt nhợt của anh hé mở, nước cháo khiến cánh môi trở nên ướt át và mềm mại hơn.

Khi Chiêm Tử Diên không đeo kính thì giác quan của anh tương đối chậm chạp, không để ý đến những ánh nhìn xung quanh, anh luôn cụp mắt xuống, tập trung ăn phần cháo của mình.

Anh rất gầy, cho nên từng đốt xương thớ thịt trên người anh khi chuyển động đều sẽ dễ nhìn thấy rõ ràng hơn người khác. Chẳng hạn như lúc này, biên độ cổ họng của anh khi nuốt cháo cũng lớn hơn bình thường, hình như rất khó khăn, không giống như là đang ăn một món dễ nuốt như cháo, mà tựa như đang ăn một thứ gì đó đặc đặc dinh dính...

Lạc Khải Nam nuốt nước bọt, bỗng chốc thấy miệng mình khô khốc, hắn quay lưng tự đi rót một ly nước cho bản thân.

Chiêm Tử Diên chỉ mới ăn được hai phần ba, anh đặt chén cháo xuống và nói: "Tôi không ăn nổi sủi cảo nữa, cậu có muốn ăn không?"

Lạc Khải Nam tháo tai nghe xuống, nghi ngờ bản thân vừa mới nghe nhầm.

Hai món này chưa đủ cho hắn ăn bữa sáng, vậy mà Chiêm Tử Diên không ăn hết nỗi, ngay cả cháo cũng chỉ ăn được hai phần ba.

Hèn gì gầy như vậy.

"Tôi không ăn, anh ăn đi." Hắn đẩy hộp sủi cảo qua, "Không được chừa lại cái nào hết."

Chiêm Tử Diên đơ người: "Sao..?"

"Nếu không lần sau anh ngất đi chẳng ai thèm cứu anh đâu."

"......."

Xem ra hiệu trưởng Lạc lo lắng là cũng có cơ sở, bởi vì Lạc Khải Nam thực sự rất hung dữ.

Nhưng mà anh mới được người ta giúp đỡ, cho nên hiện tại không có lập trường để bật lại tý nào.

Hơn nữa Lạc Khải Nam nói cũng không có sai, bình thường anh không có ăn uống đàng hoàng, có đôi khi hai bữa gộp lại thành một, nếu Thẩm Hạo không về nhà, một mình anh cũng chẳng có hứng nấu cơm, chỉ ăn qua loa chút bánh mì để lót dạ.

Xảy ra tình huống như hôm nay là do anh tự làm tự chịu.

Chiêm Tử Diêm hơi xí hổ, đành mượn cái danh giáo viên của mình: "Hôm nay là sự cố, việc của thầy không cần trò quan tâm, trò cứ..."

"Đồ ăn sáng này do tôi cất công đi mua." Lạc Khải Nam cắt ngang lời, chỉ chỉ bụng của anh, "Cho dù nó có nổ tung cũng phải nuốt hết cho tôi."

"......."

Bình thường Chiêm Tử Diên cười nói như một dân trí thức nghiêm túc, học sinh phải kính sợ mình, ở trường chẳng ai dám đôi co phản bác anh cả, và cũng không có ai dám ra lệnh với anh như vậy.

Trong phút chốc anh không thể thốt thành lời.

Hai người im lặng nhìn nhau, cuối cùng anh đành xuống nước: "Nhưng mà tôi thực sự không ăn nỗi nữa."

Lúc này Lạc Khải Nam đứng dậy đi về phía bàn làm việc của mình, hắn cầm lấy chiếc túi, đi ra cửa cũng không quay đầu lại: "Tùy anh, cứ xem như tôi nhiều chuyện đi, về đây."

Ngày mai tôi cũng không tới đây nữa đâu.

Vừa phục vụ anh vừa chạy tới chạy lui, trước giờ hắn có từng làm nhiều chuyện như vậy cho ai đâu, cái người này còn không cảm ơn hắn.

Có một chút xíu đồ ăn như vậy, cứ từ từ ăn là sẽ hết, sao lại ăn không nỗi được? Vừa nãy còn ngất xỉu ra ở đó, vậy mà lại không muốn bổ sung đầy đủ chất cho cơ thể.

Đúng là hết cứu nỗi.

Chiêm Tử Diên nghe thấy giọng điệu của hắn không vui, cứ nghĩ hắn sẽ đập cửa "sầm" một cái, anh thẳng lưng chuẩn bị sẵn tư thế để giật mình.

Nhưng bất ngờ thay là chỉ có tiếng đóng cửa nhẹ nhàng.

Văn phòng vẫn yên tĩnh như thường lệ, chỉ có mùi sủi cảo thơm lừng trôi dạt trong không khí.

Chiêm Tử Diên còn chưa kịp thuyết phục hắn ở lại, cũng chẳng có sức để đuổi theo, cho nên anh ngồi yên tại chỗ chìm trong suy nghĩ.

