Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6

Edit: Thỏ
Beta: KimKim

***

Sáng sớm, hai người mặt đối mặt, đều sửng sốt.

Nguyễn Miên người này làm việc và nghỉ ngơi đều có đồng hồ sinh học của mình, buổi sáng đúng 6 giờ 40 phút tỉnh lại liền bắt đầu làm cơm sáng cho chính mình, nấu một chút cháo dưỡng sinh, giống ông nội bỏ thêm mộc nhĩ cùng táo đỏ, mềm mại, nhu nhu, uống xong một chén khiến toàn bộ dạ dày buổi sáng thật thoải mái.

Dì Ứng biết cậu làm việc và nghỉ ngơi theo đồng hồ sinh học, trừ bỏ mỗi ngày buổi sáng sẽ mang tới những nguyên liệu nấu ăn, giống nhau đều sẽ không quay lại đây.

Chờ Nguyễn Miên rửa mặt xong, cháo cũng liền nấu tốt, cậu cầm cái muỗng nhỏ ở trong nồi khuấy khuấy phòng ngừa dính nồi.

Này tiếng vang không tính là quá lớn nhưng vẫn là ảnh hưởng người nào đó có giấc ngủ cực kỳ không tốt.
Lộ Dữ Sâm là tới rạng sáng mới ngủ.
Hắn ngủ thật sự không sâu, bị dưới lầu thanh âm đánh thức liền cả người đều toát ra sát khí.

Một đường đi đến phòng bếp, ngữ khí không tốt lắm: “Dì Ứng, dì——”

Nguyễn Miên còn đang ăn mặc áo ngủ quay đầu lại ngẩn ra, sau đó nhanh chóng mở to đôi mắt.

Mới sáng sớm, liền như vậy thỏa thân sao?!

Nguyễn Miên gương mặt nóng lên.

Lộ Dữ Sâm mới vừa tỉnh lại chỉ mặc một cái quần ngủ, thân trên trần trụi, bả vai rộng lớn  cùng sáu khối chỉnh tề, cơ bụng hiện ra sắc nét rõ ràng,khối tam giác ở bụng dưới mê người.

Mị lực thuộc về thân thể của nam nhân thành thục tản ra giống như mị lực của tranh sơn dầu.

Lộ Dữ Sâm tóc lộn xộn, biểu cảm trên mặt đều là cảm xúc buồn ngủ, bên má trái còn một dấu hồng, đại não hỗn độn xem đến thiếu niên làn da trắng nõn, ăn mặc một chiếc áo thật to đang đứng trong nhà bếp mới dần dần thanh tỉnh.

Không phải dì Ứng a.

Hắn lúc này mới nhớ tới trong nhà có thêm một người, em trai của Nguyễn Xuân, Nguyễn Miên.

Nguyễn Miên cũng là giống nhau.
Cậu cũng đã quên Lộ Dữ Sâm đã đã trở về, mấy ngày hôm trước ở trong nhà này đến mức quá thoải mái, làm cho cậu đều quên còn có một cái chủ nhân tồn tại.

Lộ Dữ Sâm nói đến một nửa bỗng dưng dừng lại, giữa trán mơ hồ có hắc tuyến: "Bạn nhỏ, cậu có phải hay không thức quá sớm?”

Này đóa hoa của tổ quốc như thế nào liều không đến giữa trưa liền nở hoa rồi?!(*)

(*): ý câu này là bạn Miên Miên này làm sao không giống những thanh niên khác mà ngủ đến giữa trưa

Nguyễn Miên đóng bếp lò lửa, bên tai còn đỏ.

Tưởng tượng một chút nếu trước mặt là bá đạo nữ vương, hơn nửa còn sẽ chảy máu mũi đây!

Cậu xem như tự chủ phi thương mạnh.

“Xin, xin lỗi, phiền, phiền đến, anh.” Nguyễn Miên lắp bắp xin lỗi, cậu kỳ thật thực vô tội.

Lộ Dữ Sâm thở dài: “Thôi. Cậu đang nấu cái gì?”

Nguyễn Miên nói: “Cháo.”

Lộ Dữ Sâm nói: “Đủ ăn sao? Tôi đi rửa mặt, cậu mút một chút tôi nếm thử!?”

Nguyễn Miên gật đầu: “Đủ, đủ.”

Chờ Lộ Dữ Sâm rửa mặt xong đi xuống dưới, Nguyễn Miên đã đổi tốt quần áo.

