Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Edit: Rốt

Beta: Ốc sên

***

Nguyễn Miên không thể làm gì khác hơn là phải nói cho Đường Dục biết, cậu cũng sẽ không theo Lộ Dữ Sâm đi lên cao nguyên, cho nên đó là lý do không có biện pháp giúp Đường Dục.

Đường Dục chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi mấy lần, cuối cùng còn nói nếu Nguyễn Miên không đi thì sẽ không còn quan hệ nào nữa, chỉ là đem cái ấy của học tỷ nhét vào là tốt rồi.

Nguyễn Miên không phải là một người quá tốt, nếu như nói cậu có thể đi được, có lẽ còn có thể thử hỏi ý kiến của Lộ Tự Sâm, xem có thể giúp một chuyện được hay không. Bản thân mình cũng không thể đồng ý dưới tình huống đó, còn muốn nhét thêm một người xa lạ vào cả đoàn, Nguyễn Miên nghĩ đó là cách làm rất không chịu trách nhiệm.

Nguyễn Miên: "Không tốt, thực sự không thể. Tớ chỉ là một trợ lý, bây giờ cái gì cũng không biết, còn không có qua lại nhiều trong công việc. Nếu như sau này có cơ hội tớ sẽ giúp một tay."

Đường Dục rất nhanh nói đến: "Nhưng mà tin này tôi đều chém gió ra hết rồi, bây giờ tất cả mọi người đều biết cậu làm ở Forest, cậu lúc trước không phải đã nói nếu như tớ có yêu cầu gì thì có thể tới tìm cậu sao?

Nguyễn Miên nghĩ thầm rằng, tất cả mọi người là ai?

Cậu căn bản không biết những người đó, cậu ở đây làm việc, rất quan trọng sao?

Lần trước khi ăn cơm chung với Đường Dục, có đề cập qua, sắp tới có thể cần sự giúp đỡ, Nguyễn Miên lúc đó đáp ứng ngay, cho nên bây giờ cậu vẫn có chút ân hận: "Xin lỗi a. Lần này tớ không có tham gia chụp hình, thực sự không có biện pháp."

Đường Dục: "Anh trai cậu Nguyễn Xuân và Lộ Tự Sâm là một đôi, ai cũng đều biết, cậu có thể không có biện pháp?" Nguyễn Miên nhăn mi lại. Cậu hiện tại đã biết anh trai mình có thích một cô gái, lần trước anh Đại Hoa cùng cậu ở trên wechat nói chuyện phiếm, nói rằng đối phương hình như là trợ lý của anh trai hay là gì đó, hai người vẫn còn đang trong giai đoạn mờ ám.

Nhưng mà Lộ Dữ Sâm bên này... vẫn có chút kỳ quái, cộng thêm lời nói của Ngụy Thiên Cửu và thái độ của Lộ Tự Sâm đối với cậu, Nguyễn Miên còn rất muốn hiểu rõ rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Không biết tại sao, bây giờ lại có người nói Lộ Tự Sâm và anh trai mình là một đôi, trong lòng cậu có một cỗ bản năng muốn chống đối và phiền não.

Đường Dục: "Cầu xin cậu, Miên Miên, Lần này nếu như tớ có thể giúp, tớ và cô ấy sẽ ở cùng một chỗ. Tớ đã theo đuổi rất lâu rồi... Cậu còn nhớ chúng ta là bạn bè không?"

Nguyễn Miên: "Tớ có thể xin chữ ký của anh trai mà cho cô ấy được không?"

Đường Dục: "Cô ấy cũng không phải là người hâm mộ anh trai cậu!"

Nguyễn Miên: "Vậy...tớ thực sự không giúp được gì, nếu như sau này có cơ hội, tớ sẽ giúp cậu thử nhìn một chút."

Đường Dục: "Được rồi, tớ biết rồi, giống như Lâm Mộng Hiểu nói, cậu và tớ không phải là người cùng một đường! Cậu đâu cần phải để ý tớ a, chắc là cậu cảm thấy tớ muốn dính tới hào quang của cậu, căn bản từ trước tới bây giờ không đem tớ là bạn? Quên đi! Bây giờ có thể nhìn thấu được con người của cậu."

Nguyễn Miên không biết Lâm Mộng Hiểu và Đường Dục như thế nào, với tính cách tự bênh vực mình của Lâm Mộng Hiểu có thể đã đem oán giận qua cho Đường Dục. Đường Dục ở đây đang tức giận, lời nói khiến Nguyễn Miên có chút mất hứng, cậu cũng không phải loại người như vậy, cậu mới không xem thường người khác đâu.

Nguyễn Miên: " Ý của tớ không phải như vậy."

Đường Dục kéo cậu tới một góc tối.