Chén cháo trong tay chỉ còn lại một nửa, là món ăn bán cố định ở căng tin Tấn Đại, đã bán nhiều năm như vậy rồi, cách nấu không hề có sự thay đổi nên hương vị vẫn vẹn nguyên như cũ.

Rất nhiều năm về trước, lúc đó anh đang học nghiên cứu sinh, hình như cũng đang ở độ tuổi của Lạc Khải Nam bây giờ. Vì muốn tiết kiệm tiền mua nhà càng nhanh càng tốt, anh đã phải tiết kiệm chắt chiu từng đồng. Bữa sáng thường là món bánh bao rẻ nhất căng tin, ăn kèm với chén cháo loãng như thế này.

Có một lần, đã cuối tháng rồi nhưng anh quên nạp tiền vào thẻ căng tin, ngay cả một đồng để mua chén cháo trắng cũng không đủ, chiếc thẻ quẹt qua máy tính tiền kêu lên một tiếng bíp vang vọng khắp căng tin, tất cả sinh viên xếp hàng phía sau đều có thể nhìn thấy số dư trên thẻ của anh là năm mươi xu.

Tuy rằng chẳng ai nói gì, hoặc có lẽ họ cũng chẳng coi trọng chuyện này, nhưng con người ta khi càng thiếu thốn thứ gì thì càng để ý phóng đại nó hơn, lòng tự trọng của anh bị tiếng bíp kia giẫm một cái, xấu hổ đến đỏ bừng, tay chân luống cuống.

Cô căng tin gõ vào chén thúc giục: "Đi mượn thẻ của bạn khác đi."

Nhưng mà anh chẳng biết phải hỏi mượn ai, và xung quanh anh cũng không có người bạn cùng lớp nào mà anh quen biết.

Anh của thời điểm đó không phải là giáo sư Chiêm có thể đứng trên bục giảng dạy song ngữ Anh Trung, lúc nói chuyện vẫn còn hơi nặng tiếng vùng quê, các bạn cùng lớp thường trêu anh nói chuyện khó hiểu, tuy biết họ chẳng có ác ý gì, nhưng anh vẫn cảm thấy có chút tự ti, dẫn đến việc anh cũng ngại nhờ người lạ giúp đỡ.

"Tích" tiếng quẹt thẻ vang lên, có người đã đứng ra giúp anh giải vây.

Anh quay đầu lại nhìn, là một người bạn cùng lớp, người nọ hào phóng nói với anh khi anh đang gặp xấu hổ: "Tôi mời cậu, không cần trả lại đâu."

Người đó chính là Thẩm Hạo.

Sau này Thẩm Hạo nói với anh, lúc đó là do gã đứng đợi quá lâu nên mất kiên nhẫn, nhưng mà trong lòng anh vẫn rất cảm ơn gã.

Tiếp theo sau đó nữa, anh và Thẩm Hạo bắt đầu hẹn hò rồi sống chung. Anh đã nhiều lần mua cháo cho Thẩm Hạo, cũng nhiều lần xuống bếp nấu cháo cho gã, nhưng Thẩm Hạo chỉ ăn có vài lần, thường xuyên chê mùi vị quá nhạt nhẽo, chê anh không biết nấu món khác.

Thẩm Hạo là kiểu người thích những thứ mới mẻ và kích thích, cũng giống như thú vui thích chơi game của Lạc Khải Nam vậy.

Gia đình của hai người họ đều thuộc kiểu khá giả, từ nhỏ chưa từng gặp nhiều khó khăn, lại được cha mẹ cưng chiều nên tính cách có hơi ích kỷ, cảm thấy bản thân mình lúc nào cũng đúng, không hiểu được những khó khăn của người khác.

Nhưng mà, Lạc Khải Nam và Thẩm Hạo cũng có nhiều điểm rất khác nhau.

Ví dụ như, Thẩm Hạo chưa bao giờ mua bữa sáng cho anh, chưa bao giờ giúp anh đắp chăn, cũng chưa bao giờ biết kiềm chế tính nóng nảy của mình.

Tóm lại là gã có rất nhiều khuyết điểm.

Đương nhiên anh cũng biết Thẩm Hạo không phải là người bạn trai lý tưởng, nói thẳng ra cũng phải người tốt lành gì, nhưng mà những năm tháng trong quá khứ đó, anh thực sự rất cần được một người "chấp nhận".

Người sai lầm nhưng lại xuất hiện ở thời điểm chính xác, giống như một tên ngốc ngồi canh cây đào chua sẽ kết ra quả ngọt, mang theo sự mong chờ đón nhận một niềm vui hụt.

Anh không phải là một tên ngốc, chỉ là anh không đủ tự tin cho rằng bản thân rời khỏi cây đào chua sẽ gặp được quả đào mật.

Thay vì chỉ có hai bàn tay trắng, anh chọn một kết quả đỡ tệ hơn.

----------------------

Chia sẻ của tác giả: 

Lạc Khải Nam có chút xíu máu S ở trong người đó. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top