Nguyễn Miên y phẩm(*) đơn giản tùy tiện, điểm này Lộ Dữ Sâm đã ngày đầu tiên kiến thức qua. Cùng với nói là người lôi thôi, không bằng nói không quan tâm, như là bắt lấy cái gì liền mặc cái đó. Lộ Dữ Sâm là cái người theo chủ nghĩa hoàn mỹ, vẫn là chòm Xử Nữ, Nguyễn Miên này mặc áo cùng quần hoàn toàn không hợp bộ làm hắn có điểm kìm nén không được muốn chửi thề.

(*): thẩm mỹ quần áo, phong cách ăn mặc

Cuối cùng vẫn là kiềm chế.

Gần nhất là chưa tỉnh ngủ, không nên nói chuyện.

Thứ hai là Nguyễn Miên thoạt nhìn quá ngoan, có chút không đành lòng mắng cậu.

Trên bàn múc hai chén cháo, còn có một đĩa củ cải làm cải bẹ, cùng một chén thoạt nhìn giống đậu hủ.

“Đây là cái gì?” Lộ Dữ Sâm dùng chiếc đũa gắp một miếng.

Nguyễn Miên giống chờ đợi lão sư dạy bảo tiểu học sinh, lập tức trả lời: “Chao.”

Đây là ông nội thân thủ làm, trước khi đi liền mang theo một hủ nhỏ, mỗi ngày Nguyễn Miên đều chỉ ăn một chút.

Lộ Dữ Sâm không ăn qua, hắn nếm một chút, mặt nhất thời nhăn thành một đoàn, liền nửa phần trên con ngươi đều bị cái thức ăn quái dị hương vị cay này sọc lên não.

Hắn chạy nhanh uống một ngụm cháo, không ngờ cháo cũng quái dị theo, sền sệt mềm mại, giống như là không phải nhân tài sẽ ăn chất lỏng đồ ăn!

Nguyễn Miên chờ mong ánh mắt nhìn hắn: “Hảo, ăn ngon, sao?”

“Hảo hảo ăn?!” Đại thiếu gia Lộ Dữ Sâm trước tiên cảm thụ một lần lão niên sinh hoạt, chỉ nghĩ đi súc miệng.

Nguyễn Miên nghe không hiểu lời nói, còn rất cao hứng.(*)

(*): Sâm ca nói là "hảo hảo ăn" theo ý muốn hỏi này thật sự ăn ngon sao. Còn Miên Miên thì hiểu là Sâm ca đang khen ngon

Cậu cúi đầu uống cháo của chính mình, lông mi thật dài, bởi vì mỉm cười, trên mặt mơ hồ có cái lúm đồng tiền, vừa rồi thần sắc khẩn trương cũng thả lỏng không ít.

Đứa trẻ đơn thuần! Lộ Dữ Sâm nghĩ, vẫn là đừng làm cậu bé ấy thương tâm.

Thật sự chịu không nổi hương vị chao, hắn liền bưng cháo dời ra khỏi phòng bếp, nghĩ nếu là uống không xong liền nhân lúc Nguyễn Miên không chú ý đổ bỏ, đi đến sô pha phía trước lại tạm dừng một chút.

Trên sô pha để một bộ tai nghe giá trị xa xỉ, còn có một cái iPad, mấy cái notebook cùng bút cảm từ, rải rác, trùng hợp chiếm cứ hơn phân nửa không gian.

Nguyễn Miên ném xuống chén cháo, “A” một tiếng chạy tới: “Xin, xin lỗi, tôi, tôi lập tức, dọn, dọn dẹp.”

Phía trước Lộ Dữ Sâm không ở nhà, hắn thường ở trên sô pha nghe nhạc cùng làm việc, đối mặt với cây ngô đồng được đặt ở ngoài cửa sổ sát đất, tâm tình luôn là đặc biệt tốt.

Hiện tại chủ nhân đã trở lại, đồ vật của chính mình lại nơi nơi tùm lum, giống như có điểm thật quá đáng.
Lộ Dữ Sâm bất đắc dĩ: “Tôi có đáng sợ như vậy sao?”

Chỉ thấy Nguyễn Miên dừng lại động tác, đen nhánh đồng tử tròn xoe: “A?”

Này bạn nhỏ quả thực cùng Nguyễn Xuân một bộ dáng cẩn thận không sai chút nào.

