Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Edit: My

Beta: Nguyên

***

Về đến phòng, Nguyễn Miên vẫn còn choáng.

"Không thể nào?" Cậu nghĩ, "Tại sao có thể như vậy? Cậu vậy mà cùng với Lộ Dữ Sâm ôi chao..."

Đại ma vương Lộ Dữ Sâm trong truyền thuyết...ôi chao.

Bọn họ không phải người chung một đường đúng không? Thời gian gặp mặt không được coi là nhiều, ấn tượng còn mơ hồ, bọn họ qua lại có nói nhiều hơn cũng chỉ là một tháng, như vậy không phải quá nhanh rồi sao?

Lộ Dữ Sâm lúc này đang đứng trước tủ đồ mà cởi quần áo, khi đã cởi đến món cuối cùng... Hông của anh gầy, cánh tay đầy sức mạnh, lỗ rốn sâu vào bên trong, nhìn từ khía cạnh khác là có thể thấy tất cả đường nét của một cơ thể trưởng thành, Nguyễn Miên yên lặng quay đầu lại.

(╬ ̄ mãnh  ̄)=○ Nhất định là cơ thể của người này được nhìn thấy nhiều rồi, cậu mới nghĩ vớ vẩn gì chứ!

"Miên, đừng chơi điện thoại nữa". Lộ Dữ Sâm chắc chắn là có đôi mắt ở sau lưng.

Đấy ! Còn nói với cậu cả cái giọng chết tiệt này!

Miên

Lỗ tai của Nguyễn Miên bị đỏ lên, tiếp đến là tay run một cái, luống cuống tay chân mà tắt điện thoại di động.

Thật là không có tiền đồ.

Cậu đang gửi cho Lâm Mộng Hiểu một tin nhắn, nội dung là: Nếu như cô phát hiện mình đột nhiên thích một người nhưng không thể tự xác định được thì phải làm sao? Ở đường chờ...Gấp.

Lâm Mộng Hiểu: ??? Cậu thích ai? Không phải, tôi bây giờ tới tìm cậu?

Nguyễn Miên: /(ㄒoㄒ)/ Tôi bây giờ đang ở thành phố Milan

Lộ Dữ Sâm nghe được tiếng khóa màn hình, im lặng quay đầu lại, thản nhiên mặc áo phông vào rồi đi tới: "Còn chóng mặt không?"

Vừa nói, một bên gập người xuống nhìn cậu, một bên đưa tay sờ trán của cậu,

Ngũ quan của Lộ Dữ Sâm phải nói là rất thâm thúy, đôi mắt phượng chau lên xuất hiện đuôi mắt hẹp dài, khi không nói chuyện có chút lãnh đạm, khi cười thì lại có chút không đúng đắn.

Khi anh chăm chú một người nào đó như vậy, lại cho người ta thấy rằng anh rất nghiêm túc, có cảm giác rằng bị anh nắm trong lòng bàn tay.

Trời ạ.

Trong tư tưởng của Nguyễn Miên như muốn tuyệt vọng.

Không sai, để cho cậu nảy sinh việc 'Hình như thích Lộ Dữ Sâm', cái loại cảm giác này xuất hiện khi có gương mặt của Lộ Dữ Sâm.

"Tôi không, không sao." Nguyễn Miên hất tay của anh ra.

Lộ Dữ Sâm cau mày: "Không sao, sắc mặt của cậu đỏ như vậy mà bảo không sao?"

"Thật!" Khuôn mặt Nguyễn Miên có chút hung dữ.

Sau khi rửa mặt, Nguyễn Miên lên giường nằm trước, Lộ Dữ Sâm tắm xong đi ra, thấy hai tay của cậu siết chặt mền kéo đến tận cổ, mắt nhắm rất chặt, giả vờ như đang ngủ.

Không biết người bạn nhỏ này lại giở trò gì, hay bởi vì đèn đầu giường rất chói mắt, Lộ Dữ Sâm cũng đến nằm trên giường, tay vương ra tắt đèn đi.

Trong phòng lập tức trở nên tối đi.

"Đang ngủ?" Thanh âm trầm thấp của Lộ Dữ Sâm ngay bên tai.

Trong đầu của Nguyễn Miên đang rất loạn, trong hoàn cảnh như vậy mà bị hỏi, lỗ tai ngay lập tức bị tê dại, lúc đó tim cũng lần thứ hai bị vỗ một cái, theo bản năng "dạ" một tiếng.

Ngay sau đó, bên tai truyền tới nụ cười mất khống chế của Lộ Dữ Sâm.

Gương mặt của Nguyễn Miên muốn đỏ đến bốc khói, may mắn là trong bóng tối không thể nhìn thấy cậu đang xấu hổ, vì thế cậu đem đầu nhét vào trong chăn.

