Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9: Tóc mềm quá.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Tóc mềm quá.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Chiêm Tử Diên quay về phòng làm việc, anh nhận ra hình như tâm trạng của Lạc Khải Nam đang vui lắm.

Biểu hiện cụ thể là, mọi khi Lạc Khải Nam lời ít ý nhiều, nhưng bây giờ lại còn nói chuyện bâng quơ với anh: "Xong rồi đó à."

Chiêm Tử Diên hơi bối rối, đáp lại: "Ừm, trưởng khoa nói hơi lâu, cậu đói sao? Hay bây giờ chúng ta đi ăn trưa luôn."

"Được." Lạc Khải Nam đứng thẳng sẽ cao hơn anh nửa cái đầu, bả vai nhẹ nhàng đụng anh một cái, "Lần sau tôi hẹn anh, anh phải từ chối người khác trước."

Nghe ngữ điệu của hắn không giống đang giận vì bị anh từ chối.

Xem ra lời hẹn của hắn lúc nãy chỉ là hỏi lơi.

Vậy thì không cần nhắc tới nữa, thật ra tối nay anh cũng chẳng có việc gì bận.

Vốn dĩ là muốn hẹn Kent ra cảm ơn trực tiếp, nhưng đối phương nói rằng đã nhập học nên không còn ở đây, vài tháng tới sẽ không quay về lại Tấn Thành.

Thì ra cậu ấy cũng là sinh viên .

Chiêm Tử Diên trả lời lại tin nhắn của hắn: "Được, vậy đợi khi nào cậu nghỉ đông thì chúng ta hẹn gặp sau."

Cuộc trò chuyện không kết thúc ở đó, hình như Kent là một người rất giỏi giao tiếp, lại hỏi anh: "Tôi có thể xưng hô thế nào với anh?"

Chiêm Tử Diên suy nghĩ một chút, quyết định dùng tên tiếng Anh giống chàng trai trẻ này, tạo cảm giác gần gũi hơn: "Cứ gọi tôi là Janson đi."

Kent: "Được, Janson, hôm trước đưa anh về khách sạn, tôi có nghe thấy anh khóc, còn nghe anh nói mớ lúc say, anh thất tình sao?"

Chiêm Tử Diên cũng thấy ngại nếu như nói dối với người đã giúp đỡ mình, anh lúng túng đáp: "Ừm."

Tốc độ trả lời tin nhắn của đối phương rất nhanh: "Người đàn ông nỡ làm anh khóc, đừng lưu luyến làm gì. "

Chiêm Tử Diên nhìn chằm chằm hai chữ "đàn ông", sững sờ nửa ngày trời, không dám trả lời lại Kent.

Ngoài gia đình và các bạn học cấp hai, chỉ có Thẩm Hạo biết về xu hướng tính dục của anh.

Anh không dám nói cho ai khác biết, Thẩm Hạo nói người trong giới này không sạch sẽ gì, không cho anh tiếp xúc nhiều, cho nên thật ra anh chưa từng được hòa nhập vào trong cộng đồng này.

Đương nhiên, anh càng không thể hòa nhập chung với giới dị tính.

Trước kia, khi nghe thấy các bạn học bàn tán cô này đẹp cô kia xinh, bao nhiêu tuổi thì kết hôn, sinh con trai hay con gái, anh đều chẳng cảm thấy hứng thú, cũng chẳng gia nhập bàn luận. Nhưng nếu cứ như vậy, thì rất dễ dàng bị người khác nhận ra.

Anh chẳng còn cách nào khác ngoài việc đứng ở giữa khe nứt, không tiếp xúc với bất kỳ bên nào, giống như một con thuyền cô đơn trôi lênh đênh giữa biển cả bao la, không bao giờ tìm được bến bờ.

Sự xuất hiện của Thẩm Hạo tình cờ kéo anh lại, trở thành bến cảng của anh.