Nguyễn Miên nhìn thấy mấy tờ tiền màu hồng hồng cảm thán: "...". Không để ý tới Đường Dục nữa, Nguyễn Miên vừa mới cầm máy móc trở về chuẩn bị tiếp tục luyện tập thì Lam Minh đi vào.

"Cậu rất rảnh rỗi?" Lam Minh trong tay cầm một cái hộp, "Đem những thứ này đi sạc pin, nguồn điện ở bên ngoài, camera, bình ắc-quy, toàn bộ đều phải nạp đầy. Ngày mốt liền lên đường, mọi thứ đều phải chuẩn bị tốt. Chúng tôi bận tối mày tối mặt, cậu còn có tâm trí ở đây chơi đùa."

"Tôi, tôi, tôi không có chơi đùa." Nguyễn Miên nóng mặt, vội vàng giải thích.

Mỗi lần thấy tiền bối này đã cảm thấy rất áp bách, nhất là lúc biết Lam Minh còn là học sinh giỏi trong ban nhiếp ảnh của một trường đại học danh tiếng, Nguyễn Miên càng thêm không dám ở trước mặt anh ta làm trò mèo.

Cũng may Lam Minh không nói nhiều, chỉ là liếc nhìn cậu nhỏ quay phim được sắp xếp, lạnh lùng giao phó công việc: "Địa điểm quay phim là Đại Bảo Tự ở trên núi tuyết, nơi ấy không có điện, cậu cần phải nhớ luôn luôn kiểm tra kỹ. Đúng rồi, mỗi người cần phải chuẩn bị áo lông, đồ chống lạnh, giày đi trên tuyết cũng phải kiểm tra, không cần chờ đến khi đến bên kia mới phát hiện là còn chưa đủ. Dụng cụ cũng phải xác nhận một lần nữa, không được có bỏ soát. Những thứ này tôi đã kiểm tra lần thứ nhất, cậu cầm hóa đơn kiểm tra lần thứ hai là được."

"Được." Nguyễn Miên gật đầu như con gà mổ thóc.

Lam Minh đi.

Nguyễn Miên thu dọn đồ đạc xong, cầm hóa đơn đi tìm người xác nhận.

Cậu nghĩ so với Lam Minh còn phải chu toàn một chút, không chỉ xác nhận vật liệu, còn phải hỏi mọi người kiêng kị điều gì, dị ứng đồ ăn gì và phải kiểm tra thân thể để báo cáo và có phản ứng sợ độ cao không. Rhodiola (*), bình dưỡng khí, túi oxy, những vật này sau khi lên cao nguyên sẽ mua lại lần nữa, vì để tránh cho đột nhiên phát sinh những sự cố bất ngờ mà hoảng loạn. Nguyễn Miên nhớ rất nghiêm túc, chữ viết chằng chịt trong cuốn sổ nhỏ.

(*) là một loại thảo dược lâu năm, cao 10-20 cm. Nó có thể được sử dụng như một loại thảo dược. Nó có thể làm săn chắc phổi và làm sạch phổi. Đây là một loại thuốc truyền thống của Trung Quốc có nhiều tác dụng. Nó cũng có tác dụng mỹ phẩm tuyệt vời và có thể được sử dụng như một sản phẩm chăm sóc da.

Khi Lam Minh giao công việc, cậu chỉ nhìn một chút, cái gì cũng chưa nói.

Lúc Nguyễn Minh chuẩn bị đi, anh ta đột nhiên gọi cậu lại: "Nguyễn Miên."

"Vâng?" Nguyễn Miên quay đầu lại, tưởng bản thân mình đã làm sai chuyện gì.

Lam Khải Minh lại nói: "Trở thành một nhiếp ảnh gia thương mại xuất sắc không hề dễ như cậu nghĩ, giỏi giang, mảng giao thiệp thiếu một thứ cũng không được. Cậu có nguồn tài nguyên tốt như vậy, Lộ lão sư cũng đồng ý tự mình mang cậu đến đây, không biết từ đâu đến một vận cức chó."

Nguyễn Miên trầm mặc.

Cậu cũng biết Lam Minh có địch ý với cậu...Nhưng mà vì sao không thể ở chung với nhau thật tốt́?

Cuối cùng Lam Minh nói: "Cậu nhớ kỹ, nếu không có anh trai cậu, cậu cái gì cũng không có."

Nói xong anh ta không thèm liếc mắt nhìn khuôn mặt đầy ngạc nhiên của cậu, đi thẳng.

Buổi sáng hôm xuất phát, Nguyễn Miên thức dậy rất sớm.