Đang ngủ thì làm sao có thể trả lời người khác?

Mất mặt quá!

Cậu còn không nghĩ cảm giác kia rõ ràng ra sao, bây giờ thì đã có chút dấu vết nhưng mà lại rất lúng túng, ngộ nhỡ hai ngày nữa cậu lại không cảm thấy thích Lộ Dữ Sâm, những thứ này chẳng qua chỉ là ảo tưởng nhất thời đi? Vì vậy cậu không nói câu nào, giả vờ như bản thân đang tiến vào giấc ngủ.

Một lát sau, cậu nghe thấy Lộ Dữ Sâm ở đầu giường mò lấy điện thoại di động, hình như là đem tai nghe đeo lên đang nghe bài hát nào đó.

A, anh ta nhất định là đang nghe APP trợ giúp giấc ngủ do mình giới thiệu đi! Nguyễn Miên nghĩ có chút thỏa mãn.

Một lát sau, căn phòng hoàn toàn lâm vào yên lặng.

Sáng sớm hôm sau, mọi người đã thu thập xong hành lý, ở dưới lầu tập hợp.

Hai chiếc xe việt dã đưa đón bọn họ đã tới, lái xe là hai người đàn ông màu da ngăm đen, nhìn qua còn rất trẻ, ước chừng hơn hai mươi tuổi, vóc người vô cùng rắn chắc, là loại người kiên cường thuộc kiểu người đã từng trải.

Nếu là ở ngày trước, Nguyễn Miên cho dù không đối với bọn họ nảy sinh ra ý nghĩ tốt đẹp, thì cũng sẽ lấy một người đem vào lòng yêu thương một phen, đại khái giống như nam sinh gặp phải người đẹp, tình hình đặc biệt lúc ấy nhìn hơn mấy lần thì thấy giống nhau thật. Thế nhưng vào lúc này, ánh mắt của cậu không tự chủ được liếc qua Lộ Dữ Sâm bên cạnh.

Từ sáng sớm, lúc bắt đầu thức dậy, Lộ Dữ Sâm liền đi ra ngoài an bài đâu vào đấy, thậm chí còn dành thời gian thuận tiện mua bình dưỡng khí quay về.

Tạ Ly không phản đối với độ cao này đương nhiên là giả, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, chẳng qua anh ấy cần thời gian để thích ứng quá trình. Sau khi lấy được bình dưỡng khí, cậu nhớ lại tối hôm qua bản thân đã quấy Lộ Dữ Sâm như thế nào, như con heo đang vồ ăn lấy con hổ, hành vi thật tồi tệ nhưng điều đó cũng làm tiêu mất đi bao nhiêu oán khí, cậu mệt mỏi ngồi ở vị trí phó lái xe việt dã.

Lộ Dữ Sâm thân cao chân dài, cho dù có mặc chiếc áo lông cồng kềnh thì cũng như vậy, khí chất vẫn luôn luôn hơn người khác.

Trên cổ anh đeo một máy ảnh cơ nhỏ, sẽ chụp một vài tấm ảnh phong cảnh, không phải vì quay phim, mà chỉ là hứng thú.

Đứng ở trong nhóm người này, có một du khách trẻ vẫn nhận ra anh.

Có vài cô gái đẩy nhau, xấu hổ đi tới muốn chữ kí, Lộ Dữ Sâm liền đi tới bên cạnh, vô cùng hòa nhã mà kí tên cho mọi người. Cũng có Đoan Trứ Trường*- Thương Đoản Pháo* và Lư Hữu, người yêu thích nhiếp ảnh dâng lên, lấy tư cách là người hâm mộ mà đề nghị chụp chung.

Lộ Dữ Sâm không khỏi mà phải đáp ứng.

Cũng may người ở đây không nhiều lắm, ngược lại cũng không làm trễ nải thời gian.

Đồ trang bị rất nhiều, dụng cụ đương nhiên rất nặng, đem đồ vật từng cái cất vào xe, kiểm tra thêm một lần nữa, cuối cùng mọi người chia nhau ra trèo lên xe việt dã.

Lần này, Nguyễn Miên lại chạy tới một chiếc xe khác, trên đó không có Lộ Dữ Sâm đi chung.

"Cậu nhóc ấy làm sao vậy?" Tạ Ly hỏi, "Tôi nhớ không sai hình như cậu ta rất dính anh mà?"

Lộ Dữ Sâm nhìn lại, không có để ý lắm: "Không biết, tâm tư của một đứa nhóc tôi đoán không được."

Chẳng lẽ bởi vì anh không cho phép chơi điện thoại di động?

Anh nhớ lại hình như Nguyễn Miên đã có bạn gái, có phải anh đã làm ảnh hưởng đến việc yêu đương của họ không?