Hiện tại, Thẩm Hạo đi rồi, anh biết đi đâu tìm bến cảng tiếp theo đây? Suy cho cùng, biển cả không phải là nơi có thể lưu lại quá lâu, càng trôi dạt, cảm xúc đọng lại tích tụ trong lòng càng thêm nặng, rồi cũng sẽ có một ngày nó khiến mình chìm nghỉm xuống đáy.

Kent không những không để ý đến xu hướng tính dục của anh, mà còn có lòng an ủi, có lẽ... anh có thể tạm thời mượn hắn một chỗ để nghỉ chân.

Ăn cơm xong, Lạc Khải Nam ôm điện thoại nằm lên ghế sofa, nói muốn chợp mắt một lát.

Chiêm Tử Diên tạm thời không có công việc gì để giao nên để hắn đi nghỉ trưa. Cầm điện thoại mình lên, anh cân nhắc hồi lâu, sau đó trả lời Kent: "Cảm ơn cậu, xin lỗi vì lỡ làm mấy chuyện xấu hổ trước mặt cậu, còn gây phiền phức cho cậu nữa."

Anh tập trung đợi tin nhắn tới, không chú ý tới chàng trai nằm trên sofa đang căng mí mắt, tắt âm điện thoại để gõ chữ.

Kent trả lời lại rất nhanh: "Không sao, nhưng mà tôi hơi bị sốc khi anh hôn tôi đó."

"?!" Chiêm Tử Diên sợ đến mức bật dậy.

Anh hoàn toàn quên hết việc mình đã làm sau khi say, liên tục nhắn "Xin lỗi cậu" tận 3 lần, còn nhắn thêm "Tôi không có cố ý đâu."

Lạc Khải Nam nhìn thấy lỗ tai anh đỏ bừng, khóe miệng hơi nhếch lên, bắt đầu nói dối để giúp anh thả lỏng hơn: "Không sao, lúc đó bạn gái tôi cũng có mặt, cô ấy không thấy khó chịu gì cả."

Sau khi biết Kent là một trai thẳng đã có bạn gái, cả hai lại còn không bận tâm đến xu hướng tính dục của anh, còn thân thiện dễ tha thứ, Chiêm Tử Diên ngay lập tức cảm thấy muốn kết bạn với người này, anh có quá nhiều điều đang kìm nén trong lòng, rất cần một người bạn để tâm sự.

Lúc này, Kent lại nhắn thêm tin nữa: "Sao hôm qua anh không rủ tôi đi ăn? Hôm qua thì tôi vẫn còn ở Tấn Thành."

Chiêm Tử Diên xin lỗi đáp: "Hôm qua có một bạn học sinh mang cơm trưa cho tôi, ăn no lắm nên không thể ăn tối thêm."

Xem ra hai cái hộp rỗng kia không phải cố tình chụp như vậy, mà là anh đã thực sự ăn hết sạch.

Lạc Khải Nam vô cùng hài lòng, lại giả vờ hỏi: "Anh là giáo viên à? Học sinh của anh cũng tốt bụng ghê, còn mang đồ ăn cho anh nữa."

Chiêm Tử Diên chẳng hề nghi ngờ gì: "Ừm, nhưng mà cậu ấy không tính là sinh viên chính thức, chỉ tới trợ giảng thôi, chúng tôi cũng không thân lắm."

Nụ cười của Lạc Khải Nam dần tan đi, nhe hàm răng trắng sau lưng anh.

Không thân? Không thân mà đi mua đồ ăn cho anh, không thân mà lại dùng chung một thẻ cơm, không thân mà để anh ôm tận hai lần?

Kent: "Anh chê cậu ấy phiền sao?"

Lạc Khải Nam nhìn chằm chằm vào khung chat, trong lòng nghĩ nếu mà Chiêm Tử Diên dám nói ừ, thì hắn sẽ lập tức chụp màn hình gửi cho ông bô xem: Cha xem, giáo viên kiên nhẫn nhất trường cũng không trị nổi con, còn chê còn phiền phức này, con khuyên cha nên sớm từ bỏ ý định này đi, hãy chấp nhận con đường mà con trai cha đã chọn đi.

