Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Size gap

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ hai, Chiêm Tử Diên rút kinh nghiệm sau lần đi trễ hôm trước, anh đã cài tận 3 cái báo thức để dậy sớm.

Kết quả báo thức chưa kịp reo đã dậy rồi.

Có thể là do ngủ trưa quá lâu nên đồng hồ sinh học bị rối loạn.

Ánh sáng lờ mờ của buổi sớm xuyên qua khe hở trên rèm, chiếu lên ngọn đèn duy nhất trong ngôi nhà trống vắng của anh.

Căn hộ của anh ở một vị trí khá tệ, đối diện là một tòa nhà cao tầng, che khuất gần hết tầm nhìn của những căn hộ ở tầng thấp.

Thời gian anh có thể đón nắng mỗi ngày là từ khoảng 1 giờ đến 1 giờ 15 phút chiều.

Chỉ có 15 phút thôi, phơi đôi tất cũng chẳng khô được .

Nhưng ít ra nó vẫn tốt hơn nhiều so với chỗ ở trước đây.

Ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời có thể dẫn đến tình trạng thiếu canxi, suy nhược và thậm chí là trầm cảm, những triệu chứng này đã bắt đầu xuất hiện ở anh. Để không khiến tình trạng trở nên trầm trọng hơn, anh luôn cố gắng đến văn phòng sớm vào các ngày trong tuần để có thể đón nắng.

Nhưng hôm nay thì lại khác.

Hôm nay trong nhà chỉ còn lại mình anh.

Chiêm Tử Diên từ từ ngồi dậy, ôm chiếc gối đầu, tựa vào đầu giường ngẩn người một lúc.

Nhiều người cho rằng, làm một giáo sư thì đầu óc phải chứa đầy tri thức, phải trao đổi tư tưởng xuyên thời gian vượt tầm vũ trụ với các triết gia trong và ngoài nước, sống một cuộc đời thanh cao, tao nhã.

Điều này cũng đúng, nhưng nó chỉ giới hạn trong công việc.

Thỉnh thoảng dọn dẹp những thứ này, chỉ có mình anh biết, tâm hồn anh thực ra rất đỗi cằn cỗi.

Thật ra anh có hơi nhớ Thẩm Hạo.

Mặc dù Thẩm Hạo rất ít khi bầu bạn cùng anh, nhưng đối với anh mà nói, cái ảo tưởng "có người để mình dựa dẫm vào" cũng đủ để anh có thể tiếp tục sống trong cảnh hoang tàn này.

Giờ đây khi không còn chỗ dựa, thế giới của anh như lung lay sắp đổ, không biết nên đi về nơi nào.

Khoảng lặng ngẩn người bất tận này kéo dài đến khi ngoài cửa sổ sáng lên.

Chiêm Tử Diên rời giường đi đánh răng rửa mặt, sau đó mở tủ quần áo để lấy đồ, anh vẫn như cũ chọn sơ mi trắng và quần tây đen.

Anh nhớ rõ hôm nay mình sẽ mời Lạc Khải Nam ăn sáng, nên điều đầu tiên sau khi anh đến trường là đi đến căng tin.

Đến càng sớm, đồ ăn trong căng tin sẽ càng đa dạng, khiến người chọn hoa cả mắt.

Bình thường Chiêm Tử Diên không suy nghĩ nhiều, thấy món gì thì mua món đó, tuy nhiên hôm nay anh muốn chọn theo khẩu vị của Lạc Khải Nam. Anh đứng ở một bên quan sát hồi lâu, phát hiện đa số các bạn sinh viên sẽ mua sữa đầu nành, bánh quẩy, bánh rán, v..v.. Cho nên mỗi thứ anh đều mua một phần.

Khả năng tính nhẩm của cô căng tin còn nhanh hơn cả sinh viên khoa toán, lưu loát nói: "60 ngàn."

Chi nhiều tiền cho một bữa sáng như vậy, đối với Chiêm Tử Diên là một điều xa xỉ. Chỉ mong Lạc Khải Nam sẽ nể tình vì điều này, bỏ qua mọi chuyện trước đó, cùng anh trải qua học kỳ này trong sự hòa bình.