"Vậy a, chúng ta tuổi cũng đã lớn rồi." Tạ Ly uể oải.

"Rút lại lời vừa nói đi." Lộ Dữ Sâm nói, "Tôi nhỏ hơn anh ba tuổi đấy, giữa chúng ta còn có rãnh Mariana."

"Rãnh gì??" Tạ Ly hỏi.

"Nhìn xem, anh căn bản không hiểu tôi đang nói cái gì, đáng sợ." Lộ Dữ Sâm thở dài, "Kết thúc cuộc trò chuyện không ý nghĩ gì ở đây đi. Câm miệng tiết kiệm chút dưỡng khí đi."

Khóe miệng Tạ Ly co rút lại, được rồi, anh ta lần này cũng không thèm để ý tới hắn ta nữa.

Nguyễn Miên lần đầu tiên tới cao nguyên, cũng là lần đầu tiên tới một nơi so với mặt nước biển cao 3000 thước (3000m).

Phong cảnh dọc đường cùng đất liền hoàn toàn bất đồng. Bên ngoài đồng bằng rộng lớn, mơ hồ có thể thấy được những ngọn núi phủ đầy tuyết ở phía chân trời, chúng nó kéo dài không dứt, như sống lưng của người khổng lồ.

Nhìn thì thật gần, trên thực tế lại rất xa.

Từ thành phố Milan đến nơi họ muốn đến là chùa núi tuyết còn có hơn mười mấy cây số.

Một tiếng sau, gò gất phẳng ở đồng bằng dần dần biến mất, bọn họ dọc theo đường quốc lộ quanh quẩn leo lên phía trước, theo độ cao kia, càng lên cao, những con đường quốc lộ như những con rồng bạc ẩn trong sương mù.

Càng đi lên cao, hai bên đường tuyết đọng càng nhiều, trông thấy mặt đường ám thành băng bắt đầu xê dịch phía sau, người tài xế dân tộc Tạng nhắc nhở bọn họ xuống xe, muốn lắp đặt dây xích tuyết.

Bởi vì thân thể không dễ chịu, Tạ Ly đi qua một bên, sắc mặt hoãn lại, tùy ý để ánh đèn sáng Sư Tiểu Lâm giúp anh ta nghỉ ngơi, thỉnh thoảng có hút dưỡng khí, trên mặt anh ta vẫn chưa buông lỏng.

Đám người kia cũng không phải là chưa thấy qua việc đời, hiển nhiên cũng không có chút kêu ca, ngăn nắp xinh đẹp, mặt trái của giới thời thượng, có thể làm như vậy có ý nghĩa đồng thời là công việc thương mại, mỗi người đều có một chút thành kính đối với nghề này.

Bị núi tuyết vây quanh, Ngũ Manh bọn họ không nhịn được chụp hình, quay video, gửi cho bạn bè. Chỉ chốc lát sau, điện thoại trong tay Nguyễn Miên vang lên liên tục, các đồng nghiệp hâm mộ không thôi, ở bên trong nhóm đang rất sôi nổi nói họ được nhà nước chu cấp cho đi du lịch.

Nguyễn Miên cũng không có nhàn rỗi, cậu nhớ kỹ công việc của mình.

Buổi sáng sớm, đúng sáu giờ bốn mươi cậu dậy, lộ trình ngày hôm nay cậu là người dậy đầu tiên. Tất cả mọi người còn đang ngủ, cậu liền lấy ra hai cái cốc giữ nhiệt lớn, ở quán rượu rót đầy nước hai cái, mỗi một cái bên trong đều có bọt, có lá cây cảnh thiên hồng.

Lúc này, cậu lấy ra một cái ly, bắt đầu rót cho mỗi người một ly nước nóng.

Khi Ngũ Manh được phân đến đây, Ngũ Manh nói với cậu: "Miên, cậu xem tôi so với Trương Vỗ thế nào!"

Nguyễn Miên đến gần liếc nhìn, gật đầu một cái.

Hiện tại, Nguyễn Miên so với Trương Vỗ cũng được hơn.

Nhưng mà cậu cũng đã nỗ lực học tập, chắc chắn cũng sẽ chụp tốt đi! Ít nhất cậu ngày hôm trước đã chụp hình một giọt nước mưa vô cùng đẹp! RIF còn khen cậu!

Đúng rồi, lúc cậu đi công tác, cũng không có nói cho RIF biết.

Ngũ Manh nói tiếp: "Tôi cũng cảm thấy đẹp! Vừa mới gửi cho nhóm bạn bè, Lộ lão sư còn dùng tài khoản riêng để khen tôi!"

Nguyễn Miên tò mò: "Cái, tài khoản riêng sao?"

Ngũ Manh nói: "Thì không phải là tài khoản công việc, người nào quen biết một chút là sẽ có, Miên cậu không có thêm anh ta sao?"

