Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: Mình không thèm dỗ anh ta đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bước vào lớp học, Chiêm Tử Diên dẫn Lạc Khải Nam lên bục giảng và giới thiệu ngắn gọn: "Đây là trợ giảng Lạc. Sẽ tham gia nghe giảng cùng các bạn trong học kỳ này."

Các sinh viên lần lượt ngước đầu lên, ánh mắt của họ di chuyển từ cánh tay săn chắc của vị trợ giảng cao lớn này, đến sợi dây chuyền bạc dày cộm quanh cổ hắn, rồi đến khuôn mặt ngang ngược ——

Sau đó cả đám đơ như cây cơ.

Tuy rằng không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nhưng mà anh trợ giảng này... Nhìn không liên quan gì đến chuyên ngành Triết học hết.

Nhưng mà dù sao cũng là người giáo sư Chiêm giới thiệu, không một ai dám hỏi hoặc dám ý kiến gì.

Lạc Khải Nam nhận tài liệu môn học, sau đó đi thẳng đến hàng cuối, tìm một chiếc bàn trống không ai ngồi. Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một hàng sinh viên đang chăm chú nghe giảng, nhưng cũng có không ít người quay lại len lén đánh giá hắn.

Cảm giác bị đối xử như người ngoài hành tinh này, vừa quen thuộc lại vừa khó chịu.

Nếu không phải vì cái thẻ cơm của Chiêm Tử Diên, ai thèm đến trường chứ.

Tất cả chỉ là để tiết kiệm chi phí sinh hoạt, không có lý do nào khác.

Chiêm Tử Diên cũng không lãng phí thời gian, anh nhanh chóng bắt đầu tiết dạy.

Hướng nghiên cứu của anh tập trung vào triết học Phương Tây. Nhìn chung, những tài năng trẻ như anh được thăng chức phó giáo sư từ khi còn trẻ sẽ không đầu tư quá nhiều thời gian và công sức vào việc giảng dạy. Cách thăng tiến đúng đắn nhất là dẫn dắt các nghiên cứu sinh làm đề tài và xuất bản luận văn.

Lạc Khải Nam thường nghe cha mình kể chút ít về những chuyện xảy ra ở trường, dần dần hắn cũng bị ảnh hưởng bởi nó, nên có lẽ hắn cũng hiểu được đôi chút. Một số giáo viên thậm chí còn sử dụng chung một bộ powerpoint trong 7, 8 năm chỉ để bớt việc.

Nhưng buổi học về môn Triết học phương Tây hôm nay, là khóa học bắt buộc dành cho sinh viên năm nhất, đã được giáo sư Chiêm chuẩn bị kỹ lưỡng. Các tài liệu đều dựa trên thực tế và được cập nhật bản mới nhất. Anh chẳng hề đánh lừa đám sinh viên vẫn còn đang bối rối chưa biết rõ bản thân muốn gì trong chuyên ngành của mình.

Chẳng trách anh lại được thăng chức lên phó giáo sư khi mới 30 tuổi, đúng thật đủ có tâm với sự nghiệp.

Trên bàn là những tài liệu đọc được phát trước tiết: Plato, Theaetetus, 174a-177c.

Lạc Khải Nam lật một trang, đọc được hai dòng, hắn ngay lập tức đưa ra kết luận: Tôi và các môn xã hội sinh ra không dành cho nhau.

Đành thôi vậy, đọc sách không bằng ngắm thầy giáo.

Chiêm Tử Diên chống tay lên bục giảng, tay áo sơ mi dài được xắn lên giữa cánh tay, nhìn gọn gàng sạch sẽ. Giữa những ngón tay thon dài kẹp một viên phấn, sau đó nghiêm túc viết lên bảng: "Kiến thức là gì? - - Niềm tin đích thực.

Chữ viết của anh thanh mảnh như cây trúc, giống như con người của anh, mảnh mai đến lộ rõ khớp xương.

Sau khi viết xong, anh đưa tay đẩy gọng kính, bụi phấn vô tình rơi vào mặt, anh cũng chẳng để ý, tiếp tục chuyên chú giảng bài.

Lạc Khải Nam nhìn thấy, không nhịn được cười nhẹ một tiếng.

Trong phòng học không nhiều sinh viên, vô cùng yên tĩnh. Bị tiếng cười của hắn làm gián đoạn buổi học, không ít bạn sinh viên quay lại nhìn hắn với ánh mắt bất mãn. Chiêm Tử Diên cũng quay sang nhìn, anh khẽ cau mày.