Lộ Dữ Sâm buổi tối hôm trước dạ dày không được dễ chịu, cũng chưa ăn cơm. Nguyễn Miên biết họ phải đi máy bay, sợ dạ dày anh lại tiếp tục đau, liền bất chấp khó khăn bò dậy ở trong bếp nấu cho anh cháo dưỡng sinh.

Sau khi đánh thức Lộ Dữ Sâm mấy lần, chỉ cần anh có ở nhà, Nguyễn Miên sẽ ở trong phòng đợi anh thức dậy mới thôi.

Cậu nấu không được bao lâu, Lộ Dữ Sâm ở một bên vừa lau tóc còn ướt, vừa đi xuống lầu với thân trên không mặc gì.

Người này có thói quen tắm sớm, ở nhà còn thường không mặc quần áo, theo lời dì nói, trước đây Lâm Dữ Sâm ở một mình, thời điểm khi cậu gặp anh, anh chỉ mặc một cái quần đùi, bây giờ đã thu lại rất nhiều rồi.

Anh tùy tiện lau hai cái, đem khăn lông ném đi, bước nhanh tới.

"Hôm nay sao mà lại đem đồ vật đen kì ấy thả vào đồ ăn?" Lộ Dữ Sâm không biết cháo này ăn vào có gì tốt.

"Đó là kỷ tử đen." Nguyễn Miên vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một mảng cơ ngực sáng loáng, vội vàng quay đầu lại.

Bình thường kỷ tử có màu đỏ, nhưng cậu lại thích quả kỷ tử đen hơn, ông nội nói nó rất tốt cho mắt, Lộ Dữ Sâm không biết loại quả này cũng rất bình thường.

Lộ Dữ Sâm còn không biết bản thân mình đối với cậu nhóc này mà nói rất đặc biệt.

Anh đứng gần hơn, ngửi được trong làn hơi bốc lên một mùi thơm: "Đây là cái gì? Thơm thật."

"Là khoai, khoai từ, cháo". Nguyễn Miên đáp, "Ông nội nói, cái này rất tốt cho dạ dày."

"Ông Nguyễn biết thật đúng là nhiều." Lộ Dữ Sâm nghe Nguyễn Miên trả lời xong, đến ba chữ 'tốt cho dạ dày' thì vành tai Nguyễn Miên đỏ lên, dáng vẻ rất xấu hổ khi nói ra, lập tức anh hiểu đây là cho mình uống. Anh bạn nhỏ này còn rất tỉ mỉ, đây là muốn đền đáp hắn?

Hắn liền không phụ lòng tốt đó, "Tôi có thể nếm một chút không?"

Nguyễn Miên gật đầu: "Được."

Chờ Lộ Dữ Sâm thay quần áo xong, xuống lầu lần nữa, Nguyễn Miên đã múc cháo ra xong. Cậu có để ý Lộ Dữ Sâm thích ăn đồ ngọt, ví dụ như mỗi ngày thường đều ăn bánh bông lan và sữa tươi ngọt, ngay ở trong cháo khoai từ cũng phải cho vào một chút đường.

Phải mau lên đường, điện thoại di động rung liên tục, Lộ Dữ Sâm ngồi mộ bên trả lời điện thoại, một bên húp cháo, mới húp được một ngụm thì nhăn mi lại.

Nguyễn Miên ngay lập tức khẩn trương, đây là rất khó ăn sao?

Lộ Dữ Sâm buông cái thìa xuống, trực tiếp gọi điện thoại, khẩu khí không tốt lắm: "Mấy người có ai liên lạc được với anh ta không?"

Đầu kia thấp thoáng hình như là Ngũ Manh, âm thanh rất gấp cũng rất lớn: "Không có a, anh ta ở trong đoàn gửi tin nhắn xong thì không liên lạc được gì nữa, bệnh lúc nào không bệnh,đến lúc xuất phát thì ốm đau! Sau đó thì tắt điện thoại chúng tôi ai cũng không liên lạc được."

Lộ Dữ Sâm nói: "Nhà Tạ Ly ở cùng đường nhà anh ta, để Tạ Ly đi xem một chút."

Ngũ Manh nói: "Tạ tổng đã đi ra sân bay rồi, bên kia đường của nhà bọn họ đang sửa, anh ta đã đi từ sớm. Lộ tiên sinh, anh đừng lo lắng, Lam trợ lý ở cùng cha mẹ anh ta, lúc anh ta nói chuyện, tôi còn nghe thấy âm thanh của mẹ anh ta, sẽ có người đến xem, không có vấn đề."

Lộ Dữ Sâm trầm ngâm một chút, cau mày nói: "Ừm. Cứ như vậy đi, bệnh cũng không thể đi lên cao nguyên, mọi người chia sẻ một phần là tốt rồi. Đều xuất phát hết chưa?"

Nguyễn Miêu đã hiểu, là Lam Minh đột nhiên bị cảm nặng không thể đi công tác được.