Trong đầu Nguyễn Miên lạnh đi một phần, không trả lời, tư vị ê ẩm khó chịu xông lên đầu.

Cậu nhớ lại lần trước bọn tiểu Tô nói tình trạng bạn bè gì đó, cậu cũng không nhìn thấy, còn tưởng bản thân bị che giấu, căn bản cũng không thêm tài khoản riêng tư của Lộ Dữ Sâm vào mục bạn bè.

Lúc này Lộ Dữ Sâm cũng không vội chụp hình trước, anh ở bên đường đứng trên một gồ đá thật cao, nhìn xuống dưới đường quốc lộ, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Mặt trời cũng không thể chiếu hoàn toàn vào đám sương mù dầy như vậy, chỉ có lấm ta lấm tấm vài tia nắng đơn độc chiếu thẳng vào, tạo thành hiệu ứng Đạt Nhĩ (Hiệu ứng Tuyndall)

Bốn phía cũng rất yên tĩnh, trừ bọn họ ra cũng không có ai khác, giống như đã cách ly với thế giới bên ngoài.

Khi Nguyễn Miên đưa nước nóng cho anh, anh đang đứng phía ngược sáng mà nhận ly nước: "Tôi đã từng đi đến Phật pháp tự một lần, nhưng mà không có nhìn thấy Lạt Ma."

"Vì sao?" Nguyễn Miên hỏi

Khuôn mặt Lộ Dữ Sâm nhìn có chút mơ hồ, anh nhìn dãy núi xa xa, thở ra một màn khói trắng: "Phật sống cự tuyệt tôi viếng thăm, năm ấy tôi 18 tuổi."

Mười tám tuổi?

Xấp xỉ tuổi cậu bây giờ a. Nguyễn Miên nghĩ

Thật ra trước đây Lộ Dự Sâm ngồi xe lửa tới thành phố Milan, phải đi qua ba núi tuyết đến Phật pháp tự rồi mới bái kiến Phật sống. Khi đó Lộ Dữ Sâm còn chưa tham gia vào công việc này, khẳng định là không phải vì quay phim chụp hình. Nghe nói người tìm Phật sống thường có khúc mắc, muốn được Phật sống phân giải, vậy Lộ Dữ Sâm có khúc mắc gì chứ?

"Thế nào, tôi thấy cậu ngày hôm nay hình như rất cáu gắt." Lộ Dữ Sâm nhảy xuống gồ đá, sắc mặt buông lỏng, "Cùng bạn gái cãi nhau?"

Nguyễn Miên làm sao dám nói.

Chính cậu còn không xác định được đây.

"Không có, chưa hề." Nguyễn Miên hàm hồ nói, tiếp tục hỏi câu hỏi quan tâm hơn, "Anh, anh có wechat riêng sao?"

Lộ Dữ Sâm dừng lại, người bạn nhỏ này cảm giác anh không có wechat riêng sao?

Thú vị.

Anh vỗ đầu cậu: "Muốn sao?"

Nguyễn Miên ngoan ngoãn gật đầu: "Có thể...lấy sao?"

Trong đầu của Lộ Dữ Sâm nổi lên hứng thú muốn trêu ghẹo, không biết vì sao, cảm thấy chơi đùa cùng người bạn nhỏ này rất vui.

Đại khái là thỏa mãn tâm hồn biến thái đi, Lộ Dữ Sâm cũng không muốn nghĩ đến lý do.

Anh rất chờ mong hình ảnh Nguyễn Miên hoảng hốt khi bị bóc lột về tiền bạc.

"Không được a." Lộ Dữ Sâm nói, "Tài khoản cá nhân của tôi rất đáng giá, không có khả năng nói cho người khác biết, đây là bí mật thương mại. Phải thêm lời của tôi, mỗi người mười vạn để thế chân, đề phòng tiết lộ bí mật."

"Mười, mười vạn ?!" Nguyễn Miên trợn tròn hai con mắt.

Lộ Dữ Sâm có chút khó khăn nói: "Như vậy đi, chúng ta có quan hệ tốt như vậy, giảm cho cậu còn tám vạn."

Nguyễn Miên: (╥╯^╰╥) Tám vạn cậu cũng không có.

Chờ đến lúc quay lại để tiếp tục lên đường, ai cũng có wechat riêng tư của Lộ Dữ Sâm, trong mắt Nguyễn Miên tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Nguyễn Miên buồn muốn chết.

Cậu từ trước tới giờ cũng không có cảm giác mình nghèo đến như vậy.

Mua bức tranh kia quay về cũng phải một trăm ba mươi vạn, thêm tài khoản riêng của Lộ Dữ Sâm tám vạn....Không đúng, Ngụy Thiên Cửu gian như vậy, nói không chừng cũng sẽ tiếp tục lên giá, gấp đôi cũng có thể.