Con đường cải tạo phải từ từ.

Bất quá còn thời gian tốt cũng còn dài.

Lộ Dữ Sâm cười một cái, tùy ý nói: “Không cần thu thập. Ăn cơm đi, trong chốc lát đi làm.”

Đi làm trên đường, Nguyễn Miên vẫn luôn cúi đầu xem di động.

Di động có một cái tin mới, cậu mở ra vừa thấy, là Lâm Mộng Hiểu gửi tới. Hôm nay là thứ sáu, Lâm Mộng Hiểu rốt cuộc cũng đến trường học đi đưa tin, có cơ hội hẹn cậu đi ăn cơm.

Lâm Mộng Hiểu: Phía trước đã nói cậu tới thành phố A tôi mời cậu đi ăn đồ nướng! Kia món ăn thật sự ăn ngon đến phát khóc! Hôm nay buổi tối đi!

Nguyễn Miên: Hảo. 【 đáng yêu 】

Lâm Mộng Hiểu: 【 moah moah 】

Đang muốn tắt đi màn hình, Nguyễn Miên lại phát hiện còn có một cái tin nhắn chưa đọc, cậu mở ra liền thấy tin nhắn đến từ một cái khác bằng hữu.

Bất quá người này là bạn trên mạng, cũng không phải ngoài đời nhận thức, hai người quen biết nhau liền thêm WeChat của nhau.

RIF: S, ngươi mấy ngày nay như thế nào cũng chưa phát sóng trực tiếp?

Cái này gọi là “D·I·Sleep” APP Nguyễn Miên đã chơi ba năm, toàn gọi là drift into sleep, đại khái là phiêu lưu trong mộng, người sử dụng có thể ở đó chia sẻ âm nhạc thôi miên,  giọng nói thôi miên, dần dần mà cũng phát triển ra giọng nói phát sóng trực tiếp.

Nguyễn Miên không mất ngủ, chỉ do cảm thấy chơi vui, bất quá cậu là một trong đám người sử dụng sớm nhất, tùy tiện mở tài khoản  username hiện tại đã có thêm chứng thực V.I.P

Cậu sẽ ở D·I·Sleep đề cử bài hát đơn phát sóng trực tiếp, ngẫu nhiên cũng sẽ ngâm nga một chút chính mình ca khúc, mang theo vô ý nghĩa ca từ.

RIF cũng là sớm nhất một đám người sử dụng, hai người nhận thức cũng mau ba năm.

sleeper: Ngượng ngùng, gần nhất có chút việc chậm trễ, hôm nay buổi tối hẳn là là có thể khôi phục. 【 cẩu mang 】【 cẩu mang 】

Vừa tới thành phố A, lại vào Forest, Nguyễn Miên xác thật có chút không thích ứng, cho nên không lo lắng đến việc này.
RIF không có trả lời.

Không biết là bây giờ còn quá sớm chưa có rời giường, vẫn là bởi vì đợi không được Nguyễn Miên, đã sớm chuyển đi phòng phát sóng trực tiếp khác.

Nếu thật là như vậy, ở trong thế giới Internet cũng là một việc sự tình hết sức bình thường.

Nguyễn Miên tắt đi di động.

“Bạn gái?”

Lộ Dữ Sâm giọng điệu lười biếng, không chút để ý một tay nhéo tay lái, đôi mắt nhìn đèn đỏ.

“Không phải.” Nguyễn Miên lắc đầu.

Lộ Dữ Sâm đánh cái ngáp, giấc ngủ không đủ làm hắn trước mắt có quầng thâm mắt, cả người trạng thái đều là trầm thấp. Nguyễn Miên hoài nghi hắn tùy thời điểm có thể ở đèn đỏ này mấy chục giây ngủ. Nghĩ đến chính mình mới 7 giờ đã đem cái người này đánh thức, Nguyễn Miên rất ngượng ngùng.

Không biết vì cái gì, đối mặt một cái hoàn toàn không hiểu biết con người hắn, cậu phá lệ không có ý tưởng đem chính mình giấu đi.

Cậu mở ra di động đưa Lộ Dữ Sâm xem: “Là, là cái này.”

Lộ Dữ Sâm dư quang nhàn nhạt thoáng nhìn, này bạn nhỏ cũng chơi cái này?

Nguyễn Miên lấy hết can đảm, ý đồ hảo hảo mà an lợi: “Này, cái phần mềm này . Thực tốt, mất ngủ có thể nghe. Rất tuyệt!”