"Ting" một tiếng, phía sau có tiếng xì xào từ sinh viên truyền tới, hình như là đang bàn luận về anh.

Ký ức tồi tệ như đang kéo đến, Chiêm Tử Diên tuy rằng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng trong vô thức xấu hổ muốn chạy trốn.

Ngay lúc này, cô căng tin cười híp mắt nhìn anh: "Giáo sư Chiêm, thẻ căng tin mà dư nhiều tiền như vậy, thầy đang để dành cưới vợ à?"

Sinh viên đứng gần đó cười lớn, ai mà lại đi nạp nhiều tiền vào thẻ ăn như vậy, cô căng tin rõ ràng là đang trêu chọc thầy ấy.

Lúc này Chiêm Tử Diên mới để ý, trên màn hình hiển thị thẻ cơm của anh có số dư hơn 35 triệu.

Anh nhớ rõ hôm qua chỉ còn dư vài trăm ngàn thôi.

Chuyện gì vậy? Hôm nay không phải ngày chuyển tiền trợ cấp ăn uống cho giảng viên, chẳng lẽ tài vụ bên trường chuyển nhầm?

Cô căng tin và sinh viên chỉ muốn trêu đùa anh, không có ác ý gì, nhưng anh vẫn cảm thấy có chút không thoải mái, vội vàng cầm lại thẻ. Khi anh chuẩn bị lấy bữa sáng để rời khỏi căng tin, đột nhiên bên cạnh lại có một cánh tay đưa ra nhanh hơn anh một bước, nhận lấy túi đồ ăn mà cô căng tin đưa.

Chiêm Tử Diên quay đầu, vừa đúng lúc chạm mắt với người nọ.

Sáng hôm nay Lạc Khải Nam dậy sớm quá, không kịp tút tát lại vẻ ngoài, đầu tóc rối bù, tuy vậy nhưng lại lộ ra vẻ đẹp trai lười biếng. Hắn tùy ý chọn một chiếc áo tanktop màu đen, lộ ra cánh tay săn chắc to gấp đôi tay của Chiêm Tử Diên.

Khi Lạc Khải Nam lướt qua anh, Chiêm Tử Diên dường như có thể cảm nhận được hormone nam tính của đối phương lao thẳng vào mặt mình, khiến anh muốn ngừng thở.

"Giáo sư Chiêm của tụi mình không lấy vợ đâu." Lạc Khải Nam cầm lấy túi, không è dè mà tháo nắp ly sữa đậu nành ra để cắm ống hút, vừa uống vừa nói.

Chiêm Tử Diên tỉnh táo lại, trái tim bỗng đập loạn nhịp.

"Thầy ấy muốn dành hết tâm trí cho việc hành sinh viên ra bả, có đúng không thầy ?" Vẻ mặt của Lạc Khải Nam tuy lạnh nhạt, nhưng rõ ràng câu nói này của hắn là đang muốn trêu anh.

Các sinh viên xếp hàng phía sau càng cười to hơn, có người mạnh dạn hét lớn: "Thầy Chiêm, xin hãy thương xót cho em học kỳ này!"

Chiêm Tử Diên quay đầu lại, mắt kính của anh lóe lên, anh nhìn thấy đó là một gương mặt xa lạ, không phải là sinh viên anh từng đứng lớp.

Có lẽ bạn sinh viên này đã chọn môn của anh cho học kỳ này, nhưng môn tự chọn vẫn chưa bắt đầu dạy, tại sao lại nhận ra anh được?

Bạn sinh viên nọ không ngờ rằng anh sẽ nhìn sang, nên sợ hãi đến mức nhanh chóng lẩn vào đám đông.

Nói đùa với sinh viên chưa bao giờ là sở trường của giáo sư Chiêm, anh đang nghĩ nên đáp lại thế nào, khi anh nghiêm túc suy nghĩ thì sẽ nhíu mày trong vô thức.

Kỳ lạ là, giây tiếp theo, các sinh viên phía sau nhanh chóng im lặng, như lỡ nhìn thấy điều gì đó đáng sợ lắm.

Lạc Khải Nam vỗ nhẹ vai anh: "Đi thôi, đừng có đứng ở đây nữa."