Từ nhỏ Lạc Khải Nam đã là nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò, da mặt hắn dày như áo chống đạn, đối với ánh mắt cảnh cáo của giáo viên chẳng cảm thấy xi nhê gì.

Nhưng mà Chiêm Tử Diên chỉ vừa mới nhíu mày, tâm trạng của hắn cũng không vui như lúc nãy nữa.

Hắn không có hứng thú với triết học, nếu mà không tìm được thú vui gì khác thì sao hắn có thể chống đỡ hết cả tiết được.

Nhưng mà lạ thay Lạc Khải Nam không chống đối lại anh, chịu ngồi im lặng đến hết buổi học.

Một tiết học chỉ có 45 phút, các sinh viên còn chưa hết hứng thú thì đã hết tiết. Nhưng mà có bạn nam học ngành tự nhiên nào đó thì vô cùng buồn ngủ, theo chân anh giáo sư quay về văn phòng, không chú ý được người trước mặt đang đi thì dừng bước, thiếu chút nữa là đụng vào anh.

Lạc Khải Nam lấy lại thăng bằng, hỏi anh: "Sao lại không đi nữa?"

Chiêm Tử Diên quay người lại, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, biểu cảm không được tự nhiên cho lắm: "Hồi nãy ở trên lớp... Cậu cười cái gì?"

Lạc Khải Nam tưởng đâu anh muốn phê bình hắn không chịu chăm chú nghe giảng, mớ kiến thức triết học này khiến hắn nghe muốn ù lỗ tai, lập tức giành nói trước: "Bởi vì anh dạy chán lắm."

Chiêm Tử Diên sững người, dường như không tin vào tai mình: "Chưa có ai nói thế bao giờ."

"Điểm học kỳ của họ nằm trong tay anh, làm sao dám ý kiến với anh chứ?" Lạc Khải Nam phê bình ngược lại Chiêm Tử Diên, không biết lớn nhỏ gì sất, "Anh nên thay đổi kiểu dạy học, đừng cứ giữ gương mặt nghiêm túc như là người ta thiếu nợ anh."

Vẻ mặt của Chiêm Tử Diên lập tức trở nên khó coi.

Tiếng kèn chiến thắng vang lên trong lòng Lạc Khải Nam.

Trong hàng trăm trận combat với thầy cô, hắn chưa bao giờ thua cuộc.

Thật ra hắn không có chú ý nghe giảng, cũng không hiểu triết học là gì, không thể phân biệt được là tốt hay xấu, hắn chỉ muốn "hạ gục" hình tượng giáo viên của Chiêm Tử Diên mà thôi.

Nhưng mà "level" của Chiêm Tử Diên thấp hơn hắn nghĩ, bị hắn nói hai câu đã không thể phản bác, im lặng đi về chỗ ngồi, lật xem tài liệu đã chuẩn bị lúc nãy cho tiết học.

Lạc Khải Nam ngồi xuống đối diện anh, mở laptop của mình ra để vào game, sau đó nói: "Tiết học tiếp theo tôi không đi, mỗi ngày nghe một tiết là đủ rồi."

Âm thanh thông báo của game vang lên, trước khi đeo tai nghe, dường như hắn đã nhìn thấy cây bút trong tay Chiêm Tử Diên dừng lại một giây, anh khẽ gật đầu: "Ừm, nếu thấy chán thì học một tiết thôi."

Hóa ra anh chỉ là một chú hổ giấy, dễ nói chuyện như vậy.

Lạc Khải Nam mở văn bản ra, vừa chơi thử game vừa ghi chú lại chỗ cần thay đổi.

Hay lắm, từ nay về sau hắn sẽ là nóc của cái văn phòng này, Chiêm Tử Diên hoàn toàn không thể làm gì được hắn.

Buổi sáng có tổng cộng hai tiết học, sau khi Chiêm Tử Diên dạy xong tiết thứ hai, anh chuẩn bị đi tới phòng họp, trước khi đi còn để lại cho hắn một quyển sách tên "Cuốn sách triết học đầu tiên của bạn" của Thomas Nagel, nói: "Cuốn này rất dễ hiểu, chắc sẽ không gây nhàm chán, cậu có thể đọc thử."

Hệt như là phụ huynh dặn dò con cái trước khi đi làm.

Lạc Khải Nam không vui ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra vẻ mặt của Chiêm Tử Diên có gì đó không ổn.

"Anh làm sao vậy?"

Chiêm Tử Diên nhướng mí mắt mỏng lên, lắc đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Tiết trước tôi đã thử cười với sinh viên, nhưng mà không hiểu tại sao, mấy đứa vẫn rất sợ tôi."

Lạc Khải Nam: "Tại sao anh lại phải cười?"