Đang suy nghĩ thì có thông báo tin nhắn đến.

Janson: "Không phải, tôi cảm thấy cậu ấy rất tốt. Hôm nay là lần đầu đến nghe giảng, tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ nằm dài ra bàn ngủ gục, không ngờ vẫn ngồi nghe tới cuối buổi. Nhưng mà cậu ấy nói nghe chẳng hiểu gì, có thể là do tôi giảng bài chưa được rõ ràng, tôi tính chốc nữa cậu ấy ngủ dậy sẽ giảng riêng cho cậu ấy thêm lần nữa."

".........."

Lạc Khải Nam cầm điện thoại, ngưng cử động.

Sau khi Chiêm Tử Diên gửi tin nhắn đi, anh đợi một hồi, lại tự ngẫm lại những lời mình đã nói, cảm giác hình như... mình đã nhắn quá nhiều.

Có thể là Kent chỉ thuận miệng hỏi thôi, không thực sự muốn nghe anh luyên thuyên, anh nhắn nhiều như vậy có làm cho đối phương cảm thấy gánh nặng? Bây giờ người trẻ tuổi có thích cách nói chuyện như vậy không?

Anh cảm thấy có chút hối hận, đương lúc muốn thu hồi tin nhắn, sau lưng đột nhiên có một giọng nói vang lên: "Thầy Chiêm."

Chiêm Tử Diên đột nhiên quay đầu lại, đối diện sát với gương mặt điển trai của Lạc Khải Nam, anh vô thức tạo tư thế phòng thủ, lạnh nhạt hỏi: "Sao vậy? Chẳng phải cậu đã ngủ rồi sao?"

Một tay Lạc Khải Nam vịn lưng ghế, một tay chống lên bàn làm việc, khom người đè thấp xuống, gần như đối mặt sát với anh, lộ đôi mắt đen sâu thẩm: "Tôi ngủ không được, trong đầu cứ suy nghĩ mãi về nội dung anh đã giảng, đại khái cũng hiểu được đôi chút rồi. Anh dạy cũng không tệ lắm, người học khoa tự nhiên như tôi cũng có thể hiểu được."

Chiêm Tử Diên vô cùng kinh ngạc.

Lạc Khải Nam không chỉ suy ngẫm về bài học, mà còn chịu khó suy ngẫm lại tận hai lần!

Anh đi dạy bốn năm liền, lần đầu gặp một học sinh chăm chỉ như vậy.

"Vậy được rồi." Anh gật đầu, "Thật ra học khoa gì cũng không quan trọng, triết học không liên quan gì đến văn học hay vật lý, về bản chất, nó là một hệ thống các quan điểm lý luận chung nhất về thế giới, về con người và về tư duy của con người trong thế giới ấy. Nói cách khác, mọi hoạt động của con người chúng ta đều liên quan mật thiết đến triết học."

Tới nữa rồi.

Lạc Khải Nam chẳng theo kịp lời của anh, nghe không hiểu cái gì sất: "Mọi thứ sao? Vậy tình yêu cũng cần bàn về triết học?"

Chiêm Tử Diên hé môi, đột nhiên nhớ tới lý do vì sao Thẩm Hạo chia tay mình, anh lắc đầu, phủ nhận chính quan điểm của bản thân: "Lý thuyết và thực tế cũng có sự khác biệt, nếu như cùng người yêu cả ngày chỉ nói về những thứ này, có thể sẽ khiến người ta cảm thấy chán. Nhưng mà tôi luôn cho rằng, đọc nhiều sách có thể giúp cảm nhận được tình yêu nhiều hơn."

Lạc Khải Nam phản bác: "Cần phiền phức như vậy sao? Chỉ cần người đó cho anh tình yêu đủ nhiều, thì cho dù là một người mù chữ, cũng có thể cảm nhận được hết ấy chứ?"