Nhớ tới Ngụy Thiên Cửu, chẳng biết tại sao tim Nguyễn Miên lại đập nhanh một cái, có một chút khó chịu.

Xe việt dã chậm rãi xuất phát, Nguyễn Miên gửi cho Đại hoa ca một tin nhắn.

Nguyễn Miên: Đại hoa ca...em muốn kiếm tiền. (Phấn đấu cố gắng)

Đại hoa: Thiếu tiền xài? Anh nói cho Nguyễn Xuân.

Nguyễn Miên: Không được! (Ngón tay đưa qua đưa lại) lần trước anh nói công việc nào em có thể kế thừa?

Đại hoa kích động đến mức nhắn lại giọng nói: Miên! Em rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi a! Nếu không thì có lẽ anh đã nói cho Nguyễn Xuân, em đừng đi làm cái nghề nhiếp ảnh nữa, Lộ Dữ Sâm cũng không phải loại tốt đẹp gì! Không bằng đi theo âm nhạc đi."

Nguyễn Miên nghe đến tai sợ đến mức khẩn trương cự tuyệt: Thực sự không muốn! Em chỉ là muốn kiếm ít tiền tiêu vặt.

Đại hoa:....Được rồi.

Nguyễn Miên: Lộ Dữ Sâm tại sao không phải là người tốt?

Cậu tò mò muốn chết, nghe ra được Đại hoa là đang nói đùa, nhưng phía sau việc này chắc là có điều gì thú vị. Nhưng mà xe mới vừa lên độ cao mới, đường đi bằng xi măng cũng đã hết, tín hiệu điện thoại cũng theo đó mất luôn.

Tin nhắn bị đánh dấu chấm than, tín hiệu thất bại.

"Đến rồi!" Người trên chiếc xe phía trước bắt đầu xuống xe.

Bọn họ đã đến miệng núi sơn tuyết.

Đầu đường đã có chú tiểu đang đợi.

Trong trời băng đất tuyết, chú tiểu mặc một bộ y phục màu đỏ, bên cạnh là con lừa đen Tuấn Tuấn, nhìn lên bầu trời trong xanh như nằm trong lòng bàn tay, các màu sắc tinh khiết kết hợp với nhau, như là một bộ tranh nước.

Từ chỗ này đến Phật pháp tự trên núi tuyết, ít nhất là phải đi bộ hai đến ba giờ, nếu như mà tuyết rơi, bây giờ cũng chưa biết được.

Dọc trên đường đi, Nguyễn Miên gặp không ít tín đồ đang quì lạy.

Con lừa này đã vác không ít món lớn, dụng cụ quan trọng bây giờ cũng không dám đưa cho nó.

Ở vách núi cao chót vót, trong tuyết Nguyễn Miên đeo máy chụp hình và ống kính của Lộ Dữ Sâm, một đường đi thẳng về phía trước.

Từ lúc bắt đầu đã lạnh đến run cả người, càng về sau người cũng ra cả mồ hôi, sức chịu đựng của Nguyễn Miên so với trong tưởng tượng còn tốt hơn, cũng có thể cùng với mọi người chịu khổ. Trên thực tế, để chứng minh mình không phải là trẻ con, Nguyễn Miên cũng không nhớ mình đã vượt qua như thế nào, chỉ nhớ rõ sau khi đến Phật pháp tự, đôi chân của Nguyễn Miên như vừa trút hết bao nhiêu nặng nhọc.

Phật pháp tự nghe nói là rất hùng vĩ, nhưng thật ra là một nhà chùa đã rất lâu đời qua vài thập kỷ.

Tổng cộng có tất cả ba vị tu hành, một vị là đã bế quan Lạt Ma vài chục năm, hai vị khác là đệ tử của ông ấy, đều không nói tiếng Trung Quốc.

Nhiều cát Phật đã dành trọn cả đời cho việc phát huy mạnh Phật pháp, đã từng xuất bản châm ngôn của Phật giáo, đã tham gia Liên hiệp quốc, tham gia hoạt động từ thiện. Nổi danh nhất là câu chuyện đã làm phép phát hiện ra biên giới khu vực Kongbu, bất chấp nguy hiểm cứu vớt mấy vạn mạng người. Có thể gặp ông một lần quả thật là tốt vì người đứng đầu của 《100》 có bối cảnh sâu không lường được, ngay cả Lộ Dữ Sâm cũng không biết được ai là người đứng đầu.

Ngoại từ Tạ Ly đang còn choáng, những người khác đều đang vội vàng tháo hành lý.