Làm một trợ lý, thời điểm ở bên ngoài cảnh quay là đặc biệt quan trọng. Nhất là địa điểm chùa ở trên núi tuyết, điều kiện hết sức khó khắn, đường sá chật hẹp, xe việt dã cũng không đi lên nổi, chỉ có thể dựa vào xe la. Trợ lý ngoại trừ phối hợp với nhiếp ảnh gia chụp hình quay phim, còn phải phụ trách sắp xếp trang bị cho mỗi người, chú ý an toàn của bọn họ, còn phải gánh vác dụng cụ bảo hộ, vừa khổ vừa mệt đúng là một công việc quan trọng nhất. Mặt khác nếu trợ lý và nhiếp ảnh gia ăn ý với nhau thì cũng là một điểm cực kỳ tốt, điều đó cũng làm năng suất chụp hình cao hơn, Lam Minh đột nhiên không đi, một củ cà rốt, một cái hố, không một ai giúp được, quả thực bị ảnh hưởng rất là lớn.

Lộ Dữ Sâm nói chuyện điện thoại xong, rất anh ăn xong cháo.

Cậu không nhìn ra tâm tình bất mãn, vẻ mặt như thường.

"Mùi vị không tệ". Lộ Dữ Sâm nói với cậu, "Quay đầu lại, cho cậu đánh dấu vào cuốn sổ nhỏ của tôi."

Nguyễn Miên rất muốn giúp một tay, cậu muốn đi.

Cậu cũng không chú ý đến việc hoàn thành món ăn!

"Tôi đi!" Nguyễn Miên đột nhiên thốt lên, còn đứng lên, "Tôi, tôi muốn đi, đi núi tuyết. Thân thể tôi rất tốt! Tôi có thể, có thể đi!"

Lộ Dữ Sâm không ngờ cậu sẽ nói vậy, nhìn cậu kích động như vậy, nhất định là hoàn toàn không biết điều kiện khó khăn ở nơi chụp ảnh, tánh tình trẻ con cho rằng là đi chơi.

"Nơi ấy rất lạnh, rất khổ, cũng rất mệt mỏi." Lộ Dữ Sâm cũng không khuếch đại lên, "Cậu phải khiêng dụng cụ, còn phải phụ trách tất cả việc vặt, cũng không một ai giúp cậu."

"Tôi không sợ!" Trong mắt Nguyễn Miên hình như có xuất hiện một ngọn lửa nhỏ.

"Tôi cũng sẽ không giúp cậu." Lộ Dữ Sâm nói.

Hắn đến lúc đó tự lo chắc cũng không xong, có lúc chụp ảnh xong căn bản cũng không chú ý tới người bên cạnh.

"Tôi có thể!" Nguyễn Miên rất kiên định!

Cậu mới không sợ chịu khổ, cậu mới không phải như lời Lam Minh nói, không phải loại người không thể tách rời anh trai!

Cậu có thể nỗ lực hơn Lam Minh, so với Lam Minh làm tốt hơn!

Một lát sau.

Lộ Dữ Sâm gọi điện cho Hứa Thư Thư: "Thư Thư, cho tôi một vé máy bay vào buổi chiều này, đổi lại cho Nguyễn Miên đi...Đúng đúng..."

Nói chuyện điện thoại xong, hắn nhìn về phía Nguyễn Miên, khóe môi vui vẻ nhếch lên, "Vận may chúng ta tốt vô cùng, buổi chiều còn một tấm vé máy bay. Cậu tranh thủ buổi trưa này đi mua đồ đạc cần thiết, buổi chiều bay tới, chúng tôi ở bên kia chờ cậu. Biết rõ mua gì chưa?"

Nguyễn Miên nặng nề gật đầu một cái.

Cậu đều biết! Vật tư đều là cậu kiểm tra, cậu có thể nắm bắt hoàn toàn!

"Bé ngoan". Lộ Dữ Sâm xoa nhẹ đầu cậu một cái.

Nguyễn Miên nghe được hai chữ này, vành tai lại đỏ lên.

Cái này... Luôn dùng giọng nói này gọi cậu, có điểm phạm quy a!

***

Tác giả có lời muốn nói: —— Thật lâu sau này

Lộ Dữ Sâm chỉ vào nồi cháo khoai từ: "Em muốn anh càng ngày càng bổ thận ?

Nguyễn Miên: "o(╯□╰)o tốt cho dạ dày!"

Lộ Dữ Sâm: "Không thể lấy cái cớ này ".

Nguyễn Miên: "Không phải như anh nghĩ!"

Lộ Dữ Sâm nhanh chóng ôm lấy cậu: " Hiệu quả có tốt hay không a...Chúng ta thử xem." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top