Chiêm Tử Diên: "Cậu còn nhỏ, không thể hiểu rõ được hết trên đời này có nhiều điều bất lực, có một kiểu tình yêu chỉ có thể thể hiện thầm kín, bởi vì có một số người bẩm sinh đã không giỏi bộc lộ cảm xúc."

"Đầu tiên, tôi không còn nhỏ, năm nay 24 tuổi, đã là người trưởng thành, còn cao hơn cả anh. Thứ hai, tôi không đồng ý với quan điểm của anh." Lạc Khải Nam đứng thẳng dậy, nhìn xuống mái tóc mềm mại ngoan ngoãn của anh, không hiểu sao rất muốn đưa tay chạm vào, "Chỉ có thể âm thầm yêu, chứng tỏ đó là một kẻ nhát gan. Không giỏi bộc lộ cảm xúc, có nghĩa là chưa có ai giúp anh học cách bày tỏ. Tất cả những điều này có thể giải quyết được hết, miễn là anh tìm được người đủ yêu mình."

Điều này thoạt nghe không có gì sai, nhưng đối với Chiêm Tử Diên, nó thuộc về phạm trù lý tưởng.

Lạc Khải Nam trẻ tuổi, điển trai, gia đình khá giả, được nhiều người theo đuổi đã quá quen, đối với tình yêu sẽ có cái nhìn lạc quan, đơn giản hơn cũng không có gì là lạ.

Lạc Khải Nam nhìn biểu cảm của anh là biết anh nghe không hiểu ý của mình, cho nên thay đổi chiến lược, trực tiếp nói: "Anh thích kiểu người như thế nào? Nếu có cơ hội tôi sẽ giới thiệu cho anh."

Chiêm Tử Diên nghe xong không tránh khỏi bật cười.

Một nửa là cười vì Lạc Khải Nam không hiểu tình hình của anh lại nói ra lời này, một nửa còn lại là cười bản thân vậy mà tới mức phải để học trò mai mối cho mình.

"Sao lại muốn mai mối cho tôi?"

Bởi vì thấy tính cách của anh không tệ, còn khen tôi tốt tính sau lưng tôi, cho nên muốn làm người tốt đến cùng.

Đương nhiên, lý do này không thể nói được, Lạc Khải Nam né tránh câu trả lời: "Chỉ cần anh nói là có muốn hay không thôi?"

"Trước mắt tôi không có dự định yêu đương." Chiêm Tử Diên ngừng cười, nói, "Cậu mau đi ngủ trưa đi, chốc nữa học sinh có thể đến tìm tôi, hiện tại đang yên tĩnh, tranh thủ ngủ thêm một chút."

Lạc Khải Nam lại đứng yên không nhúc nhích.

Chiêm Tử Diên: "Còn có chuyện gì sao?"

Lạc Khải Nam nhìn chằm chằm anh, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đưa tay xoa xoa mái tóc của anh.

Đúng thật là mềm xèo, giống như lông bông xù của con vật nào đó.

"Anh cười rất đẹp, sau này hãy cười nhiều vào, học sinh của anh sẽ dần quen thôi."

Nói xong, Lạc Khải Nam quay lại sofa ngủ trưa tiếp, lần này hắn ngủ thật, bật chế độ máy bay trên điện thoại, sau đó vứt sang một bên.

Chiêm Tử Diên sửng sốt hồi lâu, cuối cùng im lặng quay người lại, vùi đầu vào bàn, che đi đôi má đang nóng đến bỏng rát.

Đây là lần đầu tiên trong đời có người xoa đầu anh như vậy.

Sao đột nhiên lại đối xử tốt với mình như thế?

Chắc không phải đang có âm mưu gì đâu nhỉ...


--------------------

Lời tác giả:

Giáo sư Chiêm rất dễ hạnh phúc, bởi vì rất ít ai đối xử thân mật với anh ấy như vậy.

Còn những đoạn liên quan đến triết học thì tôi có tham khảo trên mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top