Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

Edit: Thỏ

Beta:Nấm

***

Ban đêm trời đổ xuống một trận mưa to, ẩn ẩn đánh vài tiếng sấm.

Nguyễn Miên gặp hoàn cảnh lạ lẫm nên có chút ngủ không được, sau lại nghe tiếng mưa rơi cũng mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Cậu thức dậy nhất thời không phát giác được mình đang ở nơi nào, ngây ngốc trong chốc lát, mới lê dép đi vào phòng rửa mặt vệ sinh cá nhân.

Chân đạp lên sàn nhà gỗ, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.

Cậu hướng trên lầu nhìn nhìn, mơ hồ có thể thấy trên lầu vẫn là cảnh tượng tối hôm qua, phòng khách cũng hết thảy như cũ, Lộ Dữ Sâm giống như còn không về nhà.

Hiện tại là 6 giờ 40 phút sáng, bởi vì lớn lên cùng ông nội sinh hoạt, Nguyễn Miên tuân thủ nghiêm khắc đồng hồ sinh học. Rửa mặt xong nhìn thời gian còn sớm, cậu lại mở ra tủ lạnh lấy một ít đồ ăn thừa ăn, mới vừa ăn xong còn đang dọn dẹp, liền gặp từ thang máy đi ra, đối mặt với tình huống này chân tay dì chợt luống cuống.

"Ai nha cậu như thế nào được." Dì vô cùng đau đớn, "Cậu vì cái gì ở đây đồ ăn thừa? Lão Ngô hắn không nói cho tôi cậu lên sớm như vậy, sớm biết vậy tôi đã sớm một chút lại đây nấu cơm a."

Dì rất là hòa ái, nói vậy tối hôm qua bữa tối thật phong phú chính là từ tay dì ấy.

Nguyễn Miên cảm thấy dì thực thân thiết: "Dì , không, không sao đâu. Ăn rất ngon."

Dì làm sao nghe những lời này, một bên lấy hết những thức ăn thừa đem đi, một bên nói đồ ăn thừa ăn không được, rồi hại sức khỏe ra sao, vân vân.

Nguyễn Miên cà lăm, căn bản không mở miệng kịp, cảm thấy có một loại cảm giác chính mình làm cái gì thật lớn chuyện xấu.

Dì họ Ứng, đến Lộ Dữ Sâm nơi này làm giúp việc chính là đã được 4-5 năm, rất hiểu biết sinh hoạt thói quen của hắn.

"Lộ tiên sinh đối với ẩm thực yêu cầu rất cao." Dì Ứng nói, "Đồ ăn thừa, cơm thừa, rau quả vượt quá ba ngày, đều không được để hắn thấy. Đúng rồi, cậu là Nguyễn Miên?"

Nguyễn Miên gật đầu: "Vâng."

Dì Ứng nói: "Chính là, Lộ tiên sinh nói cậu mới mười tám tuổi, thật sự a, thân thể còn phải lớn, càng không thể ăn mấy thứ này. Lần sau không cần như vậy, thích ăn cái gì nói cho tôi, để tôi nắm chắc khẩu phần, cậu biết không?"

Nguyễn Miên lại lần nữa gật đầu: "Vâng vâng."

Dì Ứng bật cười: "Cậu thật ra thực ngoan, so với cái đứa tiểu tử nhà tôi, nó không được như cậu, nó chẳng bao giờ nghe lời. Vậy Lộ tiên sinh cũng bớt lo, hắn thích yên tĩnh, tôi còn trước nay chưa từng thấy qua hắn cho người lạ đến nơi đây ở. Nghe nói cậu còn muốn tới nơi của hắn học tập, phải không?"

"Đúng vậy!" Nguyễn Miên nói, nghĩ nghĩ lại giải thích, "Anh trai tôi, cùng Lộ, Lộ tiên sinh là bạn bè."

Chính là bởi vì như vậy, cho nên Lộ Dữ Sâm mới không thể không tiếp đãi cậu.

Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, dì Ứng hay nói, dẫn tới Nguyễn Miên cũng nhiều lời nói mấy câu, nếu để anh trai của mình thấy không biết chừng cao hứng cỡ nào.

Anh Ngô đúng giờ tới đón Nguyễn Miên đi làm, hai người lên xe, mặt trời đã lên cao.

"Nơi này đi làm rất gần, đi qua một lần cậu sẽ biết, cũng dễ tìm." anh Ngô nói, "Đêm qua cậu ngủ không tốt?"