Trong tự viện, gian phòng không nhiều lắm, chỉ có hai gian, người của 《100》đã tới trước chiếm một phòng nhỏ, còn lại một phòng lớn, mọi ngươi đang chen chúc trong đó.

Chờ Nguyễn Miên đem dụng cụ cẩn thận cất trong rương giữ nhiệt để tránh máy quá lạnh rồi không khởi động được, cậu mới gặp nhân viên của 《100》, một người nhìn rất quen mắt, là một vị ký giả vô cùng máu mặt đã lăn lộn rất lâu trong giới và thư ký của cô ấy.

Phật sống năm nay đã gần trăm tuổi, chú Tiểu xưng ngài là Nhân Ba Thiết, Ngũ Manh nói cho Nguyễn Miên biết đó là ý nghĩa "Trân bảo"

Lộ Dữ Sâm quỳ trước tượng phật, Lạt Ma không biết nói gì, vốn dĩ ngôn ngữ của bọn họ không hiểu nhau, chỉ đành nhờ nữ ký giả này phiên dịch.

Nữ ký giả là một người Anh, cô sẽ dịch từ tiếng Tây Tạng -- tiếng Anh, sau đó sẽ dịch sang tiếng Trung, điều đó cũng có thể gọi là tuyệt vời rồi.

Cô phiên dịch: "Don't let yesterday use up too much of today."

Nguyễn Miên nghe xong cũng hiểu được đại khái.

Lời Đa cát Lạt Ma được phiên dịch thành tiếng Trung: Đừng để ngày hôm qua ảnh hưởng quá nhiều đến ngày hôm nay.

Sắc mặt của Lộ Dữ Sâm nghiêm túc, anh cũng nói một câu tiếng anh, giọng nói đúng đắn.

Anh nói: "My yesterday made me, and it does define who am i today."

Thành tựu của tôi ngày hôm nay là do tôi của ngày hôm qua quyết định.

Đa cát Lạt Ma nghe xong những lời này, chỉ mỉm cười lắc đầu một cái, hình như là không đồng ý.

Trải qua mười năm, vì công việc mới có lý do để gặp Lạt Ma đang ở trước mắt, Lộ Dữ Sâm cũng không còn là cậu bé suy nghĩ mơ mộng như lúc trước, anh lúc này cũng không còn để ý người ta nói gì với cái nhìn của anh, cũng không cần ai chỉ điểm những sai lầm cho anh.

Anh đứng lên hướng về phía Lạt Ma chấp tay lễ, cùng nữ ký giữ đi ra khỏi Phật đường.

Ra khỏi Phật đường thô sơ mờ tối, tia nắng chiếu vào khuôn mặt của nữ ký giả.

Nguyễn Miên kinh ngạc, vị này đâu phải là ký giả, căn bản là ảnh hậu trứ danh lai giữa Trung và Anh tên Sophie Bush, hai năm qua đã sớm bắt đầu rút ra khỏi những bộ phim, nguyên lai là đi tới nước C cao nguyên làm những việc này.

Thảo nào nhìn rất quen mắt, Nguyễn Miên cũng đã từng xem hai tác phẩm của cô.

Sau khi Sophie đi ra, cô cùng Lộ Dữ Sâm ôm hôn lấy nhau.

Vì trước đó Lộ Dữ Sâm đã từng chụp hình cho Sophie, ai cũng nhìn ra được bọn họ trông hết sức quen thuộc. Thấy Nguyễn Miên chờ một chỗ, Lộ Dữ Sâm cũng không coi trọng lễ phép, ngay trước mặt Sophie mà vuốt tóc cậu.

Sophie thấy Nguyễn Miên thì thân thiết chào hỏi cậu, sau đó hỏi thăm Lộ Dữ Sâm một câu gì đó, giọng điệu rất nhanh có phần không rõ ràng, Nguyễn Miên nghe không rõ.

Tiếp tục, Nguyễn Miên trông thấy sắc mặt Lộ Dữ Sâm lộ ra vẻ kỳ quái, bất đắc dĩ cười một tiếng, giải thích nói cậu là trợ lý của mình.

Nguyễn Miên nói: "Tố Liễu, Tây Tố Liễu làm bơ trà cho chúng ta."

"Là một tiểu sư phụ vừa nhìn thấy?" Lộ Dữ Sâm hỏi

Nguyễn Miên gật đầu một cái.

Bọn họ khoa tay múa chân, chỉ hiểu rõ được tên đối phương.

Phật pháp tự cao hơn so với mặt nước biển 5000 thước, hẳn phải là một trong những ngôi chùa cao nhất so với mặt nước biển. Ở đây giao thông và bưu điện không thuận lợi cho lắm, ngoại trừ người tu hành thì bên ngoài cũng rất ít người, thức ăn tự nhiên cũng không có đa dạng, toàn dựa vào hai vị tiểu sư phụ đi bộ cùng con lừa kia xuống chợ, bơ trà cũng coi như là vật rất tốt để đãi khách.