“D·I·Sleep?” Lộ Dữ Sâm quen thuộc niệm ra tên gọi, “Cậu cũng dùng sao?”

“Vâng!” Nguyễn Miên thấy hắn có hứng thú, vội vàng thật mạnh gật đầu, “Thực, rất hữu dụng! Anh có thể, có thể nghe!”

Nguyễn Miên giatng giải, đôi mắt sáng lấp lánh, cả người thoạt nhìn không như vậy nhút nhát.

Lộ Dữ Sâm hoài nghi nếu không phải nơi này không thích hợp, này bạn nhỏ khả năng sẽ trực tiếp đem tai nghe đưa lại đây làm hắn lập tức cảm thụ thôi miên uy lực!

Lộ Dữ Sâm liền gật gật đầu, một bộ dáng nghe giảng giải, còn câu môi nói: “Cảm ơn. Tôi sẽ đi nghe.”

Kỳ thật hắn suy nghĩ, thật sự tưởng giúp hắn, không bằng cậu đừng lên đây sớm?

Rốt cuộc hết non nớt Nguyễn Miên thật cao hứng.

Như vậy cậu cảm giác chính mình giống như liền không có vô dụng, tóm lại có tác dụng.

Xe chạy đến địa phương không xa Forest, Lộ Dữ Sâm ngừng xe, chỉ vào phố đối diện một cửa hàng bánh kem nói: “Tân nhiệm trợ lý nhỏ, công tác của cậu tới rồi. Nhìn đến đối diện nhà ăn phong cách đáng sợ kia, thoạt nhìn làm người đối cửa hàng bánh kem nghi ngờ mùi vị không?”

Nguyễn Miên nhìn nhìn, gật gật đầu.

Kia cửa hàng bánh kem  trang hoàng cũ xưa, cơ hồ là phong cách thập niên 90 , thoạt nhìn tùy thời đều phải đóng cửa.

Đây là muốn mua bánh kem sao?

“Đúng vậy, chính là kia cửa hàng, đừng hoài nghi.” Lộ Dữ Sâm có điểm ghét bỏ nói, “ Tôi thích bánh chiffon, Mua ba phần tư, phải nóng. Một ly sữa bò, không cần thêm đường. Bọn họ sẽ ghi sổ, cậu muốn ăn cái gì cũng có thể tùy tiện gọi.”

Đây là mua cho ai?

Bọn họ không phải đều ăn qua bữa sáng sao?

Nhìn ra cậu hoài nghi, Lộ Dữ Sâm loát một phen tóc của hắn: “Cho tôi mua. Nếu là gặp phải Lam Minh trực tiếp nói cho hắn ta chuyện này về sau cậu làm.”

Nguyễn Miên không tự giác mở to hai mắt.

Gặp phải Lam Minh?

Tay vừa mới chuẩn bị kéo ra cửa xe lập tức theo bản năng lùi về tới.
Cậu vốn dĩ không am hiểu cùng người giao lưu, cũng không muốn đi tiếp xúc với những người chính mình không thích, huống chi là Lam Minh có địch ý với mình.

Tuy rằng chỉ là mua bánh kem mà thôi, chính là Lam Minh người này, chính là liền loại này việc nhỏ đều không muốn chia cho người khác làm a!

“Một ngày tốt đẹp phải từ bánh Chiffon cùng sữa bò bắt đầu.” Lộ Dữ Sâm nói, “Đi đi, boss của cậu rất thích ăn, này vinh dự cậu đáng giá có được.”

Nguyễn Miên xuống xe, thấy Lộ Dữ Sâm màu đỏ Ferrari nhanh như chớp chạy đi.

Phố đối diện quả nhiên thấy Lam Minh đứng đó với vẻ mặt tức giận.

Nguyễn Miên không tin Lộ Dữ Sâm không phải cố ý.

Cậu muốn khóc.

***


Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Xuân tận tình khuyên bảo: Làm hắn nhiều lời lời nói, nhiều tiếp xúc bất đồng người. Không thích người của hắn tốt nhất, làm hắn thượng. Không cần đau lòng.
Một tháng sau.
Nguyễn Xuân âm trầm trầm: Ngươi từ đâu ra gan chó dám thật sự làm như vậy?!
______
Editer có lời muốn nói : Ta edit ta edit ta edit ta lại edit cả ngày 😭😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top