Nguyễn Miên: "Ngủ, ngủ rất, rất ngon"

Anh Ngô cười: "Thật tốt, sét đánh cậu cũng ngủ được. Lộ tiên sinh giấc ngủ không tốt, có một chút tiếng vang đều ngủ không được...... Tất cả mọi người đều biết, về sau cậu cũng sẽ biết."

Nói chuyện vài câu, quả nhiên không đến mười lăm phút liền đến nơi.

Xuống xe liền thấy trước mắt xuất hiện một dãy kiến trúc màu xám cực giản đơn, ước chừng cao ba bốn tầng, diện tích có đến mấy ngàn mét vuông, chung quanh đều là những tòa nhà cao chót vót, chỉ có chỗ này thực độc đáo. Đậu tốt xe xong, anh Ngô mang theo cậu đi vào, lọt vào trong tầm mắt đó là một cái thật lớn bảng hiệu: Forest.

Forest là lấy tên Lộ Dữ Sâm chữ cuối cùng mà đặt, là thương hiệu nhiếp ảnh gia cá nhân, ở đây có không ít  nhiếp ảnh gia nổi tiếng, đây là tổ đoàn nổi danh nhất quốc gia.

Một cô nương bước xuống theo bọn họ chào hỏi: "Chào anh Ngô!"

Anh Ngô nói: "Tiểu Tô, vị này chính là Nguyễn Miên, Lộ tiên sinh đã nói qua, phiền cô dẫn cậu ta vào đi."

Tiểu Tô tuổi ước chừng hai mươi, cũng gần tuổi Nguyễn Miên, cô nở một nụ cười điềm tĩnh, mỹ lệ và thân thiện, dẫn Nguyễn Miên sắc mặt hơi hơi ửng đỏ đi vào.

Cậu vẫn không có thói quen cùng người khác ở chung, đặc biệt là đối mặt người xa lạ, cậu không biết phải làm sao mới tốt.

Anh Ngô vỗ vỗ bả vai cậu cổ vũ, Tiểu Tô liền mang theo cậu đi vào trong.

Dọc theo đường đi, muôn hình muôn vẻ đủ loại kiểu dáng người, hoặc trang điểm đến hình thù kỳ quái, hoặc người trước người sau quay quanh nhau, hoặc cầm trang phục một đường chạy chậm, cũng không thiếu có các tiểu minh tinh mới nổi lui tới.

Một chân bước vào Forest, liền một chân bước vào giới nhiếp ảnh cùng giới thời trang.

"Nguyễn Miên đúng không, tên của cậu thực sự có ý tứ. Mềm như bông, thật đáng yêu." Tiểu Tô một bên nói chuyện phiếm một bên hướng cậu giới thiệu, "Tầng một là tiếp tân, bộ phận là phòng ảnh, cũng có bên ngoài bối cảnh, tầng hai cũng là phòng ảnh, tầng ba là phòng trang phục còn có phòng hóa trang, tầng bốn là văn phòng, còn có phòng họp. Trước sau đều có thang máy riêng cho từng bộ phận, mỗi một bộ đều có thể nhanh chóng tới, bất luận không ở cùng một tầng. Cho nên hiệu suất làm việc rất cao,có chuyện gì nháy mắt liền đến."

Nguyễn Miên gật gật đầu, nghe rất nghiêm túc.

Hai người lên thang máy, Tiểu Tô nói: "Phòng ảnh tạm thời cũng chưa có cái gì đẹp,nên bây giờ tôi mang cậu đi gặp Hứa tổng giám —— xem!"

Theo hướng ngón tay Tiểu Tô chỉ xuống, thang máy trong suốt có thể trực tiếp thấy dưới lầu bể bơi xanh thẳm.

Có một tổ nhỏ đang chụp ảnh cho người mẫu.

"Đây là bể bơi." Tiểu Tô nói, "Chúng ta nơi này sân hữu hạn, bể bơi chỉ là khi quay chụp mới dùng, hơn phân nửa thời điểm đều là dùng để mở party. Lộ lão sư rất có giao hảo tốt, có thể nhìn thấy rất nhiều minh tinh nga. Bảo đảm cậu tới nơi này đi làm liền không nghĩ đi về."

Tiểu Tô chớp chớp mắt, cô còn không biết Nguyễn Miên là đi cửa sau.

Liền tính là Nguyễn Miên muốn chạy, nhưng không có Nguyễn Xuân cho phép, cậu cũng đi không được.

Nguyễn Miên nội tâm muốn khóc.

Bởi vì nơi này, xem ra rất rất nhiều người a!!!