Mọi người mới vừa đến đây, ngoại trừ Tạ Ly vẫn còn đang choáng váng với độ cao, thế nên mọi người cũng đang di chuyển chậm chạp, họ cần bổ sung năng lượng chậm một chút.

Sohhie và trợ lý của cô đã tới hai ngày trước, trông họ cũng tốt hơn rất nhiều, lại dùng tiếng Trung nói: "Đi thôi, ngày mai chúng ta mới bắt đầu công việc, buổi tối chúng ta còn có thể vây quanh lửa trại hàn huyên tâm sự."

Thời gian không còn sớm, lặn lội đường sá xa xôi, mọi người đều vừa mệt vừa đói.

Buổi tối này mọi người ăn bất chấp, nhưng không có ai là no bụng, có người mang một túi lương khô lớn nhưng bất quá cũng không có ai nói ra một lời oán thán.

Mọi người cũng không ngồi trước lửa ai nói chuyện trên trời dưới đất, ai cũng sớm chui vào trong túi ngủ, ngủ say như chết.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, nhiệt độ trở nên cực thấp, Nguyễn Miên mơ mơ màng màng bắt đầu run lên.

Cậu chợt cảm giác mình đang ngủ trong hầm băng, chỗ nào cũng thấy lạnh, chỗ nào cũng là một miếng băng lạnh.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, có người sờ vào đầu của cậu.

"Miên!"

Nguyễn Miên mở mắt lạnh đến co thành một cục tròn, thấy Ngũ Manh.

Ngũ Manh nói: "Lạnh không? Tôi đem túi ngủ đắp lên người cậu!"

Nguyễn Miên run rẩy nói: "Còn cậu?"

Ngũ Manh chỉ vào Tạ Ly: "Tôi và Tạ tổng ngủ cùng một cái. Anh ta là cong, không có cố kỵ gì hết, chúng tôi cùng lúc ôm nhau sưởi ấm luôn."

Ngũ Manh vào túi ngủ của Tạ Ly, hai người cãi qua lại vài câu khó nghe, nào là, "Anh đừng động vào ngực của tôi" "Cái mông của cậu sao mà to vậy hả?" các loại lời diss nhau, dần dần cuối cùng cũng không có động tĩnh gì nữa.

Nguyễn Miên chống mạnh lên nhìn một chút, ánh đèn cùng đạo cụ cũng không ngại họ là thẳng nam đang ôm nhau.

Duy chỉ có không nhìn thấy thân ảnh của Lộ Dữ Sâm.

Xuyên thấu qua gian phòng của nhà chùa, Nguyễn Miên nhìn thấy bầu trời màu lam đậm, xa xa tuyết trắng chất đầy trên từng mỏm núi lại có thể thấy rõ, từ trước tới nay Nguyễn Miên ở trong bóng tối cũng chưa bao giờ thấy rõ như vậy, hình như ranh giới giữa ban ngày và ban đêm cũng không còn rõ ràng như trước.

Qua thật lâu sau đó, Lộ Dữ Sâm mới mang theo một cổ hơi nóng chui vào trong túi ngủ của Nguyễn Miên.

Nguyễn Miên lập tức thanh tỉnh...

Vi, tại sao lại chui vào túi ngủ của cậu a! (? _? )

Họ cùng những người khác đều khác biệt, cậu và Lộ Dữ Sâm một người cong một người thẳng, không thích hợp ôm nhau trong túi ngủ!

Trên người Lộ Dữ Sâm có mùi gỗ cháy, thậm chí còn có mùi nước hoa.

Thì ra là cùng Sophie nói chuyện trước lửa trại, chỉ có hai người họ nói chuyện sao?

Đúng rồi, cơm nấu không quen, oxy loãng như vậy, thì sao có thể nóng như thế?

Suy nghĩ của Nguyễn Miên lập tức bay xa.

"Còn chưa ngủ?" Lộ Dữ Sâm nằm đằng sau ôm cậu hỏi.

Bọn họ dựa vào nhau thật chặt, hơi thở cực nóng liền phun trên gáy Nguyễn Miên, ngứa một chút, toàn thân cậu lập tức nóng lên, nhỏ giọng nói: "ân..."

Cầu xin anh, đừng có dán vào cổ cậu nói chuyện đi?

"Xin lỗi, không còn chỗ cho tôi." Trong giọng Lộ Dữ Sâm cũng không nghe ra một giọng điệu biết lỗi nào, "Chen vào chăn của người bạn nhỏ."

Nguyễn Miên cứng nhắc phản bác lại: "Tôi, tôi không phải là người bạn nhỏ."