Nếu mà còn chưa chịu đi, vẻ mặt nghiêm nghị này của anh sẽ khiến hàng loạt sinh viên gặp ác mộng vào tối nay.

Chiêm Tử Diêm không nghĩ nhiều, gật đầu một cái, sau đó quay lưng đi.

Qua một hồi sau, bạn sinh viên lúc nãy mới sợ hãi hỏi: "Thôi xong đời, thầy ấy chắc tức giận rồi nhỉ...?"

"Chứ sao nữa, cậu nhìn mặt thầy kìa."

"Thầy nhớ mặt cậu rồi, học kỳ này hết cứu."

"Cứu toi với..."

"Haiz, mà cái anh đẹp trai đi cùng thầy ấy là ai vậy? Chưa thấy bao giờ."

"Mình cũng muốn biết, cậu có thấy hai người họ xứng đôi lắm không?"

"Cậu bị điên à? Dám ship CP của giáo sư, để thầy ấy biết là cậu chết chắc."

Chiêm Tử Diên quay về phòng làm việc của mình, cuối cùng cũng lấy lại được cảm giác an toàn, anh quay người lại hỏi: "Sao cậu lại đến căng tin?"

Lạc Khải Nam thả túi xuống, lấy đồ ăn sáng ra, đặt từng món một lên chiếc bàn trống, nói: "Đợi anh cả nửa ngày trời, còn tưởng rằng anh ngủ quên, vừa tính tự đi mua đồ ăn sáng thì gặp được anh. Cha tôi có chuyển tiền vào thẻ cơm của anh, anh nhận được chưa?"

Chiêm Tử Diên ngạc nhiên: "Hiệu trưởng Lạc chuyển cho tôi? Là để cảm ơn tôi sao? Như vậy không được, để tôi chuyển lại cho thầy."

Lạc Khải Nam: "Anh cứ giữ lấy, tôi nói với cha sau này chúng ta sẽ ăn cơm chung trong trường, cho nên cha gửi thẳng tiền vào đó, đỡ mất công chúng ta chuyển tiền qua lại. Cũng nhờ có anh mà tôi đỡ được tiền cơm trưa."

Hiệu trưởng Lạc tự thấy nước đi này của bản thân quá hay, giáo sư Chiêm không phụ sự kỳ vọng của ông, chỉ mới một ngày mà đã có thể khiến Lạc Khải Nam ngoan ngoãn đến trường nghe giảng, vui vẻ đồng ý mọi điều kiện, không cần suy nghĩ gì nhiều. Đợi sau này ông nhận ra được thằng con trời đánh lừa tiền ăn của mình, thì Lạc Khải Nam và Chiêm Tử Diên chắc cũng đã ăn sập cái căng tin rồi.

Lý do này có thể tạm chấp nhận được, cho nên Chiêm Tử Diên cũng không hỏi lại thêm.

Tiết đầu tiên của khoa Triết là lúc 8 giờ, vẫn còn hai mươi phút nữa mới tới giờ học.

Trước đây Chiêm Tử Diên chỉ ăn sáng qua loa cho nhanh, nhưng mà hôm nay không thể làm được. Dưới sự giám sát chặt chẽ của Lạc Khải Nam, anh ăn sạch một cái bánh rán kèm một ly sữa đậu, cái bụng nhỏ no tới mức đánh ợ, xém mất hình tượng của một nhà giáo. Anh đành phải đi tới đi lui mấy vòng trong phòng để tiêu hết thức ăn, sau đó mới xách cặp xuống phòng dạy học.

Lạc Khải Nam đi theo đằng sau, tầm mắt không tự chủ được nhìn chằm chằm cổ tay anh.

Đúng thật là cánh tay thon dài qua hông.

Chiếc quần tây đen không bó cũng không rộng, được ủi thẳng thóm theo nếp, tôn lên đôi chân thon dài của anh.

Đáng tiếc là quá gầy.

Lạc Khải Nam cụp mắt nhìn xuống phía dưới quần tây đen, một phần mắt cá chân được bọc trong đôi tất đen lộ ra ngoài.

Nhỏ nhắn thật, đến mức tưởng chừng như hắn có thể nắm được hai chân anh, chỉ bằng một bàn tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top