Tiểu Tô nói: "Cậu không cần khẩn trương, có vấn đề gì đều có thể hỏi tôi a."

Nguyễn Miên cắn cắn môi, cậu cà lăm sớm muộn gì sẽ bại lộ, lấy hết can đảm mở miệng: "Muốn trước, đi trước gặp Lộ, Lộ lão sư, làm sao?"

Cậu nghe đến mọi người đều xưng hô Lộ Dữ Sâm là Lộ lão sư, cũng liền đi theo sửa lại xưng hô. Bất quá cậu quá khẩn trương, cho dù rất muốn biểu hiện tốt, muốn hoàn chỉnh nói ra một câu, lại bởi vì quá độ khẩn trương so với bình thường  nói chuyện càng nói lắp hơn.

Tiểu Tô trong mắt quả nhiên có một tia kinh ngạc.

Tốt xấu cô cũng là Forest một viên, tình huống như thế nào chưa thấy qua, đã sớm luyện được khéo đưa đẩy, vẫn chưa phát hiện Nguyễn Miên cà lăm giống nhau, tự nhiên mà tiếp nhận đề tài: "Lộ lão sư hẳn là còn không có trở về, tôi hôm nay buổi sáng còn không có gặp qua hắn."

Nguyễn Miên nhớ lại ngày hôm qua ở trên xe nghe được điện thoại, nói như vậy, Lộ Dữ Sâm ngày hôm qua cũng là đang tham gia party.

Hẳn là cái party, chơi thực tốt, Nguyễn Miên yên lặng nghĩ.

Thang máy ngừng ở lầu ba, mới vừa ra thang máy, "Tách tách tách" tiếng chụp hình liền không dứt bên tai.

Cách đó không xa là bối cảnh màu trắng, mấy cái ánh sáng nhu hòa đều dọn mở ra, đèn flash theo tiếng chụp hình không ngừng lập loè.

Bối cảnh bên trong vây quanh một đám người, người mẫu tóc vàng mắt xanh, là cái ngoại quốc mỹ nữ, Nguyễn Miên cảm thấy hình như mình đã thấy ở quảng cáo nào đó rồi.

Ngoài sự thu hút của cô gái ngoại quốc ra, còn có một cái khác cô gái tuổi trẻ phong tư yểu điệu.

Cô gái có một đầu tóc xoăn, dáng người nóng bỏng, tay cầm camera, lại không phải người mẫu, mà là một vị nhiếp ảnh gia.

"Đèn vị trí không đúng." Cô gái hung hăng mắng chửi người, "Tôi đã nói với ngươi mấy lần? Có chút đầu óc được không? Cái này đèn quang từ phía dưới chiếu vào người là muốn cho cô ấy thoạt nhìn có hai cái cằm sao?!"

Trợ lý bị dọa đến sửng sốt, chạy nhanh điều chỉnh vị trí.

Ở giữa đèn quang, người mẫu nhân cơ hội sẽ nghỉ ngơi một chút.

"Hứa tổng." Tiểu Tô mang theo Nguyễn Miên qua đi, cả người căng thẳng đi qua, quy quy củ củ báo cáo, "Vị này chính là mới tới...... Tôi cũng không rõ lắm cậu ta cụ thể làm cái gì, là Lộ lão sư an bài. Cậu ta kêu Nguyễn Miên."

Người khác nghe giới thiệu, không khỏi đều tò mò đưa ánh mắt.

Nguyễn Miên cảm thấy chính mình như là chim cút đang nhảy vào đàn thiên nga, không hợp nhau, mười phần thấy được.

"Hứa, Hứa tổng, thưa ngài, tôi tên Nguyễn Miên." Nguyễn Miên đỏ mặt.

"Ngoan, kêu chị Thư Thư là được."

Hứa Thư Thư biểu tình trở nên cực nhanh, trước một giây còn mày liễu dựng ngược, sau một giây liền ôn nhu như nước: "Cậu bé như vậy khách khí làm gì."

Vừa mới bị mắng chửi,thế mà cậu Nguyễn Miên kia nhìn tuổi cũng gần bằng mình lại được đối xử như thế, trợ lý khóc thành tiếng, sao cuộc đời lắm bất công.

Hứa Thư Thư nói: "Tiểu Tô cô trước mang Nguyễn Miên đi lên, tôi nơi này lập tức liền xong. Đúng rồi, đem cho cậu bé này chút đồ ăn, tủ lạnh bên trong còn có kem."