"Cũng đúng, nghĩ cách khác vậy, haiz." Chiêm Tử Diên thở dài, cầm lấy tài liệu và bút bi lên, xoay người ra khỏi phòng.

Lạc Khải Nam cúi đầu tiếp tục thử nghiệm game, liên tục suy nghĩ làm cách nào để động tác này trơn tru hơn, cho đến năm phút sau hắn mới nhận ra...

Chiêm Tử Diên chịu nghe ý kiến của hắn?

Cho nên câu hỏi lúc nãy của anh không phải là muốn phê bình thái độ của hắn, mà là thực sự nghiêm túc hỏi hắn đang cười chuyện gì, cho rằng bài giảng của bản thân chưa đủ tốt?

Lạc Khải Nam xoa xoa con chuột, cảm xúc của hắn lộn tùng phèo.

Thôi kệ đi, hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm, hắn đã đối xử hết sức kiên nhẫn với Chiêm Tử Diên rồi. Vừa theo anh đến lớp vừa làm trợ giảng, không thể chạy đi dỗ dành anh thêm nữa đâu.

Hắn đâu có rãnh rỗi như vậy.

...

Trong phòng họp.

Trưởng khoa ngồi ở đầu chiếc bàn dài, ấn từng slide trên powerpoint và giải thích về kế hoạch cho học kỳ này.

Nội dung cũng không có gì quan trọng, mọi người đều đã quá quen, không có nhiều giáo viên chịu chăm chú lắng nghe. Có một số người còn lấy điện thoại ra lướt, có người thì thỉnh thoảng quay sang trò chuyện với trưởng khoa, bầu không khí rất thoải mái.

Bình thường Chiêm Tử Diên là người nghiêm túc nghe nhất, nhưng hôm nay anh lại bị phân tâm.

Ánh mắt anh lặng lẽ nhìn những người đồng nghiệp xung quanh, vô cùng ngưỡng mộ tâm thái thư thả của họ.

Anh luôn nghiêm túc ở trước mặt đám đông, đặc biệt là khi đứng trên bục giảng.

Bởi vì anh biết các bạn sinh viên đang nhìn mình, anh đang bị dò xét, cho nên anh không muốn mắc sai lầm.

Hoặc cũng có thể do ám ảnh quá khứ trước đây.

Về trình độ chuyên môn, anh rất có tự tin nội dung bài soạn của anh sẽ không quá tệ, nếu không làm sao anh có thể được thăng chức lên phó giáo sư. Nhưng về mặt phương pháp giảng dạy... Có lẽ đúng như Lạc Khải Nam nói, nó quá nhàm chán.

Ai biểu anh sinh ra đã có máu nhàm chán trong người.

Tính tới năm nay đã là tròn 4 năm anh đi dạy, thời gian không quá dài, kinh nghiệm giảng dạy còn ít, anh nên lắng nghe ý kiến ​​của sinh viên nhiều hơn để thay đổi phương pháp giảng dạy của mình...

Ngay lúc này, đồng nghiệp tên Cao Húc ngồi kế bên anh quay sang hỏi: "Sao vậy Tiểu Chiêm? Anh thấy cậu cau mày cả buổi trời."

Hai người họ cũng khá thân, Chiêm Tử Diên không do dự nói ra: "Có người nói tiết học của em bị nhàm chán."

"Hả? Sinh viên mà dám ăn nói vậy với thầy giáo?"

"Là con trai của hiệu trưởng nói."

Do cùng giảng dạy một khoa, nên việc con trai của hiệu trưởng chuyển tới Cao Húc cũng biết, anh nhìn xung quanh, nói nhỏ: "Lạc Khải Nam à?"

Chiêm Tử Diên gật đầu: "Anh biết cậu ấy?"

"Đương nhiên, con trai của hiệu trưởng mà, nổi tiếng là khó trị, bọn anh ở trường đều biết, cậu mới tới dạy mấy năm nay nên không biết là bình thường. Tóm lại là cứ mặc kệ thằng nhóc ấy, suốt ngày chỉ biết trốn học, hiểu cái gì về nghề này, chắc chắn là cậu ta cố tình nói vậy để chọc tức cậu."

Chiêm Tử Diên nhớ tới việc xảy ra ngày hôm qua, không đồng ý với Cao Húc: "Em cảm thấy cậu ấy cũng không tệ lắm."

"Do cậu bao dung quá đấy." Cao Húc nói, "Cứ qua loa cho xong chuyện, cho dù cậu không dạy được cậu ta thì hiệu trưởng cũng đâu thể trách cậu. Nếu cậu nghiêm khắc quá mà lỡ chọc giận thằng nhóc đó thì người chịu thiệt là cậu thôi."