Cậu nhất định phải tìm một cơ hội để biểu hiện rằng cậu là một người đàn ông đã trưởng thành.

Cằm của Lộ Dữ Sâm đặt trên đầu cậu, ngực chấn động một cái, hình như đang cười nhẹ.

Anh nói: "Không phải là người bạn nhỏ? Vừa nãy Sophie còn đem cậu thành một cô gái, tôi e là người bạn nhỏ so với cô ấy thì khéo léo hơn."

Nguyễn Miên ngay lập tức bùng nổ, thiếu chút nữa là nhảy từ trong túi ngủ ra.

Đúng là không thể nhịn được, chẳng lẽ bề ngoài của cậu không giống nam cũng không giống nữ ? !

Cậu mới vừa khó khăn xoay người lại muốn phản bác, nhưng đập vào mắt là hai tròng mắt sáng rực của Lộ Dữ Sâm.

Lời muốn nói bởi vì khoảng cách này mà cắm sâu trong cổ họng, trong suy nghĩ của Nguyễn Miên muốn nói mà không được, hơi thở của bọn họ vòng quanh nhau, ở trong không gian hẹp như vậy bởi vì muốn sưởi ấm thì phải ôm nhau.

Lộ Dữ Sâm tiếp tục thấp giọng nói: "Việc này tôi có thể cười cả năm."

Nguyễn Miên giận.

Lộ Dữ Sâm cũng không để ý tới việc Nguyễn Miên xù lông, anh phát hiện việc vẻ mặt hung ác của Nguyễn Miên khi bị chọc rất sống động, và Lộ Dữ Sâm đối với việc này chơi cũng khá là vui. Anh thậm chí còn muốn sau này Nguyễn Miên và anh trở nên thân thuộc hơn, có thể hay không bởi vì tức giận cậu sẽ nổi lên ý đồ muốn cắn người.

Nguyễn Miên quả thật là một bảo bối.

"Thật ra thì cô ấy tưởng cậu là bạn gái của tôi." Lộ Dữ Sâm nói tiếp, "Yên tâm đi, tôi đã giải thích cậu là em trai của tôi."

Kỳ thật câu hỏi của Sophie là "Is she your girfriend".

Nguyễn Miên nghe nửa câu đầu lập tức cứng lại, sau khi nghe nửa câu sau mới chậm rãi quay lại: "Trợ lý."

Ý cậu nói ngắn gọn là, không thích làm em trai của Lộ Dữ Sâm.

Cậu đích thực là trợ lý.

"Ừm, mấy giờ rồi?" Lộ Dữ Sâm đáp lại, cơn buồn ngủ dâng lên, anh mới vừa cùng Sophie trò chuyện, suy nghĩ ngày mai sẽ chụp hình theo chủ đề nào, bây giờ đã rất mệt rồi.

Điện thoại nằm ngay ở trên đầu Nguyễn Miên, cậu dơ tay mở khóa, mất đi tín hiệu điện thoại di động, màn hình vẫn ở chỗ trang tin nhắn cậu nhắn tin với Đại hoa ca.

Dấu chấm than đỏ trên một câu tin nhắn: Tại sao Lộ Dữ Sâm không tốt, lập tức đập vào tầm mắt hai người.

Lộ Dữ Sâm:.....

Nguyễn Miên:....

Nguyễn Miên: "Tôi, tôi có thể....giải, giải thích."

Lộ Dữ Sâm: "Mời."

Nguyễn Miên há miệng, nhất thời không biết nói cái gì.

Nói thế nào? Đem chuyện của mình và Đại hoa ca nói thẳng ra, hay là bán Đại hoa ca đi?

Trong cái khó ló cái khôn, cậu nói: "Tạp, tạp chí, viết!"

Lộ Dữ Sâm vẫn còn bay ra một bộ mặt thối, bao tử đột nhiên không đúng lúc kêu một tiếng.

Bình thường Lộ Dữ Sâm rất kén ăn, bây giờ đương nhiên vẫn chưa ăn no.

Cuối cùng Nguyễn Miên bởi vì việc này mà tránh được một kiếp, Lộ Dữ Sâm cũng bỏ qua việc tìm kiếm sự thật, thậm chí còn không quá để ý mà tự trêu chọc bản thân: "Tôi thấy Liêu Thanh rất dễ thương, cậu xem tôi với Liêu Thanh có hợp không. Miên."

***

Tác giả có lời muốn nói: Đã thêm hai chương trước, còn một chương đang đứng ở dưới nắng cố gắng hết sức bổ sung.

Tiếng Anh đã bỏ đi tác giả Xuy Bạo, tôi Cơ Hữu ayzo

Lời thoại của Lạt Ma toàn phải dựa vào cô!

Xuy Bạo! ( Ưỡn ngực kiêu ngạo-ing)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top