Tiểu Tô kinh ngạc, tủ lạnh riêng của Hứa tổng Lộ lão sư không thể chạm vào, thế nhưng sẽ như vậy đem cho người khác ăn? Cô không khỏi nhìn Nguyễn Miên nhìn lần, trực giác của cô cái này nam sinh muốn tới làm việc vặt không tầm thường.

Nguyễn Miên không rõ nguyên do, ngoan ngoãn đi theo Tiểu Tô lên lầu bốn.

Lầu bốn so với dưới lầu càng bôn bề hơn.

Mỗi một khu vực, ngồi hơn mười người đang đối mặt với  máy tính, Tiểu Tô liền mang theo Nguyễn Miên đi qua, bọn họ đều vội vàng đến nổi đầu cũng không nâng lên nhìn.

Nguyễn Miên nhìn qua một người nữ sinh, chỉ thấy cô ấy mặt không còn chút máu, một bên rót cà phê, một bên máy móc mà đem một tấm hình phóng đại, thu nhỏ lại, thế nhưng là đang chỉnh sửa hoa văn trên làn da của người mẫu

Tiểu Tô đem Nguyễn Miên an bài ở văn phòng Hứa tổng, nơi này đều là pha lê tường trong suốt, Nguyễn Miên khắp nơi nhìn xung quanh, thấy đối diện có một văn phòng lớn nhất

Cái kia văn phòng cửa phòng đóng chặt, tường pha lê hẳn là làm mờ thấy không rõ bộ dáng bên trong, trên cửa có cái màu trắng bảng tên, đơn giản viết ba chữ: Lộ Dữ Sâm.

Không có danh hiệu.

Một hộp kem ăn được một nửa, Hứa Thư Thư liền đã trở lại, cùng cô cùng nhau lên lầu còn có một tuổi trẻ cậu trai có chút trang điểm nhẹ.

Hai người vừa vào cửa, cậu trai kia liền ánh mắt sáng lên, nhào lên tới bắt lấy tay Nguyễn Miên: " Miên Miên! Cậu làm người mẫu đi! Tôi đến mang cậu, bảo đảm cậu có thể nổi tiếng!"

Hứa Thư Thư tức giận đá anh ta một chân: "Tạ Ly cậu chết đi"

Cô mang gương mặt tươi cười, rõ ràng thực đẹp, lại mạc danh làm người nghĩ đến mụ phù thủy: "Tiểu Miên Miên, đáp ứng tôi, cậu tới Forest bức ảnh đầu tiên nhất định phải giao cho tôi, không cần giao cho Lộ Dữ Sâm tên điên kia! Hắn sẽ lăn lộn chết người!"

Nguyễn Miên: "......"

Nguyễn Miên gian nan mà mở miệng, khẩn trương đến thanh âm đều có điểm ách: "Các người, các người như thế nào, tốt, giống như, đều nhận thức tôi?"

Cả tên của cậu cũng đều rõ ràng?

"Từ khi Lộ Dữ Sâm tuyên bố cậu muốn tới, chúng ta liền đang đợi ngày này!" Cậu trai tên là Tạ Ly nói, "Ai nha thật không hổ là Nguyễn Xuân em trai, lớn lên cũng rất đẹp, cùng Nguyễn Xuân hoàn toàn không phải một cái phong cách đâu! Tôi trang điểm Nguyễn Xuân rất nhiều lần, nhưng là làn da của cậu giống như so với hắn còn muốn tốt hơn! Đến đây đi làm tôi chế tạo người ——"

Hứa Thư Thư cười lạnh: "Buông ra tên ẻo lả kia. Bằng không tôi nói cho Lộ Dữ Sâm cậu tính - quấy rầy."

"Vì cái gì là nói cho Lộ Dữ Sâm?" Tạ Ly hỏi.

"Bởi vì hiện tại Lộ Dữ Sâm là người giám hộ cậu ta!" Hứa Thư Thư gõ gõ cái bàn, "Nguyễn Xuân giao đãi!"

Nguyễn Miên đại khái đã rõ ràng, hai vị này cũng là bạn bè của anh trai cậu.

Tính cả đều là anh trai bạn bè, Nguyễn Miên cái này càng thêm xác định Lộ Dữ Sâm cùng anh trai là một đôi.

Kia một khắc, cậu phản ứng đầu tiên thế nhưng là áy náy.

Làm sao bây giờ, Nguyễn gia khả năng muốn tuyệt hậu.

Lộ Dữ Sâm, hắn trong hiện thực rốt cuộc là cái cái dạng gì người? 

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top