"Tại sao?"

"Cậu không biết sao, hồi cấp 3 cậu ta đấy từng đánh cả giáo viên !"

"Đánh giáo viên?" Lần đầu Chiêm Tử Diên nghe thấy chuyện này, "Nhưng mà vì lý do gì?"

"Ai mà biết, từ nhỏ cậu ta đó đã mê chơi game, chắc là nghiện game quá nên học theo."

Chiêm Tử Diên cũng có nhìn thấy, hai hôm nay Lạc Khải Nam đều ngồi chơi cùng một trò chơi, nhưng giao diện trong trò chơi ấy không có máu me b.ạo lực.

Hơn nữa Lạc Khải Nam tạo cho anh cảm giác trưởng thành hơn so với bạn đồng trang lứa, tuy rằng cách nói chuyện hơi cứng rắn, còn bắt anh phải ăn hết bữa sáng, nhưng mà anh không ăn hết thì Lạc Khải Nam cũng không nói gì quá gay gắt chứ đừng nói đến việc làm gì anh.

Có thể những gì Cao Húc nghe được chỉ là lời đồn, chưa chắc đã là sự thật.

"Nếu cậu ấy từng đánh giáo viên thì sao không bị cho thôi học?"

"Hiệu trưởng Lạc ra mặt giải quyết chứ sao." Nét mặt Cao Húc như kiểu "Cậu còn non lắm", nói "Nhà trường cũng không nỡ đuổi học cậu ta, tuy rằng học hành không đến nơi đến chốn, nhưng mà lại rất thông minh, từng đạt giải nhất cuộc thi NOIP, được viết thư giới thiệu vào trường đại học, nghĩ xem có tức không?"

Công nhận tức thật, giáo viên vừa phê bình hắn lại phải vừa dỗ dành hắn, chẳng trách Lạc Khải Nam lại có tính cách kiêu ngạo như vậy.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại nằm trên bàn rung lên.

Tin nhắn mới tự động hiển thị trên màn hình, Chiêm Tử Diên cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện người gửi tin là đối tượng nãy giờ bọn họ đang nhắc đến.

Lạc Khải Nam: Tôi vừa suy nghĩ lại, thật ra là do tôi nghe giảng không hiểu, không phải do anh dạy học nhàm chán.

Chiêm Tử Diên ngây như phỗng.

Lạc Khải Nam... Thực sự còn ngồi suy ngẫm lại? Nhiều học sinh của anh còn không làm được điều này đâu.

Rất nghiêm túc, có tiến bộ nha... Nên khen cậu ấy thế nào đây nhỉ? Lỡ khen rồi cậu ấy lại vênh mặt tiếp thì sao? Hay là thôi mình không khen nữa đâu...

Trong khung chat hiển thị dòng "Đối phương đang soạn tin nhắn..." cả buổi trời, nhưng mà hắn không nhận được tin nhắn nào cả.

Thanh kiên nhẫn của Lạc Khải Nam sắp cạn nguồn.

Sao mà khó dỗ thế? Nhận lỗi rồi còn chưa chịu tha thứ? Nhà anh bán giá à...

Vậy đãi anh ăn một bữa được chưa?

"Bữa tối để tôi mời, anh chọn thời gian đi."

Qua một hồi sau, cuối cùng Chiêm Tử Diên cũng trả lời: Không cần đâu, tối nay tôi phải hẹn người khác rồi.

Hẹn người khác?

Dựa trên những gì hắn đã thấy trong hai ngày qua, Chiêm Tử Diên không có người bạn thân nào mà anh có thể hẹn ăn tối cùng sau khi tan sở.

Hay là... quay lại với người yêu cũ rồi?

Không phải là không thể, anh chàng này vốn là một kẻ có đầu óc yêu đương.

Đúng là hạn hán lời, bị người ta block rồi, vậy mà vẫn cứ đâm đầu vào, lòng tự tôn của anh đâu hả?

Quá lười để lo lắng cho anh, muốn yêu ai thì yêu đi.

Lạc Khải Nam đang tính nhắn lại "Ồ, vậy thì thôi", nhưng đúng lúc này, màn hình điện thoại lại hiển thị hắn có tin nhắn mới từ tài khoản khác...

"Kent, xin chào, tôi muốn mời cậu một bữa để thay lời cảm ơn, xin hỏi tối nay cậu có rảnh không?"


---------------------------

Lời tác giả:

Lạc Khải Nam: Ò, thì ra là hẹn với mình, vậy thì đượccc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top